[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 205 :  Thanh Long Sơn nhị đương gia




Đêm đó, chúng thổ phỉ cuồng hoan một đêm, từng người đều kính rượu Phương Tranh, cuối cùng hắn không chịu được cơn buồn ngủ đột kích, nặng nề ngủ thiếp.

Lúc nửa đêm, Phương Tranh tỉnh rượu, nghĩ đầu thật đau, hơn nữa muốn uống nước, vì vậy hắn đứng dậy tìm nước uống trong phòng.

Ở đây không giống kinh thành, tùy thời đều có Tiểu Lục hầu hạ hắn, tìm khắp toàn bộ gian nhà, dù là một chút nước cũng không tìm được.

Phương Tranh thở dài, đám thổ phỉ này thật không hiếu khách, bằng hữu tới mời bằng hữu uống rượu ngon cũng không tệ, nhưng uống hết rượu ngon ngươi phải chuẩn bị nước uống cho khách nhân nha.

Mặc thêm áo, Phương Tranh lảo đảo ra cửa, hướng giếng nước đi đến, một dòng nước lạnh đến tận xương trôi qua cổ họng, Phương Tranh nhịn không được rùng mình, quá sung sướng! Lại thêm một ngụm…

Bụng kêu lên một tiếng anh ách, Phương Tranh bị nước giếng lạnh lẽo kích thích làm cho suy nghĩ thanh tỉnh dị thường, hắn biết, đêm nay phỏng chừng lại bị mất ngủ.

Nghĩ đến khi trời sáng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, trở lại kinh thành, Phương Tranh chợt phát hiện có chút hưng phấn. Người nhà hiện tại khẳng định rất lo lắng phải không? Thế cục trong triều hôm nay đã ra sao? Thái tử có nhân cơ hội hắn rời kinh, trắng trợn thu mua quan viên, mở rộng thế lực? Mập Mạp ở Lại Bộ có bị thái tử tiến công kế tiếp hay không?

Trong kinh thành có quá nhiều chuyện đang chờ hắn trở lại, nếu không phải ngọn núi này bố trí quá nhiều cạm bẫy, Phương Tranh thật hận không lập tức lên đường được ngay lúc này, để cho nỗi nhớ nhà dày vò!

Đứng lên, Phương Tranh vặn mạnh thắt lưng một cái, dự định trở về phòng nằm, ngủ không được ta lại đếm sao.

Có lẽ đếm cừu mới là thật thuần khiết, đã bao nhiêu năm chưa làm qua chuyện thuần khiết như vậy rồi? Ân, không thích hợp, hay là đếm meo meo của nữ nhân, một người vị vị, hai người vị vị, tam giới tiểu meo meo..

Mở cửa phòng ra, Phương Tranh đang định đi vào, nhưng phát hiện gian nhà lớn đãi tiệc buổi tối đèn vẫn còn sáng, yến hội đã tan, chẳng lẽ còn có người đang uống rượu?

Ta đã ngủ không được, thẳng thắn cũng đến đó tìm náo nhiệt, lại uống thêm vài chén, uống đến hửng đông, thiếu gia sẽ xuống núi về nhà.

Hạ quyết tâm, Phương Tranh đi qua.

Trong nhà gỗ đốt vài cây đuốc, tà tà cắm trên cái giá trên vách tường, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Ly chén hỗn độn trên bàn nơi tiền sảnh, bên trong phòng chỉ có một người. Đang ngồi đối diện với bức tranh treo trên tường, trên bàn bày một bầu rượu, một bóng lưng nhu nhược, ở trong căn phòng rộng lớn như vậy có vẻ điềm đạm đáng yêu, làm kẻ khác nhịn không được nghĩ muốn bước lên ôm nàng vào trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ che chở.

Phương Tranh không có can đảm bước lên ôm nàng, hiện tại hắn đã biết, bề ngoài nữ nhân rất có tính lừa dối, nàng cười với ngươi thì có lẽ trong lòng đang muốn giết ngươi, nàng tức giận đối với ngươi thì có lẽ trong lòng nàng đang rất yêu ngươi, mà khi nàng điềm đạm đáng yêu ở một mình uống rượu giải sầu thì, có lẽ đang chờ xem có người nào oan uổng chạy tới cho nàng chỉnh một trận, Phương Tranh cũng không muốn làm một người oan uổng, hắn vẫn cho rằng mình luôn rất thông minh.

Dưới cây đuốc chiếu sáng, gương mặt La Nguyệt Nương đã uống đến ửng đỏ, con ngươi sáng sủa dịu dàng lóe ánh sáng, phảng phất như tùy thời sẽ nổi lên mặt nước, có một phen kiều mị phong tình khác biệt. Nàng nhấc chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lập tức thở ra một hơi thật dài, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn chằm chằm bức họa trong tiền sảnh, trung niên nam tử trong tranh tay cầm đại đao, uy phong lẫm lẫm, tận hiển bá đạo hung hãn.

Nam tử trong bức tranh hơn phân nửa chính là lão cha ma quỷ của nàng, so sánh, vị nam tử này mới giống đầu lĩnh của thổ phỉ, trong ấn tượng của Phương Tranh, thổ phỉ hẳn là phải có tính chất đặc biệt, vị nam tử này đều có đầy đủ tất cả. Có thể tưởng tượng, đám thổ phỉ của Thanh Long sơn thời đó dưới sự lãnh đạo của hắn, đã qua những ngày tháng náo nhiệt ra sao. Mà vị trí đương gia truyền tới trên người nữ nhi của hắn, Thanh Long sơn đã tới thời kỳ suy tàn, lòng người tan rã.

Phương Tranh khái một tiếng, đặt nặng bước chân đi tới chỗ nàng. Người tập võ thông thường đều rất cảnh giác, nếu ngươi không chút tiếng động đi qua, có lẽ họ sẽ đột nhiên phát động công kích, đánh cho ngươi bán thân bất toại. Phương Tranh đã ăn không ít quả đắng ở trên người của Tiểu Lục.

La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, ngước chiếc cằm như bạch ngọc, ý bảo Phương Tranh ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu không, rót đầy cho Phương Tranh.

“ Uống.”

Phương Tranh cười gật đầu, cầm lên ngửa cổ uống cạn.

La Nguyệt Nương lại rót đầy cho hắn.

“ Uống nữa.”

Trong lòng Phương Tranh cười thầm, nghe lời kịch này, thật có điểm giống vị đạo như Cổ Long.

“ Đao của ngươi đâu?”

“ Đao ở trong lòng, trong tay ta không đao, trong lòng đã có đao.”

“ Còn chưa đủ, còn thiếu xa.”

“ Thế nào mới đủ?”

“ Cao thủ chân chính, phải đạt tới cảnh giới trong tay không có đao, trong lòng có thương.”

“ Chích, thối lắm!”

Nghĩ tới đây, Phương Tranh nhịn không được hắc hắc nở nụ cười, nếu như thật sự nói như vậy với nữ trùm thổ phỉ này, phỏng chừng nàng sẽ tức giận đến huy đao chém ngươi nha?

Phương Tranh ngồi bên cạnh bàn, một mình hắc hắc cười ngây ngô, biểu tình cực kỳ hèn mọn, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì. La Nguyệt Nương thấy thế nhíu nhíu mày, hung hăng vỗ bàn, lôi suy nghĩ của Phương Tranh trở về.

“ Uống rượu thì cứ uống, nghĩ cái gì? Làm sao mà hớn hở như chim khách ăn phân vậy.”

Dáng tươi cười của Phương Tranh bật người dừng phắt lại, nghiêm trang nhấc chén rượu, hướng La Nguyệt Nương kính lễ nói: “ Chén rượu này, coi như tại hạ hướng ngươi chào từ biệt. Đa tạ ngươi đã nhiều ngày chiêu đãi, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích, ngày nào đó có thời gian, tại hạ sẽ trở lại quấy rầy. Nếu đương gia có thời gian, không ngại cũng đi dạo kinh thành, tại hạ sẽ dọn giường chiếu…”

Nói tới đó Phương Tranh làm ra vẻ nho nhã ngâm nga:

“Hải nội tồn tri kỷ

thiên nhai nhược bỉ lân

khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu,

nhất chi hồng hạnh xuất tường lai, "

“ Trên đời còn kẻ cố tri.

Thiên nhai xa cách khác chi ở gần.

Đêm thâu nâng chén rượu đầy.

Một cành hạnh đỏ ló hoa vượt tường.”

Lời của Phương Tranh còn chưa dứt, La Nguyệt Nương chờ đến không kiên nhẫn liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, dùng ống tay áo lau miệng, hèn mọn nói: “ Lão nương phiền nhất là loại người đọc sách như ngươi, tửu lượng không lớn, lời đánh rắm nói không ít, thích nói thì ngươi vô quán trà mà kể chuyện đi! Uống rượu thì uống rượu, nói nhiều lời vô ích như vậy để làm chi?”

Phương Tranh nghe vậy cứng lại, con quỷ nhỏ này đúng là không hiểu phong tình, bổn thiếu gia khi ly biệt u sầu nên mới ngâm thơ, bị con quỷ nhỏ nói một câu liền công phá.

Phương Tranh nhấc chén rượu ngượng ngùng uống cạn, hướng La Nguyệt Nương cười gượng.

La Nguyệt Nương uống cạn một chén, không thèm để ý Phương Tranh. Lại ngây người nhìn chằm chằm bức tranh đến xuất thần, trong đôi mắt to linh động trong suốt, ẩn chứa nỗi buồn nhàn nhạt.

Một lúc lâu, La Nguyệt Nương bỗng nhiên mở miệng nói: “ Ngươi biết nam tử trong bức tranh này là ai không?”

Còn có thể là ai? Đương nhiên là người cha ma quỷ của ngươi, đó không phải là lời vô ích sao? Trong lòng Phương Tranh nói thầm.

Khởi tinh thần, Phương Tranh ngưng mắt nhìn bức tranh trên tường, sau đó mở to hai mắt, giả vờ ngạc nhiên nói: “ Di? Nam tử trong bức tranh này, thần thái sáng láng, tinh thần chấn hưng, không giận mà uy, dũng cảm không gì ngăn trở. Hơn nữa tướng mạo anh tuấn, võ nghệ cao cường, thật là nhân vật thần tiên! Chẳng lẽ là vị thần tiên ca ca nào của thiên đình bị biếm xuống phàm? Sao lại siêu quần nổi bật như vậy?”

La Nguyệt Nương nghe vậy, biết rõ người này chuyện ma quỷ hết bài này tới bài khác, mười câu cũng không có được một câu nói thật, nhưng nàng bị Phương Tranh làm bật cười khanh khách không ngừng, thân thể mềm mại nhu nhược cười run rẩy hết cả người, hai nhũ phong trước ngực run run không thôi, thiêu đốt hồn phách, Phương Tranh ngây ra nhìn phong tư khi cười to của La Nguyệt Nương, kìm lòng không được nuốt nước bọt. Thật đẹp quá, đều nói trên người mỹ nhân dù là từ đầu sợi tóc cho đến ngón chân, không một nơi nào không làm say sưa, không nơi nào không đẹp như tranh, lời này quả nhiên không sai, nếu lúc này có tay diệu thủ mang nét cười rộ của La Nguyệt Nương vẽ xuống tới, khẳng định sẽ là một bức danh họa tuyệt thế, bức tranh này nên gọi là “ mỹ nhân hướng tình lang cười phóng đãng đồ”, vô giá. So với người đàn bà ngu ngốc Mona Lisa còn đắt tiền hơn nhiều.

La Nguyệt Nương vừa cười vừa trừng mắt nhìn Phương Tranh: “ Ngươi đừng có dùng lời đẹp đẽ chọc lão nương, cái gì thần tiên ca ca, ngươi phải gọi hắn là thần tiên đại gia, ha ha.”

Phương Tranh nghe vậy giận tím mặt, đàn bà thối! Có người chiếm tiện nghi kiểu như ngươi sao? Ta mới là đại gia của ngươi! Ta là đại gia của ngươi!”

La Nguyệt Nương bỗng nhiên yếu ớt thở dài, mắt nhìn bức họa, ngây người nói: “ Ta không nói tin tưởng ngươi cũng biết, bức tranh này chính là lão cha ma quỷ của ta, hai năm trước, lúc hắn sắp chết, lại giao Thanh Long sơn cho ta, ai biết được, bị một nữ nhi không chịu thua kém như ta biến thành như bây giờ, nói thật, ta cảm thấy thật sự xin lỗi hắn, đối với hiện tại ta thật không biết làm sao giúp cho Thanh Long sơn thịnh vượng trở lại, nhượng cho các huynh đệ càng có thêm được nhiều bạc trong tay.”

Phương Tranh không nói một câu, hắn nghĩ lời của La Nguyệt Nương có chút không được tự nhiên, nếu không biết thì nghe xong còn tưởng rằng nàng đang phát triển hiệu buôn gì đó, ai biết sự thịnh vượng, náo nhiệt trong miệng của nàng nguyên lai chính là những sinh ý đánh cướp, là loại buôn bán không vốn.

“ Ách, tuy rằng ta không hiểu làm sao để đi đánh cướp người khác, nhưng đối với một việc ta biết, nếu muốn thu được sự hồi báo thật dày, ít nhất ngươi phải mang ra tư bản phải đủ.”

La Nguyệt Nương trừng mắt nhìn: “ Tư bản? Cái gì gọi là tư bản?”

“ Chính là tiền vốn, ngươi đừng cho rằng làm buôn bán không vốn, thì không cần tiền vốn, ngược lại, buôn bán không vốn thì phải cần đầu nhập càng nhiều, hơn nữa sự phiêu lưu cũng càng cao, nếu mà sơ sẩy, đó là tính mạng của huynh đệ thuộc hạ!”

“ Tiền vốn như ngươi nói là ý ra sao?” La Nguyệt Nương mờ mịt.

Phương Tranh trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “ Ngươi cần tiền vốn, chính là lòng trung tâm của các huynh đệ đối với ngươi. Bọn họ cần phải có khí lực cường tráng, thân thủ cao cường, phản ứng nhạy bén, phối hợp ăn ý với nhau, nói chung, chỉ có binh hùng tướng mạnh, thì toàn bộ sơn trại thổ phỉ trong vòng trăm dặm, đều phải chịu thua Thanh Long sơn của ngươi. Chuyện đó chỉ là nhỏ nhoi thôi. Hai ngày nay ta nhìn thấy rõ huynh đệ của ngươi mỗi ngày ở trên núi, cơ bản ăn no rồi uống, uống say thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thành thật mà nói, nếu không biết còn tưởng rằng ngươi là người nuôi heo chuyên nghiệp, tròn hai ngày, ta thật sự không hề phát hiện một người nào đứng trên đất trống luyện tập võ nghệ, hay đùa giỡn đao thương, thủ hạ như vậy, nói khó nghe, một ngày nào đó khi địch nhân công phá bẫy rập then chốt dưới núi của ngươi, bọn họ chỉ còn kết quả nhận đao mà xong đời.”

La Nguyệt Nương ngây người không nói, như có điều hiểu ra.

Phương Tranh nghĩ thầm, dù sao ta sắp đi rồi, trước khi đi nói tỉnh cho nàng ta thêm vài câu, con quỷ nhỏ này có thân thủ đúng là không tệ, dụng tâm cũng đủ độc ác. Đáng tiếc đối với việc làm sao mang sự nghiệp đánh cướp phát triển rộng lớn, làm sao ở trước mặt thuộc hạ tạo lập uy tín càng cao thì càng dốt đặc cán mai, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một vị đại cô nương nũng nịu lại bị địch nhân hoặc thủ hạ tạo phản giết chết, đó là một việc giống như cỡ đốt đàn nấu hạc nha.

Nghĩ đến đây, Phương Tranh tiếp tục nói: “ Xa thì không nói, đã nói Dương đại đương gia của Nhị Long sơn, hắn đỏ mắt thèm hai trăm nhân mã Thanh Long sơn của ngươi đã không chỉ ít ngày tháng rồi phải không? Nhìn thái độ của ngươi, tuyệt đối sẽ không chịu gia nhập ổ của hắn, cho nên các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chiến đấu, nghe nói thủ hạ của hắn có bốn trăm người. Gấp đôi so với các ngươi, nếu ngươi cho rằng những bẫy rập dưới núi đủ làm hắn sợ, vậy ngươi đã nghĩ sai rồi. Theo căn bản, các ngươi phải nhờ vào chính mình để chống đỡ bọn họ, không riêng gì Nhị Long sơn, các ngươi còn có rất nhiều địch nhân, tỷ như nói nếu có tiêu cục liên thủ thì làm sao bây giờ? Dù sao việc buôn bán của các ngươi có uy hiếp lớn nhất đối với tiêu cục, ngươi cũng biết, tiêu cục là nơi ngọa hổ tàng long, rất nhiều cao thủ bí mật ẩn trong đó. Hay tỷ như có quan binh công núi làm sao bây giờ? Bọn họ là quan, các ngươi là giặc, trời sinh là oan gia đối đầu, còn tỷ như…”

“ Ngươi lưu lại đi!”

“ Đừng ngắt lời, hảo hảo nghe ta nói, oa! Ngươi vừa mới nói…nói cái gì?” Phương Tranh lấy lại tinh thần, sợ đến hét lớn.

Đôi mắt đẹp của La Nguyệt Nương lóe lên tia sáng kỳ dị động lòng người, thật sâu nhìn Phương Tranh, giọng nói khẩn thiết: “ Ngươi lưu lại đi! Thanh Long sơn thiếu người như ngươi vậy, ngươi lưu lại, làm quân sư của ta, trên sân khấu kịch không phải đều có một quân sư sao? Không, không làm quân sư, ta cho ngươi đứng thứ hai, sau này ngươi là nhị đương gia của Thanh Long sơn chúng ta!”

Phương Tranh nghe vậy ngây ngốc thất thần, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trong ngực có một loại cảm giác dở khóc dở cười.

Hay nha, từ nay về sau lão tử lại có thêm một danh hiệu, triều đình quan lớn, nhất đẳng Trung Dũng Hầu thế tập( truyền thừa) kiêm nhị đương gia của ổ cướp Thanh Long sơn, biệt hiệu, Ngọc Diện Phi Long?

La Nguyệt Nương tất nhiên là không biết rõ thân phận của Phương Tranh, vẫn khuyên nhủ: “ Ta biết ngươi không biết võ công, nhưng không sao, trên núi các huynh đệ biết võ công nhiều lắm, chúng ta đi làm buôn bán thì ngươi không cần động thủ, nhiệm vụ của ngươi là bày ra kế hoạch trước đó, nghiên cứu địa hình, địa điểm động thủ, các huynh đệ cần bố trí hay tiến lui thế nào, còn có an bài người giải quyết tốt hậu quả…Ta, ta đối với những thứ này vốn không hiểu, các huynh đệ cũng không hiểu, trước đây làm buôn bán nếm khổ rất nhiều, đã bù vào tính mạng không ít huynh đệ. Hôm nay ngươi vài lần giúp ta chiếu cố, ta xem ra, ngươi là một người có đầu óc linh hoạt, Thanh Long sơn chúng ta thiếu người như ngươi vậy, lưu lại đi, chúng ta đều cần ngươi, nghĩ muốn điều kiện gì ngươi cứ mở miệng, ta nhất định làm được.”

Nói xong La Nguyệt Nương vẻ mặt chờ mong nhìn Phương Tranh, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy muốn giữ lại mình, cầu mình lưu lại, nam nhân trên đời này đều rất khó cự tuyệt nha? Chí ít hiện tại miệng Phương Tranh khô khốc, hô hấp có điểm trắc trở, thiếu chút nữa muốn nói nếu như ngươi lấy thân báo đáp thì ta liền lưu lại, may là Phương Tranh còn không có lá gan nói ra những lời này, bằng không đợi hắn không biết sẽ là mưa rền gió dữ cấp bậc cỡ nào.

Bán thân bất toại thì khẳng định, có mất mạng hay không thì khó nói, hắn còn chưa tới mức tự kỷ nói rằng La Nguyệt Nương lưu hắn lại là vì coi trọng hắn, xuyên qua lâu như vậy, Phương Tranh tốt xấu coi như đã lăn lộn trong tình trường, hắn từ đôi mắt trong suốt của La Nguyệt Nương có thể nhìn ra được, nàng đối với hắn không đến mức xẹt điện, dù là chút tình ý cũng không có. La Nguyệt Nương giữ lại Phương Tranh, hoàn toàn là vì lo lắng cho các huynh đệ thủ hạ của nàng, để tương lai bọn họ không chịu nhiều giáo huấn, tránh cho bọn họ bị mất tính mạng.

Nghĩ tới đây, rốt cục Phương Tranh cũng đã thanh tỉnh. Hiện nay mà nói, cảm giác của hắn đối với La Nguyệt Nương cũng chưa nói tới tình yêu nam nữ, nhiều lắm chỉ là thèm nhỏ dãi khuôn mặt đẹp của nàng mà thôi, đây là bệnh chung của nam nhân, không gì đáng trách. Cũng giống như một phú ông thích sưu tầm đồ cổ khi nhìn thấy một bình hoa hiếm quý tuyệt đẹp, liền muốn mua về, người người đều khát vọng một mình giữ lại sự vật tốt đẹp, đây là thiên tính.

Phương Tranh cắn cắn đầu lưỡi, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Trường Bình, Yên Nhiên các vị lão bà, rốt cục định thần, cười nói: “ Đương gia nâng đỡ như vậy, ta thật không dám, ta không tài làm nhị đương gia của Thanh Long sơn, lại không hề có bản lĩnh gì. Đương gia cũng đã hứa thả ta xuống núi, rời nhà mấy ngày nay, người nhà lại không biết ta xảy ra chuyện gì, khẳng định là đang vô cùng lo lắng.”

La Nguyệt Nương chẳng hề để ý: “ Ta phái người truyền tin báo bình an cho người nhà của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi tiếp gia quyến của ngươi lên núi, như vậy không phải là vẹn toàn đôi bên sao.”

Nữ thổ phỉ này nghĩ thật là đơn giản, ta hảo hảo ngày tháng không ở, làm lương dân bách tính không làm, đi lên núi làm thổ phỉ với ngươi? Ngươi cho là ta điên rồi hay bị choáng váng?

“ Đương gia, điều này không được, ngươi bảo người đi báo tin nói với cha ta, con của ngươi không về nữa, hắn lên núi làm cướp rồi, lão cha của ta còn không bị tức chết ngay tại chỗ?”

“ Ăn cướp thì làm sao? Ăn cướp cũng làm lao động mà ăn, ngươi xem ăn cướp không vừa mắt?” La Nguyệt Nương nói ra lẽ thẳng khí hùng, dường như làm thổ phỉ cũng chẳng khác gì là nhân dân lao động.

“ Ai, đây không phải là khinh thường, nhưng tính chất của thổ phỉ thì khác, sự lao động của các ngươi chính là cướp giật thành quả lao động của người khác, chuyện này sau này chúng ta nói tới, hiện tại vấn đề là, ngày mai ta nhất định phải xuống núi, rời nhà nhiều ngày, không chút tin tức, trong nhà không biết ta đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Trời đã sáng, Phương Tranh ngáp mạnh một cái, vặn thắt lưng.

La Nguyệt Nương ngửa đầu uống một chén rượu, nặng nề vỗ mạnh lên bàn, tàn bạo trừng mắt nhìn Phương Tranh đang lười nhác.

Mỹ nhân giận dỗi, cũng là một phong cảnh mỹ lệ, Phương Tranh nhìn La Nguyệt Nương đang tức giận, không khỏi hắc hắc cười không ngừng.

La Nguyệt Nương dùng hết thời gian nửa buổi tối mà vẫn không lưu lại được hắn, khai ra đủ loại điều kiện, nhưng Phương Tranh vẫn chết sống cắn chặt không chịu nhả ra, quyết tâm muốn xuống núi, La Nguyệt Nương nói hết lời, Phương Tranh cũng không đáp ứng, cho nên nàng không thể không tức giận.

Nhưng Phương Tranh tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của nàng và các huynh đệ, lấy tính tình ân oán phân minh, thì sẽ không có khả năng dùng sức mạnh lưu lại Phương Tranh, Phương Tranh cũng chắc chắn điểm này, cho nên vẫn cười tủm tỉm, vẫn không đáp ứng, cũng không hề sợ nàng nổi giận.

Đao Ba( mặt thẹo) ngáp dài từ trong một gian phòng đi ra, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, buồn bã ỉu xìu.

Đôi mày của La Nguyệt Nương dựng thẳng, bỗng nhiên vỗ mạnh lên bàn, cao giọng quát: “ Đao Ba! Cút lại đây cho lão nương!”

Đao Ba ngẩn người, thấy vẻ mặt sát khí của La Nguyệt Nương đang trừng trừng nhìn hắn, không khỏi da đầu tê rần, âm thầm nghĩ lại ngày hôm qua mình đã làm sai chuyện gì, mới sáng sớm đã bị đương gia nắm đầu.

Phương Tranh cười tủm tỉm khuyên nhủ: “ Ai, đừng như vậy, buôn bán không thành tình nghĩa còn, ngươi nên khống chế tình tự của mình cho tốt.”

“ Câm miệng cho lão nương!” La Nguyệt Nương hung hăng mắng.

Thấy Đao Ba vẫn đang căng thẳng đến gần, La Nguyệt Nương chỉ vào Phương Tranh tức giận nói: “ Thấy chưa? Ngươi đưa hắn xuống núi, sau đó bảo lão Lý đầu đưa cho hắn một con ngựa, để hắn về đi.”

Đao Ba vừa nghe nguyên lai là chuyện này, không khỏi thở dài một hơi, hàm hậu cười cười, miệng liền đáp ứng.

Phương Tranh nghe vậy trong lòng mừng thầm, lúc này đứng dậy, hướng La Nguyệt Nương trịnh trọng ôm quyền, cất cao giọng nói: “ Đương gia, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, trời cao đường xa, núi không chuyển nước chuyển, Ngọc Diện Phi Long hôm nay từ biệt đương gia, tương lai…”

“ Cút ngay! Nói linh tinh! Biết nói tiếng người không? Nhanh cút đi! Lão nương thấy ngươi thì phiền!” La Nguyệt Nương nhịn không được huy tay, giống như xua một con ruồi đem Phương Tranh và Đao Ba oanh ra cửa.

Phương Tranh bất mãn ngầm hướng nàng dựng thẳng ngón giữa, đó không phải là tiếng người sao? Các đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp đều nói như vậy, mao bệnh của con quỷ nhỏ này thật nhiều quá. Được, gặp lại không bằng hoài niệm, cúi chào ngài!

Đám thổ phỉ còn chưa rời giường, Phương Tranh cùng bọn chúng cũng chẳng có giao tình gì, cũng không cần nói lời từ biệt, vừa định chuẩn bị nhích người thì Đao Ba bỗng nhiên quay đầu lại hướng La Nguyệt Nương lúng ta lúng túng nói: “ Ách, đương gia, chuyện hôm qua quá rối loạn, có chuyện đã quên nói với ngươi.”

“ Có rắm mau phóng!” La Nguyệt Nương tức giận nói.

“ Ngày hôm trước Triệu Tuấn ca nhi nhờ người đưa tin, nói qua mấy ngày hắn sẽ lên núi.”

“ Đã biết, các ngươi cút đi!” Giọng nói La Nguyệt Nương bình thản.

Phương Tranh nghe vậy trong lòng rùng mình, Triệu Tuấn! Tên vương bát đản đánh lén lão tử, lại muốn lấy tính mạng của ta? Qua mấy ngày hắn sẽ lên núi?

Hắn cũng không quên, mình bị người đánh lén, bị người bắt cóc tống tiền, bị người nghênh ngang tống ra thành. Tất cả khẳng định có người sai sử phía sau màn. Chỉ dựa vào đám thổ phỉ này, bọn họ ở trong kinh thành không có khả năng có năng lượng lớn như vậy, vậy nếu muốn cởi ra bí ẩn này, bắt được kẻ sai sử phía sau màn, Triệu Tuấn là đầu mối duy nhất.

Phương Tranh nghĩ xong, bỗng nhiên hạ quyết tâm, không để ý lời giục giã của Đao Ba, dứt khoát quay đầu, trở lại trong phòng đặt mông ngồi xuống bên người La Nguyệt Nương, nhấc chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.

La Nguyệt Nương ngạc nhiên nhìn hắn, nói : “ Sao ngươi còn không đi?”

Phương Tranh ngửa mắt lên trời trợn mắt, kháp ngón tay giả thần giả quỷ, một lát thần bí hề hề mở miệng nói: “ Bần đạo quan sát thiên văn đêm qua, phát hiện sao chổi Halley phía tây bắc lòe lòe chiếu sáng, kháp tay tính toán, tính ra gần đây quý sơn sẽ gặp tai ương huyết quang, tai nạn tới hung mãnh, mấy trăm năm khó gặp một lần.”

“ Phanh!” La Nguyệt Nương nghe được không kiên nhẫn, vỗ mạnh lên bàn, đôi mắt to hung hăng trừng Phương Tranh, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Nói tiếng người cho lão nương!”

Phương Tranh bật người nói: “ Nói ra là, gần đây Thanh Long sơn các ngươi sẽ không xui xẻo.”

La Nguyệt Nương giận tím mặt: “ Con mẹ nó ngươi mới là xui xẻo! Không muốn sống phải không? Lão nương tiễn ngươi một đoạn đường!”

Phương Tranh thở dài nói: “ Ngươi đòi lưu ta, ta không đáp ứng, lúc này ta không đi nữa, ngươi lại muốn tống ta, ngươi nói hai ta có tính là oan gia kiếp trước? Ai, nói thật, đời trước ngươi có từng đi qua thị trường việc làm tìm công tác? Ta nghĩ ngươi có chút nhìn quen mắt.”

“ Cái gì chó má thị trường…” La Nguyệt Nương chợt ngẩn người, sau đó vui mừng nói: “ Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi không đi nữa? Ngươi nguyện ý ở lại?”

Phương Tranh nhanh miệng nói: “ Tạm thời, chỉ là tạm thời không đi.”

La Nguyệt Nương vốn không để ý đến hắn, vẻ mặt vui mừng nhìn Đao Ba quát: “ Đi, gọi đám vương bát đản tỉnh dậy cho lão nương, đến bái kiến nhị đương gia của chúng ta.”

Vẻ mặt Phương Tranh đau khổ ngăn cản: “ Đừng, đừng gọi ta là nhị đương gia, ta nghe phiền muốn chết, các ngươi hãy gọi là Ngọc Diện Phi Long…”

Đao Ba chần chờ nói: “ Đương gia, hắn có thể làm nhị đương gia sao? Lúc hắn mới lên núi chỉ là một con tin…”

Phương Tranh vừa nghe mất hứng, trừng mắt nói: “ Con tin thì sao vậy? Con tin không thể làm nhị đương gia sao? Các ngươi không cho con tin có lòng tiến bộ hả? Nói cho ngươi, vị trí nhị đương gia lão tử ngồi chắc rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.