[Dịch] Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 553 :  Lừa gạt có hậu (1)




"Không nghĩ tới bốn đại hung địa bên trong Tinh Linh Sâm Lâm, các ngươi đã đi qua ba nơi rồi." Nữ hoàng Tinh Linh kinh ngạc nói với chúng ta: "Thật là anh hùng xuất thiếu niên, quá thần kỳ đi!"

"Bốn đại hung địa? Ta tại sao chưa từng nghe nói qua?" Bần đạo tò mò hỏi: "Có thể nói cho ta biết đó là bốn địa phương gì không?"

"Dĩ nhiên là được!" Nữ hoàng Tinh Linh cười nói: "Tên gọi của bốn địa phương này thật ra do người khác đặt ra, nó đã trải qua mấy ngàn năm, lúc ta còn trẻ từng du lịch ngang qua những nơi đó, quả nhiên rất là nguy hiểm. Địa phương thứ nhất gọi là rừng sương mù, chính là nơi mà các ngươi gọi là Thiên Không Thành. Ta lúc ấy đi vào liền phát hiện mình không có cách nào phân rõ phương hướng, ma lực cũng có dấu hiệu tự động thất tán, ta sợ quá vội vàng lui ra ngoài, may là mới đi vào có vài thước, nếu không chỉ sợ ta đã nằm luôn ở trong rồi."

"Hiện tại nhắc tới ta còn sợ đó." Nữ hoàng Tinh Linh vỗ vỗ ngực mấy cái rồi nói: "Không nghĩ tới bên trong dĩ nhiên có một tòa thành thị, hơn nữa còn có cao thủ như Cuồng Bạo Ải nhân vương trấn giữ, may nhờ chưa tiến sâu vào, nếu không chỉ sợ khi chết cũng không biết chết như thế nào, ta lúc ấy mới chỉ là Tinh linh vương mà thôi."

"Ha hả, cũng chưa hẳn thế, khi đó thực lực Cao Sâm cũng không mạnh như bây giờ." Bần đạo cười an ủi, sau đó lại hỏi: "Địa phương thứ hai là nơi nào vậy?"

"Thứ hai là nguyên một khu vực rộng lớn chỉ thấy một cái cây, ta khi đó đứng thật xa vẫn có thể nhìn thấy nó, cảm giác vô cùng ngạc nhiên cho nên bay qua tiếp cận nó, dự định nhìn xem đến tột cùng là thứ gì, nhưng không ngờ chỉ mới đi được nửa đường đã nhìn thấy phía trước thân cây trống rỗng xuất hiện một con siêu cấp quái thú kích thước hơn 10m. Tiếp theo nó lại bị vô số xúc tua từ thân đại thụ bắt được, quấn lấy mấy vòng lát sau đã không còn mảnh xương nào." Vẻ mặt nữ hoàng Tinh Linh cực kỳ hoảng sợ nói: "Khi mà quái thú kia giãy dụa biểu hiện ra thực lực tuyệt đối trên cấp ta, thế nhưng chỉ chịu đựng được có mấy phút đồng hồ là toi mạng. Ta đây mang cái thân chút bẻo ngu ngốc xông lên, đoán chừng cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng nữa."

"Ừ, cái cây đại thụ kia đích xác là đồ biến thái, nếu không phải nhờ thân phận Hương Hương. Hắc hắc, đoán chừng chúng ta cũng chính là đồ nhét kẽ răng cho nó luôn rồi." Bần đạo đưa tất cả công lao lên trên người Hương Hương.

"Thần ngữ giả đúng là lợi hại, thật sự là sứ giả thần minh mà." Nữ hoàng Tinh Linh vẻ mặt hâm mộ nói.

"Ha hả, vận khí mà thôi." Bần đạo khiêm tốn một câu, sau đó hỏi tiếp: "Vậy địa phương thứ ba là chỗ nào?"

"Thứ ba là một khối tử địa." Nữ hoàng Tinh Linh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chỗ này ta cũng đi vào, nơi đó là địa phương duy nhất ở trong Tinh Linh Sâm Lâm không có bất kỳ cây cỏ. Toàn bộ phương viên mấy trăm dặm chỉ là một mảnh đất tử vong, không có một bóng cây dã thú. Hơn nữa hàng năm luôn có sương khói dầy đặc bao phủ, đi vào bên trong đưa tay không thấy được năm ngón, hoàn toàn yên tĩnh và hết sức đáng sợ."

"Tử Vong Thiên Mạc?" Bần đạo và Vong Ưu không hẹn mà cùng nói.

"Không sai, hẳn là liền Vong Linh hệ - Tử Vong Thiên Mạc." Nữ hoàng Tinh Linh gật đầu nói: "Mảng sương mù đen thui này không giống với ở rừng sương mù, đám sương mù kia có thể làm cho người không cảm giác được phương hướng. Luồng khói đen nhánh thì không có khả năng này, nhưng mà khói đen lại có độc, có thể hạ thấp lực chiến đấu của sinh vật tiến vào trong đó. Đồng thời có thể phục hồi lực lượng cho sinh vật Vong Linh, những điều này là đặc thù chỉ có ở Tử Vong Thiên Mạc ."

"Như thế mà nói, ở trong đó hẳn là phải cất dấu một tòa Vong Linh thành bảo nữa?" Bần đạo ngạc nhiên nói.

Tử Vong Thiên Mạc thật ra không phải là một pháp thuật, mà là sương khói do một loại ma đạo khí đặc thù hình dạng tương tự bếp lò thả ra, nhiên liệu của nó là xương thịt của các loại sinh vật. Sương khói thả ra tùy thuộc vào kích cỡ của món ma đạo khí đó, phạm vi bao phủ sẽ khác nhau. Vì thế, vật này phải do Tử Vong pháp sư thành lập Vong Linh thành bảo mới có thể tạo ra.

Bởi vì chỉ có loại địa phương tử vong đó mới có khả năng tồn tại nhiều nhiên liệu cần thiết. Cũng chỉ có loại địa phương đó mới có tác dụng hữu ích với Vong Linh. Cho nên, phát hiện Tử Vong Thiên Mạc chẳng khác nào tìm được Vong Linh thành bảo, mà tìm được Vong Linh thành bảo, chẳng khác nào tìm được rồi một đống lớn tài phú.

Vong Linh pháp sư có khả năng thành lập Vong Linh bảo lũy tuyệt đối là cường giả siêu cấp, tối thiểu phải là Đại Ma đạo sư. Mà Đại Ma đạo sư Vong Linh hệ người nào cũng trên vài trăm tuổi, số lượng tài sản để dành cả đời tuyệt đối lớn đến nổi khiến cho tất cả mọi người thèm khát. Mặc kệ thực lực của bọn họ cường đại đến mức làm cho người ta rung động, nhưng mà tiền tài động nhân tâm, bất luận thời đại nào cũng sẽ không thiếu cuồng đồ vì tiền mà liều mạng bất kể mạng sống.

Hơn nữa Vong Linh pháp sư phần lớn là độc lai độc vãng, không có thế lực bối cảnh gì lớn, những Đại Ma đạo sư các hệ khác đều có quốc gia hoặc vài thế lực mạnh mẽ ở sau lưng làm chỗ dựa. Nhóm Vong Linh pháp sư chỉ là một con dê béo hơi nguy hiểm một chút mà thôi, cho nên Vong Linh pháp sư thường xuyên phải chịu tình cảnh bị tập kích không giải thích được, chính là bởi vì nguyên nhân cô độc này, tòa thành do Vong Linh pháp sư thành lập căn bản không phải để hại người, ngược lại là để phòng ngừa bị người hại mới đúng.

Vong Linh pháp sư tính mạng rất dài, nhưng mà cuối cùng vẫn có giới hạn, trước khi tính mạng bọn họ kết thúc sẽ nghĩ biện pháp biến mình thành Vu Yêu vĩnh hằng bất tử, sau đó phá vỡ bức tường không gian đi tới Minh giới sinh tồn, đây là con đường mà đa số Vong Linh pháp sư lựa chọn, Khắc Lý năm đó cũng làm như vậy, đáng tiếc cuối cùng đã thất bại trong gang tấc, dẫn đến bị phong ấn mấy ngàn năm, thật là một tên xui xẻo mà.

Vu Yêu sau khi tới Minh giới chỉ có thể mang theo vài thứ cần thiết, khi đó Vong Linh thành bảo sẽ tự động trở thành một căn nhà không có chủ nhân, lúc này là thời điểm mà người khác phát tài nha, đi vào lấy là được. Chỉ cần đánh thắng được những thủ vệ lưu lại, sau đó tự nhiên đi dọn nhà dùm cho người ta, bảo đảm không có người ngăn cản. Dĩ nhiên, cũng có người không kịp đợi Vong Linh pháp sư chết đi, gấp gáp tổ chức tấn công Vong Linh pháp sư khi còn sống, bọn họ sẽ tiến hành cường công tòa thành lũy kia.

Tình huống như thế, mỗi Vong Linh thành bảo cũng trải qua không ít, nhưng mà tỷ lệ thành công cơ hồ hàng trăm không có một. Trong lịch sử đại lục từng ghi lại về Vong Linh thành bảo có hơn mười cái, trong đó chỉ có một tòa thành do mới vừa thành lập không lâu vẫn chưa thành công đã bị mạnh mẽ công phá mà thôi, những tòa thành khác lực phòng thủ rất cao, chỉ đợi đến sau khi Vong Linh pháp sư rời đi rồi mới bị công phá.

Bởi vậy có thể thấy được, tỷ lệ thành công thấp đến cỡ nào. Nhưng mà bất kể nói thế nào, bất luận người nào biết được Vong Linh thành bảo tồn tại, đều nhanh chóng tìm mọi cách đi chiếm kho tài phú đó. Cơ hồ phải lấy hàng trăm triệu để mà tính toán đó. Đặc biệt là may mắn tìm ra bút ký do Vong Linh pháp sư lưu lại, thứ này có giá trị liên thành, khiến cho vô số pháp sư điên cuồng tranh đoạt.

Bởi vì lấy được quyển bút ký chẳng khác nào chiếm được tờ giấy thông hành tu luyện ma pháp Vong Linh. Ở trong mắt một vài ma pháp sư, chỉ cần có thể vĩnh hằng không chết cho dù biến thành Vu Yêu thì tính là gì chứ? Năm đó Khắc Lý vì có được tin tức một quyển bút ký như vậy, không biết mất bao nhiêu sức lực, cuối cùng vẫn phải mạo hiểm thân bại danh liệt từ Giáo Hoàng Cung trộm ra, vì thế hắn liền trở thành phản nghịch có chức vị cao nhất trong lịch sử Giáo Đình. Sự tích của hắn vẫn được Giáo Đình truyền lưu cho tới ngày nay, đương nhiên là loại nhân vật phản diện điển hình rồi.

"Không sai, bên trong đó có một tòa Vong Linh thành bảo." Nữ hoàng Tinh Linh nghiêm nghị nói: "Ta tiến vào bên trong tiến hành một lần trao đổi lợi ích, ừ, nói chuẩn xác là ta bị bọn chúng đánh chạy." Nữ hoàng Tinh Linh nói đến đây khuôn mặt lộ vẻ buồn bực.

"Không phải chứ?" Bần đạo giật mình nói: "Vong Linh pháp sư dù có luyện đến cảnh giới Pháp Thần đỉnh phong, cũng không thể nào là đối thủ Tinh linh vương nha? Chẳng lẽ ngài lúc ấy còn không phải là Tinh linh vương? Chỉ là Tinh Linh Sử (sứ giả, hộ vệ)?"

"Không, ta lúc ấy đã là Tinh linh vương, hơn nữa còn là thượng vị Tinh linh vương. Phương diện thực lực rất có lòng tin." Nữ hoàng Tinh Linh căm tức nói: "Nhưng mà người ở bên trong toàn là cao thủ, đầu lĩnh thế mà đã thành Vu Yêu rồi, không phải Vong Linh pháp sư như ngươi nói đâu. Thực lực của hắn lúc ấy so với ta không chênh lệch nhiều lắm, hơn nữa còn có nhiều trợ thủ như vậy, ta dĩ nhiên đánh không lại hắn."

"Vu Yêu không phải đã đi Minh giới rồi sao? Làm sao hắn còn ở chỗ đó không chịu rời đi chứ?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?" Nữ hoàng Tinh Linh cười khổ nói: "Dù sao lần đó đánh xong một trận, ta cũng không đi qua nơi đó nữa. Các ngươi không phải muốn tìm địa phương nguy hiểm để du lãm sao? Ta đề nghị các ngươi đi qua đó, lấy thực lực của các ngươi tuyệt đối có thể phá tan cả tòa thành bảo, giúp ta bắt nạt tên khốn đó một lần." Nữ hoàng Tinh Linh vừa nói liền lộ ra một bản tính trẻ con. Xem ra nàng cũng chỉ là trẻ con hơi lớn tuổi thôi nha.

"Ha hả, đã như vậy ta sẽ đi kiến thức một hồi. Xem gã Vu Yêu còn cố lưu lại sống ở Nhân Gian Giới rốt cuộc có ý đồ gì." Bần đạo cười hắc hắc nói.

"Ha hả, như vậy cũng tốt." Nữ hoàng Tinh Linh cười nói, sau đó là như nghĩ ngợi gì đó.

"Còn hung địa cuối cùng là ở đâu? Ngài còn chưa nói đó." Ái Liên Na đã đợi không được nữa, gấp gáp hỏi tới.

"Ha hả ha hả." Nữ hoàng Tinh Linh cười mà không nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.

"Ta hiểu rồi." Bần đạo bừng tỉnh đại ngộ nói: “Một chỗ cuối cùng không phải là nơi này sao?"

"Ha hả, chẳng lẽ chỗ của ta không xứng với danh hiệu đó sao?" Nữ hoàng Tinh Linh cười đắc ý nói.

"Xứng, quả thực quá xứng, lấy thực lực và số lượng của các ngươi ở nơi đây, ta đoán chừng dù cho Long Tộc trên Long đảo xuất động toàn thể cũng chưa chắc đánh thắng được các ngươi." Bần đạo tán dương. Ta nói không có chút khoa trương đâu, Long Tộc tính toán một hồi cũng chỉ có hơn ngàn, người ta ở nơi này chính có hơn mười vạn, hơn nữa còn có Nguyệt Lượng Tỉnh chứa thủy nguyên tố trợ giúp, ma lực của các tinh linh sau khi sử dụng hao hết chỉ cần uống một ngụm là phục hồi như cũ, cơ hồ bọn họ có được ma lực vô cùng tận, thật sự ở chỗ này đánh nhau với bọn họ, tỷ lệ Long Tộc thua trận phải trên tám phần.

"Ai, không thể so với trước kia nữa." Nữ hoàng Tinh Linh thở dài nói: "Kể từ khi ở trong Nguyệt Lượng Tỉnh sinh ra hai tên Hỗn Thế Ma Vương, nguyên khí vẫn bị tổn thương nặng nề, chúng ta đã trải qua hai trăm năm không có tộc nhân nào sinh ra nữa, nhờ có người giúp tìm về thần khí Ma Pháp Thần Chúc Phúc rồi tình huống mới hơi chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà mấy năm qua cũng chỉ sinh ra ba nguyên tố Tinh Linh phi thường suy yếu, nếu không phải lập tức ký kết khế ước với nhân loại, sợ rằng cũng sống không được tới nay."

"Ta không phải từng cho ngài một khỏa mầm móng Cây Sinh Mệnh đó sao? Tình huống của nó như thế nào?" Bần đạo vội vàng hỏi.

"Đã nảy mầm, nhưng mà hiện tại trôi qua thời gian mấy năm nó mới cao được hơn một thước, ma pháp nguyên tố xuất ra so với cây ma trượng kia thì kém xa." Nữ hoàng Tinh Linh cười khổ nói: "Cứ theo đà này, nếu như chờ nó phát huy tác dụng, sợ rằng ít nhất còn phải đợi trên trăm năm nữa."

"Cây ma trượng kia dù sao cũng lấy từ bộ phận tinh hoa Thụ Mộc trưởng thành chế tạo, tác dụng dĩ nhiên mạnh hơn cây non mới nẩy mầm rồi." Bần đạo tò mò hỏi: "Ngài từng dùng thử pháp lực Tự Nhiên hệ kích thích nó chưa?"

"Dùng rồi, căn bản không có bất cứ tác dụng nào. Thứ này chính là ma pháp thần mộc siêu cường, chúng ta phóng ra ma lực bình thường căn bản không thể nào giúp cho nó phát sinh biến hóa gì, trừ phi là nữ thần Tự Nhiên chịu phân ra một tia thần lực từ Cây Sinh Mệnh, mới có thể khiến nó gia tốc sinh trưởng." Nữ hoàng Tinh Linh đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói với ta: "Nghe nói Thần ngữ giả kế thừa một tia thần lực của nữ thần Tự Nhiên, có thể mời nàng chia một ít cho chúng ta hay không? Chỉ cần một chút xíu là tốt rồi, toàn tộc chúng ta cũng sẽ vô cùng cảm kích các ngươi."

"Thôi, đừng nghĩ đến điều đó." Bần đạo một phát từ chối luôn: "Hương Hương không có thần lực của nữ thần Tự Nhiên chẳng khác nào đánh mất đi tư cách Thần ngữ giả, ngũ đại dị năng mà nàng thừa kế cũng sẽ biến mất toàn bộ. Ngay cả thúc dục Phỉ Thúy Tinh cũng không được đó. Nói cách khác, Thụ Yêu mà nàng cực khổ có được sẽ phản kháng đòi tự do nha, ngươi nói tổn thất lớn như vậy, nàng có thể tiếp nhận không?"

"Việc này, ta biết thật sự là khó khăn, nhưng mà ta nghĩ nếu như chỉ có một chút ít hẳn là không có vấn đề chứ?" Nữ hoàng Tinh Linh tiếp tục cầu khẩn.

"Hương Hương chỉ là một cô bé bình thường, trong cơ thể nàng có thể tồn trữ năng lượng là có hạn độ, vượt qua mức đó sẽ bạo thể mà chết, ngươi cho là lấy tố chất thân thể hiện tại của nàng có thể chứa được bao nhiêu thần lực? Dù có cho ngài toàn bộ, sợ rằng tối đa cũng chỉ giúp cho cái cây kia mọc ra thêm vài cái lá thôi." Bần đạo cười nói: "Thời gian cái cây mọc ra vài cái lá ngài chờ cũng không được sao?"

"Ai dà, ccũng là ta gấp quá nên hồ đồ." Nữ hoàng Tinh Linh thở dài nói: "Không có biện pháp, chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong toàn tộc, ta không vội là không đượcc. Đúng rồi, ta xem ngươi rất có bản lãnh, không chỉ có thể tìm ra Ma Pháp Thần Chúc Phúc. Thậm chí còn có thể tìm được mầm móng cây Sinh Mệnh trong truyền thuyết mới có , không bằng ngươi nghĩ biện pháp giúp cho cái cây kia của chúng ta phát triển nhanh lên một chút đi? Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."

"Ừ?" Trong lòng bần đạo âm thầm cười gian, nhưng mà nụ cười trên mặt vẫn là thuần khiết vô cùng. Ta nói với Nữ hoàng Tinh Linh: "Biện pháp không phải là không có, bản thân ta có thể chỉ điểm cho ngài một con đường sáng."

"Thật không? Biện pháp gì?" Nữ hoàng Tinh Linh vui mừng như điên nói.

"Ha hả." Bần đạo ngu cười nói: "Hôm nay khí trời thật không tệ nha!" Trời đánh thánh vật ngươi đi, giả vờ ngu với ta à? Tin tức trọng yếu như vậy mà không cẩn thận lừa gạt một phen, ta không phải đã làm thất vọng danh tiếng Tam Hại sao?

"Ngươi…" Nữ hoàng Tinh Linh giận đến nổi sắc mặt trắng bóc. Thế nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống vọng động muốn phóng cho ta một cái cấm chú, vẻ mặt không cam lòng nói: "Ta có thể chỉ định một vị Tinh linh vương ký kết khế ước thủ hạ với ngươi, thế này ngươi đã hài lòng chưa?"

"Thượng vị Tinh linh vương." Bần đạo làm ra vẻ bất cần, dùng khẩu khí nghiêm chính vô cùng nói.

"Tốt." Nữ hoàng Tinh Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Còn muốn thêm hai hạ vị…" Bần đạo tranh thủ tiếp tục vơ vét tài sản.

"Ngươi không nên quá mức đó." Nữ hoàng Tinh Linh đã bắt đầu giơ giơ quả đấm thị uy trước mặt ta.

" Đại Tinh Linh cấp bậc pháp thần có được mười người chứ?" Bần đạo không thèm để ý nữ hoàng Tinh Linh đe dọa, phối hợp vớt thêm một lưới.

"Ngươi khẳng định điên rồi." Nữ hoàng Tinh Linh tức giận nói.

"Tinh Linh cấp bậc Đại Ma đạo sư chừng một trăm là đủ rồi." Bần đạo mỉm cười nói: "Khẩu vị của ta rất nhỏ, chỉ nhiêu đó thôi là được. Mới chỉ là một phần mười trong tộc các ngươi mà thôi. So sánh với sinh tử tồn vong của toàn tộc các ngươi, thật sự là không tính vào đâu, có đúng không?"

"Ngươi nhất định là ma quỷ chuyển thế mà." Nữ hoàng Tinh Linh mặt mày như đưa đám nói, khuôn mặt y như quả cầu da bị xì, trực tiếp ỉu xìu xuống một hơi.

"Ha hả, yên tâm đi, chờ cái Cây Sinh Mệnh lớn lên, sau này các ngươi sẽ chuyển biến tốt đẹp rất nhanh thôi. Có Cây Sinh Mệnh trưởng thành trợ giúp, quy mô Nguyệt Lượng Tỉnh sẽ mở rộng ra rất nhiều, tộc quần các ngươi tuyệt đối thịnh vượng hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần." Bần đạo tiếp tục khuyên nhủ: "Cho nên, hiện tại ngài hy sinh điểm nhỏ này tuyệt đối đáng giá, huống chi ta chỉ tạm thời mượn dùng một chút, tính mạng nhân loại chỉ có mấy trăm năm đảo mắt cái là qua, chỉ cần đến người ký kết khế ước với Tinh Linh chết đi, các nàng lập tức khôi phục thân phận tự do, không phải vẫn có thể trở về sao?"

"Được rồi, ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi." Nữ hoàng Tinh Linh cuối cùng vẫn bị ta thuyết phục, thế nhưng sau đó nàng lại nói: "Nhưng mà ngươi chỉ điểm con đường cho ta, ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả?"

"Nếu như dựa theo con đường mà ta nói không có nhận được hiệu quả, ta sẽ trá giá gấp nhiều lần cho ngài." Bần đạo mãn vô cùng tự tin nói: "Tin tưởng ta, vấn đề này sẽ được xử lý rất nhanh, rất thuận lợi thôi ."

"Tốt, ta đáp ứng, chỉ cần có thể thành công giúp cho Cây Sinh Mệnh lớn lên, ta lấy danh nghĩa nữ thần Nguyên Tố mà thề nhất định sẽ thực hiện lời hứa ." Nữ hoàng Tinh Linh nghiêm túc nói với ta.

Khà khà, trong lòng bần đạo đang vui ngất trời mây, một cách để cho nhóm pháp sư dưới trướng gia tăng thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn không có tác dụng phụ, phương thức tốt nhất đó chính là ký kết khế ước với nguyên tố Tinh Linh. Tinh Linh cấp bậc càng cao, hiệu quả cũng càng rõ ràng. Bà ngoại ta là nữ vương Tinh linh tộc, sở dĩ có thể đứng thứ hai ở trong đại lục ngũ đại cường giả, nguyên nhân chính là ký kết khế ước với một vị Nguyên Tố Tinh Linh Vương bình thường.

Lần này lừa gạt được vài gã Tinh Linh, đủ để cho thủ hạ dưới tay nhiều thêm vài cao thủ ngang cấp bà ngoại rồi, mặt khác còn có mười vị Pháp Thần và trăm vị Đại Ma đạo sư, ha ha, quét ngang đại lục còn dư dả nha. Về phần trả lại? Hắc hắc, Lưu Bị mượn Kinh Châu cũng không trả, ta làm sao có thể trả đây? Chỉ cần ta nghĩ biện pháp để cho những pháp sư kia không chết là được, đối với ta mà nói việc này còn không đơn giản sao?

Bần đạo mạnh mẽ đè xuống vui mừng tràn đầy trong lòng, sau đó nghiêm túc nói với nữ hoàng Tinh Linh: "Ta biết được một tên, trong cơ thể có thần lực phi thường dư thừa, là do nữ thần Tự Nhiên tự mình ban cho, chỉ cần ngươi có thể trưng cầu sự đồng ý của hắn, từ trong thân thể của hắn lấy ra là được."

"Quản hắn là thứ khỉ gió gì có đồng ý hay không, bắt lại là được, hắn là ai vậy? Ở đâu?" Nữ hoàng Tinh Linh hưng phấn hỏi. Nàng lúc này hiển nhiên không khác gì cường đạo chuẩn bị đi cướp của gì lắm.

"Hắn là tọa kỵ của ta, Cái Thứ." Bần đạo nói nhỏ nhẹ, sau đó ra vẻ vô tội nhìn nữ hoàng Tinh Linh đang há hốc mồm, làm bộ sợ hãi nói: "Chúng ta thật ra có thể cẩn thận nói chuyện một chút, thật sự không cần phải mạnh mẽ động thủ mà, chỉ cần điều kiện đủ tốt, ta tuyệt đối sẽ khuyên hắn đáp ứng."

"Ngươi lừa gạt ta nhiều tộc nhân như vậy, thế nhưng chỉ nói cho ta biết, thứ ta muốn chỉ là một tin tức? Sau đó lại tiếp tục bán đồ cho ta?" Nữ hoàng Tinh Linh giận dữ hét: "Ngươi làm như thế có khác gì đang ăn cướp ta hả ~?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.