Hoàng thủy trôi cuồn cuộn, sau khi Long hồn Thủy Tổ lao vào trong biển khơi thì có vẻ Hoàng Hà cũng không phát sinh bất cứ dị thường nào. Tiêu Thần dọc theo Hoàng Hà đi lên thượng nguồn, bay ngang qua cửa nhà cũng không ngừng lại mà nhằm thẳng hướng tây.
Thường Dương Sơn nằm ở tây bộ Cửu Châu. Cùng với năm tháng trôi qua nó đã đổi tên thành Cừu Trì Sơn, tương truyền chính là nơi Viêm Đế sinh ra trong thời kỳ Thượng Cổ, chỉ cách nơi Hoàng Đế sinh ra có một dãy núi.
Có thể nói nơi đây vô cùng phi phàm, liên quan tới rất nhiều đại nhân vật.
Những dãy núi Thượng Cổ liên miên mặc dù không cao, nhưng vẫn phát ra một cỗ khí tức thê lương và hùng vĩ rất xa xưa, phảng phất nguồn gốc của Thần Châu rộng mênh mông hoàn toàn ẩn náu ở trong này.
Một dãy núi nguyên thủy trông đồ sộ cao vút. Mặc dù chiều cao không quá một ngàn mét, nhưng với khí thế hào hùng nó làm cho lòng người sinh ra sự kính sợ mà phải ngửa mặt trông lên.
Sau khi Tiêu Thần đi tới dãy núi này thì lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức hoàn toàn không giống với những vùng khác của Cửu Châu.
Một tòa viễn cổ Thần Sơn bao la hùng vĩ có hình con dê đang nằm, đầu hướng về phương đông, đuôi trỏ về phía tây, nó lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi này. Không biết vì sao mà trong khoảnh khắc trông thấy nó, Tiêu Thần cảm giác nó phảng phất như là một con vật còn sống, tựa hồ là một con cự thú viễn cổ bị phong ấn.
"Ngươi đã đến rồi."
Khi Tiêu Thần đi tới trước quả núi lớn thì thấy Xi Vưu chắp tay đứng thẳng đang cau mày ngước nhìn lên Thường Dương Sơn. Hiện tại Xi Vưu đã sớm khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nó làm cho người ta có loại cảm giác giống như bị quả núi lớn đè xuống.
"Chưa từng có tiến triển sao?" Tiêu Thần hỏi.
Xi Vưu lắc đầu đáp: "Lực lượng phong ấn so với năm đó cường thịnh gấp hàng chục lần, có rung cũng bất động."
Điều này làm cho Tiêu Thần có chút kinh dị. Cùng với năm tháng trôi qua, bất cứ phong ấn chi lực nào lẽ ra càng ngày càng yếu mới đúng, tại sao ở đây hoàn toàn trái ngược như thế?
"Là ai phong ấn nơi đây?"
"Hiên Viên Hoàng Đế." Xi Vưu bình tĩnh đáp.
"Là ông ấy . . ." Tiêu Thần vô cùng kinh ngạc bèn hỏi: "Lực lượng của Hiên Viên đại đế sao lại mạnh mẽ như thế? Thượng Cổ phong ấn đến bây giờ mà vẫn còn không cách nào phá nổi?"
Hắn không khỏi không kinh hãi, Hoàng Đế trong thời kỳ Thượng Cổ mặc dù đã tới gần cảnh giới Tổ Thần, nhưng mà Xi Vưu cũng đã là Bán Tổ cao tầng nên chênh lệch hẳn là không lớn như vậy mới đúng. Không có chuyện đành chịu bó tay đối với phong ấn của ông ta.
Ngay sau đó Tiêu Thần suy đoán ở đây rốt cuộc là người phương nào phong ấn, trong lòng càng thêm rung động. Nhân vật này tại Cửu Châu có tên tuổi lẫy lừng, có thể nói là nổi tiếng.
"Hiện tại đã không phải là phong ấn chi lực của Hoàng Đế, nó đã bị một cỗ lực lượng thần bí hào hùng khác thay thế rồi." Xi Vưu đứng ở dưới chân núi nhìn lên Thường Dương Sơn mà lộ ra vẻ suy tư.
"Tại sao có thể như vậy, có người đời sau tới gia cố thêm phong ấn mạnh hơn sao?" Điều này làm cho Tiêu Thần lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng hắn lại không thể trợ giúp cái gì. Hiểu biết của hắn đối với những chuyện trong thời kỳ Thượng Cổ là có hạn.
Kha Kha nhàm chán ngáp một cái, rồi sau đó "y nha" khoa tay múa chân một hồi, nhỏ giọng nói thầm "Đây là một con dê núi lớn".
"Dê núi lớn . . . Có điểm ấn tượng." Xi Vưu đang bước đi thong thả dưới chân núi chợt đứng cứng đờ. Hắn đã trải qua quá vô số lần lột xác, thân thể thay đổi đến từng bộ phận, trí nhớ thưở nào nếu không phải được Hoàng Đế thức tỉnh thì cũng sẽ không nhớ lại mảy may nào. Hắn không nhịn được nói: "Xem ra ta cần đi tìm người cấp Bán Tổ thượng cổ để hỏi qua về lai lịch quả núi này." Dứt lời, hắn liền phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Tiêu Thần bay chung quanh Thường Dương Sơn một vòng lớn, hắn phát hiện núi này quả thật phi phàm. Có một cỗ lực lượng thần bí mà lại đáng sợ đang nhẹ nhàng dập dờn, căn bản vô phương rung chuyển lấy một phân.
Xi Vưu rời đi một ngày, khi trở về mặt mày nặng nề, hắn trầm giọng nói: "Theo truyền thuyết thì núi này chính là cho là thân thể của một vị Đại Năng thời đại mông muội sau khi chết biến thành."
"Vậy . . ." Tiêu Thần lại một lần nữa thay đổi cách đánh giá Thường Dương Sơn, càng nhìn hắn càng phát giác thật sự đó là một con dê lớn đang nằm.
"Truyền thuyết rằng đó là vị Mùi Dương, một trong mười hai cường giả của nhân gian ở thời đại mông muội."
"Mùi Dương?"
"Không sai, mười hai cường giả ở thời đại mông muội gồm có Tý Thử, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Thìn Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Mùi Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hợi Trư. Họ đã từng uy chấn thiên hạ trong vô tận năm tháng, những cường giả này đơn giản về lực lượng mà nói thì hơn phân nửa có khả năng chống lại Tổ Thần."
Tiêu Thần xác thật đờ ra. Mười hai vị cầm tinh cùng Thiên can địa chi không ngờ còn có lai lịch như vậy, điều này thật sự khiến hắn không thể không kinh ngạc.
Mặc dù đã biết lai lịch, nhưng mà Xi Vưu vẫn không có biện pháp lay động Thường Dương Sơn -- Căn bản đánh không vỡ. Thiết Qua của hắn đã cong lưỡi mà cũng khó lòng bổ đôi quả núi này.
Tiêu Thần lấy ra thanh Chiến Kiếm kia, nhưng mà vẫn vô dụng, cường đại như Xi Vưu cũng không cách nào phát huy hết uy lực khủng bố ẩn chứa trong Chiến Kiếm . Còn trong tay của hắn thì chỉ có thể coi là một khối sắt cực kỳ cứng.
Tiêu Thần cũng không cứ thế rời đi. Hắn bắt đầu ẩn tu ở gần Thường Dương Sơn, hắn hy vọng có thể nhìn thấy Xi Vưu phá vỡ phong ấn, để gặp một lần nhân vật trong truyền thuyết kia.
"Xi Vưu thúc thúc chúng ta đến. . ."
"Xi Vưu thúc thúc chớ trách chúng ta a, chúng ta quên đem một món đồ giao cho thúc. Là phụ thân bảo chúng ta mang đến."
Sau đó nửa tháng, hai tiểu La Lỵ vui vẻ giống như hai Tinh Linh chợt xuất hiện ở Thường Dương Sơn. Bọn chúng cười nói râm ran , như thể trong khoảng thời gian này đang chơi đùa rất vui vẻ.
Đối mặt hai cô nhóc xinh đẹp này, Xi Vưu cũng không có bất cứ biện pháp gì. Hắn hỏi: "Có cái gì muốn đưa cho ta?"
"Hiên Viên kiếm." Nói tới đây, hai tiểu La Lỵ xé rách không gian rồi lấy ra một thanh Hoàng Kim Kiếm hào quang bắn ra bốn phía mà bảo: "Phụ thân nói, Thường Dương Sơn có cái lỗ kiếm, có khả năng kiếm này phá vỡ được."
Tiêu Thần mở mắt, tỉnh lại từ trong tĩnh tu. Hắn bay vọt lên trời để đi tới gần. Kha Kha sau khi thấy hai tiểu La Lỵ thì liền đau đầu, lại hóa thành một đạo bạch quang mà chạy trốn nhanh như chớp.
"Đừng chạy. . ." Hai tiểu La Lỵ lần này không thèm quấy rầy Tiêu Thần, trực tiếp truy theo tiểu thú kia.
Xi Vưu đặt tay lên Hiên Viên kiếm, thở dài mà nói: "Trải qua tử kiếp ở Long Đảo , ông ta từ trạng thái đỉnh phong gần ngang Tổ Thần bị đánh rớt xuống. Hiện tại ông ấy lại đạt tới cảnh giới này, có lẽ còn cách ngày đột phá vào cảnh giới Tổ Thần không xa ."
Chí bảo hàm chứa tính mạng Bán Tổ sẽ cùng với sự tăng tu vi của Bán Tổ mà thăng bậc. Xi Vưu đã cảm nhận được sự cường đại và đáng sợ của Hiên Viên kiếm .
Xi Vưu cùng Tiêu Thần đồng thời bắt đầu hành động, quả nhiên ở giữa Thường Dương Sơn tìm được một cái lỗ kiếm. Xi Vưu cầm Hiên Viên kiếm trong tay đâm vào mãnh liệt.
Hoàng kim thần quang phóng thẳng lên trời cao. Nhưng ngoài dự liệu của Xi Vưu cùng Tiêu Thần, ngay sau đó từ trong lỗ kiếm lại phun ra từng đạo huyết quang. Mặc dù chỉ là sương bụi nhưng phảng phất như là có dòng suối máu đang phun trào.
"Nó. . . còn sống ?" Xi Vưu thất kinh, lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi, phong ấn chi lực của Hiên Viên năm đó đã làm thức tỉnh sức sống của nó, khiến nó dần dần có dấu hiệu hồi phục. Sau khi dung hợp với Hiên Viên chi lực thì nó vừa từ từ lớn mạnh cùng tỉnh giấc lại."
"Oanh "
Một tếng long trời lở đất, tất cả những dãy núi chung quanh vào giờ khắc này cùng bắt đầu lay động, những tảng đá lớn vô tận bắn lên trời cao. Từ xa nhìn lại, phảng phất như có vô tận sao sa đang xé rách không trung.
Đây mới chỉ là bắt đầu, Thường Dương Sơn rung chuyển manh, chung quanh nó như là đang xảy ra biển gầm. Những dãy núi ở gần nó bị vỡ vụn trước tiên, giống như là được đắp bằng cát rồi khi thủy triều rút thì trong phút chốc hóa thành hư ảo.
Trong tiếng nổ ù ù, từng mảng từng mảng những quả núi lớn chung quanh rẽ đất chui lên. Nó bị một cỗ lực lượng hào hùng xé rách mà chia năm xẻ bảy, rồi sau đó bắn về phía chân trời.
Như là núi lửa bộc phát. Như là tận thế đã tới, tất cả chung quanh Thường Dương Sơn đều bị hủy diệt, những dãy núi nguyên thủy hùng vĩ nhanh chóng sụp đổ, vô số đỉnh núi bị nát vụn . . . Nhoại trừ Thường Dương Sơni, không ngờ chung quanh đã hoàn toàn hóa thành một mảng sa mạc rực vàng, cả vùng núi non rộng năm trăm dặm bị phá huỷ hoàn toàn!
Huyết quang ngút trời Thường Dương Sơn tuôn ra từ lỗ kiếm đang từ từ hé ra kia, vô số những tia chớp màu đen đang điên cuồng giáng xuống, sấm sét vang lên liên hồi. Thường Dương Sơn đã bị nứt ra làm hai nửa.
"Không phải Tổ Thần mà sau khi chết thân thể cũng có uy năng như vậy . . ." Xi Vưu kêu lên.
Thường Dương Sơn đã bị bổ ra. Huyết sắc quang hoa tràn ngập so với huyết vụ chân chính thì không khác gì.
"Hình Thiên còn không tỉnh lại thì đợi khi nào? !" Xi Vưu hét lớn.
Từ trong bụng Thường Dương Sơn kia đột nhiên phát ra một cỗ "Thế" cường đại, nó làm rung chuyển khắp mặt đất, năng lượng dao động ngập trời phóng lên cao. Những vì sao ngoài bầu trời đều bắt đầu lay động.
Vào giờ khắc này, đại địa Cửu Châu tựa hồ đều bắt đầu rung động, phàm là tu giả thì đều cảm ứng. Có rất nhiều lão nhân cũng biết một cường giả vô phương tưởng tượng được đang thức tỉnh rồi.
"Oanh "
Thường Dương Sơn lay động. Vô tận thần quang bắn lên trời cao. Nó khơi thông hàng tỉ tinh quang trên vòm trời, một cái đầu lâu phóng lên cao để đón nhận sự gột rửa kia từ những vì sao vô tận trên vòm trời mênh mông.
Vô số đạo tinh quang rơi xuống, đồng thời rọi hào quang vào Hình Thiên cụt đầu.
Đó là một nam nhân khí phách bức người . Mặc dù đôi mắt đang nhắm lại nhưng vẫn thấy rõ là tuyệt đại nhân vật duy ngã độc tôn không chịu kém ai, khí phách vĩ đại nuốt sơn hà nhìn một cái không sót gì, tuyệt đối là loại người nắm thiên địa trong tay. .
Hình thiên vũ kiền thích, mãnh chí cố thường tại. (Hình Thiên múa thuẫn búa, ý chí cao muôn đời).
Đây là Chiến Thần Cửu Châu! Một nhân kiệt không sợ trời không sợ đất có một không hai trong thời kỳ thượng cổ , đủ để tranh giành cùng Hiên Viên đại đế vốn gần đạt cảnh giới Tổ Thần.
Hàng tỉ tinh quang ngưng tụ xuất ra hào quang vô tận để khôi phục lại thân xác cho hắn. Một nam nhân khôi ngô cao lớn từ từ hiển linh ra, hai tròng mắt đóng chặt chậm rãi mở ra, đôi mắt sáng ngời đủ khiến trăng sao thất sắc mở hẳn ra.
Hình Thiên tư thế oai hùng rạng ngời, thân thể giữ lại trạng thái thanh niên tại thời đỉnh phong. Nhưng con ngươi lại có vẻ vô cùng thâm thúy, biểu lộ ra tầm nhìn xa trông rộng.
Không có một chút điên cuồng vì bị phong ấn suốt vô tận năm tháng , hắn có vẻ rất bình tĩnh. Hắn xoay thân hình khôi ngô cao lớn, dành cho Xi Vưu cái gật đầu rồi nói: "Rốt cục lại gặp nhau."
Tiêu Thần yên lặng quan sát, trong lòng có sự ngưỡng mộ. Hình Thiên là Chiến Thần vì chốn đại địa này, nhân vật thế này có lẽ sớm muộn gì liền có thể đột phá bước vào cảnh giới Tổ Thần.
Hình Thiên tóc tung bay rối bời, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn trong nháy mắt truyền lan ngàn dặm. Ngay sau đó hắn cau mày bảo : "Linh khí trên phiến đại địa này đã khô cạn ."
"Vô tận năm tháng đã xảy ra quá nhiều chuyện. . ." Xi Vưu khẽ thở dài.
"Ta cảm giác được hơn mười cỗ thần niệm cường đại đang nhìn ta." Hình Thiên nhìn khắp tám phương mà để lộ ra sự lạnh lùng vui vẻ.
"Bọn họ đến từ Trường Sinh Giới và Tu Chân Giới, trước mắt đều đang dung túng cho đệ tử chiếm trước các quả núi linh thiêng ở nhân gian." Xi Vưu giải thích.
Trong ấn tượng của Tiêu Thần, Xi Vưu đã đủ mạnh mẽ, có thể nói là nam nhân trong nam nhân. Nhưng khi so ra thì Hình Thiên lại càng thêm cường thế. Thách thức thiên hạ, chẳng chịu kém ai, đó chính là nhân vật không sợ trời cao.
Hình Thiên nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng âm thanh cực kỳ có lực: "Đến nhân gian là địa phương nào, bảo bọn họ từ đâu tới đây thì quay trở về chỗ đó đi!"
Xi Vưu lắc đầu, đáp: "Có nửa số người đều là đích thực chứng minh được là từ nhân gian."
"Cội rễ ở nhân gian, tâm cũng trở về nhân gian thì có khả năng lưu lại. Nếu là lòng chỉ nghĩ về Giới của hắn, muốn tranh đoạt nhân gian thì ta đích thân đưa bọn họ trở về." Hình Thiên lên tiếng cực kỳ có khí phách.
Xi Vưu tóc tung bay rối bời cũng trầm giọng nói: "Được, chúng ta triệu tập cố nhân, lại liên thủ đánh nhau với thiên hạ!"
"Hừ "
Từ phía chân trời xa xôi truyền đến một tiếng hừ lạnh, Hình Thiên cùng Xi Vưu đồng thời nhìn về phía đông.
Thân thể Hình Thiên đã ngưng tụ mà thành từ tinh quang. Hắn lắc người mạnh, hàng tỉ tinh quang vỡ vụn để hắn bước đi. Hắn cất bước đi tới gần Tiêu Thần, nhìn chăm chú vào hắn mà bảo: "Ta tu chiến lực, trong cơ thể ngươi ta cũng cảm nhận được lực lượng đồng dạng."
Rồi sau đó hắn cước đạp hư không, bước dài đi về phương đông, âm thanh truyền lan ngàn dặm: "Hôm nay Hình Thiên ta muốn tiêu diệt một Bán Tổ để lập uy!"