[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 304 : Hàn phủ dạ yến (1)




Hàn gia thiên kim từ lúc gặp khâm sai đại nhân trở về, sau khi về phủ liền đập nát vô số đồ cổ hiếm quý, việc này tại Hàn phủ chưa từng xảy ra, toàn bộ đám người hầu Hàn phủ đều đang len lén nghị luận việc này.

Toàn bộ mọi người trong thành Tô Châu đều biết, gia chủ Hàn gia biểu hiện ra là Hàn Trúc, trên thực tế có thể nói là Hàn tam tiểu thư làm đương gia, vị tiểu thư này từ nhỏ liền thông tuệ đa trí, nói ra thường xuất chúng bất phàm, thủ đoạn hành sự luôn bình ổn trầm tĩnh, tàn nhẫn khiến lòng người tâm thần câu liệt, có khi lại nhu hòa như làn gió mùa xuân, dù là gia chủ như Hàn Trúc cũng phải mặc cảm, những thế lực trong Hàn gia dù công khai hay ngầm đều thật hưng thịnh, điều này đều do sự quyết đoán của Hàn tam tiểu thư mà có.

Hàn gia trên dưới cũng biết, vị Hàn tam tiểu thư này tuy thường ngày biểu tình rất đạm mạc, thoạt nhìn giống như không dễ gần gũi, nhưng nàng chẳng bao giờ giận dữ với ai, tính tình vẫn luôn bình thản, huống chi là đập vỡ đồ đạc trong tiền sảnh nhà mình, rốt cục nàng gặp khâm sai lại xảy ra chuyện gì, làm sau khi nàng về phủ lại tức giận như vậy, đây đã trở thành bí ẩn không giải thích được.

Hàn Trúc không kịp xót xa những đồ cổ hiếm quý trong tiền sảnh, liền chạy đến hậu viện truy hỏi Hàn Diệc Chân, nào ngờ sau khi Hàn Diệc Chân bộc phát tính tình xong, thì lại khôi phục sự lãnh tĩnh trầm ổn ngày xưa, Hàn Trúc hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ lắc đầu không nói, sinh sôi đuổi Hàn Trúc ra ngoài.

“ Chẳng lẽ khâm sai Phương đại nhân có ý đồ gây rối với con?” Hàn Trúc nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này, thời gian ở ngoài thành cùng các quan viên tiếp đón khâm sai, ánh mắt đầu tiên Hàn Trúc cũng hiểu được tướng mạo Phương Tranh không giống người tốt.

“ Cha, ngài không cần hỏi thêm ở chuyện nhỏ này đâu.” Hàn Diệc Chân nhàn nhạt nói, nhưng sau khi nghe tới câu “ ý đồ gây rối” của khâm sai đối với nàng thì gương mặt lại không kìm chế được xẹt qua vài phần đỏ ửng, sau đó trong mắt hiện lên vài phần sắc mặt giận dữ.

“ Cha, không ngoài nữ nhi dự liệu, Phương Tranh Phương đại nhân đêm nay hẳn là sẽ đến Hàn gia chúng ta, nữ nhi đối với Giang Nam thuế án thật không rõ lắm. Nhưng nữ nhi cũng hiểu được, khâm sai mới hạ Giang Nam, còn chưa hiểu rõ manh mối, lúc này nếu lấy Hàn gia chúng ta khai đao, thì thật không quá sáng suốt, nữ nhi lớn mật phỏng đoán, khâm sai có thể cũng không nguyện cùng Hàn gia chúng ta kết thù kết oán.”

Hàn Trúc lắc đầu nói: “ Vậy chuyện khâm sai cướp hàng hóa nhà chúng ta thì thế nào? Đây rõ ràng là có ý đồ, vì sao hắn không cướp người khác, lại cứ phải cướp chúng ta?”

Trong mắt Hàn Diệc Chân cũng hiện lên vài phần nghi hoặc, chần chờ nói: “ Hay là…hay là khâm sai chỉ là thử thăm dò, trong đó cũng không có ác ý, hay là khâm sai lại có dự định khác.”

Hơi lắc đầu, Hàn Diệc Chân tuy là đa trí, nhưng Phương Tranh không đầu không đuôi cướp hàng hóa, ý đồ làm Hàn Diệc Chân càng nghĩ càng hồ đồ. Đương nhiên, nàng lại không hề biết, Phương Tranh căn bản không hề có dụng ý, cướp hàng hóa nhà nàng thuần túy chỉ là vì muốn phát tài mà thôi.

Nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, Hàn Diệc Chân ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “ Cha, mặc kệ nói như thế nào, Hàn gia chúng ta không thể kết oán với khâm sai, trong kinh triều đình từ hoàng thượng, cho tới triều thần, vốn đối với Giang Nam thế gia lòng mang kiêng kỵ, lúc này nếu kết thù kết oán với khâm sai, sợ rằng sẽ mang đến phiền toái cho Hàn gia rất lớn. Đợi khi khâm sai đến thì cha không ngại hướng khâm sai thả ra một ít thiện ý, để tiêu trừ lòng nghi ngờ của khâm sai. Nếu khâm sai hoài nghi Hàn gia chúng ta cùng Giang Nam thuế án có liên lụy, chúng ta liền chỉ có thể xuất ra thành ý để tiêu trừ sự hoài nghi của khâm sai.”

“ Xuất thành ý thế nào?”

Hàn Diệc Chân thở dài, nói: “ Ngoại trừ hoàn toàn đứng lên thuyền của khâm sai, Hàn gia chúng ta còn có thể có thành ý gì nữa?”

Ánh mắt Hàn Trúc ngưng lại, trầm giọng nói: “ Chân nhi, ý của con là nói…”

Hàn Diệc Chân gật đầu: “ Cha, lúc cần thiết, chỉ có đem chuyện của Lý thế thúc nói ra.”

Hàn Trúc cả kinh, bật người lắc đầu nói: “ Không được, ta cùng Bá Ngôn có hơn mười năm giao tình, có thể nào làm việc bất nghĩa? Không được, tuyệt đối không được!”

Hàn Diệc Chân thở dài nói: “ Cha, Hàn gia chúng ta trên dưới gần ngàn tính mạng, ở trong lòng ngài chẳng lẽ không bằng một Lý thế thúc? Thế sự vô tình, khi nên bỏ qua, thì phải bỏ qua.”

Hàn Trúc nghe vậy cả người run lên, mồ hôi hột không ngừng toát ra, hắn nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “ Có nghiêm trọng như thế sao? Một chuyện thuế án mà thôi, liên can tới hai ngàn vạn lượng, con số tuy rằng thật lớn, nhưng Hàn gia chúng ta cũng có thể đào ra, lẽ nào sẽ tai họa tới gần ngàn mạng người của Hàn gia sao?”

Trong mắt Hàn Diệc Chân tản ra quang mang cơ trí, nhìn Hàn Trúc, nhẹ nhàng nói: “ Cha, ngài còn không hiểu rõ sao? Hôm nay kinh thành tân hoàng vừa đăng cơ, liền phái đại thần tín nhiệm nhất bên người hạ Giang Nam, hành động này là có thâm ý khác. Truy tra thuế án chỉ là mặt ngoài, trọng yếu hơn là, tân hoàng muốn mượn việc này quét sạch Giang Nam thế gia, tiêu trừ tai họa ngầm bất lợi với sự thống trị của hắn, cấp thế gia vọng tộc trong thiên hạ lập uy.”

Hàn Trúc nghe vậy như bị sét đánh, cả người run lên thật rõ ràng, vẻ kinh hãi trong mắt thế nào cũng không che giấu được.

Hàn Diệc Chân nói mấy câu liền đánh thức Hàn Trúc.

Đúng vậy, hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, vụ án nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng thấy thế nào cũng không đến mức cần đến vị thần tử tín nhiệm nhất bên người tân hoàng tự thân xuất mã, bởi vậy có thể thấy được, mục đích Phương Tranh hạ Giang Nam, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Thiên hạ thế gia môn phiệt những năm gần đây hưng thịnh thế lớn, hoàng thượng cùng đại thần trong triều đình trong lòng có kiêng kỵ thì khẳng định, hôm nay phái Phương Tranh hạ Giang Nam, chắc là muốn mượn chuyện thuế án, hung hăng cấp cho thế gia một lần hạ mã uy, xem như củng cố lực ảnh hưởng của hoàng quyền đối với thiên hạ bách tính.

Rất hung hiểm!

Hàn Trúc xoa xoa mồ hôi lạnh đầy đầu. Nhìn gương mặt yên tĩnh của Hàn Diệc Chân, cười khổ nói: “ Cũng là Chân nhi nghĩ xâu xa, lão phu thật không nghĩ tới mức này, Hàn gia đúng là nhờ có con.”

Hàn Diệc Chân cười cười: “ Cha, nữ nhi cũng là người của Hàn gia, đương nhiên nên vì Hàn gia lo lắng suy nghĩ.”

Hàn Trúc suy nghĩ một chút, nghi hoặc nói: “ Thế gia vọng tộc tồn tại hơn trăm năm, thế lực kiên cố khổng lồ, tân hoàng vừa đăng cơ liền có hành động lớn như vậy, hắn sẽ không sợ thế gia liên thủ tạo phản với hắn sao? Lịch đại đế vương đều có tâm chèn ép thế gia, ai cũng có thể làm ra chuyện này, tân hoàng nhờ vào thứ gì để khống chế họ?”

Hàn Diệc Chân lắc đầu cười nói: “ Tân hoàng khẳng định sẽ không đắc tội toàn bộ thiên hạ thế gia vọng tộc, hắn sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nói trắng ra là, đế vương chỉ muốn dùng thuật chế hành mà thôi, mượn hơi đại đa số, chèn ép số ít, sau đó lập uy, làm thiên hạ thế gia tâm sinh kiêng kỵ, có thể thu được rất nhiều thế gia trung tâm ủng hộ, nhất cử lưỡng tiện, quả nhiên là diệu kỳ.”

Quay đầu nhìn về phía màn trúc, Hàn Diệc Chân nhẹ nhàng nói: “ Cha, nếu nữ nhi suy đoán không sai, khâm sai hạ Giang Nam trong lòng vốn đã có suy tính trước, tên của Lý thế thúc, đã nằm trong danh sách của khâm sai, dù là ngài không nói ra việc của Lý thế thúc, ngài cho rằng khâm sai sẽ không đem Lý thế thúc khai đao hay sao? Khi đó nếu khâm sai bắt Lý thế thúc, kế tiếp động đao, liền vô cùng có khả năng chính là Hàn gia chúng ta, dù sao là chúng ta đi gần nhất với Lý thế thúc. Đó là Hàn gia, giết một mà cảnh trăm, Hàn gia chúng ta sợ rằng sẽ trở thành vật hi sinh cho khâm sai lập uy, cha, cần cắt đứt nên cắt đứt! Nếu ngài chủ động đưa Lý thế thúc giao ra, đến lúc đó ngài sẽ là người thứ nhất thế gia gia chủ hướng khâm sai dựa vào, đến lúc đó ngài có thể hướng khâm sai van cầu xin bảo tính mạng cho Lý thế thúc, nói vậy sẽ không quá khó khăn, cha, đây không phải là bán đứng, mà là đang cứu mạng!”

Hàn Trúc suy nghĩ một chút, sau đó cả cười, thật sâu nhìn Hàn Diệc Chân, lại than thở: “ Cũng là Chân nhi thông tuệ, biết dùng lui làm tiến. Có thể bảo toàn Hàn gia, lại cứu được Bá Ngôn, thế nhưng, ai, Bá Ngôn nơi đó, ta làm sao ăn nói với hắn? Việc này còn phải suy nghĩ cho kỹ, còn phải nghĩ kỹ…” Hàn Trúc vừa cau mày nói, vừa đi xa.

Hàn Diệc Chân nhìn theo bóng lưng Hàn Trúc, khe khẽ thở dài, lập tức nghĩ đến đêm nay tên lưu manh đáng ghét kia sẽ đến Hàn phủ, gương mặt Hàn Diệc Chân đột nhiên đỏ lên, trong mắt cấp tốc hiện lên vài phần xấu hổ và giận dữ, sau đó lại nhanh chóng biến mất, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh.

Phương Tranh rốt cục quyết định đến Hàn phủ dự tiệc.

Hàn Diệc Chân sở liệu không sai, Phương Tranh hạ Giang Nam không chỉ vì thuế án, trọng yếu hơn là, muốn khống chế Giang Nam thế gia, không cho bọn họ sản sinh uy hiếp đối với sự thống trị của Mập Mạp, đây kỳ thực có ý tứ không sai biệt lắm đối với “ tước phiên”, chỉ bất quá động tĩnh lại không lớn như vậy, không nghiêm trọng tới mức như vậy mà thôi.

Đương nhiên, Phương Tranh là một người giảng đạo lý, không có khả năng không hề lý do lại đập một gậy vào đầu thế gia, trước khi đi, Mập Mạp có dặn dò qua, mượn hơi là việc chính mà chèn ép chỉ là phụ, lần này hạ Giang Nam, Phương Tranh tay trái cầm gậy lớn, tay phải cầm kẹo, phải xem Giang Nam thế gia làm sao mà tuyển chọn.

Phương Tranh nghĩ Hàn gia hẳn là sẽ tuyển kẹo.

Hàn phủ cách khâm sai hành quán của Phương Tranh không xa, không chỉ không xa, hơn nữa còn rất gần, gần gũi tới mức hai bên chỉ cách một vách tường.

Hàn phủ nằm ngay sát vách khâm sai hành quán. Giá trị nhất chính là, Tô Châu tri phủ nha môn, cũng là địa phương mà Lý Bá Ngôn cư ngụ, lại nằm bên vách bên kia của khâm sai hành quán, cũng chỉ cách một bức tường, Hàn phủ và tri phủ nha môn áp khâm sai hành quán ngay trung gian.

Lúc mặt trời lặn, thị vệ báo lại, gia chủ Hàn gia Hàn Trúc đang đứng ngay bên ngoài hành quán chờ đợi, thỉnh khâm sai Phương đại nhân đi vào dự tiệc.

Phương Tranh ngây cả người, lập tức cười nói: “ Yêu, mặt mũi của ta không nhỏ a, Hàn gia gia chủ tự mình đến mời, cấp bậc lễ nghĩa làm được thật tốt.”

Tiêu Hoài Viễn ở một bên cười nói: “ Hàn gia tuy là Giang Nam đệ nhất thế gia, nhưng bọn họ ở ngay trước mặt người đại biểu cho thiên tử, vẫn không đáng nhắc tới, tự mình đến đón đại nhân là bổn phận phải làm.”

Phương Tranh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, nói: “ Tiểu Tiêu, ta nghĩ từ sau khi ngươi nhận chức quan, trở nên khả ái hơn so với trước đây, hiện tại ta nhìn thấy ngươi, trong lòng đã nghĩ ngươi lộ ra một cảm giác thân thiết, tựa như…”

Thần sắc Tiêu Hoài Viễn vui vẻ: “ Tựa như sao?”

Ánh mắt Phương Tranh trở nên xa xôi mà mê ly: “ Tựa như nhìn thấy nhi tử mới sinh của ta, ai, thật nhớ mẫu tử bọn họ.”

Sắc mặt Tiêu Hoài Viễn thoáng chốc biến đen: “ Đại nhân, quá phận rồi đó, có người nào tổn hại người như ngươi chứ.”

Phương Tranh ha ha cười, thân mật vỗ vỗ vai Tiêu Hoài Viễn, lớn tiếng nói: “ Đừng đa tâm, khen ngươi thôi!”

“ Cái này gọi là khen ta?”

“ Dù sao cứ coi như ta đang khen ngươi.”

Lúc này Ôn Sâm tiến tới, Phương Tranh hỏi: “ Chuyện dặn ngươi làm ra sao?”

Ôn Sâm cung kính nói: “ Đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh, hậu viện của Lý Bá Ngôn đã có ba huynh đệ trà trộn vào làm tạp dịch, mặt khác trong hậu đường của hắn cũng ẩn núp vài huynh đệ, đang nghiêm mật giám thị từng cử động của Lý Bá Ngôn.”

Phương Tranh thỏa mãn nở nụ cười, chà xát tay nói: “ Tốt, mọi việc chuẩn bị xong, chúng ta đi Hàn phủ tọng thôi, không chuẩn Hàn Trúc lão nhân kia còn là chuyên gia, còn có thể nhét tiền lì xì cho chúng ta. Ăn xong uống xong, quay đầu tìm Lý Bá Ngôn bàn bàn công việc, có ăn có uống lại có cầm tiền, tiện thể lại có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Mập Mạp giao cho, ai nha, thật hoàn mỹ.”

“ Đại nhân, hạ quan không cần đi chứ?” Tiêu Hoài Viễn gương mặt như đang gặp nạn, người này đúng là bị Phương Tranh ám ảnh mỗi khi muốn ăn chung, đời này cũng không muốn cùng Phương Tranh ngồi chung một bàn ăn, Phương Tranh âm hắn đã âm qua không ít lần.

“ Ngươi là khâm sai phó sứ, có thể nào không đi? Yên tâm, chí ít bữa cơm này ngươi không cần lo lắng, dù sao là người khác trả tiền, lần này ta sẽ không âm ngươi.” Phương Tranh cười đến dị thường hiền lành.

Trong lòng Tiêu Hoài Viễn mạnh mẽ co rụt lại, gương mặt lập tức khổ sở, nghe một chút, lời này của Phương đại nhân thật huyền bí! Chỉ là lần này không âm, ngụ ý lần sau thì sẽ không chuẩn.

“ Đại nhân, trong phòng ta còn có hai cái bánh bao còn ăn được.”

“ Ít nói nhảm! Đi!”

Thái độ Hàn Trúc dị thường cung kính, cung kính tới mức thậm chí dẫn theo vài phần ý tứ hàm súc khiêm tốn, không chỉ tự mình đi đến khâm sai hành quán nghênh tiếp Phương Tranh, còn đem toàn bộ con cháu Hàn gia tập trung trước cửa Hàn phủ để tương nghênh.

Phương Tranh bị sự nhiệt tình của Hàn Trúc khiến cho có chút trở tay không kịp, trong lòng âm thầm phỏng chừng, Hàn lão đầu vì sao phải nhiệt tình đối với ta như thế? Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì có lỗi với ta? Không thể nha, muốn nói xin lỗi, ta càng nên xin lỗi hắn. Hàng hóa của Hàn gia còn đang nằm trong tay La Nguyệt Nương tại Thanh Long sơn, ai nha, không tốt, thật không tốt. Buổi tiệc này không phải là buổi tiệc tốt đẹp, không chuẩn lão gia hỏa này ngày hôm nay không những không nhét tiền lì xì cho lão tử, trái lại còn hướng ta hỏi mớ châu báu kia, lỗ vốn rồi…

Hàn Trúc nhìn khuôn mặt Phương Tranh mang theo vài phần kinh nghi, con mắt nhịn không được len lén quan sát hắn, trong lòng càng khẳng định phán đoán của nữ nhi càng thêm chính xác, vị khâm sai Phương đại nhân này quả nhiên hoài nghi Hàn gia có liên lụy đến thuế án, không phải thì sao hắn luôn có dáng dấp nghi ngờ? May là hôm nay có thể thỉnh hắn đến Hàn phủ gặp mặt, đến lúc đó chỉ cần hướng khâm sai đại nhân cho thấy thái độ của Hàn gia là sẽ tiêu trừ được nghi ngờ của hắn.

Hai người ngay mặt cười đến hiền lành thân thiết, nhưng vẫn ngầm có tâm tư khác, chỉ tiếc hai người đăm chiêu suy nghĩ như trời với đất, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vốn không nghĩ chung một chuyện, thật làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Vào Hàn phủ, ba người Phương Tranh đi tuốt đằng trước, nét mặt Hàn Trúc mang theo dáng tươi cười ôn hòa, ở một bên hướng Phương Tranh giới thiệu mỗi một cảnh trí trong Hàn phủ. Gia chủ của thế gia, tuy trong lòng tồn tại hảo ý kết giao, cũng sẽ không đánh mất mặt mũi của một gia chủ, đối với Phương Tranh tỏ vẻ nhún nhường nhu nhược là không thể, cho nên Hàn Trúc vẫn biểu hiện như không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngôn từ khéo léo, chỉ có Phương Tranh mới có thể nhìn ra trong thái độ của Hàn Trúc mang theo vẻ khiêm tốn.

“ Phương đại nhân, thỉnh xem bên này, tòa tiểu lâu này được gọi là Sơn Lâu, so với Thương Lãng Đình…khái khái, không có ý tứ, lão phu nói lỡ, so với Nghênh Thân Đình, xa xa ngang hàng, cho nên nơi này là nơi tiểu nữ Diệc Chân thường ngày đánh đàn chơi cờ.”

Phương Tranh chậm rãi gật đầu, trong lòng thật không kiên nhẫn, người cổ đại nói chuyện làm việc thường hay phiền phức, ta đến nhà của ngươi ăn bữa cơm, ngươi trực tiếp mang rượu mang thức ăn lên không phải được? Cần phải mang theo chúng ta chạy tán loạn khắp vườn sao? Chuyện con gái ngươi đánh đàn chơi cờ, liên quan gì đến ta, nếu ngươi chịu đem nữ nhi của ngươi giới thiệu một chút, bổn quan mới có hứng thú.

Đi vòng qua một hành lang gấp khúc, nhìn thấy nhà thủy tạ, Phương Tranh không khỏi âm thầm cảm thán, thế gia rốt cục là thế gia, chỉ nhìn kiến trúc của Hàn phủ, bố cục to lớn tráng lệ, mơ hồ mang theo uy thế trầm ổn đại khí, Phương gia tuy là Hoa triều thủ phủ, nhưng luận khí thế của phủ trạch, cũng không thể bằng được Hàn phủ.

“ Nếu dẫn theo đám thổ phỉ Thanh Long sơn xuống núi đến cướp sạch Hàn phủ, chậc chậc, giá trị không ít tiền nha.” Phương Tranh âm thầm suy nghĩ. Tư duy của hắn luôn luôn khác hẳn người khác, nhìn Hàn Trúc, cười chỉ chỉ lên trời, nói: “ Hàn lão gia, sắc trời không còn sớm nữa.”

“ A?” Hàn Trúc nhất thời không kịp phản ứng.

Phương Tranh lại chỉ chỉ vào bụng mình, mang theo vài phần vị đạo thương cảm: “ Chúng ta đói bụng.”

“ A! Phương đại nhân thứ tội, thứ tội, lão phu nhất thời quên mất, ha hả, thỉnh đại nhân qua bên này, lão phu đã an bày xong từ lâu, ở ngay tiền sảnh hàn xá mà dùng bữa.”

“ Thật tốt quá!” Phương Tranh vui vẻ: “ Ăn cơm so với thứ gì cũng đều tốt hơn, nhét vào trong bụng so với những cảnh trí này cũng mạnh hơn rất nhiều phải không? Hàn lão gia quả nhiên biết điều! Khái khái, bổn quan thất thố.”

Hàn lão gia lau mồ hôi.

Lão phu thật sự là đoán không ra vị khâm sai đại nhân này!

Mọi người theo Hàn Trúc đi tới bên trong tiền sảnh, bên trong đã bố trí rượu và thức ăn từ lâu, chỉ là không phải vây quanh bàn ăn. Hàn Trúc muốn làm nổi bật, nên làm theo lễ thời thượng cổ, trong tiền sảnh rộng rãi lại đặt ra hai dãy bàn hai bên, mọi người phân chủ khách ngồi trên chiếu, sau đó thị nữ sẽ bưng lên một phần rượu và thức ăn, nói đơn giản, mạnh ai nấy ăn phần của mình.

Phương Tranh âm thầm nhíu nhíu mày, ăn uống còn tốt, nhưng nếu làm theo thời thượng cổ, mỗi người đều phải quỳ mà ăn, điều này làm cho Phương Tranh âm thầm có chút khó chịu, Hàn lão đầu không phải cố ý chỉnh ta?

Phương Tranh là khâm sai, Hàn Trúc là chủ nhân, vì vậy hai người khiêm nhượng một phen, liền ngồi xuống chỗ. Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm ngồi hơi nghiêng bên Phương Tranh tương bồi.

Hàn huyên vài câu, Hàn Trúc phân phó thị nữ bưng rượu và thức ăn lên, trước mặt mỗi người đều có một khay thức ăn, bên trong đủ loại món ngon rượu ngon, làm kẻ khác ngón trỏ phải nhúc nhích không ngừng.

Lúc này Hàn Trúc nhấc chén rượu, mỉm cười hướng Phương Tranh chúc vài câu, mọi người uống được vài chén, Hàn Trúc vỗ vỗ tay, hơn mười vũ kỹ gương mặt xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào, ngay sau đó, tiếng nhạc du dương truyền ra, các vũ kỹ vũ động tay áo dài, ở ngay giữa tiền sảnh trống trải liền khiêu vũ.

Phương Tranh chậm rãi ngắm nhìn các nàng khiêu vũ, sắc mặt bỗng nhiên có chút lo lắng.

“ Đại nhân, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Hoài Viễn nhìn thấy thần thái Phương Tranh không đúng, liền nghiêng người nhẹ giọng hỏi.

“ Không đúng.” Sắc mặt Phương Tranh ngưng trọng nói: “ Ngươi không cảm thấy tình cảnh này có chút nhìn quen mắt?”

Tiêu Hoài Viễn nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó biến sắc, hung hăng liếc mắt trừng Phương Tranh: “ Đương nhiên nhìn quen mắt! Ngày trước trong hội ngắm hoa của thái tử, không phải hắn dùng cách này chiêu đãi ngươi sao? Hừ! Ngươi đừng nói đang hoài niệm tư vị Tư Tư ngồi trong lòng của ngươi đó?”

Phương Tranh kìm lòng không được gật đầu, thấy lông mày Tiêu Hoài Viễn dựng thẳng, vội vàng nói: “ Ai! Ta không phải ý tứ này, ta là nói, ngươi không cảm thấy bữa cơm này rất giống bữa cơm cuối cùng của chúng ta sao?”

“ Có ý gì?”

Phương Tranh cau mày lo lắng nói: “ Ngươi xem trong sách sử hay ghi chép, nhân vật phản diện đều bị người mời dự tiệc, sau đó trong sảnh vừa nhảy múa vừa uống rượu, đùa phi thường vui sướng, cuối cùng chủ nhân bỗng nhiên trở mặt, ném ly làm dấu hiệu, đao phủ thủ mai phục bên ngoài liền toàn bộ chạy ào vào, đem nhân vật phản diện đánh thành tương nuôi chó.”

Phương Tranh lo lắng nhìn đám vũ kỹ đang nhảy múa trước mặt, Hàn lão đầu không phải định làm như vậy chứ? Vì đống châu báu kia, có cần thế không? Trả lại cho ngươi là được thôi, đồ keo kiệt!

Tiêu Hoài Viễn nghe vậy chẳng đáng cười nhạt một tiếng: “ Ngươi đây là dùng lòng tiểu nhân độ lòng quân tử, khái khái, ngại quá đại nhân, hạ quan nói lỡ, nói lỡ.”

Hàn Trúc khẽ vuốt bộ râu dài, mỉm cười nhìn đám vũ kỹ thướt tha uốn éo thân thể, trong lòng hơi có chút đắc ý.

Dùng thượng cổ chi lễ chiêu đãi khâm sai, rốt cục cấp cho khâm sai đầy đủ mặt mũi rồi chứ? Vị Phương đại nhân này nói vậy sẽ có thêm vài phần hảo cảm đối với Hàn gia, sau đó thỉnh Chân nhi đi ra, cùng khâm sai nói tỉ mỉ chuyện thuế án không hề liên quan tới Hàn gia, lại mơ hồ tiết lộ hảo ý của Hàn gia đối với khâm sai, chuyện này rốt cục sẽ công đức viên mãn.

Còn đang đắc ý, trong tai Hàn Trúc bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp.

“ Di? Trong khay thức ăn của ngươi vì sao có cánh gà?”

“ Đại nhân, đây là cấp cho chúng ta ăn, có cánh gà là rất bình thường thôi.”

“ Sai nha, vì sao trong khay của ta không có? Trái lại chỉ có một cái đầu gà?”

“ Đại nhân, đầu gà chính là chủ nhân biểu đạt ý tôn kính đối với khách nhân tôn quý, ngài là khâm sai, đầu gà đương nhiên là về ngươi rồi.”

“ Không được, ta muốn ăn cánh gà, không ăn đầu gà.”

“ Đại nhân, ta đi đâu tìm cánh gà cho ngươi?”

“ Trong khay của ngươi không phải có sao? Cho ta! Ta đưa đầu gà cho ngươi, ngươi ăn đi.”

“ Đại nhân, ngươi còn nói lý hay không?”

“ Nhanh lên một chút, không cho thì ta đoạt.”

“ Đại nhân, thỉnh tự trọng.”

“ Ít nói nhảm! Bổn quan mệnh lệnh ngươi giao cánh gà ra đây!”

Trong tiếng nhạc du dương, việc tranh chấp cánh gà càng lúc càng lớn, có vẻ đặc biệt chói tai, biểu tình đám vũ kỹ xinh đẹp và động tác bắt đầu cứng ngắc. Bầu không khí sung sướng tường hòa biến mất sạch sẽ, trong tiền sảnh, tiếng tranh chấp càng lớn, khiến kẻ khác không khỏi xấu hổ.

“ Ai, ta nói ngươi có cần như vậy không? Không phải chỉ là một cánh gà, làm gì không chịu cho ta? Dù sao ngươi cũng không ăn.”

“ Không được! Đây quan hệ tới nhân cách của ta! Ngươi mới lén lút nhớ tới Tư Tư, chỉ bằng điểm ấy, ta ném cánh gà cũng không cho ngươi!”

“ Nói bậy! Ta ăn cánh gà liên hệ cái rắm gì tới Tư Tư, ngươi đây là vũ nhục con người bổn quan.”

Bên trong tiền sảnh gương mặt mọi người đen thui, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Hàn Trúc, một giọt, hai giọt, ba bốn giọt…

Vị Phương đại nhân này, thật khiến cho người ta đoán không ra, trong đầu hắn rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Đang lúc phong nhã như vậy, không ngờ lại nhắc tới chuyện ăn cánh gà…

Hàn Trúc nghĩ tới đây trong ngực bắt đầu cảm thấy muốn đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.