[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 286 : Ta muốn đánh mười người (1)




Doanh địa Ảnh Tử nằm phía bên ngoài thành tây, ở đây đại quân canh gác đề phòng sâm nghiêm, doanh địa được hàng rào gỗ vây kín, phân rõ trong ngoài, ngoại trừ một đội binh sĩ Long Vũ quân qua lại tuần tra, còn có trạm gác ngầm bày khắp bốn phía, cùng những bẫy rập làm kẻ khác khó lòng đề phòng. Phương Tranh vốn luôn thiếu thốn cảm giác an toàn nên luôn coi đây là pháo đài kiên cố nhất, dùng để bảo hộ chính mình và người nhà, thuận tiện làm những chuyện không dám gặp người khác.

Thái tử binh bại đã qua một ngày đêm. Cửa thành trong kinh thành cũng đã mở, bố cáo chiêu an của kinh thành phủ doãn cũng đã dán khắp toàn thành, nhiều ít cũng khởi lên tác dụng trấn an lòng dân, bên trong thành bắt đầu dần dần phồn hoa náo nhiệt, cửa hàng liên tiếp khai trương, bách tính đã khôi phục lại sinh hoạt bình tĩnh trước kia, vì người nhà, vì chính mình bôn ba sinh kế.

Trường Bình đứng bên ngoài cửa lớn của doanh địa Ảnh Tử, ngây ngốc nhìn chăm chú kinh thành rầm rĩ cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và chờ mong. Binh sĩ lui tới tuần tra nhìn thấy nàng, đều cung kính chắp tay hành lễ, ánh mắt tràn ngập kính nể.

Chiến sự đã kết thúc, nghe Ôn Sâm bẩm báo, phụ hoàng và phu quân liên thủ bố trí, lần này thái tử mưu phản thất bại, bên trong thành đã dần dần khôi phục bình tĩnh, thế nhưng tên hỗn trướng chết tiệt kia vì sao còn chưa tiếp các nàng trở về thành?

“ Tỷ tỷ, bên ngoài gió lớn, trở về phòng đi thôi.”

Yên Nhiên đứng sau lưng Trường Bình nhẹ nhàng nói.

Trường Bình bướng bỉnh lắc đầu, hàm răng nghiến ken két: “ Tên hỗn đản chết tiệt kia, đánh thua đánh thắng cũng nên truyền tin về chứ. Hại cả nhà chúng ta ngây ngốc trong doanh địa quỷ quái này chờ đợi, lão nương thấy hắn, tuyệt không bỏ qua!”

Yên Nhiên khẽ cười nói: “ Bên trong thành mới bình định đại loạn, phu quân là trọng thần triều đình, khẳng định rất bận rộn, tỷ tỷ chớ nóng ruột, tĩnh tâm đợi thêm mấy ngày, trở về phòng thôi, thân thể tỷ đã không khỏe nhiều ngày, cẩn thận bị phong hàn.”

Nói đến khó chịu, sắc mặt Trường Bình phát xanh, cố nén đè ép cảm giác buồn nôn đang tràn lên lồng ngực, bình phục một chút, bĩu môi nói: “ Hắn tính là trọng thần triều đình gì chứ? Ta có bao giờ gặp qua hắn đi làm chuyện gì nghiêm túc, suốt ngày chạy đông chạy tây, làm toàn chuyện trộm đạo, phụ hoàng không ngờ vẫn cố chịu đựng mà không đánh mông hắn, thực sự cực kỳ khoan dung độ lượng.”

Yên Nhiên cười khúc khích, ngẫm lại cảm thấy không nên, không khỏi sẵng giọng: “ Tỷ tỷ, nào có ai nói phu quân chúng ta như tỷ vậy chứ?”

Trường Bình cười nói: “ Trong cả nhà chúng ta, cũng chỉ có muội thiên vị tên hỗn đản kia nhất, thảo nào phu quân thích muội như vậy, bao lần hắn lén lút chuồn ra khỏi giường của ta lúc nửa đêm, sau đó chạy đến phòng của muội, bò lên giường, trời sắp sáng thì tên hỗn đản lại lén lút chạy trở về. Xem như chuyện gì chưa từng phát sinh, hừ! Cho rằng ta không biết sao?”

Gương mặt Yên Nhiên nhất thời đỏ thẫm, xấu hổ nói: “ Tỷ…tỷ làm sao biết? Hắn không phải đã nói tỷ ngủ rất say, giống như cái gì…, hì hì..”

Trường Bình ngây ra, chợt giận tím mặt: “ Tên hỗn đản kia nói ta ngủ giống heo, đúng không?”

Yên Nhiên che chiếc miệng nhỏ nhắn, con mắt cười khép kín như vầng trăng non, ánh mắt né tránh nói: “ Cái gì ta cũng không biết, ta không nhớ rõ.”

Trường Bình cả giận nói: “ Nếu lão nương thấy hắn, không cắt đứt cái chân thứ ba của hắn không thôi!”

“ Chân thứ ba là gì?” Yên Nhiên nghi hoặc nói.

Trường Bình tùy tiện nói: “ Là thứ chỉ có nam nhân có, nữ nhân chúng ta không có, hỗn đản nói cho ta biết.”

Con ngươi thông tuệ của Yên Nhiên chuyển vòng vo, sau đó lập tức liền hiểu rõ, gương mặt đỏ bừng xì một tiếng: “ Quả nhiên là tên hỗn đản!”

Trường Bình vui vẻ cười nói: “ Xem đi, chúng ta cùng cộng minh.”

Nhị nữ vui đùa ầm ĩ một trận, sau đó giương mắt nhợt nhạt nhìn hướng kinh thành, đồng loạt thở dài.

“ Thời cuộc rung chuyển, triều đình hung hiểm. Chiến sự liên tiếp, Yên Nhiên, phu quân chúng ta lẽ nào vẫn cứ phải xuôi theo dòng nước sao?”

Gương mặt Yên Nhiên nổi vẻ sầu não: “ Đúng vậy, mỗi lần hắn rời khỏi chúng ta, ta đều lo lắng cho hắn, sợ hắn vất vả, sợ hắn thụ thương. Càng sợ hắn có gì không hay xảy ra. Loại cảm giác này, giống như trái tim tiến vào nồi chảo sôi trào, nhiều lần dày vò, khiến ta rất khó chịu.”

Nói tới đó, viền mắt Yên Nhiên đỏ hồng, rất nhanh liền rơi nước mắt.

Trường Bình ôm thân hình gầy yếu của Yên Nhiên, thở dài nói: “ Ta và muội cảm giác như nhau. Mặc kệ hắn làm chức quan gì, ta cũng không hiếm lạ, chỉ muốn hắn đừng làm những chuyện nguy hiểm, hoàn chỉnh nguyên lành đứng ngay trước mặt chúng ta, ta đã tạ ơn trời đất, phu quân chúng ta vốn không phải là một người gan lớn, nhưng tình thế một lần lại một lần khiến cho hắn phải vào sinh ra tử, ta lo lắng đến mức sắp phát điên rồi. Chỉ mong lần này bình định xong, thiên hạ an bình, từ nay về sau không còn khúc chiết.”

Nhị nữ liếc mắt nhìn nhau, yếu ớt thở dài. Không có khúc chiết, khả năng sao? Từ xưa tới nay, triều đại nào được trải qua thật yên lặng? Mây gió thiên hạ không giờ khắc nào không cuồn cuộn khởi động, dục bức ra thoát khỏi vòng tranh đấu như suối chảy trong triều đình, nói dễ vậy sao?

“ Tỷ tỷ, mau nhìn! Xe ngựa, xe ngựa của Phương gia chúng ta!” Yên Nhiên chợt sáng mắt, nhìn chăm chú vào một chiếc xe hai ngựa kéo chạy phía xa xa, hưng phấn kêu lên.

“ Nha! Thực sự là xe ngựa của Phương gia chúng ta!” Trường Mình chăm chú nhìn phía trước, cũng bắt đầu hưng phấn lên.

Tên hỗn đản chết tiệt, rốt cục đã nghĩ đến đón chúng ta rồi sao?” Trường Bình mang vẻ mặt tươi cười, hàm răng tuyết trắng lại lộ ra hàn quang lãnh sâm sâm.

Phương Tranh ngồi trong xe ngựa, đường núi xóc nảy làm hắn choáng váng đầu óc, cả người giống như thuyền con trong cơn sóng dữ, theo sự di chuyển của xe ngựa không ngừng phập phồng.

“ Phải…phải sửa đường, nhất định phải sửa đường!” Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi hạ quyết định.

Xe đi tới cửa, Phương Tranh vừa bước xuống xe, liền thấy đôi mắt xinh đẹp của Trường Bình và Yên Nhiên đang rưng rưng, mỉm cười nhìn hắn.

Trận trận tình cảm ấm áp thoáng chốc tràn đầy khắp lồng ngực, Phương Tranh lẳng lặng đứng ngay bên cạnh xe ngựa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ấm áp.

Làm một nam nhân gánh trách nhiệm, cùng người nhà hưởng phú quý, cùng chung hoạn nạn, chỉ vào năng lực của mình, tạo các nàng một bầu trời bình yên, đây mới là thứ mà hắn chân chính nguyện ý đi làm. Cái gì công danh phú quý, cái gì quan to lộc hậu, những thứ này cộng lại, cũng chỉ bất quá không thể sánh bằng một câu thăm hỏi ấm áp, cùng ánh mắt quan tâm của người nhà.

Đạo lý đơn giản như vậy, đáng tiếc rất nhiều người cũng đều không hiểu, đến già mới hiểu được, cả đời mình đã làm ra chuyện gì? Chiếm được cái gì? Mất đi cái gì? Chờ khi hiểu rõ, tất cả đã chậm, đã phải gần đất xa trời, mất đi thì vĩnh viễn đã mất đi.

May là Phương Tranh đã sống qua hai kiếp người, hơn nữa đời này lại sống quá mạo hiểm kích thích. Nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn càng khát vọng cùng người nhà sinh hoạt trong bình thản yên lặng, những việc này cũng phải đeo rất nhiều trách nhiệm, thật là gánh nặng thuộc về một nam nhân phải gánh, chỉ có người nhà cùng kiều thê, về phần những chuyện khác, thật không đáng quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.