Tuyết Bạch Tiểu Thú nhanh chóng mở ra Thất Nhạc Viên. Tiểu tử kia tỏ vẻ rất cẩn thận.mấy năm gần đây nó đã trải qua quá nhiều hung hiểm, như vậy làm bản tính tinh thuần lương thiện cũng biến vô cùng cảnh giác.
Nó chớp chớp đôi mắt to sáng ngời hồ nghi nhìn Tiêu Thần, rồi phát ra âm thanh non nớt hỏi: "Ngươi là ai?"
Tất cả cường giả đều đã lọt vào chỗ sâu trong cung. Ở lối vào này cũng không có người ngoài nên Tiêu Thần không cần lại che dấu. Sau nhiều năm rốt cục lại gặp, tâm tư hắn rất không bình tĩnh.
"Ngươi không nhận ra ta sao? Là ta."
Nói tới đây. Hắn không hề khống chế thần trí của mình dao động nữa. Để cho nguồn gốc tinh thần hoàn toàn mở rộng. Trải qua một lần tử kiếp, tại thế giới Tử Vong lấy một loại hình thái sinh mệnh khác dần dần trở về, nhưng nguồn gốc linh hồn của hắn cũng không biến đổi.
"Y nha y nha." Tiểu thú trắng như tuyết lúc ấy liền kêu lên. Dao động linh hồn quen thuộc như thế thì nó có thể nào quên được? Nó lập tức xông lại đây. Giật mình trợn to hai mắt cẩn thận đánh giá Tiêu Thần.
"Ô ô." Rồi sau đó - giống như một đứa trẻ tủi thân mà khóc rống lên.
"Không khóc. Là ta đã trở về." Tiêu Thần cũng là cảm khái ngàn lần. Tại thế giới Tử Vong sau khi sinh ra trí tuệ. Hắn từ một tiểu khô lâu từ từ Tiến Hóa thành cường giả một chốn. Muôn vàn gian khổ trong đó thật là quá mức. Có thể trải qua đủ loại đau khổ đi tới hôm nay quả là không dễ dàng.
"Y nha." Tiểu Thú hai mắt đẫm lệ. Tựa hồ có chút không tin. Nó gần như yếu ớt hỏi: "Là có thật không. Không phải là mộng cảnh sao?"
Tiêu Thần nhẹ nhàng đi tới phía trước, khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ mượt mà rồi nói: "Đừng khóc."
Như là đã quá kiềm chế, Tiểu Thú ô ô khóc lớn. Nước mắt nhỏ giọt thành chuỗi thành dòng lăn xuống.
"Ta sống lại. Thực sự đã trở về. Đừng khóc."
Sau nhiều năm đi qua. Rốt cục - gặp lại.
"Ngươi tại sao biến thành dạng này?" Tiểu Thú lo lắng nhìn Tiêu Thần. Nó tự nhiên biết đây là thân cốt của linh hồn. Cũng không phải người sống đích thực.
"Trời cao muốn ta đích thực biết được huyền bí của sinh tử , muốn hiểu rõ nguồn gốc của sinh tử . Ta tự nhiên muốn bản thân nhận biết một phen ." Tiêu Thần lấy dao động thần thức tạo ra nụ cười thoải mái. Hắn không muốn bầu không khí quá mức nặng nề và đau thương.
Tiểu tử kia là kẻ rất dễ thỏa mãn trời sinh. Nó nhanh chóng liền dứt bỏ lo âu. Thấy Tiêu Thần đã trở về thì trong lòng tràn ngập vui mừng.
"Y nha y nha." Tiểu quỷ giống như là hiến vật quý. Nó mở ra Thất Nhạc Viên của mình. Bày ra một vùng thần thụ muốn mời Tiêu Thần nhấm nháp Linh Quả hiếm có trên thế gian. Nhưng trong khoảnh khắc lại nhớ ra rằng cốt thể Tiêu Thần vô phương hưởng dụng - đành ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Thấy dáng điệu thơ ngây của tiểu tử kia, Tiêu Thần khẽ nở nụ cười. Nó vẫn còn giống như trước vậy, coi đại Linh Túy là lớn nhất.
"Tiểu quỷ tham ăn."
"Y nha - Ynha." Tiểu Thú quơ trảo trắng như tuyết để biểu thị sự bất mãn.
Giờ phút này Tiểu quỷ cao hứng phi thường, nó chưa từng nghĩ còn có thể nhìn thấy Tiêu Thần lại lần nữa . Nó hài lòng cười, nhưng mà vừa rồi đã khóc lớn nên trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong suốt. Khiến Tiêu Thần nhìn thấy thì vừa vui mừng lại có một chút tổn thương. Hắn vội vàng đưa tay lau cho nó.
"Nói cho ta nghe một chút đi, qua nhiều năm như vậy ngươi sống như thế nào. Không phải chỉ có ngủ say khò khò cùng với ăn thiên địa Linh Túy chứ?" Tiêu Thần cố ý chọc Tiểu quỷ.
Điều này làm cho tiểu tử kia than thở cãi lại. Nó đã quen dùng ngôn ngữ y nha cứ vui mừng kể lại cho Tiêu Thần những điều đã trải qua trong những năm vừa rồi. Kết quả nói xong lời cuối cùng nó tự cũng ngượng ngùng. Rất nhiều "chuyện đặc sắc " đều có liên quan cùng thiên địa Linh Túy, mà ngay cả lần này phát hiện ra viễn cổ di tích cũng là như thế.
Qua nhiều năm như vậy Tuyết Bạch Tiểu Thú đã gặp không ít hung hiểm. Nhưng giờ phút này lại cứ vui vẻ sung sướng kể lại, tựa hồ không có một chút căm hận. Càng là như vậy càng khiến Tiêu Thần chịu khổ sở. Tiểu gia hỏa này là đứa trẻ xứng với tên Tiểu Khí Nhi. Sau khi sanh liền không có cha mẹ. Đi theo hắn rồi lại sanh ly tử biệt đã trải qua rất nhiều câu chuyện thương tâm.
Mà sau cùng chính Tiểu Thú kể lại những chuyện đã chịu đựng lại có vẻ sung sướng, làm Tiêu Thần đều bị lây .
Dễ dàng thỏa mãn liền dễ dàng vui sướng, đây là cội nguồn sự hạnh phúc của Kha Kha.
Tiêu Thần cưng chiều vuốt vuốt đầu của nó.
Khi bị Tiểu quỷ hỏi tới chuyện đã qua thì Tiêu Thần trực tiếp mở ra Thần Thức Hải cho nó. Lấy phương thức tinh thần ấn ký để truyền lại cho nó, đủ loại chuyện cũ ở Tử giới tựa hồ như mới vừa hôm qua.
Kha Kha tràn ngập tò mò đối với thế giới Tử Giả. Một đôi mắt to long lanh, nó lẩm bẩm muốn được đi Tử Giới nhìn một cái. Lại dọa Tiêu Thần một cú sốc.
Gặp lại nhau. Trừ sầu não lúc đầu ra thì càng là vui sướng.
Vì sợ bị người phát hiện. Tiêu Thần cùng tiến vào trong Thất Nhạc Viên. Nhiều năm không gặp tự nhiên có rất nhiều điều muốn nói.
Cho đến sau một hồi thật lâu, Tiểu Thú mới bắt đầu dẫn Tiêu Thần đi thăm vườn nhà nó.
"Đây là Bất Lão Thụ ta tìm được tại Thái Sơn. Phàm nhân ăn trái cây của nó đều trường sanh bất lão." âm thanh rất non nớt, tràn ngập cảm giác thành tựu chỉ vào một gốc cây nhỏ cao không tới hai thước mà cao hứng nói: "Hoàng Mao Mao cũng muốn có nó. Tại Thái Sơn luôn tranh đoạt cùng ta, nhưng mà bị ta đánh chạy ."
Tiêu Thần lấy làm kinh hãi. Hoàng Mao Mao, cách xưng hô này thì hắn cũng không hề quên. Chính là cái tên mà Tiểu Thú đặt cho Hoàng Kim Sư Tử Vương. Hoàng Kim Sư Tử Vương vốn hùng mạnh, hiếm khi thua ai. Nhưng lại bị Tiểu Thú đánh bại một lần. Có khả năng tưởng tượng trận chiến ấy kịch liệt tới đâu.
Những chiếc lá xanh biếc của gốc cây Bất Lão Thụ giống như từ ngọc lục thúy tạo hình mà thành. Thân cây có màu vàng óng, phảng phất giống như kim loại hoàng kim đúc. Cả gốc thần thụ tỏa sáng, nhìn liền có cảm giác dị thường phi phàm. Trên cây thưa thớt còn sót lại hơn mười quả trong suốt màu đỏ giống như hồng mã não sáng lập lòe, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
"Vốn trái cây treo đầy cành, có rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà ăn quá ngon . Ta nghĩ để lại một nửa. Kết quả." Nói tới đây. Tuyết Bạch Tiểu Thú chớp chớp đôi mắt to, đích xác lộ ra một vẻ ngượng ngùng hiếm có. Nó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kết quả ta không nhịn được. Ngày ngày ăn. Cứ như vậy sắp ăn cạn sạch. Nhưng mà sau này nhất định sẽ nhịn, chỗ còn lại đều dành cho ngươi."
Tiêu Thần ngưng cười.
"Cây này cũng rất đặc biệt. Ta gọi nó là Ngân Long thụ." Tiểu Thú chỉ một gốc thần thụ toàn thân màu trắng bạc mà ngay cả lá cây cũng trông như Bạch Ngọc. Thân cây cao năm sáu thước, đúng thật thân cây trông giống như Cầu Long, thật sự dị thường. Trên cây lủng lẳng hai ba chục quả màu bạc, mùi hương thấm vào ruột gan.
"Tại vùng đất phong ấn ở biên giới tây nam Cửu Châu ta đã phát hiện nó. Không nghĩ tới bên cạnh có chín con Đại Xà trông coi, dọa ta đến nhảy dựng." Tiểu Thú tựa hồ vẫn còn kinh sợ , nó vỗ vỗ ngực mình mà nói: "A. Nói sai rồi. Là một con Đại Xà có chín đầu. Nó gạt ta nói đó là nó trồng. Kết quả sau khi bị ta bóc trần còn nói đó là cơ hội để nó hóa thành Cửu Đầu Long. Nó vẫn còn đánh lén ta, kết quả bị ta đánh chạy ."
Tiểu Thú nói chẳng hề để ý lại làm cho Tiêu Thần kinh hãi. Nếu như hắn không đoán sai thì Đại Xà kia tất nhiên là cao thủ trên Cửu Châu ---- Cửu Đầu Xà.
Thuộc như lòng bàn tay, Kha Kha giới thiệu cho Tiêu Thần những thần phẩm kỳ thụ trong vườn. Trong Thất Nhạc Viên hào quang lóng lánh thần huy lượn lờ. Có thể nói ngàn vạn ráng lành.
Cuối cùng nó lại chỉ chỉ ba gốc tuyệt phẩm mới trồng gồm cây bàn đào, bích tùng, thần liên.
Thần liên hà, những hạt sen trong suốt. Bích tùng giống như lục ngọc, toàn thân lóng lánh treo đầy quả tùng. Cây đào cao gần trăm mét có vô tận ráng lành lượn lờ. Chính là cây đào tổ tiên.
"Ta ở trong viễn cổ di tích này chỉ tìm được ba gốc này. Nhưng mà ta tin tưởng vẫn còn có Linh Căn tuyệt phẩm khác, nhất định phải tìm được." Nói tới đây đôi mắt to của Tuyết Bạch Tiểu Thú long lanh, tỏa ra muôn vàn vì sao nhỏ .
"Ta cho ngươi một món lễ vật. Là một gốc cây bảo thụ." Tiêu Thần lấy ra Thất Bảo Diệu Thụ, ráng lành lóng lánh, điềm lành tràn ngập.
"Lại không có trái cây mọc." Tiểu Thú nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiêu Thần lập tức bị chọc cười Tiểu quỷ cũng chỉ chú trọng cái ăn được. Nhưng dẫu nói như thế nào thì đó cũng là một gốc cây bảo thụ đích thực nha.
"Ta thấy ngươi sưu tập biết bao nhiêu Linh Thụ có quả nên muốn đưa ngươi một gốc cây không giống loại thường."
"Không có quả thì có gì tốt. Chính bảo thụ này so sánh với nó thì mạnh hơn nhiều." Tuyết Bạch Tiểu Thú nhỏ giọng nói thầm.
Hào quang lóe lên. Thánh thụ chỉ cao bằng bàn tay của Kha Kha hiện ra. Năm phiến ngọc diệp lóe ra ánh hào quang sáng lạn, không ngờ làm Thất Bảo Diệu Thụ trong tay Tiêu Thần mờ đi.
Lại còn áp chế cả Bán Tổ chí bảo.
"Hả." Tiêu Thần phi thường giật mình.
Hắn nhớ lại đủ loại điều kỳ diệu của gốc tiểu Thánh Thụ kia, tiếp nhận cây nhỏ từ trong tay Kha Kha rồi để cho rễ của nó trùm lên trên Thất Bảo Diệu Thụ.
Hào quang lóe lên một cái, Long Tộc Thánh Thụ quay vòng xuất ra những đạo ráng lành. Rễ của nó trong nháy mắt như là sinh mệnh đầy sức sống quấn thật chặt xung quanh Thất Bảo Diệu Thụ. Cuối cùng lại còn cắm rễ vào trong Thất Bảo Diệu Thụ.
Từng đạo thần lực những đợt sóng được hấp thu ra. Bị rễ cây đưa về hướng cành lá của tiểu Thánh Thụ.
Tiêu Thần thất kinh, hắn thật không ngờ cái cây nhỏ của Kha Kha lạicó khả năng hấp thu nguồn gốc lực của Thất Bảo Diệu Thụ.
"Y nha." Tiểu Thú cũng vui mừng kêu lên. Tiểu Thánh Thụ nhiều năm chưa từng Tiến Hóa. Hiện nay lại hấp thu thần nguyên của một món thánh khí. Hơn phân nửa lại sắp có biến hóa .
Long Tộc Thánh Thụ mặc dù chỉ cao một bàn tay. Nhưng nó lại tỏa ra hào quang vô cùng sáng lạn . Hào quang vạn đạo. Ráng lành ngàn tia. Nó cuồn cuộn hấp thu thần lực từ Thất Bảo Diệu Thụ.
Đây là một sự biến đổi làm cho người ta giật mình. Long Tộc Thánh Thụ càng lúc càng sáng lên. Mà Thất Bảo Diệu Thụ lại đang không ngừng mờ đi.
Nhiều năm qua tiểu Thánh Thụ mặc dù xem ra cũng không bất cứ biến hóa gì. Nhưng tốc độ hấp thu lực lượng bên ngoài so với năm đó thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Không quá một canh giờ. Thất Bảo Diệu Thụ liền hoàn toàn lờ mờ không ánh sáng . Mà Long Tộc tiểu Thánh Thụ thì hàng triệu ánh hào quang trông càng thêm phi phàm. Đến cuối cùng, Thất Bảo Diệu Thụ lại hóa thành một cành khô, không còn một chút thần lực dao động nào. Tiêu Thần nhẹ nhàng thổi một hơi, nó lại đã hóa thành bột.
Kết quả này thật sự rất chấn động làm Tiêu Thần có cảm giác khó có thể tin nổi.
Tiểu Thánh Thụ trong lòng bàn tay gần như nghịch thiên.
"A a a. Lá dài ra rồi . . ." Kha Kha hoan hỉ kêu lên. Giống như đứa trẻ tinh nghịch ôm bảo thụ lăn lộn trên cỏ thơm.
Tiêu Thần kinh ngạc phát hiện. Tiểu Thánh Thụ lại nhô ra một cái chồi màu tím. Mặc dù không to hơn hạt gạo nhưng tràn ngập sức sống bừng bừng. Hình hài ban đầu của lá ngọc diệp thứ sáu hiện ra.
"Cây này. Chỉ sợ so sánh Ba Tư Đức cổ mâu và Bạch cốt Quân Vương phiên còn mạnh hơn."
Tiêu Thần lại lấy ra tiểu Thánh Thụ, cầm ở trong tay rồi nhẹ nhàng huy động. Lập tức có muôn vàn đạo ráng lành lan tỏa, nhưng mà hắn phát hiện dùng làm vũ khí thì tựa hồ có điểm không thích hợp.
Kha Kha như là nhớ ra điều gì. Nó quay về chỗ sâu trong thần viên vẫy tay một cái. Một thanh Chiến Kiếm phong cách cổ xưa bay vút lên.
"Cho ngươi." Tiểu Thú đưa Chiến Kiếm cho Tiêu Thần.
"Hai mươi bốn Chiến Kiếm. Lại thêm tứ kiếm của Thanh Liên thiên nữ cùng với thanh này. Trước mắt đã xuất hiện hai mươi chín thanh rồi." Tiêu Thần khẽ vuốt Chiến Kiếm. Đối với hơn hai mươi thanh Chiến Kiếm cùng với cái "Biến mất một" kia, nếu như nói hắn không nghĩ cách đoạt thì đó là không có khả năng. Nhưng mà chuyện như vậy cứ coi như duyên phận. Ngay cả hao hết tâm lực để thu thập thì cũng không nhất định có được toàn bộ.
Trong Thất Nhạc Viên trò chuyện với nhau suốt thời gian dài. Cuối cùng Tiêu Thần nói với Tiểu Thú đang vui vẻ: "Chúng ta ra ngoài đi xem một chút."
"Ừ" Tiểu quỷ chớp chớp đôi mắt to tràn ngập linh khí đầy vẻ lấm la lấm lét. Vốn là nó đến đây định đục nước béo cò, định kiếm chút thu hoạch trong cung này .
Ở chỗ sâu trong cung tiếng giết rung trời. Hiển nhiên còn không xác định được người thắng đích thực . Bên trong cung xuyên thấu những trận dao động khủng bố. Không biết là cấm trận của cung phát ra hay là dao động năng lượng của các vị vương đáng sợ.
Tiêu Thần thu hồi Chiến Kiếm nói: "Chúng ta tách ra đi vào. Trong chốc lát phải làm bộ như không nhận ra. Bây giờ còn không phải lúc ta để lộ thân phận."
Tiểu Thú gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Sau khi vào không nên tranh đoạt, cứ đứng xa xa ngắm nhìn. Bình tĩnh chờ cơ hội."
"Ừ. Ta hiểu." Tiểu Thú chăm chú gật đầu. : "Trước kia ta thu thập Thiên Linh như vậy. Không đến lúc cuối cùng thì không ra tay."
Tiểu tử tinh linh cổ quái này làm Tiêu Thần phì cười.
Lập tức bọn họ tách ra rồi bay vào chỗ sâu trong cung. Từ lối vào truyền đến một trận dao động năng lượng mãnh liệt . Một người thanh niên tóc vàng . Toàn thân đều chìm trong ngọn lửa hoàng kim đầy khí thế coi thường thiên hạ. Hắn phát ra chiến ý cao ngất mà lọt vào cung. Đúng là Hoàng Kim Sư Tử Vương.
Rất hiển nhiên hắn phát hiện Kha Kha. Trong đôi mắt phát ra hai đạo tia sáng dài mấy thước lớn nhìn Tiểu Thú. Trong tình huống công bình quyết đấu đích, một đời hắn chỉ có hai lần bại. Tất cả đều là Kha Kha mang cho hắn. Tiểu Thú phảng phất bẩm sinh khắc chế hắn.
"Hoàng Mao Mao ngươi lại muốn đánh nhau sao? Ta không sợ ngươi." Âm thanh thanh non nớt truyền đến.
Hoàng Kim Sư Tử Vương có một cảm giác phát điên. Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống . Hiện tại không phải lúc kịch chiến cùng Tiểu Thú. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bay vào chỗ sâu trong cung.
Tiêu Thần muốn cười. Cường đại như Hoàng Kim Sư Tử Vương lại bị tiểu tử kia gọi là là Hoàng Mao Mao. Nhất định là khá sầu não không nói nổi.
Cung điện giống như thành một vùng không gian vô cùng rộng lớn.
Các vị vương đánh nhau trên bãi bạch cốt mênh mông, sát khí ngút trời. Xa xa bóng người thấp thoáng, tất cả các vị vương đều đang hỗn chiến. Nơi này còn chưa phải chỗ phong ấn Quân Vương phiên , nhưng mọi người đã bắt đầu đại chiến sinh tử. Một mình Tu La vương độc chiến mấy vị dị tộc vương. Còn Đấu Thần Vương thực lực sâu không thể lường cũng không thấy bóng dáng.
Vào lúc tới gần. Tiêu Thần khoa tay múa chân ra hiệu cho Kha Kha, bảo nó cẩn thận ẩn đi.
"Yên tâm đi. Chúng ta hợp tác. Nhất định sẽ dễ như trở bàn tay." Tiểu tử kia chẳng hề để ý lầu bầu, ra vẻ rất tự tin.
Đúng lúc này. Ân Oánh cùng Yến Khuynh Thành vốn đã rời đi lại lọt vào trong cung. Bên người bọn họ ngoại trừ Kim Tử cùng Tiểu Dực Long ra thì còn có thêm một con Ngũ thải Khổng Tước Vương.
Ngũ Sắc Thần Quang lấp lánh. Một vị dị tộc vương đánh lén hắn bị Khổng Tước Vương lập tức đánh bay đi ra ngoài với sức mạnh chỉ liếc mắt là thấy hết.
"Xoảng xoảng xoảng."
"Ầm ầm ầm "
Ở chỗ sâu trong cung có tiếng xích sắt rung động phát ra. Hơn mười sợi xích sắt to bằng thùng nước được Tu La vương ra sức quay tròn mãnh liệt . Không chỉ có đánh bay vài tên dị tộc vương , mà còn đích xác chấn vỡ phong ấn của đại môn . Hắn xông vào trước.