Cúc Liên giữ im lặng, chỉ hướng Phương Tranh cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi trên khuôn mặt.
Phương Tranh càng nói càng cảm nhận được, chuyện này có tính tương tác cực cao, nước miếng tung bay, tiếp lục nói: " Cướp đoạt chính là việc cần một hàm lượng kỹ thuật tương đối cao, quốc sư đại nhân, nếu làm được chuyện này, thực sự sẽ hơn rất nhiều so với các ngươi thường ngày phải phơi nắng chăn dê à."
Tuy nói rằng Mặc Cúc Liên là quốc sư đa mưu túc trí của người Đột Quyết, nhưng bản tính thị huyết hung tàn thích đi xâm lược đã ngấm vào tận trong xương tủy, nghe được Phương Tranh nói nếu như, Mặc Cúc Liên không khỏi hứng trí, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ cướp cũng phải có đạo lý nữa hay sao?"
Phương Tranh chứng kiến hắn tiếp lời, lại càng không thể vãn hồi, triệt để vén tay áo lên, nói: " Đương nhiên phải suy nghĩ thấu đáo! Nếu chỉ cướp đoạt giống như các ngươi, vào thành liền phóng hỏa cướp sạch, chỉ những người ấu trĩ mới có hành động như vậy…Ách, thật xin lỗi, ý mà ta muốn nói, làm như thế cũng chẳng khác nào mổ gà lấy trứng, dân chúng bị các ngươi giết sạch rồi, lần sau còn tiếp tục đi cướp của ai đây? Cho nên hằng năm đến mùa đông người Đột Quyết các ngươi khó trách lại ăn không đủ no, áo không đủ mặc như thế, các ngươi bị như vậy cùng xứng đáng!"
" Những tiểu quốc này ở trong mắt các ngươi là cái dạng như thế nào? Không phải đều là khách hàng sao! Các ngươi chăn dê chăn bò mà cũng không biết đạo lý vỗ béo này, như thế nào mới vừa cướp bóc một thời gian liền đã quên hết đây? Đối với những tiểu quốc mà nói, các ngươi phải tổ chức thành một kế hoạch cướp đoạt lâu dài, không nên cướp hết thành một lần, chừa lại một chút tài nguyên cho bọn họ. Như vậy bọn họ mới có thể dụng một chút tài nguyên thừa lại đó, tiếp tục bôn ba xây dựng cơ nghiệp. Tương lai chờ bọn họ kiếm được không sai biệt lắm, các ngươi lại tổ chức đi cướp, nhớ kĩ, phương pháp cướp bóc không nên thô bạo, tốt nhất nên văn nhã một chút, khách khí một chút, khiến cho bọn họ có được ấn tượng tốt trong tâm khảm. Lần sau các ngươi đến cướp, người ta sẽ chủ động giao tiền, giảm bớt được không ít phiền toái, chuyện này cũng tương tự đạo lý quan viên đi thu tiền thuế. Còn một việc quan trọng nhất chính là không được giết người, nếu giết hết người, ai làm cho các ngươi đi cướp đây?"
Mặc Cúc Liên nghe được, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, không thể không thừa nhận, đối với một dân tộc có thói quen phóng hỏa giết người, cường đạo cướp bóc mà nói, lời của Phương Tranh phi thường có đạo lý.
Ngụy Thừa Đức ở một bên thật sự không thể nghe được những lý luận cướp bóc của Phương Tranh, nhíu mày trầm giọng nói: " Phương đại nhân, phải chăng ngươi có chút hơi lạc đề rồi? Chúng ta tiếp tục đàm phán thôi, thời gian đã không còn sớm nữa."
Phương Tranh cùng Mặc quốc sư bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, nguyên lai hai người đã thảo luận quanh về đạo lý cướp bóc cùng thao tác thực tế quá sâu, lãng phí không ít thời gian, hơn nữa nội dung ngày càng đi xa chủ đề đàm phán.
Hai người ngượng ngùng nhìn đối phương cười trừ.
Phương Tranh cười khan nói: "…Ách, đàm phán, chúng ta tiếp tục đàm phán…"
Mặc Cúc Liên gật đầu: "…Được được!"
Phương Tranh ho khan hai tiếng: " Một ngàn vạn lượng bạc kia, chuyện này cứ ấn định như vậy nha. Đừng cò kè mặc cả thêm nữa, đối với ngươi cũng là nhất chi diệu dụng mà, ta cũng không có thu phí oan cho ngươi đâu."
Mặc Cúc Liên sắc mặt bình tĩnh, không mở lời đáp ứng cũng không cự tuyệt thẳng thừng, trầm giọng nói: " Phương đại nhân, hay ngươi cứ nói điều kiện thứ hai đi."
Phương Tranh giống như bình thản nhìn thoáng qua Mặc Cúc Liên, ngoài miệng thoải mái nói: " Điều kiện thứ hai cũng đơn giản thôi, so với trước kia còn dễ dàng chấp nhận hơn nhiều. Ngươi cũng biết Hưng Khánh phủ của Hoa triều chúng ta phải không? Nhưng việc trước kia người Đột Quyết các ngươi làm rất không có đạo đức, không có việc gì cũng bao vây chiếm đánh Hưng Khánh phủ, khiến cho quân sĩ đồn trú tại Hưng Khánh phủ lo lắng bất an không thôi. Cho nên muốn lập thêm vài đồn trú binh tại phương bắc, cũng chính là muốn dịch chuyển thêm một chút về phương bắc của người Đột Quyết các ngươi."
Mặc Cúc Liên cau mày nói: " Không biết Phương đại nhân nói muốn dịch chuyển về phương bắc, là muốn dịch chuyển bao nhiêu dặm?"
Phương Tranh cười, dựng hai ngón tay lên: " Không nhiều lắm, chỉ có hai trăm dặm."
Mặc Cúc Liên trong lòng cân nhắc lời nói của Phương Tranh, ngay tức thì lông mày dựng đứng lên, giận dữ nói:" Ý của ngươi là muốn Đột Quyết chúng ta cắt đất nhường quốc thổ cho Hoa triều các ngươi?"
Phương Tranh liên tục xua tay, cười đáp:" Hiểu lầm rồi, quốc sư đại nhân hiểu lầm rồi, sao có thể nói rằng cắt đắt nhường quốc thổ đây? Lời này quả thật khó nghe, truyền ra bên ngoài giống như Hoa triều chúng ta khi dễ các ngươi, ảnh hưởng không tốt đến thanh danh. Ta chỉ nói là trú binh, chuyện này cũng đề phòng các ngươi đột nhiên bội tín, hướng chúng ta phát động chiến tranh. Hoa triều chúng ta cũng chỉ còn cách an bài vị trí một chút, đương nhiên, nếu các ngươi hết lòng tuân thủ theo minh ước, mọi người đều bình an vô sự, trú binh thôi mà, có phải hay không?"
Mặc Cúc Liên cười lạnh nói: " Lời của ngươi nói hay lắm, hai trăm dặm, ngay cả ngọn chủ phong Hạ Lan sơn cùng tính vào trong hai trăm dặm đó, nếu lão phu đem hai trăm dặm này chia cho các ngươi, há lại không trở thành tội nhân thiên cổ đối với quốc gia."
Phương Tranh một lòng khuyên giải, nói: " Quốc sư đại nhân, hai trăm dặm cũng không nhiều lắm, ngươi sẽ không tính toán chi li với chúng ta chỉ một chút điểm nhỏ đó thôi phải không? Nói thật lòng, Đột Quyết các ngươi lợi hại như vậy, vừa tùy tiện động thủ liền có thể chinh phục được một tiểu quốc, đâu phải chỉ có một đoạn hai trăm dặm mà thôi. Nếu ngươi nguyện ý cắt đất cho Hoa triều, cuộc đàm phán của hai người chúng ta phi thường có hi vọng đạt được chung quan điểm. Người Đột Quyết các ngươi có thể được sự trợ giúp của Hoa triều chúng ta, mà tiêu diệt phản tặc, thậm chí cơm no áo ấm, đi chỗ nào tìm được hảo sự như vậy? Nếu chuyện này thành công, ngươi hẳn phải là vĩ nhân thiên cổ của người Đột Quyết mới là đúng đắn a."
Mặc Cúc Liên lắc đầu, nói:" Phương đại nhân, điều kiện mà ngươi nói có điểm quá phận, thứ cho lão phu không thể đáp ứng, bằng không ngươi đem toàn bộ điều kiện của ngươi, nói hết ra một lần, để lão phu suy nghĩ, nếu như có thể thuận lợi đàm phán, chúng ta tiếp tục. Còn nếu như không thể, chúng ta cũng không cần phí công vô ích."
Uy, hắn tính bỏ của chạy lấy người!
Phương Tranh vô tội nói: " Điều kiện mà ta nói thực sự quá phận sao? Nhưng ta cảm thấy chút sự tình đó quá đỗi bình thường thôi mà." Dứt lời quay đầu lại hỏi Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao: " Này, hai vị đại nhân, các ngài có thấy chuyện này quá phận hay không?"
Hai người đều là phó sứ của Hoa triều, làm sao có khả năng phản đối! Nghe vậy đồng thời gật đầu nhất trí quan điểm.
Ngụy Thừa Đức cười nói:" Quý sứ đại nhân, điều kiện mà Phương đại nhân nói, kì thật cũng rất công bằng. Hoa triều chúng ta vốn đất đai mênh mông, có thể truyền thừa ngàn đời, làm sao lại muốn mượn gió bẻ măng, ném đá xuống giếng đây? Phương đại nhân nói, kì thật cũng chỉ là muốn các quân sĩ ở Hưng Khánh phủ có thể tự bảo vệ mình một chút mà thôi, vô tình lại chiếm tiện nghi của quý quốc, quý sứ đại nhân không nên hiểu nhầm."
Mặc Cúc Liên hừ lạnh một tiếng: " Các ngươi đừng đổ oan cho lão phu hiểu lầm, Phương đại nhân, vẫn là ngươi đem các điều kiện nói hết ra một lần đi, lão phu không muốn tiếp tục ở đây nói suông với các ngươi nữa."
Phương Tranh trợn mắt nhìn, nói:" Ngươi quả thật muốn nghe?"
Mặc Cúc Liên cả giận, lớn tiếng quát: " Ngươi dám nói, tại sao lão phu lại không dám nghe? Nói!"
Phương Tranh nhẹ nhàng nói: " Quốc sư đại nhân, đừng giận dữ như vậy, ngươi cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi phải không? Người có tuổi thường xuyên tức giận sẽ…Ta cũng không phải là muốn trù ẻo ngươi a, nói thực ra, ta so với người khác còn hi vọng ngươi sống lâu trăm tuổi, bởi vì bỗng nhiên ta phát hiện ngươi là một người tính tình hào sảng, dễ nói chuyện, ngoại trừ hơi bủn xỉn một chút thì mọi thứ đều tốt...."
Mặc Cúc Liên không kiên nhẫn nói: " Phương đại nhân, chúng ta đi thẳng vào vấn đề có phải là khỏe hơn không?"
"...Được rồi, kì thật tổng cộng chúng ta chỉ có ba điều kiện, đầu tiên là bồi thường một ngàn vạn lượng bạc, thứ hai là cắt hai trăm dặm biên cảnh, nếu hai điểm này mà ngươi đáp ứng điều thứ ba đối với ngươi mà nói, sẽ cực kì đơn giản..."
Mặc Cúc Liên nghe vậy, trong lòng không khỏi chửi thầm, mỗi lần mao đầu tiểu tử này nói cực kì đơn giản, nhưng ngược lại thật không đơn giản chút nào, Mặc Cúc Liên không biết hắn lại sẽ đưa ra điều kiện gì quá phận hay không nữa.
Phương Tranh liếc mắt nhìn Mặc Cúc Liên, tiếp tục nói"....Bạc các ngươi đáp ứng, đất các ngươi cũng đáp ứng, thuận tiện các ngươi cùng nên chấp thuận hướng Hoa triều chúng ta xưng thần đi, không cần của các ngươi một nửa phân bạc. Sau khi các ngươi xưng thần xong, bạc chuyển đến. Hoa triều chúng ta sẽ tặng binh khí cùng lương thực, cỏ khô cho các ngươi, cũng một lòng cầu nguyện cho các ngươi ở trên thảo nguyên được đánh một trận sảng khoái!"
Mặc Cúc Liên say gắt nhìn chằm chằm vào Phương Tranh: “ Phương đại nhân, điều kiện thứ ba mà ngươi nói, là muốn chúng ta quy phục các ngươi?"
Phương Tranh khen ngợi nói: " Quả nhiên quốc sư đại nhân thông minh cơ trí hơn người, vừa nghe đã hiểu ý tứ của ta. Rốt cuộc cũng đã đọc qua sách của nước ta, hơn hẳn tên Đạt Tháp Tháp không có văn hóa kia, ta khẳng định hắn nghe sẽ không hiểu, đàm phán với người thông minh quả thật nhẹ nhàng...."
Mặc Cúc Liên cả giận nói: " Người Đột Quyết chúng ta bách chiến bách thắng, công thủ đều mạnh, chỉ cần chúng ta muốn, thổ địa trên khắp thiên hạ đều biến thành bãi cỏ của người Đột Quyết. Hoa triều các ngươi muốn chúng ta quy phục, quả thực si tâm vọng tưởng! Hừ, nằm mơ!"
Phương Tranh động viên nói: " Quốc sư đại nhân, nguôi giận, nguôi giận! Chúng ta nhẹ nhàng nói chuyện không phải sẽ tốt hơn sao? Kiềm chế nóng giận, hơn nữa ngươi nói cái gì mà bách chiến bách thắng, công thủ đều mạnh, phải chăng có điểm khoa trương, không nên tự thổi phồng chính mình như vậy a. Lại nói, Mặc Xuyết Khả Hãn cùng các ngươi đánh nhiều con trăng như vậy, cũng không thể thu thập nổi hắn nha, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, khiến cho người ta chê cười."
Mặc Cúc Liên chỉ ngón tay vào mặt Phương Tranh, run rẩy nói: "Ngươi…Ngươi....Ngươi không tin phải không? Được, lão phu liền quay về thảo nguyên, phát binh tấn công Hoa triều, lão phu cho các ngươi nhìn xem, có phải lão phu khoa trương rằng bách chiến bách thắng hay không!"
Phương Tranh mau chóng an ủi: " Uy, đừng xúc động như vậy, xúc động là ma quỷ! Quốc sư đại nhân, ngươi nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chuyện, chẳng lẽ ngươi có thể quyết định, trực tiếp khai chiến với Hoa triều chúng ta hay sao? Khả Hãn Cốt Đốt Lộc của các ngươi cũng có ý tứ này sao?"
Mặc Cúc Liên vừa nghe được mấy chữ " Khả Hãn Cốt Đốt Lộc", mặt mày liền ủ rũ, rốt cuộc cũng là người thông minh cơ trí nhất Đột Quyết, chỉ trong chớp mắt cũng kìm nén được cơn tức giận. Mặc Cúc Liên khôi phục lại bình tĩnh, hắn đang nhớ lại những lời dặn dò của Khả Hãn Cốt Đốt Lộc, nhất định phải hoàn thành sứ mạng trở thành minh hữu với Hoa triều, lợi dụng Hoa triều kiềm chế phản tặc Mặc Xuyết, như vậy mới có thể trong thời gian ngắn bình định được thảo nguyên, thanh trừ phản loạn.
“ Phương đại nhân, ba điều kiện của ngươi, thứ cho lão phu thất lễ, quả thật lão phu không thể đáp ứng. Chỉ vì một chút viện trợ mà ngươi nói, khiến cho chúng ta bồi thường bạc, cắt đất cùng quy phục xưng thần, tuyệt đối đó là không có khả năng, chuyện này cũng không cần bàn bạc lại nữa."
Phương Tranh gật đầu, bình thản nói: " Được thôi, chúng ta cũng đoán trước được rằng quốc sư đại nhân sẽ không thể đáp ứng, còn ta, kì thực nói trắng ra thì cũng chỉ là một người làm ăn, cái mà bổn quan tôn thờ chính là thuận mua vừa bán, còn nếu như không muốn mua thì cũng không nên nói nhiều, trở mặt không có ích lợi gì cả, ngươi nói có phải hay không?"
Phùng Cừu Đao lạnh lùng chen ngang vào một câu: " Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta sẽ kết minh cùng Khả Hãn Mặc Xuyết."
Phương Tranh nghe vậy, kinh hãi nói: “ Ai nha! Phùng tướng quân, thật sự là làm trò trước mặt quốc sư đại nhân, sao lại thẳng thắn như vậy? Đây là kế hoạch dự phòng bí mật của chúng ta a, làm sao ngài lại nói ra? Cái này...cái này...."
Nói dứt lời, Phương Tranh quay sang nhìn Mặc Cúc Liên, sắc mặt của hắn đã trở nên xanh ngắt, cười bồi nói:" Quốc sư đại nhân, lời của Phùng tướng quân nói, ngươi hãy làm như chưa từng nghe đến, được không?"