[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 11 : Nữ giả nam trang




Phương Tranh trong lòng đắc chí, tiêu sái trên đường cùng Tiểu Ngũ đi tới thư viện. Tiểu Ngũ cũng rất cao hứng, từ sau khi được tiến cử làm chân chạy bên cạnh Phương đại thiếu gia không đến vài ngày, một lần nữa hắn lại phong quan tiến chức thăng lên làm cao cấp thư đồng, hầu hạ bên cạnh đại thiếu gia, tính chất cũng giống như Châu Tinh Trì, chỉ khác một chút là không có khoa trương như vậy mà thôi.

Bưng trà rót nước, đấm vai bóp chân, mài mực dán giấy, trèo tường thì canh chừng, mọi thứ đều có thể làm được. Nhưng Tiểu Ngũ vẫn cực kỳ cao hứng, đi theo đại thiếu gia rất có tiền đồ, mọi người đều nói thiếu gia là sao Văn Khúc, đi theo hầu hạ sao Văn Khúc có thể nhiễm được một chút phúc khí sang người. Huống chi, thiếu gia lại là một con người hào phóng, nhìn xem, chưa đến vài ngày, liền đã thăng lên làm cao cấp thư đồng, hiện giờ từ trên xuống dưới trong Phương phủ, ai thấy hắn không gọi một tiếng “Ngũ ca”? Trước mắt , rốt cuộc ta cũng có thêm chữ “ca” lót vào tên đệm, tất cả chuyện này cũng là do thiếu gia ban tặng.

“Tiểu Ngũ, ngươi nói, tại sao hôm nay trên đường không thấy bóng dáng một vị mỹ nữ nào?” Phương Tranh đi được một lúc, sau đó cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chấn chỉnh lại tinh thần một chút, lúc này mới lấy được – ý vị, trên đường phố thời cổ đại, tại sao lại không thấy mỹ nữ dạo chơi? Khó khăn trông thấy được một vị, không phải là đại thẩm, thì cũng là đại nương, đừng nói không thấy mỹ nữ, ngay cả nữ nhân tươi trẻ cũng đều không có. Tài nguyên mỹ nữ cổ đại thiếu hụt như vậy, ta làm thiếu gia còn có ý nghĩa gì nữa? Khung cảnh có vẻ không giống với ở tiền thế, mỹ nhân ăn mặc hở hang đi đầy đường, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, đi ra phố ngồi ngắm gái cũng là một chuyện vô cùng lý thú.

“Thiếu gia, này… Mỹ nữ đều ở nhà thêu hoa, bình thường không xuất đầu lộ diện.” Tiểu Ngũ cẩn thận đáp.

Phương Tranh lắc đầu: “Như vậy không tốt, phải đi mời các chị em phụ nữ ra đường vận động thôi, muốn có sức khỏe thì phải tham gia nhiều hoạt động.” Từ khi vinh dự được người ta thổi phồng là sao Văn Khúc hạ phàm, Phương đại thiếu gia càng thêm tiểu nhân đắc chí, cử nhân còn thi không đậu, lời ăn tiếng nói đã giở giọng trịnh thượng, thật là tự cao tự đại.

“Uy? Chuyện này.. Thiếu gia, ai đi mời đây?” Tiểu Ngũ có điểm sợ hãi, trước mặt vị đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất này, nếu thiếu gia thật sự cao hứng, phái hắn đi gõ cửa từng nhà mời các vị mỹ nữ ra đường vận động, Tiểu Ngũ hắn, chỉ sợ là không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau.

Phương Tranh lườm hắn một cái, không thèm phát tác. Tiểu Ngũ không coi chuyện này là đùa, có ai lại tự đi vả vào mặt của mình mình, thiếu gia ta chỉ tùy tiện nói, ngươi ứng cảnh mà gật đầu phụ họa một lần sẽ chết a? Ngươi cho rằng bản thiếu gia ta không biết điều như vậy sao?

“Ai nha! Đồ hỗn đản! Đường rộng như vậy mà không có mắt sao?”

Phương Tranh cảm giác như mình đụng trúng phải một vật mềm mại gì đó, sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Đang mải quay đầu lại lườm Tiểu Ngũ, cho nên đã quên nhìn đường, Phương Tranh lại phạm vào cái tật cũ, trước lúc xuyên việt.

Quay đầu nhìn qua, hắc, hai tiểu cô nương. Trong đó có một tiểu cô nương mặc nho sam màu lam nhạt, hai mắt đang trợn tròn, dùng hết sức, trừng mắt lườm Phương Tranh.

Trước kia xem phim truyền hình, nhìn thấy mấy cô nương giả nam trang, Phương Trương đã từng nghĩ, mấy tay đạo diễn cũng thật là quá thể. Một cô nương, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, chỉ cần không phải người mù, thì ai cũng có thể thấy được. Đáng tiếc, nam nhân trong phim truyền hình kia, còn cương quyết nhìn không ra, dũng cảm xưng huynh gọi đệ, thật không hiểu là nên hoài nghi chỉ số thông minh của nhà biên kịch hay là hoài nghi chỉ số thông minh của tay đạo diễn.

Càng vô lý chính là, cái tiểu nữ tử giả nam trang kia, trong lúc đánh nhau bị người ta chém bay mũ, hoặc trong lúc tắm rửa đưa lưng ra ngoài, lúc này nam diễn viên mới giật mình tỉnh ngộ, nga, thì ra tiểu huynh đệ là nữ nhân.

Điều này không vô lý sao, thời đại bây giờ, bất luận là nam hay nữ đều để tóc dài, làm sao ngươi có thể xác định vị này là nữ nhân? Mấy vị gay bên Thailand xem ra còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân, chỉ nhìn mặt ngoài mà đã đoán được sao? Bề ngoài rất giống, dù gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là giống mà thôi, người ta bên dưới kia nhiều hơn một xâu thịt, tính chất hoàn toàn không giống nhau.

Tựu giống như hai vị tiểu cô nương trước mắt kia, không quản các nàng đem ngữ khí, cử chỉ của nam nhân ra, bắt chiếc giống như đúc thế nào, nhưng trên phương diện cấu tạo sinh lý đã bán đứng các nàng! -------Bộ ngực của hai cô nương này, buộc không được chặt, hai tòa núi nhỏ vẫn hơi hơi gồ lên. Nhìn thấy rõ ràng.

Các nàng cứ vô tư hồn nhiên, tưởng rằng bản thân mình đã hóa trang không chê vào đâu được, trong ánh mắt lộ ra vài phần giảo hoạt, vì nghĩ quỷ kế của mình đã thành công. Không biết rằng những người đi đường đụng phải, đều nhìn các nàng bằng ánh mắt quái dị hay sao? Nhìn xem, người cổ đại đều không phải cái dạng như vẫn biểu diễn ở trên truyền hình, mỗi người đều ranh ma quỷ quyệt, ngoại trừ hai tiểu cô nương trước mặt này ra.

“Xú tiểu tử, con mẹ nó, ngươi không có mắt phải không? Đi đường mà mắt mũi để đâu!” Tiểu cô nương không lớn tuổi lắm, xem bộ dáng này, cũng chỉ tầm mười năm mười sáu tuổi, khuôn mặt trái xoan, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lông mi cong vút, vầng trán hơi nhô, cơ hồ lộ ra vài phần bướng bỉnh.

Không thể phủ nhận, nàng rất xinh đẹp, đáng tiếc tính tình thật sự quá tệ, cư nhiên lại văng tục chửi bậy, giống như một đám thanh niên đua đòi thời hiện đại, khuê nữ nhà ai mà lại không có gia giáo như vậy?

Giờ phút này, tiểu cô nương gân cổ lên giống như gà chọi, tay chống nạnh, ngực nâng cao, hai đỉnh núi nhỏ kia nhô lên, cơ bắp quả thực lực lưỡng hơn cả Phương Tranh. Hắn khẽ cúi đầu, cẩn thận quan sát hình dạng của hai tòa núi nhỏ. Lấy công lực đã duyệt qua hàng tá đống phim AV thời tiền thế, dĩ nhiên là có năng lực bình phẩm, ân, hẳn là hình búp măng, còn hơi nhỏ, nhưng dùng vào thực tế, chính là một loại mà Phương Tranh tha thiết mơ tưởng được thưởng thức qua một lần.

Tiểu cô nương bên cạnh, thấy ánh mắt Phương Tranh đang tỉ mỉ quan sát, sợ hãi kéo ống tay áo của tiểu măng non, nhẹ giọng nói: “Tiểu…Thiếu gia, chúng ta đi thôi, không cần phiền toái, mọi người đều đang nhìn chúng ta.”

Tiểu măng non vung tay áo, lớn tiếng nói: “Tại sao ta phải đi! Ta thích đứng đây thì sao? Nếu tiểu tử thúi này, không nhận lỗi với ta, con mẹ nó, hôm nay ta không để cho hắn yên thân!”

Mọi người đều biết, người Trung Hoa rất thích xem náo nhiệt, tật xấu này đoán chừng là di truyền từ thời cổ đại. Không lâu sau, bốn phía xung quanh Phương Tranh đã có hơn mười mấy vị quần chúng đứng xem náo nhiệt.

Tiểu Ngũ nhịn không được, động thân bước lên, nói: “ Ngươi sao mà thô lỗ đến vậy? Có chuyện gì từ từ nói không được sao?” Từ khi được đề bạt lên làm cao cấp thư đồng, Tiểu Ngũ đã tự giác tính bản thân mình vào hàng ngũ những người “nhã nhặn”, cứ cho là hắn không biết mặt chữ nhã nhặn ngang dọc ra sao, nhưng hắn cảm giác mình có tư cách khinh bỉ hết thảy đám người không nhã nhặn.

Tiểu măng non, trợn mắt lên nói: “Thiếu gia ta, thô lỗ như vậy, thế nào? Ngươi tính làm cái gì? Biến qua một bên đi! Gọi chủ nhân của ngươi lại đây nhận lỗi!”

Nhận lỗi sao, quá đơn giản, cũng đang nhàm chán không có việc gì, giờ đi tới thư viện hãy còn sớm, có hai cái tiểu cô nương như hoa như ngọc đưa tới trước cửa, để cho Phương Tranh tiểu khiển, không trêu chọc các nàng một lần, chẳng phải là rất có lỗi với bản thân mình sao?

Phương Tranh một bộ dáng cà lơ phất phơ, cười híp mắt nói: “Uy, thật sự là xấu hổ, nhất thời không để ý, nhất thời không để ý, đụng phải chỗ nào của huynh đài? Để tiểu đệ tới xoa bóp giúp cho huynh đài, thế nào?”

Không đợi tiểu măng non kịp phản ứng, Phương Tranh chợt quát to một tiếng, thần tình kinh ngạc, nói: “Oa! Hai vị huynh đài vóc dáng không cao, mà có thể đem cơ ngực luyện thành lực lưỡng như vậy, thật làm cho tiểu đệ ngưỡng mộ không thôi, hai vị huynh đài có bí pháp gì? Mong nhị vị vui lòng chỉ giáo.”

Mọi người vây xem chung quanh sôi nổi cười ha ha, từng ánh mắt xấu xa dừng lại trên người hai vị tiểu cô nương đánh giá.

Tiểu cô nương bên cạnh tiểu măng non nghe thấy Phương Tranh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ đỏ ửng, chỉ hận không thể đào được cái lỗ nào mà chui xuống. Bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt vào ống tay áo của tiểu măng non, cả người đem giấu vào sau lưng của nàng.

Tiểu măng non tức giận nghiến răng, cả giận nói: “Mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi là cái đồ hỗn đản, con mẹ ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận ta tru di cửu tộc!”

Phương Tranh cười xòa một tiếng nói: “Dựa vào ngươi! Ngươi tính hù dọa thiếu gia ta sao? Không phải đụng trúng ngươi một cái thôi sao, vậy mà đã muốn tru di cửu tộc nhà ta? Lần sau còn dám giả dạng nam nhân, nhớ cho rõ lời ta, hãy đem trói chặt bộ ngực sữa của ngươi lại, miễn để cho người khác chê cười là không có trình độ hóa trang chuyên nghiệp.”

“ Ngươi, hỗn đản…”

Tiểu măng non trừng mắt, oán hận nhìn Phương Tranh, cảm tưởng đôi con ngươi có thể phun ra lửa, hai bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, giống như có khuynh hướng muốn vung quyền.

Phương Tranh thối lui lại vài bước, cười híp mắt, khoát tay nói: “Chậm đã chậm đã, nơi này phố xá náo nhiệt, động tay động chân khác nào cái dạng phàm phu tục tử.”

Tiểu cô nương bên cạnh gắt gao giữ chặt lấy tiểu măng non, khẩn trương nói: “Tiểu… Thiếu gia, đừng động thủ, nhiều người ở đây, nếu như truyền tới tai người trong phủ …, sau này đừng nghĩ muốn ra ngoài nữa.”

Tiểu măng non nắm chặt hai bàn tay, nghe vậy đành phải buông lỏng, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, nói: “Ngươi nhớ kỹ mặt ta, lần sau nếu gặp ta còn không tránh đường, thực xin lỗi, đừng trách ta không cho ngươi chết một cách thống khoái.”

Dứt lời, xoay người bước đi, tiểu cô nương bên cạnh quay lại hướng Phương Tranh làm bộ mặt quỷ, nắm tay nhỏ hung hăng quơ lên vài cái, giống như muốn thị uy, khuôn mặt xinh đẹp trông cực kỳ đáng yêu.

Phương Tranh không cam lòng yếu thế, hướng nàng giơ ngón giữa lên, tiểu cô nương kia không biết ngón giữa là có ý tứ gì, nhưng cũng hiểu bộ dạng đó không phải cái gì tốt đẹp, liền học theo bộ dạng của Phương Tranh, bàn tay mảnh khảnh cũng hướng về phía hắn giương ngón tay giữa, Phương Tranh ngẩn người, tiếp theo cười ha ha.

Tiểu Ngũ nhìn sắc trời, vội vàng la lớn: “Thiếu gia, đừng đùa nữa, chúng ta đi nhanh thôi, sắc trời đã không còn sớm, nếu ngày đầu tiên đến thư viện mà tới muộn, nhất định lão gia sẽ trừng phạt người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.