Bóng dáng của thanh niên cường giả Cale thì không thấy thế nhưng bọn Tiêu Thần lại phát hiện Arhode đang bị trọng thương, lúc tìm được thì mắt thấy hắn đã không thể sống sót rồi.
“Thật không ngờ……” Hắn cười thảm nhìn Tiêu Thần nói: “Ta lại chết trong tay của Độc Cô Kiếm Ma……” Nói xong những lời này Arhode liền tắc thở.
Đây là một đêm đổ máu, người vì sợ hãi mà giết chóc, vì muốn sống mà giết chóc. Quả là một đêm cuồng loạn
Khi ánh bình minh lên thì cuộc giết chóc này không hề dừng lại, ngoại trừ những đại trận doanh chủ lực ra thì các liên minh khá ở khu vực đều bị cuốn vào trong cơn bão này, không giết người thì bị người giết, tất cả đều đã lâm vào cảnh điên cuồng.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập phiến vùng núi này, sương máu rất nhanh nhiễm đỏ rừng núi. Mà ngay khi ánh bình minh lên thì sự tình càng đáng sợ đã xảy ra. Trong sơn cốc phụ cận đã bay ra mấy trăm con độc phong thật lớn, mỗi con đều cỡ một con dê, chúng nó theo mùi máu tươi mà đến, điên cuồng hướng đến các tu giả công kích khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Độc phong ngày càng nhiều, độc châm phô thiên cái địa tựa như những đám mây đen bao phủ bay xuống khiến mọi người bị bức phải bỏ chạy vào bên trong rừng núi tĩnh mịch. Người chết nằm trên mặt đất rất nhanh bị những cự phong này ăn sạch sẽ, chỉ để lại bộ xương khô.
Tất cả mọi người đều đã trốn vào rừng rậm tĩnh mịch. Nói đến cũng kỳ quái, độc phong phô thiên cái địa kia lại không dám xông vào bên trong rừng rậm tĩnh mịch. Giết chóc lại bắt đầu, vài trận doanh lớn vẫn chưa phân được thắng bại cuối cùng. Bất quá ngay lúc này lại có một sự tình đáng sợ phát sinh. Phàm là máu tươi bắn lên cổ thụ trong rừng rậm tĩnh mịch khiến cho một số lão thụ nghìn năm như được yêu hóa. Những tán cây thật lớn hạ xuống đem những tu giả ở gần gắt gao ghìm chặt. Đem người ăn mòn cực kỳ kinh khủng, chậm rãi dung nhập vào trong thân cây.
Điều này thật sự là kinh khủng vô cùng. Ai cũng không rõ vì sao lại phát sinh sự tình như vậy. Mặc dù những cường giả này dưới nguy hiểm tới gần liền chấn vỡ cổ mộc, thế nhưng không ít người bị trọng thương chết bên trong rừng cổ mộc yêu hóa này.
Đến lúc này, những tu giả không dám để máu bắn tóe lên trên những cổ thụ, tất cả mọi người đều bị phiến rừng rậm tĩnh mịch này làm cho sởn gai ốc. Những cổ mộc này phảng phất như là linh hồn ác quỷ. Hiện tại mọi người rốt cuộc cũng đã minh bạch vì sao không hề có dã thú dám tiếp cận nơi đây. Quả thực là một nơi đầy hung hiểm.
Giết chóc vẫn tiếp tục như cũ, mọi người dần dần tiến gần tử vong cốt hải, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi rừng rậm tĩnh mịch. Chiến đấu lập tức kịch liệt hơn vì họ đã không còn cố kỵ máu bắn tóe ra xung quanh nữa.
“Tiêu Thần……” Vưu vật Liễu Như Yên khiến cho chúng sinh điên đảo này tuy rằng đang chạy trốn thế nhưng vẫn toát ra vẻ quyến rũ. Sau khi gọi một tiếng ‘Tiêu Thần’ liền tựa như làn mây nhẹ nhàng bay đến bên hắn. Nàng một tay kéo Tiêu Thần, ánh mắt kiều mị động nhân lưu chuyển, nói: “Tiêu Thần, thiếp mang chính bản thân mình làm lễ vật tặng cho chàng.”
Phía sau nàng có gần mười tên tu giả đuổi theo, không thể nghi ngờ tất cả là vì sắc đẹp tuyệt thế của vưu vật này mà rước lấy tai họa.
“Ngươi cho rằng có thể đem chúng ta ra làm tấm chắn sao?” Tiêu Thần không khỏi dâng lên sát ý, mắt thấy mười người kia đã tiến đến trước mắt.
“Không, thiếp phát thệ chỉ cần chàng cứu thiếp tránh khỏi đại kiếp nạn này thì thiếp chắn chắn sẽ mang bản thân làm lễ vật tặng cho chàng.”
Lúc này Tiêu Thần đã không thể nhiều lời bởi vì mười người này đã đem toàn lực đánh đến, căn bản không để cho hắn cùng với Liễu Mộ cơ hội giải thích. Bất quá, những người này đã đụng phải thiết bản, chính là hai tu giả a. Không phải là bọn họ có thể đối phó được.
Một ánh đao chói mắt đi qua, Tiêu Thần trực tiếp giết chết hai người, mà Liễu Mộ lại càng trực tiếp mang tất cả mọi người vây trong không gian của hắn cũng đem Tiêu Thần vào bên trong.
Ánh sáng xanh không có bao phủ Tiêu Thần, Liễu Mộ hô lớn: “Tiên Thần mau ra tay, ta kiên trì không được bao lâu.”
Bên trong phiến không gian phong bế kì dị này chú sư, linh sĩ võ giả đều không có khả năng cử động. Tiêu Thần tựa như là thái rau vậy, ánh đao chói mắt đi qua nơi nào, tất cả mọi người đều bị chém ngang eo, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Ánh sáng xanh ảm đạm dần, hết thảy chỉ còn lại thi thể đứt rời trên mặt đất, máu ào ạt chảy nhiễm đỏ cả mặt đất.
Đây là một màn phối hợp hoàn mĩ, Tiêu Thần thành tâm tán thưởng nói: “Không gian linh sĩ quả thực danh bất hư truyền!”
Liễu Như Yên hiển nhiên bị chấn động, mười tên cao thủ như thế trong sát na đều bị giết. Sự cường đại của hai nam tử trước mắt khiến cho nàng có chút kinh hãi. Sau cùng nàng mang theo một bộ dáng chân thành đi đến bên cạnh Tiêu Thần kiều mị cười nói: “Thiếp nói chính là thật, thiếp quyết định đem bản thân mình làm lễ vật tặng cho chàng.”
Vưu vật này quả thực là quyến rũ không gì sánh được, khí chất hồ mị trời sinh khiến người ta không thể không động dung. Bộ ngực bạo mãn vô cùng, eo thon nhỏ tinh tế mềm mại tựa như là cành liễu trong gió. Mỹ đồn tròn trịa nở nang, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp mà gợi cảm, vóc người nhấp nhô lồi lõm thật khiến cho người ta phải phát hỏa đến cực điểm. Dung mạo ngạo nhân như vậy thì cho dù là tượng đất cũng phải động tâm.
Chiếc quần lụa mỏng manh ước sũng mồ hôi khó có thể che dấu những đường cong duyên dáng trên thân thể gợi cảm của nàng, quả nhiên là toát ra mê hoặc vô hạn, khiêu dẫn người ta mơ tưởng xa xôi vô tận.
Thế nhưng Tiêu Thần và Liễu Mộ lại không giống như vậy, tại một nơi đại náo động hết sức nguy hiểm này, bọn họ tâm kiên như thiết, bất luận cái ngoại vật mê hoặc gì cũng không thể lay động được.
Liễu Như Yên thấy Tiêu Thần bất động thần sắc không thể làm gì hơn là thu đi vẻ yêu mị kia, nhưng gắt gao đi theo phía sau Tiêu Thần, nàng rất sợ bị hai người bỏ rơi.
Giết chóc vẫn đang tiếp tục như cũ!
Khi đang tiến vào bên trong tử vong cốt hải này thì Tiêu Thần và Liễu Mộ cũng đã gặp Yên Khuynh Thành.
Yến Khuynh Thành lưng mang cặp cánh thần màu tím, cùng với thiên tài ảo thuật Cathy, còn có truyền nhân tiểu lý phi đao Vương Thông. Hiển nhiên bọn họ không bị công kích nhiều lắm, dù sao bọn họ cũng là cao thủ a, có bao nhiêu người có thể xúc phạm đến họ đây? Trong sát na phát hiện ra Tiêu Thần, ba người lập tức vọt lại, cừu địch gặp nhau không cần nói gì thêm , chỉ có chiến đấu sống chết.
Dung mạo của Yến Khuynh Thành có rất ít người có thể sánh được, cặp cánh thần màu tím sáng chói rực rỡ khiến nàng nổi bật càng thêm xuất trần, tựa như là thiên sứ giáng trần vậy. Nàng tại không trung xẹt qua theo một quỷ tích ưu mỹ. Hoá thành một tia ánh tím đánh đến Tiêu Thần.
Tiêu Thần vừa mừng vừa sợ, màn ánh sáng bao phủ khắp người hắn, Bắc Đẩu thất tinh phát ra ánh sáng lấp lánh, hắn tựa như là phủ thêm thánh giáp cổ xưa vậy, trường đao trong tay phóng xuất ra ánh sáng rực cháy như là một tia thiểm điện nghịch không mà lên, bật* đến Yến Khuynh Thành.
(giống như khi các lão nhổ bật cỏ lên vậy…. nhanh mạnh)
Ánh đao rực cháy hung hăng va chạm với ánh tím rực rỡ chói mắt, phát ra một tia sáng chói mắt. Yến Khuynh Thành bay lên không trung quan sát Tiêu Thần, mà hắn cũng lạnh lùng nhìn nàng.
Liễu Mộ bên kia cũng rất điên cuồng, cư nhiên đem Cathy và Vương thông vây khốn, đã triển khai công kích bằng không gian linh lực đáng sợ. Tiêu Thần không chút do dự phóng đến. Ảo thuật của Cathy bên trong không gian linh lực này hoàn toàn mất linh, Mà động tác của Vương Thông lại chậm chạp hơn rất nhiều. Chậm chạp đến không thể phát ra phi đao.
Tiêu Thần không bị chút ảnh hưởng nào, suýt chút nữa khiến cho hai người bị thương nặng. Bất quá lúc này, Yến Khuynh Thành cũng đã đến, không gian giam cầm của Liễu Mộ rốt cuộc cũng mất đi hiệu lực, cho dù hắn cường đại cũng không thể vây khốn được ba đại cao thủ này.
Đại chiến kịch liệt bạo phát, Tiêu Thần và Liễu Mộ đại chiến ba đại cao thủ, vưu vật Liễu Như Yên tự biết mình không thể giúp được gì, tránh khỏi chiến trường này.
Trong quá trình đại chiến, Tiêu Thần rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo của Vương Thông, lần đại chiến trước bởi vì ảo thuật của Cathy che chắn nên hắn cũng không thấy rõ được khuôn mặt của truyền nhân tiểu lý phi đao này.
Vương Thông tướng mạo phổ thông, thế nhưng khí chất xuất chúng, cả người tựa như một lưỡi đao. Khiến người ta cảm giác hết sức sắc bén. Đại chiến bắt đầu hơn nửa khắc thế nhưng Vương Thông thủy chung vẫn không phát ra phi đao mà sử dụng chiêu thức cận chiến chống đở. Hiển nhiên hắn đang tìm cơ hội một kích tất trúng.
Dưới sự khắc chế của không gian linh sĩ, ảo thuật Cathy rõ rằng không thể phát huy toàn bộ năng lực. Bất quá linh lực công kích cũng không có bất kì ảnh hưởng nào, hóa thành một trận mưa sao băng trùng điệp tàn phá bừa bãi trên không.
Mà Yến Khuynh Thành lại tựa như một tia tử điện, tung hoành trên trời dưới đất, đánh rơi từng tia ánh đao đỏ tía, đem Tiêu Thần cùng Liễu Mộ gần như bao phủ bên trong.
Đại chiến cũng đã trôi qua được một chung thời gian, dưới trùng điệp ảo ảnh của Cathy cùng với từng tia sáng tím của Yến Khuynh Thành đang đánh xuống, Vương Thông rốt cuộc cũng đã xuất thủ.
Một thanh tiểu đao lấp lánh như ngọc, gần như trong suốt như ngọc dài cỡ ngón tay cái như xé rách hư không, hoàn toàn đột phá không gian phong tỏa của Liễu Mộ phóng đến đến tim của hắn trong khi Liễu Mộ cùng với Tiêu Thần đang đối phó với công kích điên cuồng của Yến Khuynh Thành và Cathy, phải nói là Vương Thông nắm bắt thời cơ rất tốt, làm cho Liễu Mộ không kịp dùng không gian linh lực cầm cố nó lại.
“Đinh”
Tiểu đao được xưng là “không gì không thể phá” rơi xuống đất, thế nhưng Liễu Mộ cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Tiểu lý phi đao này mặc dù đã bị vỏ trứng vỡ màu ngọc kia ngăn cản thế nhưng đao khí trên phi đao đã tiến vào trong cơ thể hắn. Liễu Mộ chính là không gian linh sĩ, cường độ thân thể đương nhiên không thể so sánh với Tiêu Thần, bởi vậy bị đao khí làm cho trọng thương.
“Liễu Mộ” Tiêu Thần hóa thành một tia sáng phóng đến.
Mà ở phía sau, Vương Thông cũng đã phát ra một đao rực rỡ vô cùng – Phi đao thứ hai.
Bay thẳng đến sau lưng của Tiêu Thần!
Tiêu Thần tuy rằng lo lắng cho Liễu Mộ thế nhưng trong lúc nguy cấp thần thức của hắn lại càng nhạy cảm, cảm ứng được tiểu lý phi đao trong truyền thuyết đang đến gần. Hắn làm ra một động tác lớn mật vô cùng, màn ánh sáng gấp rút được thu hồi lại, toàn bộ hội tụ đến tay trái của hắn, Bắc Đẩu thất tinh đem thủ chưởng của hắn thành một phiến ánh sáng chói mắt. Tiêu Thần cũng không quay đầu lại mà chụp lấy phi đao đang phóng đến kia.
“Tranh”.
Tiểu lý phi đao lệ vô hư phát trong truyền thuyết lại bị Tiêu Thần dùng tay chộp được. Liễu Như Yên, Cathy, Yến Khuynh Thành bị dọa đến ngây người, Tiêu Thần xòe bàn tay Bắc Đẩu thất tinh lấp lánh thần quang sáng chói kia, khẻ dùng lực một chút, trong sát na mang thanh phi đao kia bẻ gẫy!
Âm thanh phá không lại truyền đến, liên tục ba tia phi đao chứa đầy hàn quang bắn về Tiêu Thần.
“Tranh tranh tranh”
Ba tia sáng này đều bị Tiêu Thần thu vào trong tay, điều này quả thật là đã kích rất lớn với Vương Thông. Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng. Ba phi đao kia được phóng ra mang theo tinh khí của hắn. Khiến cho miệng hắn phun ra máu tươi văng ngược đi.
Tiêu Thần lo cho an nguy của Liễu Mộ, ném phi đao bị hắn bẻ gãy đi, vội vàng đỡ lấy Liễu Mộ.
“Liễu Mộ, ngươi sao rồi ?”
“Không sao, chỉ là một ngụm máu tươi bị ta bức ra thôi.” Nói đến đây Liễu Mộ quát to: “Không gian cầm cố! Tiêu Thần nhanh xuất thủ.”
Cathy cùng Yến Khuynh Thành đang phát động công kích mãnh liệt trong sát na bị trì hoãn lại. Tiêu Thần không hề do dự bổ ra một đao, ánh đao sáng chói khiến cho trường đao đều bị vỡ nát, ánh sáng rực rỡ vô cùng quét ngang về phía trước.
Cathy dùng hết khí lực toàn thân, vùng vẫy trong không gian cầm cố phóng lên cao thế nhưng vẫn bị đao mang chói mắt kia đánh trúng, lưu lại một dải máu bắn tung tóe, hắn cũng không quay đầu lại nhanh chóng bay trốn đi.
Ánh tím của Yến Khuynh Thành cũng đồng dạng bị chấn nát, ánh đao khiến cho nàng bị thương nặng, nàng cũng muốn đem hết sức lực toàn thân phóng lên cao nhưng Tiêu Thần ở phía sau đem huyền công vận chuyển đến cực hạn, tay trái cầm Bắc Đẩu bên ngoài, tay phải cầm một ngôi sao rực rỡ, ánh sáng chói mắt giống như là “Tử Vi Đế Tinh”.
Tiêu Thần huy động tay phải, ngôi sao bên trong lòng bàn tay lại hóa thành một thanh thần kiếm, hắn cũng không hề do dự hướng đến không trung bổ xuống. Ánh sáng chói mắt so với thuật pháp công kích của chú sư muốn hơn rất nhiều, kiếm khí phóng lên cao cắt đứt cặp cánh thần màu tím của nàng làm cho nàng rơi xuống đất.
Yến Khuynh Thành trọng thương trơi xuống đất, đồng thời đôi cánh màu tím cũng bị ánh kiếm Tiêu Thần mạnh mẽ làm vỡ nát!. Nàng lộ ra thần sắc thống khổ, liên tục phun ra từng ngụm lớn máu tươi, sau đó ngã trên mặt đất.
Tay trái Bắc Đẩu, tay phải Đế Tinh, Tiêu Thần cảm giác được hai tay tràn ngập lực lượng chưa từng có.
Liễu Mộ ho khan đứng lên.
“Liễu Mộ, ngươi thật sự là không sao chứ?”
“Không có việc gì, tu dưỡng vài ba ngày là được.”
Xa xa, Liễu Như Yên lại càng thêm giật mình, vạn vạn lần không ngờ Tiêu Thần lại mạnh đến như vậy, nàng nhẹ nhàng đi đến.
Tiêu Thần quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đầy vẻ tuyệt mỹ của Yến Khuynh Thành nói: “Ta tuyên bố sau này ngươi là nữ nô của ta!”