[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 354 : Hồi kinh




Hai thái giám truyền chỉ cũng ngây ra, bọn họ cũng không nghĩ tới sự tình lại đến nước này, hai người nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt rất là mê hoặc, nhưng dù sao hai người cũng chỉ là nội thị trong cung làm việc theo lệnh, chủ tử phân phó thế nào, bọn họ phải làm như thế, về phần vì sao kẻ trước người sau lại có hai đạo ý chỉ khác nhau, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Hai mắt Phương Tranh quay tròn ngắm tới ngắm lui trên người hai gã thái giám, ánh mắt rất là bất thiện.

“ Nói! Kinh thành xảy ra chuyện gì? Thế nào lại có hai đạo ý chỉ hoàn toàn khác nhau?” Phương Tranh trầm giọng hỏi.

Hai gã thái giám lặng lẽ nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

Trong cung xảy ra chuyện gì, bọn họ đương nhiên biết, thế nhưng…dù sao bọn họ cũng là nô tài, chuyện của chủ tử không thể nói quá nhiều với người khác.

Phương Tranh tức giận đến nở nụ cười: “ Không nói phải không? Người đâu, cho bọn hắn mỗi người một cây đao, phản tặc còn chưa có chạy xa, các ngươi ra trận giết địch cho lão tử! Nếu chết xem như các ngươi không may, sống sót xem như các ngươi vận khí!”

Hai thái giám sợ đến chân mềm nhũn, mang theo tiếng khóc nức nở run giọng nói: “ Quốc công gia tha mạng, chúng ta nói còn không được sao?”

“ Rốt cục chuyện gì xảy ra, nói rõ cho ta!”

Một gã thái giám mấp máy môi vài lần, lúc này mới do do dự dự nói: “ Sở dĩ hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ này, quả thật là vì ái phi sủng ái nhất của ngài, Niểu Niểu cô nương đã chết.”

“ Cái gì? Niểu Niểu đã chết?” Phương Tranh thất kinh: “ Chết như thế nào?”

“ Niểu Niểu cô nương ở trong ngự thư phòng múa hát cho hoàng thượng xem, sau đó nàng ta bỏ rượu độc cho hoàng thượng, kết quả không biết sao, chính cô ta lại cướp chung rượu độc tự mình uống cạn, trước khi chết thổ lộ, nói là Thái Vương phái nàng ám sát hoàng thượng. Vì hoàng thượng quá thương tâm phẫn nộ, nên mới điều động binh mã thiên hạ, muốn đem Thái Vương bầm thây vạn đoạn.”

“ Thảo nào.” Phương Tranh mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc một lát.

Niểu Niểu đúng là do Thái Vương phái tới nằm vùng, hắn cùng Mập Mạp đều tính sai! Nguyên tưởng rằng nàng do tiền thái tử phái tới, tiền thái tử chết đi, bọn họ đều cho rằng Niểu Niểu không còn chỗ dựa, tự nhiên sẽ không nuôi ác ý với Mập Mạp tiếp tục, hơn nữa Mập Mạp thật sự yêu thích nàng ta, hai người vì vậy cũng không tiếp tục đề phòng.

Không nghĩ ra rốt cục nàng ta tự mình đi lên tuyệt lộ.

Phương Tranh nhẹ nhàng thở dài. Lúc này hắn hiểu rõ tâm tình của Mập Mạp khi hạ đạo thánh chỉ, nữ nhân âu yếm chết ngay trước mặt hắn, mà hắn lại không hề biện pháp, bất luận nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy thương tâm và phẫn nộ, huống chi hắn ở trên ngôi cao chí tôn, là hoàng đế thống trị thiên hạ sinh linh, có bao giờ thụ qua đả kích như vậy?

Phương Tranh tin tưởng, địa vị của Niểu Niểu trong lòng Mập Mạp cũng không thua gì thân nhân của hắn, cho nên Niểu Niểu chết, hắn mới phẫn nộ làm chuyện mà không kể hậu quả. Hạ chỉ điều động kinh thành tứ quân đi Giang Nam tiêu diệt Thái Vương.

Mối thù giết vợ, không đội chung trời, bút trướng này đương nhiên là tính lên đầu Thái Vương.

Thế nhưng hiện tại trở lại vấn đề, công là công, tư là tư, hoàng thượng và thái hậu đều hạ chỉ cho hắn, rốt cục hắn nên nghe ai? Hoàng thượng là anh em chí cốt của hắn, thái hậu sao, chính là nhạc mẫu nương mây mưa thất thường của hắn, lần này…khó a!

Phương Tranh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm mọi người, mọi người đều lớn tiếng ho khan, sau đó làm như không có việc gì nghiêng đầu đi, nhìn bầu trời ngắm phong cảnh, lại không hề nhìn hắn.

Đám hỗn đản không có nghĩa khí!

Phương Tranh oán hận cắn răng, quay đầu nhìn hai gã thái giám truyền chỉ.

May là thái giám truyền ý chỉ cho thái hậu cũng thức thời, biết quan sát sắc mặt, thấy Phương Tranh khó có thể quyết đoán, vì vậy hắn hướng Phương Tranh nịnh nọt cười cười, lại từ trong lòng móc ra một vật đưa cho Phương Tranh.

Phương Tranh tiếp nhận vừa nhìn, chính là thư do Trường Bình viết cho hắn, đã lâu không gặp lão bà, lúc này thấy được chữ viết của nàng, Phương Tranh không khỏi vạn phần mừng rỡ, vội vàng mở ra đọc, kết quả khuôn mặt đang mừng rỡ của Phương Tranh thoáng chốc liền suy sụp xuống tới.

Trong thư cũng không có những lời dỗ ngon dỗ ngọt. Trái lại là mắng cho Phương Tranh một trận, lại nghiêm khắc khiển trách hắn rời nhà hai tháng, dù một lời nhắn cũng không có, hành vi ác liệt không một lời ân cần thăm hỏi, lão bà bụng lớn trong nhà rất tức giận, hậu quả, trở lại ngươi sẽ biết.

Trong thư cuối cùng mới nói tới chính đề, Trường Bình nói cho hắn, không cần phải quan tâm tới thánh chỉ của Mập Mạp, hắn hạ chỉ đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhanh quay về kinh khuyên nhủ Mập Mạp mới là quan trọng.

Phương Tranh thu hồi thư của Trường Bình, hầu như chỉ dùng thời gian trong nháy mắt liền quyết định.

Nghe lão bà nói, cùng lão bà đi, rất nhiều người đều nói qua, nam nhân nghe lời vợ sẽ phát tài, Phương Tranh nghĩ những lời này rất có đạo lý. Chỉ cần có liên quan tới chuyện phát tài, Phương Tranh luôn luôn đặc biệt để bụng.

Chính yếu chính là, hai tháng không gặp lão bà và người nhà, chính hắn thật sự là nhớ các nàng.

Quay về kinh! Những phá sự tại Giang Nam ai thích làm thì làm! Lão tử không hầu nữa!

Lập tức Phương Tranh đem chức khâm sai đại thần chuyển giao cho Tiêu Hoài Viễn, dặn Phùng Cừu Đao cùng Ôn Sâm nhất định phải bắt cho được Thái Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, lại tinh tế hướng Tiêu Hoài Viễn nói rõ việc đối đãi với các thế gia Giang Nam, lúc này lấy uy áp làm phụ, trấn an là việc chính, đốc xúc con cháu thế gia nhanh chóng nhập kinh thành làm quan.

Tất cả sự vật an bài thỏa đáng, Phương Tranh mang theo mấy trăm thị vệ giục ngựa chạy tới thành Dương Châu, cùng các gia chủ thế gia đang “ du ngoạn” tại thành Dương Châu tha thiết chia tay, sau đó liền mang theo bọn thị vệ và hai gã thái giám truyền chỉ bước lên quan đạo trở lại kinh thành.

Về phần chuyện đưa tiễn khi ra ngoài thành, rượu chia tay gì đó thì cũng chỉ làm như đi ngang qua sân khấu, Phương Tranh một mực cự tuyệt, lúc này hắn đang nhớ nhung thê tử trong nhà, nỗi nhớ nhà đang dày vò, nào có thời gian cùng đám quan viên gia chủ nói chuyện phiếm?

Phất tay chia tay mọi người, Phương Tranh dẫn theo mấy trăm thị vệ đi về phía đông, trong nháy mắt quay đầu, hắn thấy Hàn Trúc đứng ở trong đám người, đang từ từ vuốt chòm râu dài nhìn hắn cười, Phương Tranh làm bộ không phát hiện, giục ngựa phóng đi nhanh.

Dáng tươi cười của Hàn lão đầu có điểm khác lạ, lão gia này lại không tiếp tục đánh chủ ý gì nữa chứ?

Nghĩ đến Hàn Trúc, Phương Tranh không tự chủ được lại nghĩ tới Hàn Diệc Chân, một phen bộc lộ bên trong tiền sảnh Lục Ấm Quán, cùng với lúc nàng buồn bã quay đầu đi, khóe mắt rơi xuống nước mắt trong suốt.

Phụ nàng, hay không phụ nàng? Phương Tranh không định được chủ ý, hôm nay từ biệt Dương Châu, tương lai còn có ngày gặp lại? Phương Tranh buồn bã thở dài vô cớ. Nguyên tưởng rằng chỉ cùng nàng bình thủy tương phùng( bèo nước gặp nhau), mà khi chính mình rời khỏi thành Dương Châu thì Phương Tranh nghĩ trong lòng mình thật vắng vẻ, giống như có một vật gì bị người từ trong đáy lòng đào đi ra, có điểm chua xót khổ sở, có điểm khó chịu.

Mấy trăm người giục ngựa ra khỏi thành hơn ba mươi dặm, thị vệ bên cạnh bỗng nhiên dùng một ngón tay chỉ hướng quan đạo, nhắc nhở Phương Tranh còn đang bất an nói: “ Đại nhân, phía trước có một chiếc xe ngựa đang đứng ngay giữa đường.”

Phương Tranh giương mắt nhìn lên, đã thấy ngay giữa quan đạo thẳng tắp, một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ viền kim tuyến, màn xe dùng châu ngọc chế tạo đang lẳng lặng đậu nơi đó, xa xa nghe tiếng vó ngựa của Phương Tranh và bọn thị vệ truyền đến, màn xe của xe ngựa vươn ra một bàn tay ngọc, chậm rãi xốc lên một góc màn xe, hé ra gương mặt tuyệt sắc thống khổ u buồn xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

“ Đại nhân, là xe ngựa của Hàn gia.” Thị vệ thống lĩnh bên cạnh thấp giọng nói.

Tại ngoài thành Dương Châu hơn ba mươi dặm lại nhìn thấy Hàn Diệc Chân, Phương Tranh cũng ngây ra một lúc, một loại tình tố khác lạ dần dần quanh quẩn trong lòng, nàng biết ta phải về kinh, riêng tới nơi này tiễn ta sao?

Phương Tranh thấp giọng phân phó thị vệ đứng chờ, sau đó một mình giục ngựa tiến lên đón.

Hai ngày không thấy, Hàn Diệc Chân tựa hồ hao gầy hơn, đôi mắt to xinh đẹp hơi sưng đỏ, sóng mắt lưu chuyển rất có vị đạo, Phương Tranh liếc thấy, trong lòng hung hăng thu thành một đoàn.

Hai người nhìn nhau, không nói một câu. Phương Tranh miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, muốn nói gì đó, nhưng mấp máy môi mãi vẫn không nói nên lời.

Trong thiên hạ nữ tử có khuôn mặt đẹp rất nhiều, Phương Tranh tự hỏi mình vốn là một người lạm tình, hắn có thể cự tuyệt mê hoặc, có thể quyết tâm có được điều gì đó mà hắn muốn có, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối với Hàn Diệc Chân, hắn lại không cách nào quyết tâm. Khi một vị nữ tử đối với mình tình thâm ý trọng như vậy, thậm chí không tiếc trả giá bằng sinh mạng, Phương Tranh có thể nào cô phụ nàng?

Thế nhưng…hắn làm sao có thể tiếp thu nàng? Thê tử trong nhà đối với mình cũng tình thâm ý trọng, hắn làm sao nhẫn tâm để các thê tử trong nhà thương tâm thất vọng?

Thở dài thật sâu, trong lòng Phương Tranh giãy dụa không ngớt.

Hàn Diệc Chân lẳng lặng nhìn Phương Tranh, đôi mắt đẹp dần dần phiếm hồng, giọt nước mắt trong suốt rất nhanh từ khuôn mặt hao gầy chảy xuống.

Nàng dùng sức xoa xoa nước mắt, tận lực làm ra dáng dấp nhẹ nhàng, ánh mắt lặng lẽ dời về phía nơi khác, miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch, buồn bã nói: “ Ngươi…phải đi rồi sao?”

Phương Tranh thở dài nói: “Đúng vậy, kinh thành có chút việc gấp, ta phải trở lại.”

Hàn Diệc Chân cũng thở dài một tiếng: “ Ta hiểu được, ngươi không cần phải nói. Ta đều hiểu được.”

Phương Tranh không nói gì, yên lặng gục đầu xuống, nhìn cũng không dám nhìn nàng. Mỹ nhân ân trọng, làm sao tiêu thụ? Đã vô duyên tụ, hà tất tiễn biệt?

Một lúc lâu, Phương Tranh ngẩng đầu miễn cưỡng cười nói: “ Nàng cố ý đến tiễn ta sao?”

Đôi mắt thật đẹp của Hàn Diệc Chân không hề chớp mắt theo dõi hắn, tựa hồ muốn mang dáng dấp của hắn vĩnh cửu ghi tạc trong lòng mình, ánh mắt nóng rực mà triền miên, giống như một đóa pháo hoa vừa thoáng qua liền biến mất.

Hai người nhìn nhau, chẳng qua bao lâu, Hàn Diệc Chân bỗng nhiên thư giãn nét mặt nở nụ cười, nét mặt tươi cười như hoa xuân nở rộ trong gió, rồi lại tràn đầy vẻ thống khổ thương tâm nói không nên lời.

“ Phương Tranh, ta biết ngươi khó xử, ngươi không cần làm khó chính mình, ta thích nhìn thấy tên lưu manh rộng rãi, tùy thời đều mang theo vẻ cười xấu xa kia, hắn không có tâm sự, không có ưu phiền, hắn tiếu ngạo triều đình, tiếu ngạo khắp thiên hạ, tất cả sầu bi của thế gian phảng phất đều có thể được hóa giải trong sự vui cười của hắn, Phương Tranh, ta thích ngươi, ta yêu ngươi, nhưng ta không muốn tình yêu của ta làm cho ngươi có quá nhiều gánh vác, ngươi là nam nhân đội trời đạp đất, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, bễ nghễ thế gian, tự nhiên hào hùng vạn trượng, đừng tỏ thái độ nữ tử cho ta nhìn thấy.”

Hàn Diệc Chân mỉm cười nhìn Phương Tranh, trong mắt lại liên tục rơi lệ.

“ Ta mong muốn cả đời ngươi trải qua trong khoái hoạt, vô ưu vô lự, vô câu vô thúc, chỉ cần ngươi vui sướng, cuộc đời này của ta đã đủ. Về phần sự vui sướng của ngươi có phải do ta mang đến hay không, có thể bồi được bên cạnh ngươi hay không, đã không còn trọng yếu. Phương Tranh, lòng của nữ nhân rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dung một nam nhân. Song song lòng của nữ nhân cũng rất lớn, lớn đến mức có thể bao dung hết tất cả những gì của nam nhân này. Dù cho cuộc đời này nam nhân kia cũng sẽ không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nàng cũng cứ nguyện ý cứ như vậy đứng xa xa nhìn hắn, ngươi cười, ta sẽ vui sướng, ngươi khóc, ta sẽ thương tâm. Ngươi mệt mỏi, ta sẽ ở địa phương xa xôi nhẹ nhàng hát cho ngươi nghe một nhạc khúc.”

Ánh mắt Hàn Diệc Chân dần dần mê ly, trong hai mắt đẫm lệ, thanh âm của nàng giống như đang nói mê, chậm rãi chìm xuống, cho đến khóc không thành tiếng.

“ Diệc Chân, ta…”

Hàn Diệc Chân ngẩng đầu, mỉm cười cắt đứt lời hắn: “ Không, ngươi đừng nói gì cả, giờ này khắc này, nói cái gì cũng không cần thiết, Phương Tranh, ra đi đi, thê tử trong nhà đang kiễng chân chờ đợi, ngươi làm sao nhẫn tâm để các nàng chờ mong? Về phần ta…”

Trong nước mắt, Hàn Diệc Chân mang theo vẻ cười, cuối cùng thật sâu nhìn hắn một cái, buồn bã nói: “ Khi ngươi nghĩ thấy mình mệt mỏi, muốn rời khỏi kinh thành du ngoạn giải sầu, Tô Châu Hàn gia vĩnh viễn mở rộng cửa cho ngươi.”

Nói xong Hàn Diệc Chân dứt khoát buông xuống màn xe bằng châu ngọc trên xe ngựa, nhàn nhạt ra lệnh một tiếng, xa phu đánh xe vội vàng vung roi, xe ngựa quay đầu, hướng thành Dương Châu chạy tới.

Trên quan đạo vắng vẻ, bỗng nhiên vang lên một khúc ca triền miên. Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, vô thần nhìn chăm chú vào xe ngựa càng lúc càng xa, viền mắt bất tri bất giác phiếm hồng.

Mỹ nhân ân trọng, làm sao nhẫn tâm? Phiến thâm tình này của Hàn Diệc Chân, nếu ta phụ bạc nàng, còn là nam nhân sao?

Trầm mặc không nói gì, Phương Tranh lặng lẽ nắm lại nắm tay thật nhanh.

Hàn Diệc Chân nói đúng, đại trượng phu tung hoành thiên hạ, bễ nghễ thế gian, tự nhiên hào hùng vạn trượng, vị lão bà này, lão tử thu định rồi! Trên đời không ai ngăn được ta, bao quát Trường Bình!

Nếu như Trường Bình đối với ta tán ra vương bá khí không mua trướng, cùng lắm thì ta sẽ dùng lời dỗ dành năn nỉ mềm mỏng khiến chết người, hống đến khi nào Trường Bình đáp ứng.

Nghĩ tới đây, Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ trong lòng mọc lên vạn trượng hào hùng, hướng xe ngựa đang đi xa dần hét lớn: “ Chờ ta!”

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, dừng một hồi, lại tiếp tục chạy về phía trước.

Khoái mã phóng nhanh, ngựa không dừng vó, Phương Tranh cùng mấy trăm thị vệ rốt cục tại sáng sớm ngày thứ hai chạy về kinh thành.

Ngẩng đầu nhìn thành tường cao dầy cổ xưa, trong lòng Phương Tranh không khỏi dâng lên một trận cảm động và mừng rỡ, rời nhà hai tháng, chẳng hay trong nhà vẫn mạnh khỏe? Bụng của Trường Bình hẳn là giống như trái cầu rồi nha? Nàng còn mang theo nương tử quân ở ngoài đường cái du ngoạn, gây rắc rối? Có phải ôm bụng mỗi ngày đi dạo chung quanh Phương phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên vẻ đắc ý, huyền diệu mình là đại công thần mang hài tử kế thừa hương hỏa cho Phương gia?

“ Đi! Nhanh lên về nhà xem một chút, muốn chết lão tử rồi!” Phương Tranh vung bàn tay, liền định giục ngựa chạy đi.

Hai gã thái giám truyền chỉ đi theo vội vàng ngăn cản hắn, bồi cười nói: “ Quốc công gia, ngài…ngài chờ một chút hãy về nhà được không?”

“ Làm sao vậy? Ta về nhà ngại chuyện gì tới các ngươi?” Phương Tranh bất mãn nhăn mày.

Thái giám có vẻ khó khăn nói: “ Thái hậu có chỉ, nếu ngài quay về kinh, thì cấp tốc vào cung diện thánh.”

“ Không rảnh!” Phương Tranh vung roi quất ngựa liền đi, mọi việc có thong thả và cấp bách, nào có đạo lý đã quay về kinh mà không về nhà trước cơ chứ?

Thái giám nóng nảy, theo ở phía sau kêu lên: “ Quốc công gia, ngài đừng làm khó dễ chúng ta được không? Đây là ý chỉ của thái hậu, chúng ta chỉ là nô tài, không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Phương Tranh kéo cương ngựa, tỉ mỉ vừa nghĩ, đúng rồi, đây chính là ý chỉ của nhạc mẫu, trên thế gian này ai cũng có thể đắc tội, duy nhất mẹ vợ là đắc tội không nổi, Phương Tranh đến từ kiếp trước, trong lòng tự nhiên là đối với mẹ vợ trời sinh có một loại tâm lý e ngại.

Hơn nữa Mập Mạp vừa mất đi Niểu Niểu cô nương mà hắn âu yếm nhất, lúc này đang rất thương tâm, nhạc mẫu gọi mình về mục đích không phải là đi khuyên nhủ Mập Mạp sao? Chuyện này nếu không làm cho nhanh, Mập Mạp tên này ngu đần phạm thêm sai lầm gì đó, còn không biết sẽ hạ thêm bao nhiêu cái thánh chỉ hồ đồ gì nữa.

Mà thôi, đi trước hoàng cung một lần vậy.

Phương Tranh dẫn mấy trăm thị vệ vào thành, vẫn không xuống ngựa liền nhanh chóng đi thẳng vào hoàng cung, trên đường cái sáng sớm, bách tính đều né tránh, tiếng vó ngựa hỗn độn qua đi, bách tính mới dám nhô đầu nhìn xung quanh.

Mọi người chạy tới trước cửa Tây An môn hoàng cung, Phương Tranh xuống ngựa, vừa nhìn thì lại càng hoảng sợ.

Chỉ thấy trên sân rộng trước cửa cung, hơn trăm đại thần đang thẳng tắp quỳ gối giữa sân rộng, mỗi người đều thẳng tắp cổ, sắc mặt nghiêm túc, còn mang theo một chút oán giận và không cam lòng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa cung đóng chặt, nhưng chẳng hề nói một lời.

“ Đây…là tuồng xướng hát gì vậy?” Phương Tranh bị một màn này làm sợ ngây người.

Bước nhanh đi tới trước mặt đại thần quỳ phía trước, chỉ lấy đầu lĩnh quỳ gối trước triều thần, chính là Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh, còn có Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức, hai lão đầu nhi thân mặc quan bào, chòm râu tu chỉnh đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió, có vẻ rất là phiêu dật.

“ Ngụy lão đầu, khái khái, Ngụy đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Các vị đại nhân đang làm gì nha?” Phương Tranh tiến lên hỏi.

Ngụy Thừa Đức hơi nghiêng đầu, thấy là Phương Tranh, nét mặt già nua không khỏi nổi lên sắc mặt vui mừng: “ Phương đại nhân, ngươi từ Giang Nam đã trở về?”

“ Phải nha phải nha, vừa xuống máy bay, còn chưa trễ thời gian.” Phương Tranh không yên lòng nói bậy, quay đầu nhìn lướt qua các đại thần đang quỳ rậm rạp, nghi hoặc nói: “ Ngụy đại nhân, các ngươi đang tế tự?”

Nét mặt già nua của Ngụy Thừa Đức trầm xuống, nhanh chóng lắc đầu.

“ Đang…chơi trò chơi?”

Ngụy Thừa Đức tiếp tục lắc đầu.

Phương Tranh suy nghĩ một chút, sắc mặt cổ quái nói: “ Chẳng lẽ đêm qua các ngươi tập thể mua hoa, bị Kim Lăng phủ doãn bắt tại trận, không chỉ phạt tiền các ngươi, hoàng thượng còn mệnh cho các ngươi quỳ gối ở đây tập thể sám hối?”

Ngụy Thừa Đức thở dài nói: “ Phương đại nhân, đừng nói giỡn.”

Lập tức nét mặt hắn trồi lên vài phần sắc mặt giận dữ, hừ hừ nói: “ Hoàng thượng thực sự quá kỳ cục, mỗi ngày đều đặn lâm triều, hôm nay đã ngưng ba ngày.”

Phương Tranh chẳng hề để ý cười cười: “ Chỉ là vì chuyện này mà một đám đại thần các ngươi chạy tới đây quỳ gối không đứng dậy sao? Chuyện nhỏ có cần hành động lớn vậy không? Hoàng thượng cũng có việc riêng của hoàng thượng, ai không có lúc sinh mệnh hay mệt mỏi, thỉnh nghỉ phép vài ngày thì đã làm sao? Các ngươi cứ đòi chuyên cần, lại không cho vé tháng, quá khi dễ người đi?”

Ngụy Thừa Đức hừ nói: “ Đâu chỉ là những việc này! Không lâm triều cũng không sao. Hôm qua hoàng thượng hạ chỉ, phải đem vị Niểu Niểu trong hậu cung kia dùng đại lễ tang dành cho hoàng hậu mà chôn cất, đây…đây còn gì là thể thống!”

Một bên Lễ Bộ thượng thư Dương Đốc Thanh cũng cả giận nói: “ Mọi việc đều phải nói quy củ, Chu Công định lễ chế, thế nhân cẩn trọng đi theo, hoàng thượng thân là vua của một nước, há có thể dính vào? Vị phi tử gọi là Niểu Niểu kia nếu án theo lễ nghi hoàng hậu mà an táng, đến lúc đó toàn quốc trên dưới đều noi theo, vợ không ra vợ, thiếp không ra thiếp, lễ nhạc Hoa triều ta chẳng phải là tan vỡ hầu như không còn?”

Phương Tranh buồn bực nói: “ Hoàng thượng không phải có hoàng hậu sao? Nếu Niểu Niểu chôn cất theo nghi lễ hoàng hậu, thì vị hoàng hậu hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Ngụy Thừa Đức cả giận nói: “ Hừ! Hoàng thượng còn nghĩ ra tân pháp, suy nghĩ một chủ ý hoang đường, ngài hạ chỉ mệnh lệnh cho chính cung hoàng hậu sửa thành đông cung hoàng hậu, lại cho hậu cung thiết trí tây cung hoàng hậu, hai hậu đặt song song, đều là hoàng hậu, điều này…này…quả thực là sai lầm đến cực điểm!”

Các vị đại thần ở phía sau đều lên tiếng phụ họa, lại cùng kêu lên tuyên bố, nếu hoàng thượng không thu lại mệnh lệnh đã ban ra, bọn họ sẽ quỳ tại Tây An cửa cung cho đến chết mới thôi.

Phương Tranh lại càng hoảng sợ, nhìn dáng dấp đầy căm phẫn của các đại thần, Phương Tranh vội vàng khuyên bảo, lại biểu thị mình lập tức tiến cung khuyên nhủ hoàng thượng, dưới ánh mắt cảm kích của Ngụy Thừa Đức và các đại thần, Phương Tranh vội vã lắc mình vào cửa cung.

Một đường đi nhanh, trong cung không ít thái giám và cung nữ đều nhận thức vị niên thiếu đại thần chạm tay liền bỏng này, thấy hắn vội vàng đi ngang qua, đều hướng hắn hành lễ.

Đi ngang qua một dãy phòng viện, đi qua Kim Thủy Kiều, Phương Tranh hỏi rõ chỗ của Mập Mạp, trực tiếp đi vào.

Bên trong tẩm cung khói sương lượn lờ, Mập Mạp đầu đeo khăn trắng, suy yếu nằm trên giường, thần sắc có chút âm úc, cung nữ thái giám ở một bên cẩn thận hầu hạ.

Phương Tranh vừa xông đi vào, thấy dáng dấp của Mập Mạp, không khỏi thất kinh, phi thân nhào tới trước giường Mập Mạp khóc lớn nói: “ Mập Mạp! Ngươi làm sao vậy? Ngươi sao lại biến thành như vậy? Ta…ta đến trễ, xin lỗi ngươi…Mập Mạp…ô ô…”

Tùy ý cho Phương Tranh khóc một hồi, Mập Mạp rốt cục yếu ớt thở dài, suy yếu nói: “ Phương huynh, ta còn chưa chết đâu, ngươi khóc mãi làm ta thật tuyệt vọng.”

“ A? Khái khái…không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi, người khác đều gọi ngươi muôn năm, ngươi mặc dù không thể chân chính muôn năm, tốt xấu cũng phải sống đủ đến gần trăm tuổi phải không?” Phương Tranh xoa xoa nước mắt, giống như người điên nhoẻn cười.

Mập Mạp nhìn Phương Tranh một chút, gương mặt béo phì thương cảm lộ ra dáng tươi cười vui mừng.

Phương Tranh cũng tỉ mỉ đánh giá Mập Mạp, thấy hắn nhìn mình cười, Phương Tranh cũng nhếch miệng nở nụ cười.

Bằng hữu vẫn là bằng hữu, chia tay đã lâu, nhưng chỉ cần một nụ cười liền tìm được sự ăn ý quen thuộc.

“ Mập Mạp, ngươi gầy.” Phương Tranh nói.

Mập Mạp nặng nề thở dài nói: “ Có thể không gầy sao? Hiện tại mỗi ngày ta chỉ ăn được có hai con gà nướng, tám chén cơm tẻ, mười cái bánh bao, cộng thêm nửa cân thịt bò, so với trước kia, hiện tại ta đã tiều tụy nhiều lắm.”

Phương Tranh kinh ngạc đến ngây người một lát, đối với thời kỳ tiều tụy của Mập Mạp cùng lượng cơm ăn biểu đạt trình độ sùng bái.

Lúc thương tâm khổ sở, bằng hữu mới là thuốc chữa thương tốt nhất, Mập Mạp đối với sự trở về của Phương Tranh cảm thấy rất vui mừng, cũng không nhắc nửa câu đến việc bình loạn Giang Nam, chỉ thở dài thật sâu, trong đôi mắt híp nho nhỏ nổi lên vài giọt nước mắt.

“ Mập Mạp, ngươi…có khỏe không? Nghe nói trong cung phát sinh chuyện, ta bật người liền chạy trở về, ngươi…đừng quá khổ sở, người chết không thể sống lại.” Nhìn thấy dáng dấp thương tâm của Mập Mạp, Phương Tranh nghĩ bất luận lời an ủi nào cũng có vẻ trống rỗng và tái nhợt.

“ Niểu Niểu là cô nương tốt a! Nếu không phải nàng khẩn cấp cản lại chung rượu đó, hiện tại ta đã sớm bị độc chết rồi…ta…ta…có lỗi với nàng, nàng ở chung với ta thời gian quá ngắn, hận không thể đem thời gian quay lại, ta tình nguyện uống chung rượu độc kia chết đi, cũng tốt hơn một mình ở lại trên cõi đời này, bị sự tương tư đau khổ dằn vặt dày vò ngày đêm.”

Mập Mạp nói nói, nước mắt liền chảy xuống tới, sau đó lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc buồn bã bi thương, khiến kẻ khác phải rơi nước mắt.

Phương Tranh vỗ vỗ vai Mập Mạp, thấp giọng thoải mái nói: “ Mập Mạp, Niểu Niểu đã chết, ngươi cũng đừng quá thương tâm, Niểu Niểu trên trời có linh thiêng, nói vậy cũng không nguyện nhìn ngươi khổ sở như vậy, chúng ta đều phải hảo hảo sống sót. Ngươi cùng Niểu Niểu có duyên vô phận, đó cũng là ý trời…”

Phương Tranh nói nói, mũi bỗng nhiên đau xót, viền mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, hắn nghĩ tình duyên dây dưa giữa mình và Hàn Diệc Chân, nghĩ đến tình ý sâu như biển của nàng, cuộc đời này nếu không thể cưới nàng, từ nay về sau một đôi tình nhân bị chia rẽ, nàng sẽ vì mình mà sầu khổ suốt đời. Ta cũng sẽ nhớ nàng cho mãi đến khi tóc bạc, người yêu nhau lại không thể ở gần nhau, sự đau đớn sao mà bi ai…

Nghĩ nghĩ, Phương Tranh không khỏi sầu não nảy sinh, méo miệng, cùng Mập Mạp bắt đầu khóc rống lên, hai nan huynh nan đệ ôm đầu khóc rống, thật sự khóc đến tối trời tối đất, bậm môi giậm chân, dường như gặp ngày tận thế bi ai thê lương.

Mập Mạp khóc khóc nghĩ không thích hợp, nữ nhân ta yêu đã chết, ngươi lại phải khóc thương tâm như vậy sao?

Mập Mạp dừng tiếng khóc, nhẹ nhàng đẩy đẩy Phương Tranh: “ Ai ai ai! Phương huynh, ngươi sao vậy?”

Phương Tranh vẫn gào khóc, phất phất tay, vừa khóc vừa nói: “ Mập Mạp, yêu nhau không thể gần nhau, loại thống khổ này ta hiểu được, Mập Mạp, ngươi nên nén bi thương nha!”

Mập Mạp mặt mày đen thui: “ Ta hiện tại đã nén bi thương, thế nhưng ngươi…”

“ Ô ô…đừng quản ta, ta đây là vì những ai trong thiên hạ hữu tình nhân nhưng không thể thành quyến thuộc nên bi thương mà khóc.”

“ Phương huynh, ngươi…ngươi nén bi thương nha…”

“ Phương huynh, ngươi lãnh tĩnh một chút, chúng ta hẳn là nên tích cực hướng tới tương lai…”

“ Phương huynh, Phương huynh, ngươi đừng khóc nữa, tỉnh lại một chút…”

Mập Mạp khuyên hồi lâu, Phương Tranh lúc này mới dừng lại tiếng khóc, tiện tay kéo tấm khăn trắng trên đầu Mập Mạp, lung tung lau nước mắt nước mũi.

Mập Mạp thấy Phương Tranh rốt cục yên tĩnh, không khỏi thở ra một hơi dễ dàng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, lập tức Mập Mạp lại ngẩn người, bất mãn nói: “ Ai, ta nói hai ta rốt cục là ai khuyên ai nha? Ngươi thật xa từ Giang Nam chạy về kinh, cố ý chạy tới tìm ta khóc một trận? Ngươi người này thật có nghĩ tới cảm giác của người ta không đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.