[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 307 : Rượu độc




Đây là giá trị quan của Phương Tranh, rất hẹp, nhưng rất thực dụng.

Ngươi có thể nói hắn vì tư lợi. Có thể mắng hắn thiếu cao thượng, thế nhưng không thể phủ nhận, bỏ đi “ đạo đức cao thượng” không có đồng xu nào, hắn chiếm được thực lợi.

Thực lợi chính là đồ châu báu giá trị mấy vạn lượng bạc của Hàn gia.

Cho nên lúc đó dưới chân Thanh Long sơn, mặc dù Phương Tranh có chút lo lắng không thể trêu chọc nổi Giang Nam thế gia, nhưng lợi dục huân tâm, hắn vẫn hạ lệnh cướp đống châu báu của Hàn gia. Đây cũng không phải muốn nhằm vào Hàn gia, trong mắt Phương Tranh cũng chỉ có đống hàng hóa đó, về phần đống hàng hóa thuộc về Trương gia hay Lý gia, hắn đã muốn nhúng tay vào thì không cần quan tâm tới, hắn chỉ biết đống hàng hóa cuối cùng chính là của hắn.

Hôm nay xem ra quyết định lúc đó đã khởi lên hiệu quả âm soa dương thác. Nguyên bản chỉ là một lần đánh cướp đơn thuần tới mức không thể đơn thuần hơn, nhưng ở trong mắt Hàn gia, nhưng lại thành một lần mưu tính sâu xa của khâm sai đại nhân, đó là hành động cố ý. Làm Hàn gia sau khi cân nhắc lợi hại, tuyển chọn hướng triều đình và Phương Tranh thuần phục.

Phương Tranh ngây ra một lát, sau khi nghĩ thông suốt được việc này, kìm lòng không được nhếch môi nở nụ cười.

Hàn Diệc Chân một mực quan sát biểu tình của Phương Tranh, thấy Phương Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, không khỏi nhíu mày nói: “ Ngươi cười cái gì?”

“ Không, nếu Hàn gia nguyện ý khuynh lực trợ ta, ta thật cao hứng, đây là dáng tươi cười mừng rỡ của ta, hay, ý mừng mang theo suất khí, là một tiểu tử có ánh sáng cỡ nào nha.”

Hàn Diệc Chân chăm chú nhìn chằm chằm Phương Tranh: “ Sai, ngươi cười thật hèn mọn xấu xí như vậy, nhất định có chuyện.”

Phương Tranh mặc kệ nữ nhân không hề có thẩm mỹ quan này.

Làm sáng tỏ sao?

Đương nhiên không! Tương kế tựu kế, đánh rắn tùy côn là cá tính của hắn, thật kỳ lạ cướp một nhóm hàng hóa, lại thật kỳ lạ lại có thêm Hàn gia thế gia làm minh hữu, nếu sau khi làm sáng tỏ việc này, bọn họ buông tay không giúp nữa thì làm sao bây giờ? Làm sáng tỏ? Kẻ ngu si mới làm! Đây là chỗ khác nhau giữa người với người, có người chỉ nhìn trước mắt, có điều chọn, mà Phương Tranh cũng không để ý mọi việc, chỉ xem có tác dụng đối với hắn hay không, trước tiên chộp trong tay đã, loại tâm tính phố phường thích chiếm tiện nghi này, có đôi khi thật sự có hiệu quả.

Cho nên Phương Tranh có thể hỗn được tới địa vị bây giờ, đây không phải là không có nguyên nhân, đồng dạng là xe, con trâu già cũng chỉ có thể kéo xe, còn lão hán thì có thể đẩy xe.

Phương Tranh thích làm lão hán.

Khẽ tằng hắng, Phương Tranh liếc mắt nhìn cha con Hàn gia, sau đó sầm mặt nói: “ Hàn thế bá, ngươi đã nói ra, ta cũng sẽ không che giấu, ân, không sai, từ bắt đầu ta xác thực có điểm hoài nghi Hàn gia các ngươi có cấu kết với tri phủ Tô Châu, khuynh nuốt thuế ngân.”

Hàn Diệc Chân cả giận nói: “ Tuyệt không việc này! Hàn gia chúng ta là trong sạch!”

Phương Tranh sắc bén trừng mắt liếc nàng, hắn ở địa vị cao khá lâu, tuy rằng bình thường hắn không có chút nghiêm túc, nhưng khi trừng mắt, tự nhiên liền hiện ra quan uy, Hàn Diệc Chân mặc dù thông tuệ cơ trí, nhưng dù sao chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, bị Phương Tranh trừng như vậy, nhất thời liền có sự sợ hãi, không tự giác rụt ra sau một chút, lập tức phát giác mất mặt, liền phẫn nộ hừ hừ, không hề nói chuyện.

Tốt, đạt được hiệu quả, thu công.

Phương Tranh thu hồi ánh mắt sắc bén, gương mặt giãn ra cười nói: “ Hàn gia trong hay sạch thì ta không biết, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Hàn gia là trong sạch. Hàn gia trợ giúp ta một tay, công lao không nhỏ. Ta sẽ hướng triều đình dâng biểu, tạo hiệu quả cho các ngươi.”

Hàn Trúc nghe vậy vui mừng, vội hỏi: “ Như vậy lão phu liền thay mặt Hàn gia tạ ơn qua hiền chất, về phần Lý Bá Ngôn, hắn cùng lão phu là bạn già nhiều năm, hắn bị người dùng thế lực bắt ép, bị ép làm việc không hợp pháp, lão phu sẽ hảo hảo khuyên bảo, toàn lực phối hợp hiền chất điều tra ra vụ án, mong muốn đến lúc đó có thể lập công bù tội, còn có Hàn gia ở Giang Nam có vài phần căn cơ, từ hôm nay trở đi, Hàn gia sẽ đem toàn bộ tin tức hoặc sáng hoặc tối cùng hiền chất cộng hưởng, hiền chất nếu có điều khó khăn, chỉ cần tùy tiện tại Giang Nam ở bất luận tòa thành nào tìm đến phân nhánh của Hàn gia thương thào, thì sẽ có người khuynh lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”

Phương Tranh nghe vậy cũng vui mừng, có câu cường long không áp nổi địa đầu xà, Ảnh Tử cho dù có cường đại, nhưng chung quy không bằng Hàn gia tại Giang Nam đã thành lập thế lực hơn trăm năm, có bọn địa đầu xà Hàn gia hỗ trợ, hành trình Giang Nam sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“ Bất cứ yêu cầu gì?” Phương Tranh mừng rỡ nói.

Khuôn mặt Hàn Trúc nghiêm túc nói: “ Bất luận yêu cầu gì.”

“ Thật tốt quá!” Phương Tranh vui vẻ vỗ tay một cái: “ Muốn bọn họ giao hết tiền trong tiệm ra, được không?”

Gương mặt Hàn Trúc đen thui.

Hàn Diệc Chân hận đến nghiến răng, tên lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cướp đoạt đồ của Hàn gia ta đã phát nghiện sao?

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ canh, cùng nói chuyện với cha con Hàn gia một buổi, bất tri bất giác đã đến canh một.

Hàn Trúc nhìn sắc trời, cười nói: “ Hiền chất từ kinh thành xa xôi đến, phong trần mệt mỏi, không bằng hảo hảo đi nghỉ tạm, thế nào?”

Phương Tranh mở rộng miệng không chút hình tượng ngáp dài một cái, cười nói: “ Cũng tốt. Hôm nay cùng Hàn thế bá trò chuyện ta được lợi rất nhiều, a, có thời gian tiểu chất còn muốn tâm sự nhiều hơn với thế bá, để tăng thêm sự từng trải hiểu biết.”

Hàn Trúc cười nói: “ Hiền chất nếu không chê, không bằng đêm nay ở lại cạnh tiểu lâu của tiểu nữ trong hàn xá, trong nhà còn có vài tiểu lâu, nếu luận lịch sự tao nhã, thật không kém khâm sai hành quán đâu.”

Phương Tranh vừa nghe, nhất thời hai mắt chiếu sáng, oa, ngay bên cạnh tiểu lâu của Hàn Diệc Chân? Rất gần nha. Không biết đêm nay nàng ta có tắm rửa hay không, không biết nàng có thích trần truồng hay không, thảo nào rất nhiều người xuyên qua liền vội vã phát minh cái này phát minh cái kia, hôm nay xem ra, phát minh một kính viễn vọng xác thực rất cần thiết.

“ Không chê, không chê. Đêm nay tiểu chất ở lại nhà thế bá thôi, ha hả, ngươi ta hai nhà vốn là thế giao, tiểu chất có thể nào khách khí cùng thế bá chứ?”

Hàn Trúc bí ẩn trợn mắt khinh thường, lời này phải do ta nói mới đúng nha?

Lập tức Hàn Trúc liền truyền người hầu tiến đến, dẫn Phương Tranh đi vào tiểu lâu nghỉ tạm, Phương Tranh vừa bước một chân ra khỏi cửa phòng, liền nghe thanh âm lạnh lùng của Hàn Diệc Chân nói: “ Chờ một chút, nếu Hàn gia chúng ta đã khuynh lực giúp ngươi, ngươi cướp số hàng hóa của Hàn gia nên trả trở về chứ?”

“ A!”

Phương Tranh hụt chân, đầu hung hăng đánh vào khuôn cửa.

“ Ai da!”

“ Ai da cái gì! Rốt cục có trả hay không?”

Phương Tranh xoa trán, đôi mắt loạn chuyển, thứ đã ăn vào miệng lão tử còn muốn ta nhổ ra? Nha đầu kia thật là quá ngu ngốc đi.

“ Nhóm hàng hóa kia sao...” Phương Tranh cau mày, bắt đầu trầm ngâm: “ Nhóm hàng hóa kia…”

“ Thế nào?”

“ Nhóm hàng hóa…”

Trong ánh mắt chờ mong của cha con Hàn gia, Phương Tranh vuốt cằm, khẽ khép mắt như suy nghĩ, cứ như vậy thần tình ngưng trọng tự hỏi lại trầm ngâm, cuối cùng đi xa, cho đến khi biến mất không gặp.

Hàn Diệc Chân chăm chú nắm chặt nắm tay, con mắt mỹ lệ hầu như muốn phun ra lửa.

Người này hắn còn là người sao? Chơi xấu sao có thể làm đến nước này?

“ Cha! Người này hắn…” Hàn Diệc Chân tức giận không ngớt, quay đầu nhìn Hàn Trúc nói: “ Vì sao ngài lại nói Hàn gia muốn khuynh toàn lực giúp hắn? Nếu thế gia khác của Giang Nam thực sự liên lụy vào thuế án, hành động này chẳng phải đưa Hàn gia ta đặt vào vị trí đối địch với họ hay sao? Đến lúc đó nếu triều đình vẫn dùng biện pháp cũ, không giải quyết được vụ án, tình cảnh Hàn gia chúng ta tại Giang Nam sẽ rất tệ hại…”

Hàn Trúc ha hả cười: “ Chân nhi, vụ án này có thể nói là kiện đại án đầu tiên khi tân hoàng đăng cơ, bất luận là lập uy cũng tốt, hay là trải đường cho cơ nghiệp muôn đời ngày sau cũng tốt, vụ án cũng không cho phép hoàng thượng và triều đình không giải quyết được gì, bằng không bộ mặt của hoàng gia xem như quét rác, uy nghiêm không còn nữa, sau này làm sao hiệu lệnh thiên hạ? Cho nên cha tin tưởng, lúc này đây triều đình nhất định sẽ không thua, tệ nạn thế gia Giang Nam đã kéo dài lâu ngày, mơ hồ uy hiếp đến kinh thành, sự thống trị của hoàng thượng và triều đình, cũng nên hiểu rõ, nếu Hàn gia ta may mắn gặp dịp, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt phát triển gia tộc, hướng triều đình dựa vào, chính là tuyển trạch sáng suốt nhất. Chân nhi, với sự thông tuệ của con, sẽ không phải không rõ đạo lý này.”

Hàn Diệc Chân nghĩ nghĩ lặng lẽ không nói, trong lòng lại có chút hoài nghi.

Lẽ nào cha thật sự có lòng tin tưởng đối với tên lưu manh vô lại kia tới như vậy? Tên kia rốt cục mạnh mẽ chỗ nào?

Một tòa nhà cửa tại thành bắc Tô Châu thành.

Tòa nhà tầm thường, tại một góc âm u hẻo lánh, nhìn qua tựa như một gia đình bách tính bình thường thậm chí còn có chút nghèo nàn, người ngoài đi ngang qua cửa, tuyệt đối không có hứng thú liếc mắt nhìn lần thứ hai.

Bên trong nhà bố trí cũng rất bình thường, ở giữa sân có một gốc cổ thụ già. Dưới tàng cây là một cái sân, đi vào trong là tiền sảnh nho nhỏ. Tiền sảnh vắng vẻ chỉ có một tấm màn dày che lại, ngoài ra không còn vật gì khác, bốn vách tường của tiền sảnh lại hiện rõ vẻ cũ nát loang lổ. Toàn bộ nhà cửa thoạt nhìn, tựa như một nữ nhân tướng mạo xấu xí, căn bản chẳng có chỗ nào đáng xem trọng.

Dương Thành thành thành thật thật quỳ gối giữa tiền sảnh, thân thể run lên không tự chủ, hắn đang thừa thụ sự tức giận như mưa rền gió dữ của chủ nhân.

“ Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức còn chưa chết? Dương Thành, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm của chủ nhân cũng âm trầm như ngày thường, băng lãnh đến đau đớn cốt tủy.

Dương Thành dập đầu trên mặt đất, run giọng nói: “ Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ nhận được mệnh lệnh chủ thượng, lập tức phái người có thân thủ cao cường đi Gia Hưng, thật không biết bên người Lý Hoài Đức đã có tới mười mấy tên cao thủ bảo hộ, chúng thuộc hạ liền thất thủ, trong mười người phái ra, còn sống trở về chỉ có hai ba người.”

“ Hừ! Một tri phủ nho nhỏ, thế nào thỉnh được mười mấy tên cao thủ? Dương Thành, ngươi đang gạt ta?”

“ Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ thượng, hơn mười người mai phục bên ngoài phòng ngủ của Lý Hoài Đức, lúc động thủ, bọn họ tụ ba bốn người một tổ, tiến lui công thủ đều có kết cấu, phương thức rất giống Ảnh Tử của Phương Tranh…”

Thanh âm chủ nhân có chút kinh ngạc: “ Ảnh Tử? Nói như vậy, không ngờ Phương Tranh đã sớm an bày Ảnh Tử bảo hộ cho Lý Hoài Đức sao? Tiểu tử này thật cũng không ngốc, Dương Thành, trong những người phái đi ám sát Lý Hoài Đức vẫn còn sống ba người?”

“ Đúng vậy, chủ thượng.”

“ Hừ! Sống sót cũng vô dụng, nhiệm vụ thất bại phải chết! Dương Thành, giết ba người đó luôn cho ta.”

Dương Thành không khỏi cảm thấy một trận lạnh giá, trong miệng vội đáp: “ Dạ.”

“ Phương Tranh vừa hạ Giang Nam, hôm nay đang ở ngay bên trong thành Tô Châu, xem ra, đường dây Lý Bá Ngôn phải chặt đứt.” Chủ nhân sau màn che than thở.

Dương Thành không dám ngẩng đầu lên, thần tình thoáng do dự một chút, mở miệng nói: “ Chủ thượng, nếu Phương Tranh đến tra thuế án Giang Nam, sao chủ thượng không thẳng thắn giết chết Lý Bá Ngôn? Giữ lại người này, thuộc hạ sợ sẽ bất lợi đối với chủ thượng.”

Chủ nhân hừ lạnh nói: “ Chỉ là một Lý Bá Ngôn, giết có lợi gì? Giang Nam lục phủ, mấy năm qua bị ta khấu nuốt hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, trung gian phải cần bao nhiêu sức lực? Người biết chuyện có bao nhiêu người? Ta có thể giết hết bọn họ hay sao?”

“ Thế nhưng…chủ thượng, nếu ngài để mặc Phương Tranh tra xuống phía dưới, sợ rằng rất nhanh sẽ tra đến chủ thượng…”

Chủ nhân cười nhạt mấy tiếng, ý âm hàn trong tiếng cười, làm cả người Dương Thành không khỏi run lên.

“ Chẳng phải rút đao chém nước nước càng chảy mạnh? Giết Lý Bá Ngôn có ích lợi gì? Dù là ta đem tất cả những người biết chuyện tại sáu phủ Giang Nam đều giết hết, lại có tác dụng gì? Nếu muốn tra cũng sẽ tra xong.”

“ Ý tứ của chủ thượng là…”

“ Giết người tra án, không phải chặt đứt đầu nguồn hay sao?”

Dương Thành cả kinh nói: “ Chủ thượng muốn nói, giết chết Phương Tranh?”

“ Không sai, nhân vật lưu manh vô lại kia, ở kinh thành, ở trong triều nhảy lên nhảy xuống lâu như vậy, toàn bộ triều đình bị hắn giảo đến tối trời tối đất, người này đã sớm đáng chết! Ta nếu xưng đế, tất phải giết ngay, đáng trách lần trước ở kinh thành có thể dùng Hạt Tử Xà giết chết hắn, chỉ có thể nói hắn mạng lớn, hôm nay hắn đã tới Giang Nam, ta làm sao cho hắn sống thêm nữa? Tiên đế và tân hoàng ngu ngốc đến tận bực này, đồ vô lại phố phường, lại cho hắn làm quan cao triều đình, tước tới quốc công, thực sự là di cười thiên hạ!”

Trong mắt Dương Thành hiện lên vài phần ngượng nghịu, lúng túng vài giây, gian nan mở miệng nói: “ Thế nhưng…chủ thượng, cao thủ thị vệ bên người Phương Tranh đông đảo, còn mang theo năm ngàn Long Vũ quân tinh nhuệ đóng quân ngoài thành, thuộc hạ…”

“ Hừ! Năm ngàn binh mã thì làm sao? Hắn có thể cả ngày đem theo binh mã xuyên vào lưng quần mà chạy à? Cao thủ bên người hắn nhiều thì thế nào? Đánh thẳng dễ tránh, đánh lén khó phòng, còn cần ta dạy cho ngươi làm sao giết người sao?”

“ Thuộc hạ hiểu rõ.”

Sáng sớm tỉnh lại, Phương Tranh vừa mở mắt ra, liền thấy gương mặt tang thương xấu xí đang cách mình rất gần, gần đến mức sắp sửa dán lên mặt hắn.

“ Đại nhân, hắc hắc, ngài tỉnh?”

“ Quỷ nha!” Phương Tranh lại càng hoảng sợ, huy quyền không chút do dự đánh tới thật mạnh.

“ Phanh!”

“ A, đại nhân, là ta, là ta.”

Phương Tranh chăm chú nhìn lại, đã thấy Ôn Sâm bưng mắt, thống khổ kêu to.

“ Là ngươi?” Phương Tranh ngây người, sau đó cả giận nói: “ Vì sao ngươi giả quỷ làm ta sợ?”

Ôn Sâm ủy khuất sắp khóc, có người tổn hại người như ngươi sao? Ta vốn có gương mặt như vậy, làm gì giống quỷ?

“ Di? Lão Ôn, viền mắt của ngươi vì sao đen?”

Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ nói: “ Đây là do quyền thần của đại nhân vô địch, dạy thuộc hạ, cho nên viền mắt thuộc hạ bị đen.”

“ Nga, vậy sao con mắt kia của ngươi cũng đen?”

“ Tối hôm qua ngủ không ngon.”

“ Ách, đại nhân, vì sao viền mắt của ngài cũng đen?”

“ Khái khái, đừng nói nữa.” Phương Tranh xoa viền mắt màu đen, nhất thời bi phẫn không ngớt.

Tối hôm qua đáp ứng lời mời của Hàn Trúc, ngủ lại tiểu lâu bên cạnh tiểu lâu của Hàn Diệc Chân, nguyên tưởng rằng nửa đêm có thể lén lút lẻn vào tiểu lâu của nàng, nhìn nàng khỏa thân tắm gì đó, người đàn bà này tuy đối với hắn rất ác cảm, nhưng khách quan mà nói, thân thể của nàng tuyệt đối là nhất lưu, căn cứ theo sự vật tốt đẹp nếu cởi hết ra để mà thưởng thức, Phương Tranh đương nhiên không chút do dự liền sờ soạng mò qua tiểu lâu của nàng, nhưng kết quả không biết có phải Hàn Diệc Chân đã sớm có phòng bị hay sao, làm gia đinh hộ viện bao quanh tiểu lâu của nàng, một tia khe hở cũng không lưu, đừng nói là Phương Tranh, dù là một con muỗi cũng không bay vào được.

Phương Tranh lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, thẳng đến khi trời sắp sáng mới phẫn nộ trở về phòng ngủ.

Thảo nào hái hoa tặc trong truyền thuyết, một khinh công cao tuyệt, xem ra là có đạo lý nhất định, bản lĩnh thâu hương trộm ngọc của Phương đại thiếu gia thật là quá mức kém cỏi, xa xa không bằng hắn chặn đường đánh cướp, bản lĩnh cướp đoạt trắng trợn mới cao minh.

“ Đại nhân, Hàn gia gia chủ thỉnh đại nhân đến tiền sảnh, thuộc hạ đặc biệt đến bẩm báo.”

“ Ân, đi thôi, ai, hiện tại hình dạng của ta có phải rất xấu hay không?” Phương Tranh lo lắng hỏi, vô luận là ai bị thêm hai vành mắt đen, nhìn cũng không tuấn tú.

Bất quá lời này hỏi Ôn Sâm đúng là hỏi sai người, người này vì nịnh nọt, lợn mẹ cũng có thể nói thành Điêu Thuyền, đáp án hoàn toàn không thể tin.

“ Đại nhân thêm hai vành mắt đen, càng thêm có vẻ anh tuấn bất phàm, diện mạo hiên ngang, trong thiên hạ mỹ nam tử, anh tuấn như đại nhân thật không giống người thường, duy nhất chỉ có một mình đại nhân mà thôi.”

Phương Tranh được vỗ mông ngựa đến mặt mày rạng rỡ, khôi phục lại sự tự tin trong dĩ vãng, thần thái hớn hở nói: “ Phải? Ha ha, quả nhiên là anh hùng có kiến giải giống nhau, ta cũng cho rằng như vậy đó.” Hai người một đường vỗ mông ngựa đi tới tiền sảnh của Hàn phủ.

Bên trong tiền sảnh, cha con Hàn gia đang chờ hắn, bên cạnh bọn họ còn có một người, chính là Hàn gia đại công tử mà Phương Tranh tự mình động thủ cướp đoạt dưới chân Thanh Long sơn, đại ca của Hàn Diệc Chân, Hàn Dật.

Phương Tranh liếc thấy Hàn Dật không khỏi ngẩn người, sau đó thần tình liền hiện lên vài phần xấu hổ.

Một là cướp phỉ đánh cướp, một là khổ chủ bị cướp, hôm nay hai bên chạm mặt, thân phận lại biến thành chủ nhân và quý khách, cho dù da mặt Phương Tranh có dày như thành tường nhưng cũng cảm thấy tình cảnh này có chút thẹn thùng.

“ Phương đại nhân, chúng ta lại gặp mặt, ha hả.”

Xa xa thấy Phương Tranh đi tới, vẻ mặt Hàn Dật tươi cười tiến ra đón, còn chắp tay chào.

“ A? Vì sao nói từ “ lại”?” Phương Tranh có chút chột dạ.

Hàn Dật ngây người, sau đó cười nói: “ Phương đại nhân quý nhân hay quên, ngày hôm trước ở ngoài thành Tô Châu, tại hạ đã gặp qua đại nhân, đại nhân chẳng lẽ không nhớ rõ?”

Phương Tranh cũng ngây ra, sau đó cả cười, hắc! Tiểu tử này cũng chơi mao bệnh như ta, nguyên lai cũng thích chơi trò mất trí nhớ, thật tốt quá!

Cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, Phương Tranh thân thiết ôm lấy vai Hàn Dật, cười nói: “ Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ, ngươi cũng đừng gọi đại nhân, ngươi ta hai nhà vốn là thế giao, ta gọi ngươi một tiếng đại ca là được. Ngươi cứ gọi ta là tiểu đệ đệ, ai, về việc dưới chân Thanh Long sơn…”

“ Đã quên, quên sạch sẽ rồi!” Hàn Dật bật người thức thời nói tiếp lời, còn thân mật nhìn Phương Tranh trừng mắt.

“ Thật biết nói chuyện! Ta bình thường cũng hay quên, tỷ như ta thiếu tiền người ta, ta đánh người, ta đốt nhà ai, vân vân…những kinh nghiệm không thoải mái này hà tất nhớ mãi không quên phải không? Ngươi nói đúng không? Xem ra hai ta là tri kỷ a.”

Phương Tranh cười vui sướng không gì sánh được, ôm lấy vai Hàn Dật hướng tiền sảnh đi vào.

“ Cái này…Phương hiền đệ, tiểu muội muốn ta hỏi ngươi, bao giờ trả lại số hàng hóa cho…”

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh liền tối sầm: “ Không phải ngươi nói đã quên sao?”

Hàn Dật cười khổ nói: “ Ta xác thực đã quên, nhưng tiểu muội thì chưa nha…”

Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo, lập tức hắc hắc cười nói: “ Nàng chưa quên thì thế nào? Hiện tại ta đã quên.”

Hàn Dật cứng lưỡi trợn mắt, vị khâm sai đại nhân trong truyền thuyết này…sao…sao không giống người thường?

Bên ngoài tiền sảnh, mười mấy tên cấm quân cao thủ từ trong kinh đi theo vẫn xếp thành hai hàng, theo hình chim nhạn từ cửa tiền sảnh kéo dài.

Thấy Phương Tranh đến, Hàn Trúc mỉm cười nghênh đón, nói: “ Phương hiền chất, đêm qua ngủ ngon giấc không?”

Phương Tranh bí ẩn trợn mắt, ngủ ngon sao, hai con mắt giống gấu mèo của ta còn chưa cho ngươi đáp án sao? Người cổ đại sao luôn thích hỏi những lời vô ích?

Nói, tiểu lâu của Hàn gia tam tiểu thư vì sao còn nghiêm mật hơn doanh địa Ảnh Tử nha? Chẳng lẽ toàn thân trên dưới của nàng đều được làm bằng vàng?

“ Hàn thế bá khách khí, thịnh tình chiêu đãi như vậy, tiểu chất thật sự là ngại ngùng, ha hả, tiểu chất muốn hướng Hàn thế bá cáo từ, ngày khác rỗi rãnh, sẽ quay lại quấy rầy.”

Thuận tiện nhìn lén nữ nhi ngươi tắm luôn, ta cũng không tin tà, trên đời này có thứ gì mà Ngọc Diện Phi Long ta còn không có cách xem được?

Hàn Trúc sang sảng cười to: “ Hiền chất có công vụ muốn làm thì cũng không bận nhất thời, bây giờ đã gần đến ngọ, dùng cơm xong lại đi không muộn, nào có đạo lý cho quý khách rỗng bao tử mà đi như thế chứ?”

Nói xong Hàn Trúc lôi kéo Phương Tranh đi vào tiền sảnh.

Trong tiền sảnh, rượu và thức ăn đã bố trí xong từ lâu, Hàn Diệc Chân đang đứng ngay cửa tiền sảnh, gương mặt không chút biểu tình, không nói một câu, Phương Tranh nhìn nàng hữu hảo cười cười, đổi lại bị nàng trừng mắt hung hăng.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hàn Trúc phân phó người hầu bưng lên một cái bình bề ngoài điêu khắc Hoa Điểu Trùng Ngư, chỉ vào bình cười nói: “ Hiền chất vừa tới Giang Nam, rượu hoa điêu của Giang Nam cũng nhất định phải nếm thử, rượu này sinh sản tại Thiệu Hưng, đã chôn dưới đất không ít năm, thật sự là trân phẩm trong rượu, ha hả, là rượu hoa điêu mà lão phu đã cất kỹ rất lâu. Hôm nay chỉ còn một vò, hiền chất là quý khách của Hàn gia chúng ta, nên ta lấy ra cùng nhau đối ẩm.”

Phương Tranh liên thanh cảm ơn, trong lòng cảm thấy đáng tiếc. Phương Tranh có một thói quen cũng không xấu, hắn uống rượu, nhưng cũng không thích rượu, về phần vào miệng có vị đạo nào, có chú ý gì, có bao nhiêu trân quý, hắn cũng không sáng tỏ lắm, hắn uống rượu cũng giống như trâu ăn hoa mẫu đơn, phiên thịnh tình của Hàn Trúc rốt cục xem như uổng phí. Như người tài giỏi không được trọng dụng, vò rượu hoa điêu này có vẻ đặc biệt uổng phí.

Người hầu cẩn cẩn thận thận rót rượu vào trong chung rượu ngọc bích. Phương Tranh ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc Chân cười cười, nhìn thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, ngay mí mắt cũng không chớp, dường như đối với Phương Tranh phi thường chẳng đáng.

Sắc mặt Phương Tranh suy sụp, trong lòng mắng to, đàn bà thối, ngươi ngạo cái gì? Nếu không phải lão bà trong nhà ta thật sự quá nhiều, lão tử không đẩy ngươi lên giường là không được.

Miệng vò quá rộng, miệng chung quá nhỏ, người hầu rót rượu không cẩn thận vương vài giọt lên mặt đất.

Phương Tranh lơ đãng cúi đầu, đã thấy những giọt rượu vương trên mặt đất, không ngờ dưới sàn nhà bằng bạch ngọc bốc lên bọt nước, sau đó mơ hồ mọc lên làn khói nhàn nhạt, ngay sau đó, khối mặt đất bị rượu làm ướt dần dần trở nên ngăm đen, giống như đang bị ăn mòn.

Phương Tranh bỗng nhiên kinh dị kêu lên một tiếng: “ Hàn thế bá, rượu của nhà thế bá sao giống axit sunphurit quá vậy? Không ngờ toàn là hơi nước, chậc chậc, rượu ngon Giang Nam quả nhiên đặc biệt.”

Ôn Sâm và Tiêu Hoài Viễn hiếu kỳ thò đầu qua nhìn xuống mặt đất, vừa nhìn hai người liền quá sợ hãi. Bọn họ đồng loạt vươn tay, kéo Phương Tranh rời khỏi bàn rượu vài bước, một mực thối lui tới bên ngoài cửa tiền sảnh, lúc này Ôn Sâm mới đứng vững, thần sắc kinh sợ rút bội kiếm tùy thân, chỉ vào Hàn Trúc cả giận nói: “ Hàn Trúc! Ngươi thật lớn mật! Dám mưu hại khâm sai triều đình!”

“ Thương!” Bên ngoài tiền sảnh, mười mấy tên cấm quân thị vệ đồng loạt rút đao kiếm, ánh đao sáng như tuyết chỉ vào mọi người của Hàn gia trong tiền sảnh, một cỗ sát khí sắc bén, nhất thời bao phủ toàn bộ tiền sảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.