[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 15 :  Tình cờ gặp phải thù xưa




Mập mạp làm việc rất có hiệu suất, đặc biệt là trên chuyện đi ăn chực, biểu hiện càng nổi bật. Ngay khi Phương Tranh về đến nhà còn chưa kịp lấy hơi, mập mạp đã dẫn muội muội tới cửa.

“Gia hỏa này khi nào mới nhận biết được, hai chữ riêng tư đây?” Phương Tranh bất mãn nói thầm, hướng ra ngoài cửa lớn mà đi nghênh đón mập mạp đại giá quang lâm.

Trước cửa, mập mạp cùng một vị hồng y cô nương đang đứng chung một chỗ, thỉnh thoảng mập mạp lại quay đầu sang nói thầm với nàng, vị cô nương kia bĩu môi, tỏ ra không tình nguyện. Phương Tranh nhìn vị cô nương kia, mơ hồ có chút quen mắt.

Đợi cho đến lúc, Phương Tranh tới gần, vị cô nương kia hai mắt sáng ngời, ngay sau đó, đôi con ngươi trợn tròn.

“Là ngươi?”

“Không phải ta!” Phương Tranh theo bản năng quay lưng lại, tình cờ gặp phải thù xưa, cô nương này rõ ràng chính là tiểu măng non mà lần trước hắn trêu chọc.

Tiểu măng non cười lạnh nói: “Hắc hắc! Hỗn đản…Khụ khụ, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu!”

Mập mạp kinh ngạc nói: “Hai người quen nhau sao?”

“Ca ca, lần trước trên chợ hoa, tên hỗn đản khi dễ người ta, chính là hắn!” Tiểu măng non nắm lấy ống tay áo mập mạp tố cáo, nói.

“Sao lại xảy ra chuyện này?” Mập mạp mờ mịt giống như người trong mộng, không thể tự thoát ra được.

Phương Tranh chột dạ cười nói: “Mập mạp…a nhầm, Chu huynh, hiểu lầm, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi..” Tiểu nha đầu này không ngờ lại là muội muội của mập mạp, thật sự Phương Tranh cảm thấy rất bất ngờ. Hơn nữa, bộ dáng hai người này… Như thế nào cũng không giống huynh muội a.

“Hãy bớt sàm ngôn đi! Cẩu tặc, nạp mạng!” Tiểu măng non không cần nói chuyện phải trái, vung quyền xông lên. Nhìn từ góc độ thân thủ của nàng mà nói, quả thật cô nương này vốn đã có tư chất hung hăng càn quấy, quyền cước của nàng rất hung bạo, giống như mưa rền gió dữ cuốn tới bên người Phương Tranh.

“Mập mạp! Cứu ta!” Dưới tình thế cấp bách, Phương Tranh đành phải trốn sau lưng mập mạp, dùng nhục thuẫn của hắn mà ngăn cản thế công sắc bén của mỹ nhân.

“Mật Nhi, dừng tay! Không được hồ đồ!” Mập mạp gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm có hàm chứa một cỗ khí thế uy nghiêm.

“Uy! Ca ca ngươi nói, còn không mau ngừng tay! Không nghe lời sẽ đánh vào mông ngươi a! Ai nha!” Phương Tranh vừa trốn, miệng vừa ba hoa, thỉnh thoảng rú lên mấy lần, thật sự rất đau đớn.

Tiểu măng non vốn định dừng tay, nghe được Phương Tranh vẫn liều lĩnh trêu chọc, nàng không khỏi tức giận, lực đạo quyền cước càng tăng thêm vài phần.

“Mật Nhi! Muội thật là dám không nghe lời ta nói?” Mập mạp nghiêm mặt, trầm giọng nói.

Tiểu măng non bất đắc dĩ dừng tay, không nói thêm lời nào, một đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Phương Tranh. Không phải không thừa nhận, tiểu nha đầu này dáng người rất được, nàng cải trang mặc quần áo văn sĩ thì có khí khái tao nhã, mặc đồ nữ nhân thì có khí chất như trăm hoa khoe sắc, mà nàng không mặc quần áo…Hừ, Phương Tranh chưa từng thấy qua, nhưng nói vậy cũng không kém, búp măng a, hình dạng hoàn mỹ biết bao.

“Nói, nói mau, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Phương huynh, ngươi nói trước đi.” Nhất thời, mập mạp biến thành trọng tài.

“Chuyện trước đây, kỳ thật cũng rất đơn giản, có một ngày ta đi dạo trên đường, kết quả, không nghĩ tới lại đụng nhầm vào Mật Nhi, như vậy, như vậy..” Phương Tranh tự thuật lời ít, mà ý nhiều, đương nhiên, cắt bớt một chút tình tiết mấu chốt.

“Ngươi, hỗn đản… Ngươi…Ai cho phép ngươi gọi ta là Mật Nhi? Ca ca, đừng nghe hắn, hắn nói bậy, rõ ràng hắn đã trêu chọc người ta.” Mật Nhi mặt hoa tức giận đến đỏ bừng, lớn tiếng lên án với mập mạp rằng Phương Tranh đắc tội với nàng.

“Uy, nói cũng không thể nói lung tung, ta trêu chọc ngươi chỗ nào vậy?” Phương Tranh trợn mắt lên, ba lăng nhăng nói.

“Ngươi… Tên hỗn đản này!” Mật Nhi nắm chặt hai bàn tay, bộ dạng tư thế như muốn liều mạng xông tới, khóe mắt đã ướt át, nhưng lại quật cường chịu đựng, không cho nước mắt chảy xuống. Nói thật, tiểu nha đầu này bất kể là tức giận hay khóc lóc, thậm chí là mắng chửi người khác, thoạt nhìn đều phi thường diễm lệ, diễn cảm đủ để câu hồn đoạt phách người khác, nếu tính cách của nàng ôn nhu đi một chút, Phương Tranh thề sẽ buông tay đầu hàng, hiện tại a, tránh được càng xa thì càng tốt.

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng làm ồn.” Mập mạp thống khổ vỗ trán hét lớn, sau đó quay đầu nói với Mật Nhi: “Làm quen đi, vị này chính là hảo huynh đệ của ta tại Đạo Minh thư viện, thiếu chủ nhân hiệu buôn Phương gia, Phương Tranh công tử. Cũng không tính là ngoại nhân, một chút việc nhỏ, Mật Nhi muội sẽ không tính toán chứ, chớ để ca ca phải khó xử.”

“Phương huynh, vị này chính là muội muội của ta, bởi vì hàng năm phụ mẫu đều đi buôn bán ở ngoài, cho nên không có ai quản giáo, tính khí có chút hồ đồ, xin Phương huynh chớ trách.”

Mật Nhi hừ lạnh một tiếng, đem mặt hoa quay ngoắt sang một bên, không thèm để ý tới Phương Tranh.

“Không trách, không trách.” Phương Tranh cười híp mắt nói: “Kỳ thật ta cũng đã sai, tiện đây xin hướng Mật Nhi cô nương tạ lỗi, đại hồng thủy thì bái long vương miếu, sớm biết Mật Nhi cô nương là mập… Ách, là muội muội của Chu huynh, thì mấy ngày hôm trước đã không càn rỡ như vậy.” Ngụ ý của hắn, nếu nàng không phải là muội muội của mập mạp, thì thiếu gia ta đâu chỉ càn rỡ tới mức như vậy, còn phải hung hăng hơn thế nữa.

“Hừ, họ Phương, ngươi cho rằng tùy tiện tạ lỗi là coi như xong sao? Nằm mơ! Người cứ chờ đó, sau này sẽ biết tay ta!” Mật Nhi cô nương rõ ràng không tiếp nhận thành ý lần này của Phương Tranh.

Ta kháo! Đã tạ lỗi rồi mà còn không muốn buông tha người, nha đầu kia thật khó hầu hạ. Phương Tranh vội ho khan một tiếng, sau đó hướng Mật Nhi tiếp tục thi lễ thật dài, diễn cảm chân thành nói: “Mật Nhi cô nương, thật lòng xin lỗi, chuyện buổi sáng hôm đó là ta không đúng, nhưng thật sự ta cũng không có ác ý, chỉ là thấy cô nương quốc sắc thiên hương, đẹp tựa thần tiên, thanh nhã thoát tục như hoa sen nở rộ, rực rỡ diễm lệ như hoa đào khoe sắc tháng ba, tại hạ nóng lòng muốn kết thân với cô nương, nhưng nghĩ không tìm được biện pháp nào, vì thế đành phải dùng hạ sách này, cùng cô nương tiếp cận vui đùa, mong rằng cô nương chớ trách tại hạ phi lễ.”

Vốn Phương Tranh còn muốn ca ngợi thêm một câu, hai cái chồi măng trên ngực của nàng giống như hàn mai ngạo nghễ vươn lên trong tuyết, nhưng lại sợ nàng sẽ vọt vào phòng bếp của Phương gia, cầm thái đao đuổi giết hắn, cho nên Phương Tranh rất sáng suốt, không đề cấp tới vấn đề này.

Nữ nhân, không quản đẹp xấu, béo gầy, đều thích nghe người khác nịnh hót, mặc dù có nói sai sự thật nghiêm trọng, các nàng cũng sẽ bịt tai trộm chuông mà cho rằng đây là nói thật, huống chi vị Mật Nhi cô nương trước mặt này, vẫn có chút vốn liếng để ca ngợi.

Cho nên, Phương Tranh vừa mới dứt lời, tức thì đã có chút hiệu quả. Cụ thể là biểu hiện của Mật Nhi lúc này, còn mập mạp thì rất kinh ngạc nhìn Phương Tranh, tựa hồ không thể tưởng tượng được, hắn lại sẽ hướng muội muội của mình mà nói ra những lời khen tặng ghê tởm như vậy.

Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, quả thật rất dễ dàng lừa gạt, Mật Nhi bị Phương Tranh thổi phồng mấy câu, nhịn không được thẹn thùng, hai má ửng hồng, nước mắt đã sớm dừng, nhìn hai vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mơ hồ giống như hoa đào gặp mưa, thật thương cảm. Hai tay mân mê góc áo, sau đó hung hăng liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái. Tựa hồ nghĩ lại bản thân mình cùng Phương Tranh có xích mích, nhất thời không biết phải làm sao để xuống đài. Tiểu cô nương tính tình, rất là đáng yêu.

Phương Tranh lại nói: “Để tỏ lòng xin lỗi đối với Mật Nhi cô nương, tại hạ mời Mật Nhi cô nương cùng Chu huynh dùng cơm, ân, bữa này miễn phí, lần sau, không được viện cớ này nữa.”

Mật Nhi “hừ” nhẹ một tiếng, chiếc cằm nhỏ xinh cao ngạo nâng lên, trước khi bước vào Phương phủ, miệng còn cứng rắn nói: “Hừ, nhiều người muốn mời bổn cô nương dùng cơm, còn không được, hiếm lạ lắm sao?”

Phương Tranh thầm lau mồ hôi, đoạn ân oán này xem như là tạm thời giải quyết xong? May mắn là bản thân có tài ăn nói, không hiểu mập mạp từ đâu lại tìm được một vị muội muội cuồng dã như vậy.

Liếc nhìn mập mạp một cái, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ cười khổ.

Mập mạp huynh muội đến, cho nên Phương phủ đã tổ chức yến tiệc, làm cho bầu không khí buổi tối trong Phương gia rất náo nhiệt, Mật Nhi thay đổi bản sắc điêu ngoa, trong bữa tiệc rất cung kính đối với Phương lão gia cùng Phương phu nhân, một bên rót rượu cho Phương lão gia, một bên gắp thức ăn cho Phương phu nhân. Cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào gọi bá phụ cùng bá mẫu, khiến cho nhị lão phấn khởi, cười tới mức khó ngậm được miệng.

Phương Tranh trong lúc ăn cơm cảm thấy rất buồn bực, công phu nịnh hót của mập mạp có thể là xuất thân từ di truyền, nhưng so với muội muội của hắn đúng là sóng trường giang lớp sau xô lớp trước.

Lặng lẽ kéo ống tay áo của mập mạp, Phương Tranh ghé vào tai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Uy, vị này, có thật là muội muội ruột của ngươi không? Không phải là muội muội cái gì linh tinh đó chứ?”

Mập mạp bất mãn lườm hắn một cái: “Nói cái gì đó, đương nhiên là muội muội ruột của ta, cùng chui ra từ bụng của mẫu thân.”

Phương Tranh châm ngòi quan hệ tình cảm của hai người bọn họ, nói: “Sao nhìn lại không giống vậy, ta nói này mập mạp, phụ thân cùng mẫu thân ngươi thật là thiên vị, nhìn xem, muội muội của ngươi bộ dáng có thể gọi là quốc sắc thiên hương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khẳng định đã đoạt đi của ngươi không ít phong quang, nhìn lại ngươi xem, thất điên bát đảo, còn béo như vậy, thời thơ ấu của ngươi nhất định đã gặp phải không ít bóng ma…”

Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy trên đầu bị gõ một cái, Phương Tranh đau đớn quay đầu nhìn lại, hung thủ rõ ràng là Mật Nhi.

Mặc dù, Mật Nhi đang nói chuyện cùng Phương gia nhị lão, nhưng lực chú ý tới Phương Tranh lại chưa lúc nào thả lỏng, thấy hắn bộ dạng lén lút nói thầm cùng mập mạp, liền biết ngay gia hỏa này, không nói cái lời gì hay ho, vì thế nàng cũng lặng lẽ tới gần nghe trộm, quả nhiên, gia hỏa này đang châm ngòi ly gián.

Mật Nhi hơi hơi nheo mắt lại, nói: “Phương đại thiếu gia, ngươi cùng ca ca ta nói chuyện gì đó?”

Phương Tranh biết mình đuối lý, cũng không dám nhiều lời, mỉm cười hướng mập mạp nâng chén: “Tới, uống rượu, uống rượu!”

Phương lão gia cùng Phương phu nhân thấy thế đều nhìn nhau cười, Phương gia chỉ có một mình Phương Tranh là người nối nghiệp, chưa bao giờ thấy qua tình cảnh cãi lộn cùng tiểu nữ tử, nhị lão nhìn Mật Nhi, càng ngắm càng vừa lòng, xem điệu bộ này, tựa hồ đã coi nàng như là con dâu.

Phương Tranh còn không biết được tin tức, chỉ mất một thời gian bữa cơm, nhị lão đã nhìn trúng con dâu tương lai. Sau khi ăn uống xong xuôi, tâm sự hàn huyên thêm chốc lát, hắn liền tiễn huynh muội mập mạp ra ngoài đại môn, trước cổng đã có một cỗ xe ngựa đứng chờ, mà bốn phía chung quanh xe ngựa còn có mười mấy vị hán tử ăn mặc trang phục võ sĩ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra khí tức dũng mãnh của nhà binh chuyên nghiệp. Thấy huynh muội mập mạp đi ra, tất cả đều khom lưng ôm quyền. Mập mạp cùng Mật Nhi cũng không nhiều lời, cả hai đều bước lên cỗ xe ngựa.

Phương Tranh âm thầm tặc lưỡi, từ khi nào tiểu tử này, lại thích phô trương thanh thế như vậy? Xem tình hình này, xuất thân của hắn thật sự là con nhà làm ăn buôn bán sao?

Cỗ xe ngựa vừa chuyển động, tấm rèm liền được vén lên, một thanh âm giòn tan truyền đến: “Họ Phương hỗn đản, ngươi… Con mẹ nó, bổn cô nương không thèm tính toán chuyện trước kia với ngươi, sau này còn dám gây với bổn cô nương, con mẹ nó, bổn cô nương thiến ngươi…”

Tiếp theo, bên trong xe ngựa truyền đến những tiếng trách mắng của mập mạp, cùng với tiếng cười giòn giã của Mật Nhi vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.