“Đồ đạc của ta tự ta sẽ đến lấy, người khác có bố thí ta cũng không cần!” Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, thật ra nguyên nhân sâu xa bên trong chưa thể nói với người ngoài.
Huống chi La Âm Sơn còn chết trong tay mình, nếu bị Linh Dục Kiếm Tông biết được chắc chắn sẽ là không chết không thôi, đừng mong đến chuyện hòa giải.
Ánh mắt Âu Dương Lâm lộ ra thần sắc phức tạp: “Bây giờ ngươi muốn như thế nào? Giết người diệt khẩu sao?”
Mạc Vấn nhìn gã một cái, ngón tay buông lỏng, thân thể phiêu thốt lui về sau mấy trượng: “Ta sẽ không giết ngươi, với ta, ngươi vẫn còn có ích.”
Âu Dương Lâm khẽ giật mình, nhìn về phía Mạc Vấn: “Ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?”
“Ta đã dám dùng ngươi, tất nhiên sẽ có thủ đoạn làm cho ngươi nghe lời.” Mạc Vấn lạnh nhạt nói.
Âu Dương Lâm cười khổ: “Ngươi thật đúng là không khách khí chút nào.”
“Giao Hồn Huyết của ngươi cho ta.” Mạc Vấn dứt khoát nói.
Âu Dương Lâm sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lộ ra vẻ khó chịu, cuối cùng gã hít sâu một hơi nói: “Thứ cho ta không thể làm theo. Đệ tử Âu Dương gia có thể thất bại nhưng tuyệt sẽ không khuất phục, mà cũng chưa từng có tiền lệ giao tính mạng của mình cho đối phương. Cho dù ta có chết cũng quyết không làm nhục danh tiếng đệ tử Âu Dương gia.”
Mạc Vấn nhìn gã một cái: “Ta giết ngươi rất đơn giản, nhưng thật sự ngươi muốn chết sao? Hơn nữa chết như vậy thật là vô nghĩa.”
Âu Dương Lâm thần sắc thay đổi, cứng đầu nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc.”
“Vậy được, ta sẽ không ép ngươi. Nhưng ngươi có biện pháp nào để cho ta tin là ngươi sẽ không bán đứng ta đây?”
“Ta có thể dùng danh nghĩa tổ tiên mà thề!” Âu Dương Lâm trịnh trọng nói: “Âu Dương gia tộc ta trọng lời hứa như sinh mệnh của mình vậy!”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Âu Dương Lâm lập tức trầm xuống, chán nản nói: “Vậy thì ngươi cứ giết ta đi.”
Mạc Vấn chăm chú nhìn gã, ngừng lại trong chốc lát rồi hắn nói: “Ngươi không muốn biết ta sẽ để cho ngươi làm việc gì sao?”
“Việc gì?”
“Ở lại Linh Dục Kiếm Tông, chờ Nguyệt Ảnh xuất quan, sau đó nghe theo lời nàng, bào vệ nàng, ngăn chặn không cho bất kì ai quấy rầy nàng! Đương nhiên kỳ hạn thời gian là mười năm, mười năm sau ngươi lại là người tự do.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi? Ngươi không sợ ta nuốt lời sao?” Âu Dương Lâm có chút không dám tin.
Mạc Vấn cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi thật sự có thể làm cho Nguyệt Ảnh động lòng, ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nàng.”
“Ngươi nói thật chứ?” Âu Dương Lâm con mắt sáng ngời.
“Ngươi thử nói xem?” Trong mắt Mạc Vấn léo lên hàn quang.
Âu Dương Lâm xấu hổ cười: “Là ta nói đùa. Âu Dương gia chúng ta làm việc rất có nguyên tắc, ta thua trong tay ngươi, tuyệt sẽ không động tâm tư đối với Nguyệt Ảnh. Nhưng mà tương lai sẽ có một ngày ta thắng ngươi, chỉ cần khi đó Nguyệt Ảnh còn chưa gả cho ngươi, ta vẫn còn cơ hội.”
Mạc Vấn không thèm để ý đến lời Âu Dương Lâm nói: “Ngươi giao Hồn Huyết cho ta, ta sẽ đưa cho Nguyệt Ảnh bảo quản, mười năm sau sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
Lúc này đây Âu Dương Lâm rơi vào trầm tư, trên mặt càng lộ vẻ do dự, cuối cùng chần chờ hỏi: “Có thật là giao cho Nguyệt Ảnh không?”
“Hừ.” Mạc Vấn không trả lời mà chỉ hừ nhẹ một tiếng, hắn biết rõ đối phương đang tìm một cái cớ để đồng ý tiếp nhận.
Âu Dương Lâm cười cười ngượng ngùng: “Hiện tại ta không hề có ý cò kè mặc cả, nếu đúng là giao cho Nguyệt Ảnh thì ta đồng ý.”
Cuối cùng thì Âu Dương Lâm cũng lấy ra một giọt Hồn Huyết của mình, Mạc Vấn lấy giọt hồn huyết đó nhập vào trong một khối ngọc thạch.
“Ngươi đi đâu vậy?” Âu Dương Lâm thấy Mạc Vấn lấy phi kiếm ra.
“Trở lại Linh Dục Kiếm Tông.”
Mạc Vấn ném lại một câu nói rồi trực tiếp phi lên không trung.
Mạc Vấn ngang nhiên xuyên qua kiếm trận hộ sơn đi vào bên trong Linh Dục Kiếm Tông, mắt thấy mình gây ra chấn động quá lớn, hắn liền vội vàng tiến vào. Tuy nhiên hắn lại thành thật đi vào theo con đường chuyên dành cho đệ tử Kiếm Tông, tức là đi thẳng qua cửa chính của sơn môn.
Tiểu Nam Sơn.
“Sư huynh, huynh đã trở lại!” Giọng nói của Chung Tú Nhi vang lên mang theo vẻ mừng vui.
Mạc Vấn giao cho Chung Tú Nhi khối ngọc thạch có chứa Hồn Huyết của Âu Dương Lâm: “Đưa khối ngọc thạch này cho Nguyệt Ảnh!”
Chung Tú Nhi gật nhẹ đầu, nàng liếc qua Âu Dương Lâm vẻ mặt không tự nhiên bên cạnh rồi tò mò hỏi: “Sư huynh à, sao hắn lại ở đây?”
“Sau này hắn sẽ là thủ hạ của muội, khi nào gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết nổi thì hãy tìm tới hắn.”
Âu Dương Lâm chớp chớp mắt vội vàng nói: “Không phải là ngươi nói ta chỉ nghe theo sự chỉ huy của Nguyệt Ảnh hay sao?”
Mạc Vấn thản nhiên nói: “Muội ấy là Kiếm thị của Nguyệt Ảnh, ngươi là nô bộc của Nguyệt Ảnh, chủ nhân không có mặt đương nhiên ngươi phải nghe theo lệnh muội ấy.”
Sắc mặt Âu Dương Lâm trở nên đau khổ.
Còn Chung Tú Nhi thì lại nhìn Mạc Vấn với ánh mắt sùng bái. Không hổ là sư huynh, chỉ nội trong nửa ngày, đã khiến Âu Dương Lâm đường đường bài danh thứ sáu trên Địa Kiếm Bảng cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc cho người khác!
Sự tình của Âu Dương Lâm vừa giải quyết xong, Mạc Vấn lập tức rời khỏi Linh Dục Kiếm Tông, đi về phía Vô Vi Kiếm Tông ở Vân Linh Châu.
Vô Vi Kiếm Tông, đột nhiên trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Mỗi tên đệ tử đều mặc áo quần mới tinh, toàn Tông giăng đèn kết hoa khắp nơi. Một tấm thảm đỏ tươi được trải dài từ trong chủ điện kéo ra đến tận lối vào quảng trường tiếp khách bên ngoài, nếu so sánh với sự kiện thi đấu trong Tông môn mỗi mười năm một lần thì còn long trọng, náo nhiệt hơn vài phần.
“Linh đăng treo bên này bị lệch! Tìm người sửa lại ngay!”
“Là ai quét dọn ở đây? Bên trên cây cột tại sao lại còn nhiều bụi bặm như thế? Không muốn làm việc nữa hay sao?”
Vào giờ phút này, Điện chủ Tư Lý điện Vô Vi Kiếm Tông Vương Hàn dường như hoá thành một ông chủ khó tính thích bắt bẻ nơi thế tục, giống như chó săn lùng sục mọi nơi tìm chỗ nhìn không vừa mắt liền chửi mắng liên hồi.
Một gã đệ tử chấp sự Ngoại Môn vội vàng chạy đến thưa: “Bẩm Điện chủ, đám đệ tử tạp dịch tạm thời cuối cùng đã đến.”
Vương Hàn không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Bố trí chỗ ở cho bọn chúng ở Ngoại Viện, tìm người chỉ dạy lễ nghi cho bọn chúng, sau đó dặn dò bọn chúng làm việc đâu đấy cho thông minh lanh lẹ một chút. Nếu để xảy ra bất kỳ sai lầm nào thì có chết vẫn còn nhẹ tội!”
“Vâng, Điện chủ”
Đệ tử chấp sự lại vội vàng rời đi.
Trong một tòa biệt viện bên ngoài Vô Vi Kiếm Tông, có mười mấy người trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, trên mặt người nào người nấy đều mang vẻ thận trọng, hơi bất an đánh giá xung quanh.
Một gã thanh niên còn rất trẻ thân mặc trang phục của đệ tử Ngoại Môn Vô Vi Kiếm Tông đẩy cửa sau đi đến, lớn tiếng với mọi người: “Tất cả nghe cho rõ đây, hiện tại đến đây nhận luật điển Tông môn, bên trong là những điều lệnh cấm trong Tông môn. Cho các ngươi nửa canh giờ đọc thuộc lòng, đương nhiên các ngươi có thể không cần nhớ, nhưng nếu mạo phạm đến điều cấm kỵ để người ta đánh chết, lúc đó đừng trách chúng ta.”
Lập tức, gã đệ tử này phát một tá các tập thật dày cho những người có mặt ở đây, mỗi người một tập.
“Trời ạ, dày như vậy, nửa canh giờ làm sao có thể nhớ hết?”
Có người nhận được một tập, liền lật một chút để xem, có chừng hơn mười trang hơn một ngàn điều lệnh cấm! Cả đám hít một hơi lạnh.
Đệ tử kia phát đến một người sắc mặt vàng như nến thì đột nhiên ngẩn ra: “Không có kiếm khí? Nói đùa gì vậy? Một chút tu vi đều không có, tại sao ngươi lại được tuyển chứ? Những tên ngoài Ngoại điện kia làm ăn cái gì không biết?”
Một tên đệ tử tạp dịch đang đứng hầu góc sân vội vàng chạy tới nịnh nọt nói: “Khởi bẩm sư huynh, người này trời sinh thần lực, có thể nâng vạn cân, thực lực tuyệt đối không kém so với Dưỡng Kiếm tầng bảy. Bởi vậy, Vương sư huynh đặc biệt chiêu hắn vào đây, dù sao Tông môn cũng có chút việc vặt, đang cần những người có sức khỏe như vậy.”
“Trời sinh thần lực?” Gã đệ tử hoài nghi đánh giá thoáng qua người trẻ tuổi. Dáng người y cũng không quá cường tráng. Tuy nhiên gã cũng không truy cứu đến cùng, hiện tại toàn bộ Tông từ trên xuống dưới đều đang loay hoay vì sứ giả Thượng Tông đã sắp đến, chuyện ngày hôm nay hắn đã phải lo nột đống lớn, cũng không có thời gian ở chỗ này mò mẫm can thiệp. Tùy ý nhét tập vào trong tay người trẻ tuổi, gã quay sang nói với tên đệ tử tạp dịch: “Đợi lát nữa đặc biệt phân phối một chút công việc cho hắn.”