[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 3 : Lý tưởng và hiện thực




Phương Tranh chán nản quay trở lại phòng, quần áo cũng không muốn cởi liền nhảy lên giường một cái thật mạnh, thờ dài một hơi. Bởi vì trước kia chủ nhân của thân thể này đã chọn một căn tiểu viện thật hẻo lánh, phòng ở tuy rất lớn, nhưng đồ dùng bài trí trong phòng lại không có nhiều, có vẻ như có chút trống trải, thanh âm thở dài vang lên trong phòng.

Không biết cha mẹ của gã ở trong thế giới hiện đại thì ra sao? Mất đi đứa con trai này, chắc chắn bọn họ sẽ rất khổ sở. Còn cái đám bạn xấu kia nữa, thường ngày đều tụ tập đàn đúm trong trường, gặp mặt uống rượu, khoác lác đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, hiện tại thì xong rồi, thật đúng là muốn gặp bọn chúng.

Càng buồn phiền chính là, đi vào cái thế giới xa lạ này, mình sẽ làm gì đây? Nghĩ tới vấn đề này, Phương Tranh lại cảm thấy có chút đau đầu.

Làm quan văn, Phương Tranh không có hứng thú, con đường quan trường cũng không phải tốt như vậy, luận tâm kế, mưu trí, thủ đoạn cùng với tâm ngoan thủ lạt, Phương Tranh cũng không phải là đối thủ, một chút sơ sẩy nhỏ là có thể bị người ta nuốt trọn cả da lẫn xương. Đừng tưởng rằng, ở thời cổ đại ai cũng ngu dốt, mấy cái thứ phim ảnh trên truyền hình đều là không có căn cứ. Trên thực tế, người cổ đại chỉ là kiến thức hơi hẹp hòi mà thôi, nhưng bọn họ không thiếu tâm kế, tính toán làm cho người khác thất điên bát đảo.

Nếu làm võ tướng thì lại càng không thể, lấy cái thân thể nhỏ bé, bộ dạng yếu ớt này, mà làm tướng quân thì quả thực là nói chuyện vô nghĩa! Không từ mà biệt, võ tướng người ta dùng binh khí, động mốt chút là hơn trăm cân, Phương Tranh có thể nghiến răng khiêng lên thì cũng đã coi như là không tệ, nếu trông cậy hắn múa may binh khí xông vào trận địch như chốn không người, chuyện này so với lên trời vẫn coi như là khó khăn hơn.

Làm hoàng đế,…Ách, quên đi, ta nên nghĩ tình hình thực tế một chút.

“Ta không nghĩ ra, một người thanh niên vĩ đại xuyên việt như ta, muốn làm chút chuyện đại sự mà lại khó khăn như vậy?” Phương Tranh buồn rầu lẩm bẩm, nói.

Nhìn mấy tiểu thuyết xuyên việt, nhân vật chính hô lên một tiếng là phong sinh thủy khởi, lên ngựa lĩnh quân, xuống ngựa trị dân, đến hoàng đế muốn phóng một cái rắm đều phải xem trước nhân vật chính có cao hứng hay không, trong nhà thì kiều thê mỹ thiếp nhiều vô số kể, không phải công chúa trong nước, cũng là công chúa ngoại quốc, nếu như là quận chúa thì phải ngượng ngùng muốn xin kết thân với….

Tại sao đến lượt hắn lại thê thảm rơi đúng vào vị Phương đại thiếu gia như này? Tiền đồ mờ mịt không nói, kiều thê mỹ thiếp cũng đừng suy nghĩ đến, bên người có duy nhất một tiểu nha hoàn, cả ngày lúc nào mặt cũng nghiêm trang, giống như ai đó thiếu tiền nàng vậy….

Trải qua suy xét, rốt cuộc Phương Tranh cũng làm một cái quyết định ổn thỏa nhất: “Tiếp tục theo vận mệnh làm thiếu gia con nhà phú hào. Nếu ông trời đã an bài ta dấn thân vào gia đình thương nhân này, nói vậy không phải là ý tứ này sao? Làm thiếu gia cũng tốt, cuộc sống phóng túng không thiếu mọi thứ, tùy thời tùy chỗ đều có kẻ hầu người hạ, cầm lồng chim đi dạo khắp nơi náo nhiệt, đây mới chính là cuộc sống an nhàn của một thiếu gia con nhà phú hào. Tương lai lão gia đại nhân lớn tuổi về hưu, hắn là con độc nhất, đương nhiên phải kế thừa một cái gia sản khổng lồ, lại cưới thêm mấy bà nương xinh đẹp, trải qua những ngày tháng an nhàn vui sướng, chẳng phải so với mang theo tiểu đệ ra chinh chiến nơi sa trường, hoặc cùng mấy lão nhân cổ hủ minh tranh ám đấu trên triều đình, thì sướng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần sao?

Về phần cứu vớt thường dân bách tính trong lúc thiên hạ dầu sôi lửa bỏng, cự lại thù trong giặc ngoài như vậy… Đây không phải là chuyện bản thân có thể làm, trong đầu có mấy cân thịt não thì hắn không biết, nhưng đối với bộ dáng trong gương của bản thân mình, ngoại trừ cảm giác anh tuấn tiêu sái ra, trông thế nào cũng không giống bộ dạng là cái gì chúa cứu thế cả.

Ân, cứ quyết định như vậy! Hảo hảo làm cái chức nghiệp thiếu gia ăn sung mặc sướng này, không phải cũng rất có tiền đồ sao! Phương Tranh tự tán thưởng mình vì đã có một cái quyết định rất anh minh, sáng suốt. Xem khí chất này, bộ dáng này, trong lúc suy tư này, không có chỗ nào không giống với gã thiếu gia lúc trước.

Phương Tranh phác họa ra tương lai tốt đẹp của những ngày tháng sau này, sau đó chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, hắn mơ thấy mình ôm một đống ngân phiếu thật lớn, có rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc toàn thân trần như nhộng, đang liều mạng đuổi theo, Phương Tranh vừa chạy trốn vừa hả hê ngắm nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng, tâm tình vừa đắc ý lại vừa lo lắng, kết quả ra sao thì chỉ có hắn mới biết.

Lý tưởng lúc nào cũng tốt đẹp hơn hiện thực. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, lý tưởng luôn bị hiện thực vô tình đánh cho dập nát.

Sau khi tỉnh dậy, lý tưởng của Phương Tranh cũng đã bị nghiền nát.

“Cái gì? Đọc sách?” Phương Tranh không dám tin tưởng, kinh ngạc hô lên.

“Ngạc nhiên cái gì! Không ra thể thống gì cả!” Phương lão gia đối với phản ứng của hắn rất không hài lòng.

“Sao lại thế a?” Phương Tranh không hiểu, có nhà cửa, có nghề nghiệp, có thừa tài sản, sao không an phận làm phú ông an nhàn, vậy mà phụ thân lại muốn mình đọc sách để đi thi trạng nguyên, chuyện này, tựa hồ cùng lý tưởng của mình khác biệt rất nghiêm trọng…

“Không có tại sao, bởi vì lão phu muốn thế.” Phương lão gia mí mắt cũng chưa thèm mở ra, vị lão gia tử này không quen cùng đứa con giảng giải đạo lý.

“Tranh nhi, phụ thân muốn ngươi đi đọc sách, cũng là vì tốt cho ngươi. Hiện tại sản nghiệp của Phương gia rất lớn, không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ thiếu một phần công danh, nếu ngươi cố gắng đọc sách, tương lai thi đỗ cử nhân, thêm cha ngươi hỗ trợ, làm một cái chức quan thất phẩm bát phẩm, chẳng phải đã làm rạng rỡ tổ tông sao?” Phương phu nhân thấy hai cha con sắp có dấu hiệu trở mặt, nhanh chóng ở bên cạnh, nhẹ giọng giải thích.

“Nhưng… Muốn làm rạng rỡ tổ tông cũng không nhất định phải đọc sách, hài nhi có thể dùng một chút tiền vốn, đem thương hiệu Phương gia nổi tiếng ra tận ngoại quốc, không phải vẫn làm rạng rỡ tổ tông như thường sao?” Phương Tranh rất bưc bội, xuyên việt qua đây không phải là muốn bộ dạng này. Không ngờ ta bận rộn nửa ngày, lại quay về thời cổ đại để đi đọc sách? Không bằng lúc trước, để cho ta chết quách ở trong đường cống ngầm đi.

“Hừ! Không đọc sách làm sao có công danh? Không có công danh, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút tiền tài mà lại có thể đi nghênh ngang trong thiên hạ này sao?”

Phương lão gia chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Lão phu dùng tiền mua cho ngươi một cái danh sinh đồ, hơn nữa đã nói chuyện qua cùng với Trần phu tử của Minh Đạo thư viện. Hiện tại, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày sau lão phu sẽ dẫn ngươi đến nhà Trần phu tử để bái sư, sau này mỗi ngày đều phải đến thư viện đọc sách, đám người hầu trong nhà đều không dám quản ngươi, lão phu lại thường xuyên không ở nhà, vậy ta để cho mấy vị tiên sinh ở trong thư viện quản giáo ngươi.”

“Sinh đồ… Là cái địa vị gì?” Không thể trách Phương Tranh không hiểu gì, người hiện đại, cho dù là đã tốt nghiệp đại học, cũng không có mấy người hiểu được cái ý tứ của “Sinh đồ”? Tựa như ngươi cầm một phương trình hai nguyên tố lên hỏi Phương lão gia, khẳng định hắn cũng không hiểu gì.

“Sinh đồ, chính là tú tài! Tiểu súc sanh, dốt nát, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi!” Phương lão gia đối với đứa con như hắn thật sự là thống hận, nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc người đương sự lại không hề hay biết.

“Dùng tiền mua?” Phương Tranh biết, thời cổ đại, các gia đình phú hào bỏ tiền ra mua công danh chức tước trong quan trường là một việc hết sức bình thường.

Phương Tranh vẻ mặt khó xử nói: “Như vậy có được không? Nếu truyền ra ngoài thì còn khó nghe hơn a.”

Phương lão gia biết tâm tình đứa con này gần đây có chút biến hóa, nghe vậy nhất thời chờ mong nói: “Hay là con ta đã suy nghĩ lại, phấn đấu đọc sách, bằng bản lĩnh của mình giành lấy một phần công danh? Như thế thì thật sự là tổ tông phù hộ!”

Phương Tranh xấu hổ lúng túng gãi đầu, nói: “Cũng không phải, ý của hài nhi là, Phương gia ta được xưng là nhà đại phú, chỉ dùng tiền để mua một cái danh tú tài, không khỏi có điểm keo kiệt, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta chê cười, phụ thân sao không dùng thêm một ít tiền, dứt khoát mua hẳn cho hài nhi cái chức trạng truyên, như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái …”

Phương phu nhân: “…”

Phương lão gia: “…Cút! Cút ra ngoài! Cút nhanh lên!”

Chủ ý của Phương lão gia chỉ là muốn tìm cho Phương Tranh một chỗ có nề nếp mà sinh hoạt, tóm lại đến thư viện đọc sách vẫn còn dễ chịu hơn đến thanh lâu cùng người ta tranh đoạt tình nhân, còn như thi đỗ trạng nguyên..vân..vân..Phương lão gia hoàn toàn không có trông cậy vào hắn. Đứa con này có bổn sự gì, hắn còn không biết sao? Hoàn toàn chính là cái đồ phá gia chi tử, đần độn, dốt nát, người như vậy mà muốn tự lực thi lấy công danh, phần mộ của tổ tiên có bốc lên khói xanh cũng không đủ thiêng, quả thực như vậy thì phải phún lửa mới được.

Không nghĩ tới, con trai mình quả thật đã không cô phụ cái danh hiệu vinh quang “Phá gia chi tử”này, tư tưởng không chút tiến bộ vươn lên, dùng tiền mua cho hắn cái danh tú tài còn chưa đủ, không ngờ còn muốn dùng tiền đập lấy chức Trạng Nguyên.

Lúc sau, Phương phu nhân thấy Phương Tranh buồn bực không thôi, vì thế đã nói cho hắn biết, hiện giờ thiên hạ không yên ổn, ngoài thì có Đột Quyết thường xuyên xâm phạm biên giới, bắt người cướp của, tàn sát thành trì, trong thì dân chúng bị sưu cao thuế nặng cho nên đã liên tiếp tạo phản, loạn trong giặc ngoài, ngân khố triều đình lại trống rỗng. Triều đình cần dùng tiền gấp, lúc này mới cho phép thương nhân hoặc địa chủ trong thiên hạ dùng tiền để mua lấy quan tước, tuy nhiên đây cũng chỉ là một cái chính sách bất thành văn, dù sao đi chăng nữa thì việc triều đình bán quan, bán tước cũng không được làm rõ ràng. Từ hoàng đế cho đến quan tri huyện, đối với việc mua quan quyền đều là mắt nhắm mắt mở. Trong chuyện này, hai bên mua bán giữ kín như bưng, không được truyền ra ngoài. Còn như Phương Tranh khua chiêng gióng trống muốn “mua cái chức Trạng Nguyên”, không thể không nói, hắn quả thật to gan không biết sợ chết là gì.

Hơn nữa, Phương phu nhân còn khẽ ám chỉ Phương Tranh một lần, việc công danh không cần lo lắng quá mức, dù sao thì trên dưới Phương phủ cũng không có ai trông cậy vào vị Phương đại thiếu gia này có thể thi đỗ cái gì công danh. Phương lão gia chỉ muốn dùng cái cớ đọc sách này để quản thúc hắn, không muốn cho hắn lại đi ra ngoài gây chuyện, đối với Phương Tranh mà nói, đó là một tin tốt lành, áp lực bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.