[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 640 : Lừa gạt nhầm người! (1+2)




"Ai! Người trẻ tuổi thường hay kích động a?" Bần đạo vừa khinh thường mỉa mai nói. vừa dùng thái cực thôi thủ, nhẹ nhàng rung lên, liền cải biến phương hướng hắn xông lại, đồng thời hung hàng đá một cước vào Mông hắn. dưới tình huống có thể lực đẩy. hài từ đáng thương giống như đạn pháo bắn thủng vách tường, trực tiếp bay ra ngoài sân.

Gia hỏa này ngã trên mặt đất, đang choáng váng đều thì bần đạo đã dùng huyền thiên đằng long bộ bước tới trước mặt hắn. mỉm cười nói Ha ha. nhìn không ra, các hạ còn một con cóc biết bay? Bất quá tư thế có chút khó nhìn, cùng với phong độ thân sĩ của các hạ làm sao lại khác xa một trời một vực ?"

Hoàng từ cóc thẹn quá hóa giận, không đợi ta nói hết, liền nhoài người ra phía trước, sau đó vùng quyền đánh tới, xem tư thế của hắn, tiểu gia hỏa này chắc đã luyện qua vài năm, động tác rất tiêu chuẩn, vừa nhìn là hay đánh nhau trong trạng thái nhân hình. Hắn vừa đánh, vừa không ngùng mắng Ta muốn đem ngươi đánh thành bánh thịt, sau đó ăn thịt."

"Ghê tởm." Bần đạo nhíu mày nói, "Vì suy nghĩ cho khẩu vị của ngươi, ta phải cho ngươi một cái kỷ niệm cả đời khó quên mới được, miễn cho lần sau ngươi ăn bậy." Tiếp theo, bần đạo liền tiến hành một trận đánh thuần túy bằng tay không.

Luận cường độ thân thể, hắn thân là vương giả trong long biến thành hình người, tuyệt đối cường hãn làm cho người ta khó có thể tin, mỗi một quyền đều có lực lượng mấy chục tấn. mở núi phá đá là chuyện tuyệt đối dễ dàng. Nhưng mà bần đạo so với hắn cũng không kém bao nhiêu, cơ thể bản thân đã được cãi tạo qua. sự mạnh mẽ cũng không thể kém hơn so với hắn, ta chỉ là trên phương diện lực lượng kém hơn hắn một chút, nhưng về sự linh hoạt thì hắn tuyệt đối không có khả năng so sánh với ta, dù sao mang trong người tuyệt học huyền thiên đằng long bộ, tốc độ của ta có thể so với ma quỷ.

về phần kỹ xảo chiến đấu, vậy càng khôi nói, căn bản không cùng một cấp bậc, thân thủ của bần đạo nhiều năm luyện tập, nhắm mắt cũng có thể đánh quyền, thua bởi hắn coi được sao? Vì thế, ta liền rất hung hăng đem hắn đánh như bao cát, thực sự là quyền quyền trúng thịt, khắc cốt ghi tâm, thật sướng a! Hài tử đáng thương bị bần đạo đến đánh nỗi không còn phân biệt được phương hướng.

Sau khi liên tiếp ăn mấy đòn đau. hắn rốt cục hiểu rõ một đạo lý. Lấy trạng thái nhân hình đấu với ta là phi thường ngu xuẩn, trong trạng thái này hắn chỉ có thể phát huy thực lực lục dực thiên sứ trở xuống, mà bản thể trạng thái thì chính là bát dực thiên sứ, cấp bậc thứ thần a? Cho nên hắn đã nghĩ đến việc biến thân trở lại. đáng tiếc cũng đã quá muộn.

Bần đạo luôn luôn chú ý đến hắn. chính là phòng ngừa hắn biến thân. Vừa thấy được hắn muốn biến trở về thì ta lập dùng hỗn thiên lăng trói thành bánh chưng. sau đó hung hàng dập ném lên mặt đất, cười nói :"Nói ngươi ngu ngốc còn không thừa nhận, dùng trạng thái nhân hình còn dám ở trong địa bàn của ta kiêu ngạo? Các hạ rất điên cuồng a? Ngài tên gì? Còn chưa được biết a?"

" Ngươi có dũng khí thả ta ra, chúng ta đánh lại một lần nữa. ngươi thắng được ta mới tính là có bản sự." Tiểu từ đó một bên không ngùng giãy dụa, một bên miệng phun cuồng ngôn nói Không phải ta khinh thường ngươi, nếu dám thả ta ra, ta có thể tiêu diệt sạch người ở nơi này."

" Đầu óc ngươi không có bị Lừa đá chứ?" Bần đạo buồn cười nói Ngươi đã lợi hại như vậy, ta sao còn đem ngươi thả ra chứ? Coi ta ngu ngốc giống ngươi sao?"

"Ngươi! Đồ yếu đuối." Tiểu từ đó tức giận mắng.

"Ha ha, ta yếu đuối còn có thể đánh bại ngươi, đây không phái thuyết mình ngươi càng yếu đuối hơn sao?" Bần đạo cười to nói.

" Ngươi có bản lĩnh thả ta ra, chúng ta nhìn xem ai yếu đuối hơn." Hẳn phẫn nộ nói.

"Không cần nhìn, khẳng định là ngươi yếu đuối hơn." Bần đạo mỉm cười nói.

"Ngươi thả ta ra thứ xem?" Hắn quát lên.

" Dựa vào cái gì? Ta bắt ngươi dễ dàng sao?" Bần đạo khinh thường nói, "Ngươi không phải mới vừa khoe khoang rằng có thể tự mình tiêu diệt mọi người chúng ta sao?"

” Đúng vậy, ta đã nói qua. ngươi chỉ cần thả ta ra, ta nguyện ý một mình chiến đấu với các ngươi.” Hắn thừa nhận nói.

"Không cần, ta hiện tại tùy tiện kêu một người là có thể đem ngươi tiêu diệt, cần gì phí lực đến như vậy? Ta cũng không phái ngu ngốc, không có nhàn rỗi đến như vậy, ngươi nhìn xem, hoa viên của ta bị ngươi làm biến thành cái dạng gì rồi? Ta cũng không muốn bị hủy luôn cái tòa thành này." Bần đạo nhìn hoa viên hoàn toàn biến thành đống hoang tàn, phi thường căm tức nói Nên xử trí ngươi như thế nào đây. kho hay hầm nhỉ? Nghe nói thịt rồng đại bổ lắm à nha!"

" Ngươi, ngươi không được làm bậy." Hắn rốt cục sợ, vội vàng nói :"Ta là con của Long hoàng, ngươi nếu dám giết ta, cha ta sẽ biến toàn bộ nơi đây thành đất bằng.

"Ta sợ quá!" Bần đạo khinh thường nói :"Nơi này là thế lực lớn nhất của điểu nhân, cha ngươi tới đây thì dễ nhưng trở về thì không dễ a! Ta nếu như đoán không sai, con của hắn không ít, còn để ý thiếu một người là ngươi sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ vì đưa con ngu ngốc là ngươi mà mạo hiểm mạng già mình sao? Đừng coi mình là quan trọng nhất, được không? Ngươi chỉ là một đứa con rất nhỏ bé của hắn mà thôi. Ta làm thịt ngươi thì thể nào?"

” Ai nha. các ngươi làm sao lại đánh nhau thế?” Lúc này Vong Ưu rốt cục ra sân, nàng cố tình kinh ngạc nói :"Hiểu lầm, tất cả mọi người là hiểu lầm a."

Bần đạo cùng Vong Ưu phối hợp nhiều năm, nhiều khi cơ hồ đều không cần trao đổi liền biết mình nên làm cái gì. Mục đích lần này của Vong Ưu chính là muốn thu phục đưa con dễ thương của Long hoàng này. Chỉ bất quá liên quan rất nhiều đến đạo lý đối nhân xử thế, chúng ta khẳng định không thể dùng biện pháp mạnh, cho nên mới đành phải chọn con đường quanh co khúc chiết để đạt tới mục đích.

Lần này nàng cố ý không giới thiệu cho chúng ta, kỳ thật chủ ý chính là để chúng ta khai chiến, nàng muốn trước tiên làm ta nổi giận, đem tiểu từ này đánh cho nằm bò, sau đó nàng mới đi ra đóng vai phản diện, chúng ta một mềm một cũng, phụ xướng cho nhau, đem tiểu từ ngốc này Lừa đến dưới trướng chúng ta. Bần đạo đã sớm nhìn ra ý Tử của Vong Ưu, cho nên tại vừa rồi, biết rõ tiểu tử này ở một bên nghe trộm chúng ta nói chuyện, ta cố ý mắng hắn là cóc nhái, mục đích là kích hắn xuất thủ, để cho hắn đuối lý trước thôi. Hiện tại ta biểu diễn đã không sai biệt lắm, nàng tự nhiên phải đi ra dàn xếp.

"Đúng, đúng, quả thật là hiểu lầm a." Tiểu từ đó cũng vội vàng hùa theo Vong Ưu. Bằng không sẽ trở thành thức ăn, vô luận là hầm hay kho. cũng không phải kết quả hắn nguyện ý nhận lấy.

"Hiểu lầm cái gì?" Bần đạo giả vờ tức giận nói :"Đều là bậy bạ, hiểu lầm có thể đánh nhau ta chết ngươi sống sao? Cái ngươi nhìn thảm tượng của hoa viên này, hạ thù tàn nhẫn như vậy!"

" Đừng nóng giận a! "Vong Ưu nhanh chóng cười nói: "Ta trước giới thiệu hai người với nhau, vị này chính là Đại Hán lãnh chủ, Long Thanh Thiên các hạ, vị này chính là thái tử của Độc Long Hoàng Phí Nhì Nam Đức Tư. hắn là theo mệnh lệnh của phụ thân hắn đến nơi này của chúng ta đảm nhiệm công tác liên lạc.

" Độc Long Hoàng rốt cuộc có bao nhiêu thái tử?" Bần đạo hỏi vấn đề này trước.

" Đại khái hơn trăm!" Vong Ưu không xác định, nói :"Chàng hỏi cái này để làm gì?"

"Nói như vậy là có thêm một người hắn cũng không nhiều lắm, thiếu hắn đi cũng không có ít đi sao?" Bần đạo làm ra một bộ dáng hung tợn, cả giận nói :”Vậy còn dài dòng cái gì nữa. đem hắn xuống mần thịt nấu canh, hôm nay ta mời mọi người ăn canh thịt rồng."

"Dạ!" Thân vệ của ta Bì Lỗ đáp một tiếng, sau đó chỉ huy vài tên cuồng chiến sĩ đem con ngốc long kia đưa đi.

"Đừng a, không được." Tiểu từ đó sợ tới mức kêu to, mặt trắng nhợt. Hiện tại hắn mới là thật sự sợ hải. không nghĩ tới mình có thề lật thuyền trong mương, hiện tại không những bị bất mà còn bị ngươi ta bất làm thị, trong lòng hối hận vô cùng.

" Chờ một chút!" Vong Ưu vội vàng cản lại nói :"Hắn dù sao cũng là đồng minh, giết đi như vậy không thích hợp."

"Đúng vậy, đúng vậy. Ta là bằng hữu của các ngươi, không thể cứ như vậy giết ta." Tiểu từ đó lại kêu to lên.

" Bằng hữu?" Bần đạo cười lạnh chỉ vào hoa viên tan hoàng nói Bằng hữu hay thích khách, đây còn cần hôi sao? Đây vẫn chưa nói rõ vấn đề sao?"

" Đây là hiểu lầm, hắn có lẽ là nghe lầm gì đó, cho nên nhất thời tức giận, làm ra việc ngu ngốc này." Vong Ưu nháy mắt với tiểu tử đó nói :"Có phải hay không a?"

Phí Nhĩ Đức Nam Tư cũng không phái ngu hết phương cứu chưa, hiện tại gặp phái chuyện uy hiếp đến tính mạng, cũng không cố được củng rắn nữa. nhìn thấy cọng cô cứ mạng dì nhiên là nhanh chóng nắm lấy, vội vàng gật đầu nói Đúng vậy, chính là như vậy, đó là một hiểu lầm a!"

"Hừ! Hiểu lầm? Lừa con nít à?" Bần đạo cười lạnh, không nói gì thêm, chỉ là giả vờ làm ra bộ dáng tức giận chưa tiêu.

"Được rồi. được rồi. mọi người đều nói là hiểu lầm, chàng còn muốn như thế nào nữa a?" Vong Ưu giả vờ tận tình khuyên bảo Mọi người hiện tại có chung một địch nhân cường đại. chúng ta vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với nhau, chẳng phái là để cho điểu nhân chiếm tiện nghi sao?"

"Đúng ai, đúng a, chúng ta có chung một kẻ thù a!" Phí Nhĩ Đức Nam Tư vội vàng phụ họa.

"Hừ!" Bần đạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại. nhưng như cũ là giả vờ tức giận, không nói một câu, bất quá người sáng suốt đều nhìn ra, ta đỡ giận không ít.

"Được rồi. chàng trước tiên xin bớt giận, để cho Phí Nhì bồi tội là được rồi. chuyện này coi như xong?" Vong Ưu một bên mỉm cười khuyên bảo ta, một bên ra hiệu cho Phí Nhì Nam Đức Tư.

Phí Nhì Nam Đức Tư trong lòng ủy khuất không biết nói với ai, rõ ràng là mình bị người ta mắng là cóc, mình mới động thủ, hiện tại hay rồi. mình còn phải nhận lỗi với người ta, hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục và buồn bực. Nhưng mà ở dưới mái hiên người ta, có thể nào không cúi đầu đây? Mạng nhỏ trên tay ngươi ta, không phục không được a?

Vạn bất đắc dĩ. hắn chỉ đành ủy khuất nói :"Là ta vừa rồi nhất thời xúc động, mong rằng lãnh chủ đại nhân thứ lỗi."

"Xúc động! Người trẻ tuổi a, xúc động là ma quỷ, giáo huấn lần này ngươi nhất định phải ghi nhớ." Bần đạo ra vẻ nói. Ha ha. chơi thật vui, ta tính cả một đời cũng chưa đến ngàn năm tuổi thọ, nhưng mà con rồng này ít nhất cũng tu hành mười mấy vạn năm, lại bị ta giáo huấn răn dạy như vãn bối, thật sự là quá buồn cười.

Phí Nhì Nam Đức Tư tâm lý lại càng không dễ chịu gì. hắn còn coi ta là hài từ mười mấy tuổi ấy chứ! Ta đây giáo huấn hắn. hắn cũng chỉ có thành thật gật đầu, không dám lãnh đạm chút nào.

Bần đạo mới vừa nói hai câu, còn không có đã ghiền thì Vong Ưu liền nhanh chóng ngăn cản ta nói :"Được rồi. được rồi. cho người ta chút mặt mũi đi. Người ta đã giải thích, chàng còn không mau thà người ta ra?"

"Thả ra?" Bần đạo sắc mặt đột nhiên biến đổi, tức giận nói Hoa viên của ta làm sao bày giờ? Nếu như hắn xúc động gây họa. chẳng lẽ không cần bồi thường sao?"

"Ân?" Phí Nhì Nam Đức Tư mặt lại tái đi. hắn giờ mới hiểu được. Nguyên hậu quả việc mình giãi thích chẳng khác nào là thừa nhận lỗi lầm, còn phải bồi thường. Thật sự là đáng giận, bất quá chuyện đã tới nơi này muốn đổi ý cũng đã chậm, dù thế nào đi nữa chút tiền nhỏ đối với hắn không đáng là gì, cho nên hào phóng nói :"Xin hỏi, hoa viên của lãnh chủ các hạ trị giá bao nhiêu tiền? Ta theo giá đó mà bồi thường là được."

"Được! Thống khoái, ta đang chờ nhưng lời này của ngươi." Bần đạo mỉm cười nói.

Bị ánh mắt của ta đảo qua, tâm lý của Phí Nhĩ Nam Đức Tư nhất thời cả kinh, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra, thầm nói, ta không phái lại mắc mưu hắn chữ? Như thế nào lại cảm thấy bất an thể này?"

"Ai nha. không phái mấy chậu hoa sao? Mang ý nghĩa là được, không cần quá khẩn trương." Vong Ưu giả vờ quan tâm nói :"Người ta mới đến trên người không có tiền, cũng không thể bức người ta."

Vong Ưu nói như vậy, thoạt nhìn là nói tốt cho Phi Nhĩ Nam Đức Tư. nhưng trên thực tế là nhìn ra gia hỏa này lòng hư vinh rất mạnh, cho nên cố ý kích hắn. Quả nhiên Phí Nhì Nam Đức Tư vừa nghe Vong Ưu nói hắn không có tiền, liền vội vàng tiếp lời nói :"Đa tạ tiểu thư quan tâm, bất quá. Phí Nhì Nam Đức Tư này tuy rằng có hơi nghèo nhưng mà tin tưởng bồi thường một hoa viên, cho dù đây là hoa viên đúc bằng hoàng kim, ta cũng có thể trả nổi."

"Được! Có khí phách!" Bần đạo giả vờ tán dương nói :"Người trẻ tuổi nên có phong phạm Nam từ hán như vậy, đó mới là thân sĩ dám làm dám chịu."

"Hừ. lãnh chủ các hạ không cần nhiều lời, mời ra giá đi." Phí Nhì Nam Đức Tư cười lạnh nói.

"Ha ha. được.” Bần đạo mỉm cười đưa tay lên, một cành hoa bị gãy liền đến trên tay ta. Bần đạo hơi nhìn một chút liền nhận ra đây là một nhành lan quý. Đối với chuyện thường thức hoa. ta là chưa bao giờ quan tâm, bất quá, trong quỷ tộc lại cũng có nhiều người hiểu biết về kiến thức này mà vẻ vang, bần đạo cũng đã được nghe qua mấy quý tộc này bàn luận, nhiều ít biết một chút da lông, cho nên ta có thể nhận ra đây là hoa lan. nhưng mà lai lịch cụ thể cùng độ trân quý thì cũng không thể biết được rõ ràng.

Bất quá, không rõ ràng lắm cũng không sao, ta có thể bịa mà, dù sao Phí Nhĩ Nam Đức Tư hẳn là lần đầu tiên đến vị diện này, ta cũng không tin hắn có thể biết chuyện của ta?

Vì thế bần đạo nói bừa :"Đây là một gốc cực phẩm hương thiệt lan. sống ở một đại lục rất xa, thuộc nơi hoang vu nhất, nơi đó ma thú ẩn hiện. ít dấu chân người, hơn nữa hoa này cực kỳ hiếm thấy, con người cơ bản không thể gây trồng. cho nên phi thường sang quỷ. Không có đại thần thông, ngay cả có tiền cũng mua không được, đây là một gốc cây ta thích nhất, ta phải dùng một núi vàng để đối lấy. Tuy rằng có mắc nhưng ai bảo ta thích đây?"

Bần đạo khi nói đến đây cũng cảm giác không khí không đúng lắm, không tự giác ngùng lại. Vong Ưu che miệng cười không ngùng. Phí Nhì Nam Đức Tu trực tiếp tò rõ sự khinh thường, vẻ mặt khinh bĩ. Ta buồn bực, Phí Nhì Nam Đức Tư e là không tin, nhưng cái này cũng không có gì. cũng không ảnh hướng đến hành động dọa dẫm của ta. Nhưng mà Vong Ưu làm cái gì vậy? Đây không phải là đang phá hủy kế hoạch của ta sao?

Khi mà ta còn đang kỳ quái. Phí Nhĩ Nam Đức Tư cuối cùng mở miệng, hắn cười lạnh nói với ta :"Trên tay lãnh chủ các hạ là 'cực phẩm hương thiệt lan' gì đó sao? Xin thứ cho sự thất lễ của ta, ta sống lâu như vậy, từng đi du lịch nhiều nơi, cái vị diện này cũng ở lại mấy trăm năm, điều này ta đã nói qua cho Vong Ưu tiểu thư. Làm sao mà thứ trên tay ngài, ta nhìn mãi cũng chỉ thấy là một gốc lan bình thường vậy? Tuy rằng coi như là quý giá. nhưng mà đã sớm gieo trồng phổ biến, cho nên giá cũng không phải quá cao, tối đa cũng chỉ là mười kim tệ mà thôi. Chẳng lẽ mười kim tệ cũng gọi là núi nhỏ sao?

"Ân?” Bần đạo mặt đỏ lên, vừa định ngụy biện, nhưng người ta lại nói tiếp.

" Nếu ngài thật sự là một quỷ tộc hiểu sâu về vấn đề này, nói vậy hẳn đã đọc qua quyển sách tên là "quý tộc và hoa cô "? Đó là tác phẩm kém của của bỉ nhân, gần một trăm năm trước ta tới nơi này, nghe nói muốn trở thành quý tộc thì nhất định phải đọc sách, không nghĩ tới tác phẩm chơi đùa của mình có thể nổi tiếng như thế, thật sự là hổ thẹn a." Phí Nhì Nam Đức Tư giả bộ lắc đầu thở dài nói.

Kháo, bần đạo trong lòng buồn bực a! Ta hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, nguyên lai đụng phải người trong nghề, trời ạ, ta làm sao lại không nghĩ đến, tiểu tử có phong độ thân sĩ dạng chó hình người này, làm sao lại không có ham mê của các quỷ tộc đây? Vong Ưu cũng thiệt là, sớm biết rằng gia hỏa như vậy lại không nhắc nhỡ ta? Hại ta xấu hổ như vậy, thật sự là xẩu hổ chết người mà.

Nghe xong giải thích của Phí Nhĩ Nam Đức Tư. không chỉ có là Vong Ưu, người xem náo nhiệt bên cạnh ta cũng đều nhịn không được trộm cười rộ lên. hoàn hão bọn hắn còn bận tâm đến mặt mũi của ta, không có ngửa mặt lên trời cười to, bằng không ta thật sự có thề xấu hổ mà chết.

Bất quá người bên mình thì đỡ, còn Phí Nhĩ Nam Đức Tư thì lại là vẻ mặt đắc ý nhìn ta cười, cũng không ngừng dùng ánh mắt khinh bỉ khiêu khích nhìn ta, hắn hiện tại tự cho là có Vong Ưu ở một bên bão vệ, có thể an toàn, hơn nữa lấy thân phận của ta, cũng không thể làm ra cái chuyện thẹn quá hóa giận. Cho nên không chút nào coi cảm nhận của ta để vào mắt, mục đích là làm cho ta tức chết, không ngừng đối với ta tiến hành công kích khinh bỉ.

Bần đạo cũng không phải dễ chọc, dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không cấp cho ta chút thể diện nào. Ta đích thật là xấu hổ muốn lật lọng trực tiếp làm thịt hắn. nhưng mà, cái này có thể làm khó ta sao? Danh hiệu âm hiển quân thần không phái là hư danh. Đạo gia ta vốn còn muốn chừng mực. nhưng mà hiện tại, ta muốn dọa hắn tè ra cả quần mới hả giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.