[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 104 : Sát mã




Lúc này Lễ Bộ phái ra quan viên cũng lục tục tới, mọi người gặp mặt hàn huyên một trận, trong quan viên cũng có người giống như Phương Tranh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi tạm nơi ven đường, có thể khi họ thấy được cả ba vị đại nhân chủ sự đều phải đứng dưới ánh nắng chói chang, chúng quan viên cũng không thể không biết xấu hổ chạy đến đứng ngay chỗ râm mát. Môi Phương Tranh giật giật, muốn nói gì đó, nhìn sắc mặt cứng ngắc của Ngụy Thừa Đức, rốt cuộc nhịn xuống không mở miệng.

Trong nhóm quan viên Lễ Bộ có một gã trung niên nam tử cao gầy khoảng ba mươi tuổi đi ra, hướng Phương Tranh chắp tay cười nói: “Phương đại nhân, hạ quan là Lục Hồng Văn, được hoàng thượng sai khiến, đến đây là quan thông dịch tiếp đãi sứ giả Đột Quyết, còn thỉnh Phương đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”

Phương Tranh cười nói: “Hẳn là do ngươi chiếu cố ta mới đúng, chúng ta hảo hảo phối hợp, người Đột Quyết nói gì, ngươi cứ phiên dịch từng chữ cho ta nghe đừng có bỏ sót, nếu như ta có chửi lời gì thô tục, ngươi cứ giải thích với người Đột Quyết là ta thăm hỏi gia đình thân thích của hắn, còn chúc gia đình hắn thân thể khỏe mạnh, sinh sôi không ngừng, ha ha.”

Lục Hồng Văn mở to mắt, giật mình nhìn Phương Tranh, hắn chưa từng gặp qua có quan viên thô bỉ thấp kém như vậy, nhất thời Lục Hồng Văn cũng không biết làm sao đáp lời của Phương Tranh mới tốt.

Đợi khoảng hai canh giờ, mặt trời chói chang buổi chiều làm Phương Tranh phơi nắng đến choáng đầu, khi tính nhẫn nại của hắn hoàn toàn tan hết, ở đồi núi xa xa vang lên một trận vó ngựa, từ nhỏ đến lớn, từ xa đến gần.

Gương mặt của Phùng Cừu Đao không chút biểu tình nói: “Bọn họ tới.”

Phương Tranh gật đầu, xoay người nhìn ba ngàn quân sĩ la lớn: “Các huynh đệ! Sống lưng đứng thẳng một chút! Đừng làm cho người Hoa triều mất mặt! Để cho đám Đột Quyết nhìn thấy, quân uy Hoa triều ta không kém hơn họ.”

Ba ngàn quân sĩ nhất tề đứng trang nghiêm, cao giọng trả lời: “Tuân lệnh!”

Từ rất xa đã có thể nhìn thấy rõ đội ngũ của người Đột Quyết, chỉ thấy bọn họ có chừng hai trăm người, tất cả đều cưỡi ngựa, tuy phóng ngựa cuồn cuộn, cũng vẫn duy trì khoảng cách tương đương chỉnh tề, vừa nhìn liền biết là tay lão luyện kinh nghiệm sa trường.

Đang khi nói chuyện thì đội ngũ của người Đột Quyết đã nhanh tiến đến trước mắt. Móng ngựa vung lên bụi trần khắp trời, giống như trên trời đột nhiên hạ xuống mây đen, rơi đầy mặt và đầu cổ của Phương Tranh và các quan viên. Bọn họ đều dùng tay áo che mặt, hoặc tìm kiếm chỗ nào có thể tránh bụi ở chung quanh. Nguyên lai đội ngũ có chút chỉnh tề, bị một trận bụi khiến cho có chút mất trật tự.

Càng đến gần, đúng là càng kinh khủng, tiếng vó ngựa trầm thấp làm mặt đất hơi run lên, tựa hồ như gõ vào trong tâm khảm của bọn họ. Những người khác có vẻ sợ hãi, bất chấp cả thể diện, đều tứ tán chạy ra, chỉ có Phương Tranh, Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao vẫn đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích.

Phương Tranh đứng ngay đầu tiên nên cũng có chút sơ, nghĩ tình hình không đúng lắm, nhìn kĩ một chút, hiện tại ngựa của người Đột Quyết đã đến ngay trước mắt nhưng thế phóng ngựa không giảm, hơn nữa đội ngũ của họ xếp thành trùy hình trận (trận thế giống hình dáng cây chùy), nam tử Đột Quyết phóng ngựa đầu tiên, thân mặc trường bào da dê, đầu đội nói lông dê, thậm chí Phương Tranh có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của hắn, chỉ thấy vành mắt hắn hãm sâu, con ngươi màu lam, chóp mũi cao, gương mặt đầy râu quai nón, cũng giống như trong tưởng tượng của Phương Tranh, đầy mặt kiêu ngạo bất tuân.

Ngựa của người Đột Quyết đi tới trước mặt vẫn không hề giảm tốc độ, những quan viên và các binh lính vây xem đã tránh ra xa xa từ lâu, có những quan viên xem như có lương tâm ở xa xa ngoắc tay hô lớn: “Ba vị đại nhân, mau mau tránh ra!”

Phương Tranh làm sao không muốn tránh ra? Nói thật, hắn là người đầu tiên muốn chạy ra nhất, bổn thiếu gia còn trẻ tuổi, những ngày tốt đẹp còn chưa hưởng thụ, đông đảo mĩ nữ còn chờ ta đi phao, nếu như ở đây bị ngựa của người Đột Quyết giẫm chết, ta có oan hay không chứ?

Thế nhưng hắn không thể chạy nha, sau lưng còn có Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao, còn có ba ngàn quân sĩ, vô số bách tính vây xem, thân là chính sứ tiếp đãi người Đột Quyết, nếu hắn chạy, Ngụy lão đầu sẽ nhìn hắn ra sao? Phùng Cừu Đao sẽ nhìn hắn thế nào? Những quan viên phía sau, quân sĩ và bách tính sẽ nghĩ hắn sao nữa?

Nhìn đoàn ngựa cuồn cuộn trước mặt, mồ hôi lạnh trên trán Phương Tranh đều chảy xuống tới, cả người không tự chủ được bắt đầu run run, thậm chí hắn có thể cảm thấy được nhiệt khí phun ra từ lỗ mũi của đàn ngựa, giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được, tử vong đang đến gần hắn vô cùng.

Cắn răng, Phương Tranh bỗng nhiên giơ tay phải lên cao, hướng người Đột Quyết hô to một tiếng: “Trụ mã!” (Dừng ngựa)

Phùng Cừu Đao cười nhạt, tay nắm chuôi đao, bước về phía trước một bước.

Toàn bộ người Đột Quyết hô lên một tiếng quái dị, đồng loạt kéo dây cương, hơn hai trăm con ngựa đều vung cao móng trước, ngạnh cứng ngừng phắt lại, bụi bặm sau lưng họ giống như ôn dịch không ngừng thổi tung khuếch tán đầy trời.

Tay của Phương Tranh vẫn còn giơ lên giữa không trung, cả người dính đầy bụi bặm, từ xa nhìn lại, giống như một tượng binh mã mới bò từ trong đống bụi đất chui ra.

Ngụy Thừa Đức, Phùng Cừu Đao và ba ngàn quân sĩ phía sau họ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cả đám vướng đầy bụi đất, hình dáng cực kì chật vật.

Phương Tranh trừng mắt, nhìn trừng vào mắt người Đột Quyết đi đầu tiên, hắn chỉ đứng cách con ngựa khoảng nửa thước, Phương Tranh thậm chí có thể nhìn ra ý trào phúng trong mắt con ngựa kia, - quả nhiên là súc sinh do người Đột Quyết nuôi dưỡng, ngay cả tính tình cũng chẳng khác gì người Đột Quyết.

Người Đột Quyết dừng ngựa cũng không xuống ngựa, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa ngửa đầu cười to, thỉnh thoảng còn xí xố tiếng nói quái dị, chỉ trỏ những quan viên cùng bách tính vừa tránh né phía sau Phương Tranh, vừa nói vừa cười, thái độ cực kì kiêu ngạo.

Sắc mặt Lục Hồng Văn nóng lên từ trong đám người tránh né chạy đến, tiến đến trước mặt Phương Tranh ấp úng nói: “Phương đại nhân…”

Phương Tranh phi phi vài tiếng, hộc ra bụi bặm trong miệng, hung hăng lau mặt, sắc mặt bình tĩnh nói: “Đừng nói lời vô ích, ta không trách ngươi, nói cho ta biết, đám vương bát đản đang nói cái gì?”

Lục Hồng Văn giống như gặp nạn lắp bắp, Phương Tranh không kiên nhẫn nói: “Phiên dịch cho ta nghe từng chữ không bỏ sót, đừng quên hoàng thượng phái ngươi đến để làm gì.”

Lục Hồng Văn còn chưa mở miệng, Phùng Cừu Đao ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Bọn họ nói, Hoa triều phái một mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa đến đàm phán, quả thật là chuyện chê cười lớn, bọn họ còn nói, thiên tính của người Hoa triều nhu nhược nhát gan, tuy chỉ là một đám ngựa không bao nhiêu con, cũng có thể chinh phục được toàn bộ giang sơn của Hoa triều.”

Phương Tranh nghe vậy rốt cục không nhịn được giận tím mặt, mẹ nó! Đám vương bát đản đến Hoa triều là vì đình chiến kết minh, không ngờ còn dám cuồng vọng như vậy, không cho bọn họ nhìn thấy một chút màu sắc, chuyện đàm phán làm sao mà đàm?

Phương Tranh xoay người nhìn Phùng Cừu Đao nói: “Hoàng thượng có phải nói qua, ngươi phải nghe lời ta?”

Phùng Cừu Đao gật đầu, tựa hồ dự cảm được Phương Tranh muốn nói gì, thần sắc của hắn bắt đầu hưng phấn, trong mắt phóng ra tia sáng, tay trái chăm chú nắm chặt chuôi đao.

Phương Tranh lại nói: “Bao quát cả điều binh động võ sao?”

Phùng Cừu Đao hung hăng gật đầu: “Hoàng thượng nói qua, tất cả đều nghe lời ngươi, ngươi nói làm gì thì làm đó.”

Phương Tranh tủm tỉm cười nói: “Tốt…”

Nói xong hắn đổi sắc, rống lên: “Đem đám vương bát đản này vây lại cho lão tử, có ai vọng động, giết!”

Phùng Cừu Đao hưng phấn giơ tay lên, ba ngàn binh sĩ đã sớm bị sự kiêu ngạo cuồng vọng của người Đột Quyết làm tức giận, vì ngại quân lệnh nên không dám nhúc nhích, nhìn thấy thủ thế của Phùng Cừu Đao, bật người xông lên, giơ cao trường mâu, chỉ vào đám Đột Quyết, vây kín chung quanh.

Đám Đột Quyết thoáng chốc giống như bị tạc ổ, lớn tiếng chửi mắng, đều rút ra loan đao nơi thắt lưng, trừng đôi mắt xanh thẳm, cùng ba ngàn quân sĩ giằng co, quan viên Hoa triều cùng bách tính vây xem biết thời cơ không ổn, tựa hồ sẽ đánh nhau, sợ đến mặt không còn chút máu, đều chạy vào cửa thành, từ rất xa quan sát tình thế ngoài thành.

Quân sĩ Hoa triều chiếm được ưu thế quân số, ba ngàn người vây quanh hai trăm người có vẻ thật dễ dàng, trường mâu chĩa loan đao, hai bên khẩn trương nhìn chằm chằm từng động tác của đối phương, trong ngực mỗi người đều nặng trình trịch, tràng cảnh dị thường trầm mặc, nhưng không ai biết, tình hình lúc này, tùy thời đều có thế nổ ra một hồi chiến đấu với quy mô nhỏ.

Ngụy Thừa Đức cau mày nói: “Phương đại nhân, hai bên có quan hệ ngoại giao, không thể chém sứ, tuy người Đột Quyết cuồng vọng, nhưng dù sao bọn họ cũng là sứ giả, nếu như vọng động việc binh đao, sợ rằng…”

Phương Tranh cười lạnh nói: “Ngụy đại nhân, ngươi gặp qua sứ giả kiêu ngạo như thế bao giờ chưa? Trước kia hoàng thượng cũng có nói qua với ta, đàm phán thế nào thì mặc kệ, uy nghiêm của Hoa triều trăm triệu không thể bỏ qua, bọn họ ở ngay trước mặt ta phóng ngựa dọa người, còn ác ý nhục mạ bổn quan, không cho bọn họ chút màu sắc thì làm sao được?”

Ngụy Thừa Đức nghe vậy gật đầu nói: “Nếu hoàng thượng đã nói như thế, lão phu sẽ không nói thêm cái gì, Phương đại nhân tự mình quyết định đi.”

Phương Tranh nhìn Lục Hồng Văn nói: “Ngươi nói một tiếng với đám vương bát đản, đã đến kinh thành Hoa triều, thỉnh bọn họ xuống ngựa vào thành, đây là quy củ của Hoa triều ta.”

Lục Hồng Văn lắp bắp nói vài câu với một tên người Đột Quyết, thần sắc tên kia bỗng nhiên phẫn nộ, tàn bạo chỉ vào Phương Tranh lớn tiếng nói gì đó.

Phương Tranh lười nghe Lục Hồng Văn phiên dịch, trực tiếp hỏi Phùng Cừu Đao: “Người kia đang nói cái gì?”

Phùng Cừu Đao lạnh lùng nói: “Hắn nói, người Đột Quyết lớn lên trên lưng ngựa, địch nhân chỉ nói mấy câu không có khả năng bắt buộc bọn họ xuống ngựa, hắn còn nói muốn quyết đấu với ngươi…”

Phương Tranh giận dữ, nhiều người như vậy mà lại cứ tìm ngay lão tử đòi quyết đấu, có phải thấy lão tử là quả hồng nên dễ hiếp bức, tên Đột Quyết này đúng là không biết xấu hổ.

“Không xuống ngựa sao?” Phương Tranh nhìn đám Đột Quyết nhe răng cười, tiện đà thần sắc trở nên ngoan lệ, rống lớn: “Các huynh đẹ, giết chết ngựa của bọn chúng cho lão tử!”

Ba ngàn quân sĩ nghe vậy tinh thần đại chấn, cùng hô to một tiếng :”Giết!”

Trường mâu trong tay bọn họ quả nhiên đâm ra với tốc độ cực nhanh, nhắm ngay những bộ vị yếu hại như cổ họng hoặc tim của đàn ngựa, loan đao của người Đột Quyết còn chưa chém ra, đàn ngựa của bọn họ đã hí lên một tiếng thê thảm, ngã xuống đất không còn dậy nổi.

Ngựa vừa ngã xuống đất, người Đột Quyết đương nhiên không còn cách nào tiếp tục ngồi trên lưng ngựa được nữa, bọn họ kêu lên quái dị từ dưới thân ngựa chạy ra hoặc nhảy ra, người Đột Quyết vừa có vẻ anh dũng không gì sánh được, lúc này lại trở nên chật vật bất kham.

Hiện tại lại đến phiên Phương Tranh đắc ý, hắn chỉ vào người Đột Quyết cười ha ha, vừa cười vừa nói với Phùng Cừu Đao: “Thảo nào đám vương bát đản không chịu xuống ngựa, nguyên lai bọn họ đều là chân vòng kiềng, nhìn chẳng khác gì bị nam nhân cường bạo qua…”

Người Đột Quyết cầm đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Tranh, hô lên một tiếng, những người Đột Quyết hoảng loạn nhất thời dùng tốc độ cực nhanh xếp thành đội ngũ tiến công chỉnh tề, đôi mắt phẫn nộ nhìn binh lính Hoa triều chung quanh, loan đao trong tay giơ lên, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu rọi xuống, lóe ra hàn quang u lãnh.

Phùng Cừu Đao nhìn thấy tình thế không ổn, bất chấp thân phận chính sứ của Phương Tranh, kéo hắn ra phía sau, bước ra phía trước một bước, lớn tiếng rống to: “Toàn quân đề phòng!”

Bọn họ cùng hét lớn một tiếng :”Dạ!”

Bầu không khí nơi hiện trường đọng lại, một cỗ áp lực nặng nề khiến cho kẻ khác hít thở không thông, rơi vào trong lòng mỗi người, chiến sự, tựa hồ sắp nổ ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.