[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 26 : Tần Hòai phong nguyệt




Sông Tần Hoài cách thư viện không xa, bước ra khỏi cửa Minh Đạo thư viện liền đã tới, nơi này chính là nhánh sông Tần Hoài, cũng có thể gọi nó là sông Tần Hoài, hoặc không bằng nói nó là kênh đào bảo vệ thành Kim Lăng, thượng lưu con sông bắt nguồn từ vùng Tam Sơn Môn*, chảy từ nam tới bắc uốn lượn rót vào dòng Trường Giang. (*: tam sơn môn là dãy núi phía nam thành Kim Lăng, tức Nam Kinh, tương truyền rằng thời Nam Bắc triều 424- 452 có đàn chim ngũ sắc đến tụ tại đây, dân chúng cho rằng đó là chim phượng hoàng, cho nên mới xây dựng Phượng Hoàng đài trong Kim Lăng thành.)

Lúc này sắc trời đã mờ mịt, vùng Giang Nam khí hậu ẩm thấp, màn đêm vừa buông xuống, trên sông Tần Hoài đã bị sương trắng bao phủ, dưới ánh trăng thấp thoáng ẩn hiện vài chiếc đèn ngư đăng, khiến cho người ta chú ý chính là những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo cao trên cột buồm của những chiếc thuyền hoa, trong làn sương mù hoà cùng ánh trăng, những chiếc đèn lồng giống như mỹ nhân, một thân mặc xiêm y lụa mỏng trêu đùa chúng nhân.

Nước lồng sương tỏa cát trăng pha, thuyền đỗ sông Hoài cạnh tửu gia….Đây bến sông Tần Hoài, không biết đã có biết bao nhiêu tài tử giai nhân tụ tán ly hợp, rồi trở thành những câu chuyện tình ưu thương bất hủ.

Hai người Phương Tranh chọn một con thuyền hoa bình thường, một gã hộ vệ đứng ở trên đầu thuyền đón khách thấy bọn họ đi lên thuyền, cao giọng hô dài một tiếng: “Có khách tới---”

Mập Mạp xem ra là một tay lão luyện, gã hộ vệ vừa dứt lời, Mập Mạp vung tay ném cho hắn một thỏi bạc, gã hộ vệ mừng rỡ cười híp mắt, giắt bạc vào thắt lưng liền đem hai người đưa vào trong khoang đại sảnh của con thuyền. Phía sau Mập Mạp còn có ba bốn thanh y đại hán đi theo, thấy hai người bọn hắn bước vào sảnh, cả đám phân biệt đứng canh gác ở cách đó không xa, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh ----Không cần hỏi, cũng biết đây là thị vệ tùy thân của Mập Mạp.

Chỉ thấy trong khoang đại sảnh bày hơn mười chiếc bàn, bốn phía chung quanh thuyền được trang trí hết sức tinh lệ hoa mỹ, trướng mạn cùng rèm châu đem đại sảnh ngăn cách với nhã gian ở phía sau hậu đài, ở giữa đại sảnh có một nữ tử ngồi trên ghế, mười đầu ngón tay đang khuấy động đàn tỳ bà, trong miệng ngân nga hát khúc nhạc dân ca vùng Giang Nam, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại nghe rất lọt tai.------Không biết nàng có hát được thập bát mô hay không?

Phương Tranh cùng Mập Mạp chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, một gã hầu bàn liền chạy tới nhếch miệng cười nói: “Hai vị công tử là lần đầu tiên ghé qua nơi này phải không? Hay bao một phòng nhã gian tìm mấy cô nương hầu hạ hai vị công tử uống rượu?”

Mập Mạp vung tay lên, không kiên nhẫn nói: “Chúng ta trước hết muốn ngồi ở đây một lát, mang cho chúng ta vài món thức ăn cùng một bình trúc diệp thanh, nhanh lên, đại gia còn chưa ăn cơm đâu.” Nam nhân đến kỹ viện luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, không có tiền cũng ra vẻ là kẻ có tiền, có tiền thì càng dương dương tự đắc, gã hầu bàn nhìn cũng đã quen mắt, khom lưng lui xuống an bài.

Mập Mạp tươi cười, nói: “Phương huynh, nơi này có vừa lòng không?”

Phương Tranh học bộ dáng của hắn, tươi cười nói: “Không sai, không sai, rất vừa lòng, ha ha.” Đã sống qua hai kiếp người, nhưng Phương đại thiếu gia vẫn là lần đầu tiên bước chân vào kỹ viện, tâm tình có chút khẩn trương.

Lúc này trời đã tối muộn, nhưng trong đại sảnh vẫn còn thưa thớt, chỉ có ba bàn khách nhân, muốn lái thuyền chỉ sợ phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa.

Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Phương Tranh cùng Mập Mạp mới vừa đối ẩm được hai chén, một vị trung niên nữ tử trang điểm xinh đẹp liền tiến tới trước mặt hai người, cười một tiếng chào hỏi, nói: “Khanh khách, chúc hai vị công tử thăng quan tiến chức, tiền tài vào như nước, nô gia họ Vương, khách quen đều gọi nô gia là Vương ma ma…” Nói xong, nàng hướng hai người vén áo thi lễ, mị nhãn như tơ nhìn Mập Mạp liếc mắt một cái.

Đây là tú bà thời cổ đại đây sao? Phương Tranh thấy nàng đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi, vẫn còn giữ được nhan sắc, trông vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Hiển nhiên, Mập Mạp đã bị cái mị nhãn này làm cho chấn động tinh thần, một thân thịt béo phấn khởi cười nói: “Nguyên lai là Vương ma ma, khách khí, khách khí.”

“Hai vị công tử cùng nhau ngồi uống rượu giải sầu thật không có nhã hứng, có cần gọi thêm mấy vị cô nương tới đây bồi tiếp hai người hay không?” Hàn huyên nói chuyện qua đi, Vương ma ma bắt đầu dụ dỗ hai vị thiếu niên tuấn tú có tâm hồn thuần khiết này. Không hề nghi ngờ, “thiếu niến tuấn tú” chính là nói đến Phương đại thiếu gia, còn Mập Mạp chỉ là “thiếu niên thuần khiết” mà thôi.

Mập Mạp cười nói: “Đã có Vương ma ma là bậc mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, thế nào lại phải gọi thêm mấy cô nương nữa đây, không bằng, Vương ma ma chịu ủy khuất một chút, ngồi xuống đây cùng chúng ta uống rượu ngắm trăng, có được hay không?” Dứt lời, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, bộ dạng giống như tiểu hài tử đang thèm sữa mẹ. Trong lòng Phương Tranh nổi lên một trận lạnh lẽo, nguyên lai khẩu vị của Mập Mạp là cái dạng này.

Vương ma ma nghe vậy, vui sướng cười run rẩy cả thân mình, bộ ngực to tròn cũng theo đó mà đung đưa không thôi, nàng mị nhãn như tơ nhìn Mập Mạp, cười nói: “Nô gia đã lớn tuổi rồi, người đã già, nhan sắc đã tàn, không thể bồi tiếp được hai vị công tử, lại nói, người trẻ tuổi tinh lực sung mãn, thân thể của nô gia chịu đựng không được a.”

Mập Mạp vô cùng đắc ý, cao hứng cười ha ha, trong tiếng cười của Mập Mạp, còn có tiếng của Vương ma ma hướng về phòng trong gọi to, nói: “Các cô nương, mau chuẩn bị, đi ra tiếp đãi hai vị công tử.”

Chỉ một lát sau, một đoàn oanh oanh yến yến tươi cười duyên dáng bước ra, thiên kiều bá mị đứng thành một vòng, vây quanh hai người, mặc cho bọn hắn tự mình lựa chọn.

Phương Tranh cùng Mập Mạp tùy tiện chọn hai vị cô nương coi như thuận mắt, để cho các nàng hầu rượu gắp thức ăn. Mập Mạp lại không chút khách khí kéo một vị cô nương ngồi lên đùi hắn, một bên ba hoa trêu đùa, một bên giở trò đồi bại. Trông vị cô nương kia cũng rất tự nhiên, dáng vẻ không giống với Vương ma ma ăn trên ngồi trước, rõ ràng đây là một vị nữ tử đã quen tiếp khách làng chơi nhiều năm.

Cùng lúc đó, vị cô nương bồi tiếp Phương Tranh thấy tỷ muội của mình đang thân mật vui vẻ với Mập Mạp, ngược lại Phương Tranh một bộ dáng quân tử ngồi rất nghiêm chỉnh, không khỏi giả vờ mất hứng, cong miệng lên, nói: “Vị công tử này, người sao không lên tiếng? Nô gia hầu hạ người uống rượu được không? Đến những nơi này mọi người đều là chơi đùa vui vẻ, xem bằng hữu của người đang rất cao hứng, người đừng nghiêm mặt nữa a…”

Trai tân lần đầu bước vào kỹ viện, bộ dạng nghiêm chỉnh cũng là bình thường, dù sao vẫn chưa có kinh nghiệm lâm trận. Lúc này, Phương Tranh đã khẩn trương tới mức đổ mồ hôi lạnh, nghe vậy liền quay đầu nhìn Mập Mạp, không khỏi chấn động. Nơi đây đông người, tiểu tử này lại có thể trắng trợn thọc tay vào chiếc yếm nhỏ của vị cô nương kia, còn không ngừng vuốt ve ở bên trong, tựa hồ muốn tìm đồ vật gì đó.

Cô nương kia cũng không để ý, thẹn thùng cười khanh khách, thỉnh thoảng còn rên rỉ hai tiếng như đồng tình với hành động của Mập Mạp. Còn mấy vị khách nhân bàn bên cạnh, chứng kiến tình cảnh này cũng không mất hứng chút nào, thần sắc bình thượng, tự lo ăn uống.

Quan sát tình huống một lúc, Phương Tranh cảm thấy bản thân mình thật lỗi thời, vì thế xoay đầu lại, hướng về phía vị cô nương bồi tiếp hắn, nghiêm trang hỏi: “Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ là muốn ta sờ ngươi giống như vậy?” Nói xong, chỉ vào Mập Mạp.

Lời này của hắn nói ra cũng đủ trắng trợn, tuy vị cô nương kia có nhiều kinh nghiệm hồng trần nhưng trên mặt cũng xuất hiện một tia đỏ ửng, nho nhỏ lườm hắn một cái, gắt giọng: “Công tử, người xấu lắm! Nếu người muốn làm như thế nào, nô gia có thể không phụng bồi người hay sao?...”

“Đây không phải là vấn đề phụng bồi hay không phụng bồi, chủ yếu là ta muốn hỏi một chút, nếu ta sờ ngươi giống như vậy, ngươi có cảm thấy sung sướng hay không? Sướng trên thân thể hay là sung sướng về mặt tinh thần? Trong lòng muốn ta sờ hay là không muốn ta sờ? Phải hỏi cho rõ ràng, ta mới có thể quyết định được, có nên sờ hay không nên sờ ngươi….”

Vị cô nương này bị Phương đại thiếu gia liên tiếp “sờ” rồi “không sờ” khiến cho tinh thần của nàng có chút bối rối, trong lòng thầm tự hỏi: “Gia hỏa này, rõ ràng là một tên sắc lang, nhưng còn muốn nói chuyện dài dòng, chẳng lẽ hắn đang làm bộ đóng kịch?”

Lúc này, Vương ma ma lại bước tới chen lời nói: “Hai vị công tử, trước hết để cho hai vị cô nương này hầu hạ các ngài ăn uống, đợi một lát nữa, sẽ có thêm một tiết mục đặc biệt.”

Việc này, Phương Tranh rất rõ ràng, cơ hồ trong toàn bộ các tiểu thuyết tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.