[Dịch]Trường Sinh Giới

Chương 84 : Sắc đẹp




“Tiêu Thần, ngươi không phải lại muốn đại khai sát giới chứ?”

Tiêu Thần nở nụ cười nhàn nhạt: “Con thiếp không thích bị động, dựa vào cái gì mà phải chờ bọn chúng đến giết ta? Ta muốn chủ động nghiền nát hết thảy nguy hiểm.”

Thân thể Liễu Mộ tựa hồ cũng không tốt lắm, ho khan mấy tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia huyết sắc, hơn nửa ngày sau mới bình tĩnh lại nói: “Ngươi quả thật là một kẻ nguy hiểm!”

“Hết cách, chính là bọn chúng bức ta. Ta chỉ muốn sống sót mà thôi. Thay vì đợi nguy hiểm trong bị động không bằng chủ động xuất kích!”

Liễu Mộ cũng dần dần hiểu được tính cách của Tiêu Thần. Đây là một người hành sự quyết đoán, tuyệt không do dự, khó mà đoán được.

“Cần ta hỗ trợ không?”

“Ngươi…Muốn giúp ta?” Điều này khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc. Hiện tại cừu địch của hắn cũng không phải dạng tốt lành gì. Dưới hoàn cảnh này mà tương trợ hắn thì thật sự là mạo hiểm sinh mệnh nơi hiểm địa.

“Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Biết đâu sau này ta cần ngươi cứu tính mệnh ta.”

Liễu Mộ mặc dù dáng vẻ hơi bệnh tật thế nhưng một thân tu vi thật sự là rất đáng sợ, được xưng là vương giả trong đồng cấp. Ai có thể uy hiếp tính mạng của hắn đây? Tiêu Thần không hiểu được nhìn hắn hỏi: “Lẽ nào trên Long Đảo này có đại địch sống chết với ngươi sao?”

“Ta không biết. Ta chỉ có một cảm giác, tựa hồ có một đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào ta, loại cảm giác này thật không tốt, ta không thể phát hiện nó tột cùng là ở đâu.” Liễu Mộ thong thả nói ra sự tình huyền bí bên trong.

“Được, chúng ta sẽ hổ trợ lẫn nhau.”

Liễu Mộ không nói rõ thì hắn cũng muốn hỏi thêm nhưng hai người cũng đã quyết định liên thủ. Liễu Mộ cười cười chỉ là có chút lãnh khốc nói: “Ta đã lâu rồi không có giết người, không bằng giúp ngươi giải quyết triệt để hậu hoạn đi.”

Tiêu Thần cũng nở nụ cười, hắn đã nhìn ra Liễu Mộ này tuyệt không loại người dây dưa, người này tuy mang vẻ bệnh tật nhưng là một không gian linh sĩ phi thường anh tuấn. Loại người này không ra tay thì thôi, đã ra tay tất sẽ lãnh khốc vô cùng.

Bọn họ cũng không nóng lòng động thủ, mấy ngày tiếp theo điều chỉnh trạng thái của bản thân. Đồng thời cũng chú ý đến thế cục trên đảo.

Ngày thứ ba, sau khi Liễu Mộ ra ngoài tìm hiểu tin tức liền trở về nói: “Ta đã phát hiện Độc Cô Kiếm Ma.” Hiển nhiên Liễu Mộ phi thường coi trọng nhân vật này.

“Độc Cô Kiếm Ma?” Tiêu Thần khẽ động trong lòng, hai ngày trước hắn đã đến thăm Nhất Chân hòa thượng. Hỏi cao thủ đáng sợ nhất trong đảo rốt cuộc là ai. Theo như lời của Nhất Chân hòa thượng thì Độc Cô Kiếm Ma là một trong số đó. Công pháp hắn tu luyện chính là công pháp cực mạnh – .

Nghe đồn rằng huyết mạch Độc Cô Kiếm Ma không giống người thường. Hắn chính là hậu duệ của thiên cổ nhân kiệt Độc Cô Cầu Bại. Tộc này đều là nhất mạch đơn truyền. Hắn gọi là Kiếm Ma vì muốn siêu việt hơn tổ tiên. Thưở nhỏ hắn tại bờ biển luyện kiếm. Mười lăm tuổi liền có thể chém vỡ chín lớp sóng lớn. Hai mươi tuổi khó kiếm được địch thủ cùng thế hệ, là một kẻ đáng sợ vô cùng.

Nhất Chân hòa thượng rất hoài nghi Độc Cô Kiếm Ma có thể là người đứng sau cuộc thanh trừ lớn kia.

“Nếu ta tính toán thời gian ăn khớp.” Liễu Mộ thoáng nhớ lại, suy tư một phen rồi nói: “Độc Cô Kiếm Ma tiến vào sâu bên trong Long Đảo từ rất sớm, chỉ là tu luyện tại thần bi không được bao lâu liền trở lại bên bờ biển luyện kiếm. Hình như chính là đoạn thời gian xảy ra cuộc thanh trừ lớn. Sợ rằng…. điều hoài nghi của Nhất Chân hòa thượng bằng hữu ngươi là thật!”

Hai người đều đã ý thức được, nếu như suy đoán này là thật, lần này Độc Cô Kiếm Ma quay lại sâu trong Long Đảo sợ rằng sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn.

Lúc Tiêu Thần cùng Liễu Mộ đang thảo luận liền xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp quyến rũ đi đến đây. Dĩ nhiên là một thành viên của Phấn Hồng liên minh, có tư sắc gần bằng Liễu Như Yên, gợi cảm quyến rũ đến cực điểm - Lý Vân.

Dung nhan xinh đẹp, khắp người đều tràn ngập dụ hoặc. Con mắt lưu chuyển như nước. Đôi môi dù chưa tô son thế nhưng lại hồng nhuận vô cùng, cổ trắng như là thiên nga. Bộ ngực cao vút, eo thon tinh tế, mỹ đồn tròn trịa đong đưa theo từng bước chân, quả nhiên là mị hoặc không nói lên lời. Đôi chân dài thon ngọc như ẩn như hiện dưới lớp váy, khu vực trắng nõn mềm mại lúc ẩn lúc hiện dụ nhân vô cùng.

Chiếc váy mỏng bằng tơ theo gió mà lay động phất phơ. Bao phủ những đường cong mông lung trên thân thể. Khiến cho vẻ ngoài càng thêm mị hoặc. Đây quả thật là một yêu tinh, chuyên môn đến câu dẫn hồn phách thiếp mà.

Phân Hồng liên minh được xưng là tin tức nhanh nhẹn. Lại có thể tìm được Tiêu Thần. Liễu Mộ trước tiên ẩn đi, sau đó rút lui. Phấn Hồng liên minh muốn cùng Tiêu Thần tiến thêm một bước kết minh. Lý Vân nguyện ý ở lại bên cạnh Tiêu Thân tương trợ hắn. Tuy rằng Lý Vân nói năng uyển chuyển thế nhưng ý tứ lại phi thường rõ ràng. Đây quả thực là đưa người đẹp đến a.

Một hồ ly tinh thiên kiều bá mị như vậy được đưa đến tận cửa, có thể thấy được Phấn Hồng liên minh rất coi trọng Tiêu Thần. Rõ ràng là muốn đạt được sự tín nhiệm và hảo cảm của hắn.

Lý Vân thướt tha kiều mị sau khi nói rõ ý đồ đến đây, tựa như làn gió đi đến bên người Tiêu Thần, nở nụ cười phong tình vạn chủng. Đôi môi đỏ mọng khiêu gợi úp mở dụ nhân, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai Tiêu Thần. Hiển nhiên là ngồi bên cạnh hắn.

“Nàng có thể tương trợ ta cái gì?” Tiêu Thần lẳng lặng ngồi bên hồ, không động hỏi.

“Tuy rằng tu vi của thiếp không thể giúp chàng giết địch…” Hiển nhiên, Lý Vân không muốn chính mình rơi vào trong hiểm cảnh. Bắt đầu cười cười nói: “Bất quá. Thiếp có thể giúp chàng có sự thoải mái cao nhất……”

Loại ngôn ngữ này có thể nói là ám muội đến cực điểm. Vừa nói vùa đi đến phía sau Tiêu Thần, duỗi ngón tay ngọc bắt đầu vuốt ve. Quyến rũ cười nói: “Không nên hiểu lầm a. Thiếp nói là giúp chàng xoa bóp thả lỏng, khiến cho thể xác và tinh thần khẩn trương của chàng có thể giãn ra…….” Như vậy lại phạm tội dụ nhân, nàng càng nói càng khiến thiếp nghĩ bậy. Động tác và ngôn ngữ đều ám muội cực kỳ. Nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiêu Thần, động tác trên lưng càng không cần cố kỵ gì.

Tiêu Thần dường như rất hưởng thụ loại xoa bóp này. Thoải mái trải dài thân thể một chút, nghiêm chỉnh nói: “Rất tốt.”

Lý Vân kiều mị liếc hắn một cái, sau đó ngồi ở bên cạnh Tiêu Thần, thân thể mềm mại gần như tựa trên người Tiêu Thần nói: “Thiếp phải cố hết sức. Chàng chỉ nói khích lệ hai chữ nha?”

“Vậy nàng muốn ta làm gì để thưởng cho nàng đây?” Khóe miệng Tiêu Thần mỉm cười nhìn nàng.

“Thiếp còn tưởng chàng không tốt. Bất qua ít nhất chàng phải giúp thiếp tăng cường tu vi, hiện tại thế cục trên Long Đảo rất phức tạp. Người người cảm thấy bất an. Chỉ có thực lực bản thân cường đại mới không phải lo lắng.

“Tăng cường tu vi? Người khác như thế nào có thể trợ giúp đây? Cái này cần phải dựa vào nỗ lực khổ tu của bản thân nàng thôi.”

Lý Vân nhích lại gần Tiêu Thần. Thân thể mềm mại gần như hoàn toàn dựa vào người Tiêu Thần, từng trận hương thơm từ cơ thể truyền đến, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của nàng truyền đến: “Thiếp biết chàng khẳng định có phương pháp tu luyên đặc thù. Nếu không thì sao tu vi của chàng lại đột phá không ngừng đây? Thiếp biết chàng không thể dạy cho thiếp toàn bộ bí pháp nhưng chỉ dạy thiếp một ít bí quyết chung quy cũng có thể chứ?”

Tiêu Thần lập tức sáng tỏ, Phần Hồng liên minh không chỉ coi trọng thực lực của hắn cũng rất coi trọng pháp môn tu luyện của hắn nữa.

Thắt lưng non mềm của Lý Vân tựa như là rắn vậy, đôi tay mềm nhẹ tựa như cành liễu đem cánh tay phải của Tiêu Thần vây quanh eo nhỏ của mình. Sau đó hai tay lại trực tiếp ôm cổ của Tiêu Thần. Gương mặt như là đóa mây hồng mềm mại đáng yêu đến cực điểm, da thịt hồng nhuận non mịn tựa như nước.

Từng làn hương thơm đặc biệt từ cơ thể nữ tử truyền đến mũi Tiêu Thần, mà thân thể Lý Vân lại không ngừng vặn vẹo, lọng tóc không ngừng phớt qua khuôn mặt Tiêu Thần, thân thể xinh đẹp gợi cảm dán lên người Tiêu Thần. Nóng bỏng như lửa lại mềm mại như nước. Loại khiêu khích ám muội này thật sự là câu dẫn những cảm xúc sâu lắng nhất của con người.

Nhưng ngay lúc này, Tiêu Thần nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đứng lên cười nói: “Hiện tại đã đến bữa trưa. Trước tiên chuẩn bị cho ta và Kha Kha dùng vài món ăn thôn dã đi. À, thuận tiện nướng mấy con cá trong hồ này. Còn nữa, Kha Kha rất thích ăn hoa quả, nàng cũng chuẩn bị một ít đi.”

Lý Vân ngẩn người, nam nhân này là đầu gỗ sao? Đã không động thì thôi chứ. Lại bắt nữ tử thiên kiều bá mị như nàng đi nhóm lửa quay thịt sao?

“Tiêu Thần ……Lúc nào dạy thiếp một ít bí pháp tu luyện nha?”

“Công pháp của ta tương đối khó học. Không thích hợp cho nữ tử tu luyện.”

“Cái gì khó học? Chàng rõ ràng qua quít với thiếp.”

“Là thật. Đối với với nữ tử mà nói, muốn tu luyện thần công này. Đầu tiên phải ‘huy đao tự cung*’ .” Tiêu Thần mang theo Kha Kha đang ngủ nhanh rời đi.

* Dùng đao tự thiến.

“Chàng…... nói bậy! Nữ tử làm thế nào mà tự cung?”

“Vĩnh viễn không được tiếp cận nam tử.”

Lý Vân vừa tức vừa hận, vừa giậm chân tại chổ, vừa nghiến răng nghiến lợi.

“Làn hương ôn nhu nhanh như vậy đã rời khỏi?” Liễu Mộ ngồi dưới một gốc cổ thụ nhìn lên Tiêu Thần hỏi.

Tiêu Thần cười cười, cũng không thèm để ý, nửa thật nửa giỡn nói: “Nữ nhân này thật sự là một yêu tinh chuyên câu dẫn người. Ta là một nam nhân bình thường, bất kể phát sinh cái gì đều là chuyện đương nhiên. Bất quá, nàng tóm lại vẫn rất dụ hoặc, nhưng nàng mang theo ánh mắt không đơn thuần mà đến. Nếu ăn tươi mồi câu thơm như vậy thì cẩn thận mà tháo lưỡi câu đi là vừa.”

Liễu Mộ nói: “Lấy lý giải mấy ngày nay của ta. Những nữ tử bên trong Phấn hồng liên minh cũng ngoại trừ vưu vật minh chủ Liễu Như Yên không có dùng sắc ở bên ngoài. Những người khác đều âm thầm qua lại cùng với những liên minh lớn khác. Mà Lý Vân này tựa hồ từng đi theo Độc Cô Kiếm Ma.”

“Nếu như vậy mà nói là ta ‘kính nhi viễn chi’ sao?”

Mưu đồ bí mật của hai người sắp sửa triển khai hành động.

Sau đó Liễu Mộ ẩn đi, Tiêu Thần hướng kêu Lý Vân lại, cười nói: “Hiện tại phải mời Lý cô nương tương trợ rồi.”

Lý Vân có thể nói là yêu mị, đôi mắt câu hồn đoạt phách, hồ mị vô cùng, nhu mì cười nói: “Thiếp làm thế nào để tương trợ đây?”

“Thỉnh Lý cô nương trở lại nơi các tu giả tụ tập nhắn với mọi người. Trong vòng mười ngày ta nhất định tiêu diệt minh chủ Tự Nhiên liên minh Arhode.”

“Chàng không tin Phấn hồng liên minh bọn thiếp?”

“Không, ta cực kỳ tin tưởng các nàng.”

“Như vậy thì tin tức trên lý ra nên bảo mật mới đúng. Mà chàng lại bảo bọn thiếp lan truyền ra ngoài?”

“Có người phải dùng vũ lực họ mới sợ, ta cho rằng nên để cho bọn họ hiểu rằng không nên tùy tiện chọc ta!”

“Động thủ như vậy là muốn giết gà dọa khỉ?”

“Xem như là vậy đi!”

Trải qua một phen nói chuyện với nhau, Lý Vân tha thướt rời đi.

Tin tức rất nhanh được truyền bá ra ngoài, thật không thể nghi ngờ chính là một loại tuyên chiến cường thế. Tiêu Thần gần đây gặp phải một hồi phong ba. Trên tuyết sơn đại chiến một hồi. Biểu hiện khí thế cường đại không thể chống. Dù là người cực mạnh trong thanh niên cường giả cũng phải xem trọng hắn.

Đông đảo tu giả tụ tập lại thành một mảnh sôi trào. Rất nhiều người đều chờ mong một trận đại chiến này. Càng chờ mong vào trận đại chiến giữa Tiêu Thần cùng với Yến Khuynh Thành, Cathy, Vương Thông, bởi vì đó là một trường đại chiến không thể tránh khỏi.

Không cần đợi đến mười ngày sau. Ngay khi màn đêm của ngày thứ nhất buông xuống thì Tiêu Thần và Liễu Mộ đã chuẩn bị hành động.

“Liễu Mộ, đem cái này đặt ở trước ngực và sau lưng” Tiêu Thần mang đem vỏ trứng vỡ màu ngọc của Kha Kha đưa cho Liễu Mộ vài miếng.

Liễu Mộ tiếp nhận liền cảm thấy được vỏ trứng vỡ màu ngọc này rất cứng. “Ngươi sợ là ta không đỡ được tiểu lý phi đao sao?”

“Nếu như là chính diện chiến đấu ngươi có thể phòng ngự được, thế nhưng hắn lại âm thầm xuất thủ. Thật sự là rất khó phòng bị a. Lần trước nếu không phải nhờ vỏ trứng vỡ màu ngọc này bảo hộ trước ngực ta sợ rằng bây giờ đã không thể đứng trước mặt ngươi để nói chuyện rồi.”

“Tiểu lý phi đao đáng sợ như trong truyền thuyết vậy sao?”

“Mặc dù bây giờ không còn là ‘tiểu lý’ nữa, nhưng môn này bất kể là nằm trong tay ai thi triển ra đều vẫn rất đáng sợ như cũ.”

Liễu Mộ cũng không phải là kẻ cuồng vọng không biết tốt xấu, hắn nghe theo ý kiến của Tiêu Thần, dùng vài miếng vỏ trứng vỡ màu ngọc bảo vệ những bộ phận yếu hại.

Tiêu Thần đánh thức Kha Kha dậy, nói: “Tỉnh dậy không nên chạy loạn, ở đây chờ chúng ta.”

Kha Kha mơ hồ chớp động đôi mắt to, vô thức gật gật đầu sau đó lại tiến vào giấc mộng đẹp.

Tiêu Thần hướng đến ba bộ xương khô nói. “Đêm nay không cần các ngươi xuất thủ nhưng cũng nên theo sát phía sau chúng ta, vạn nhất chúng ta bị kiệt lực thì các ngươi cõng chúng ta trở về.”

Ba bộ xương khô gật gật đầu biểu lộ đã hiểu rõ.

Tiêu Thần và Liễu Mộ xác định sẽ đại chiến một hồi, hiện tại đều đã chuẩn bị rất tốt.

Đêm nay ánh sao lờ mờ, bóng tối bao phủ khắp rừng cây. Có vẻ u tối dị thường.

Tiêu Thần tựa như là một làn khói nhẹ, rất nhanh đi đến nơi các tu giả tụ tập. Liễu Mộ lại đang ngự không phi hành theo sát phía sau, trên không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh. Ba bộ xương khô cũng đi theo bọn họ ở phía xa.

Mục tiêu đầu tiên của bọn họ hôm nay chính là Thụ Nhân Cốc. Tiêu Thần quyết định trước tiên mang thế lực của Triệu Lâm Nhi nhổ bỏ, sau đó là Arhode và Cale của Tự Nhiên liên minh, tin tức trước kia chỉ là giương đông kích tây mà thôi, sau khi đem những uy hiếp này xóa bỏ mới chính là thời cơ cùng với Yến Khuynh Thành và Cathy quyết chiến.

Đây là một đêm đổ máu.

Tiêu Thần và Liễu Mộ hai đại cao thủ xuất hiện trong Thụ Nhân Cốc liên minh. Bọn họ triển hai một trường giết chóc sấm sét. Những tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Trong đên đen là một màn ánh xanh hiện ra quanh Liễu Mộ bao phủ không gian mấy trăm mét vuông. Hắn tuyệt đối là chưởng khống giả bên trong phiến không gian này. Nơi hắn đi qua, tất cả mọi ngăn trở đều bị nghiền nát.

Ngay khi những tu giả bên trong Thụ Nhân Cốc bị phiến không gian này giam cầm thì sống chết đã hoàn toàn nằm trong tay của Liễu Mộ. Không gian linh lực hóa thành mưa sao băng. Đẹp tựa như là pháo hoa nhưng lại là đòn trí mạng. Vài tên tu giả đều không có bất kể sự hoàn thủ gì, toàn thân đều bị xuyên thủng.

Trận chiến này Tiêu Thần hầu như không hề động thủ, Liễu Mộ đã triệt để giải quyết. Không gian linh sĩ được xưng là chí tôn tu giả quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn giống như là tử thần đến thu hoạch tính mệnh của mọi người.

Cuối cùng Tiêu Thần cũng không có phát hiện ra Triệu Lâm Nhi. Từ trong một thành viên của thụ nhân hắn mới biết được rằng Triệu Lâm Nhi tựa hồ cảm giác được nguy hiểm đang đến gần. Ngay khi trở về từ tuyết sơn đã một mình rời khỏi.

Những tiếng kêu thảm thiết rất nhanh kinh động đến liên minh xung quanh, khu vực này rất nhanh ồn ào lên.

Quần áo của Liễu Mộ nhiễm một vài tia máu, bộ dáng tươi cười của hắn rất tàn khốc nói: “Nói như vậy bọn Yến Khuynh Thành đang thủ tại Tự Nhiên liên minh sao, không biết bọn chúng sau khi biết tình huống ở đây có đuổi tới hay không.” Vị không gian linh sĩ này ngày thường có chút yếu ớt bệnh tật thế nhưng khi thật sự động thủ lại tàn nhẫn vô tình.

Ngay lúc này, trong đêm đen bổng nhiên đại loạn cả lên, trong cái đêm tăm tối này xa xa không ngừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết sau đó là những thanh âm giết chóc xuyên thủng trời cao. Nơi tu giả tụ tập lại phát sinh đại náo động!

Tiêu Thần và Liễu Mộ nhìn nhau. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một người – Độc Cô Kiếm Ma.

Hiện tại phát sinh đại quyết đấu giữa các liên minh. Đây chính là một nước cờ do người ở phía sau tạo nên. Bọn họ dĩ nhiên cũng hành động vào đêm nay! Tiếng chém giết rung trời, rất hiển nhiên là nhiều liên minh đều bị cuốn vào. Đây chính là một trận đại hỗn chiến của những liên minh khác trận doanh, đây cũng chính là một hồi giết chóc sớm được tính toán từ trước. Cuộc thanh trừ lớn lại một lần nữa phát sinh.

Những quy định ước chế liên minh sớm đã không còn hiệu lực nữa. Những người ở phía sau sau khi tích góp đủ lực lượng cũng bắt đầu một cuộc thanh trừ mới. Mục tiêu khẳng định đều là địch nhân của bọn chúng, đây là một hồi quyết đấu của những người giật dây ở phía sau. Những bàn tay trong bóng tối đều có chút dã tâm, khi một thế lực tăng tiến thêm một bước lớn, thì có thể sẽ có một số bàn tay trong bóng tối hoàn toàn bị bại vong.

“Tiêu Thần, đây chính là cơ hội.”

“Ta biết!” Trong đôi mắt Tiêu Thần phát ra tia lạnh lẽo.

Trong buổi tối thảm sát động trời này, bọn họ bằng vào tu vi tuyệt thế đi đến Tự Nhiên liên minh, trên đường gặp phải những liên minh hỗn chiến không thể tránh né được thì hai người một đường giết chóc mà qua.

Tiêu Thần đoạt một thanh trường đao, ánh đao tựa như là dãi lụa trắng. Vạch ngang bầu trời tăm tối, phàm là những người cản trở hắn đều nằm xuống trong vũng máu. Liễu Mộ cũng đồng dạng đáng sợ, chú sư và linh sĩ trên không quả như gặp phải khắc tinh. Không một ai có thể ngăn cản được.

Bọn họ một đường chém giết đến Tự Nhiên liên minh. Ở đây dĩ nhiên sớm đã trở thành chiến trường, Tự Nhiên liên minh đều bị những người khác triệt để thanh trừ.

“Không có thi thể của Arhode và Cale.” Tiêu Thần sau khi tìm kiếm kỹ luỡng liền bắt đầu dọc theo vết máu mà đuổi theo.

Quả thật là một đêm cuồng loạn, toàn bộ các liên linh trong khu vực này đều đã tham chiến, đây là một hồi quyết chiến cực kỳ thảm liệt. Những tiếng kêu đinh tai nhức óc, khắp nơi đều là cảnh giết chóc của các tu giả, người yếu chỉ có thể bị tàn sát, ánh kiếm chói mắt, linh lực công kích cuồng bạo, chú thuật đáng sợ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng màn đêm đầy tăm tối này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.