Tiểu thú trắng muốt mang bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn trộm đi, khiến Tiêu Thần chết lặng. Tiểu gia hỏa này thật đúng là trời sinh linh giác vượt xa người thường chuyên môn tìm kiếm bảo vật. Trên Long Đảo thì Tiêu Thần đã nhìn ra rồi, thiên tài địa bảo khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó, ngay cả thiên công bí tịch bậc này cũng khó có thể may mắn tránh khỏi. Thật khiến người ta căm lặng rồi.
“ Y y nha nha…” Kha Kha ngây thơ nháy động mắt to, tựa hồ muốn nói đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Sau đó đem quả trong suốt toát ra mùi thơm mê ngươi cho Tiêu Thần.
“ Đây không phải là Hỏa Vân quả chứ? Trong truyền thuyết mười năm nở hoa, mười năm kết quả, mười năm trưởng thành.” Trải qua một phen phân biệt tỉ mỉ, Tiêu Thần xác định đây thật sự là Hỏa Vân quả, thế nhưng hắn có một loại dự cảm không tốt.
Một chuỗi chừng ba mươi Hỏa Vân quả như thế giống như một chuỗi nho hồng trong suốt. Tiểu gia hỏa này là lấy ra từ đâu, sẽ không từ trong trọng địa của Bất Tử Môn trộm ra chứ? Nếu như là như vậy thì tiểu tử kia khẳng định là mang đại họa rồi. Bởi vì nếu nó mang trở về một chuỗi như thế như vậy với tính cách của nó mà nói khẳng định đã sớm ăn no, hiện tại đem chuỗi Hỏa Vân quả đưa trở về cũng đã muộn.
Tiêu Thần cầm bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn và chuỗi Hỏa Vân quả mà rối loạn một hồi. Loại chuyện này thật không dễ xử lý tốt.
“ Ta không phải đã nói rồi sao, hiện tại nghìn vạn lần không nên gây họa, ngươi… ngươi như thế nào đem trấn giáo chí bảo của ngươi ta trộm về? ”
Đối với tiểu thú trắng muốt cũng không phải quở trách gì. Nếu sự tình đã phát sinh thì quở trách cũng không được gì. Hiện tại chủ yếu là nghĩ biện pháp cứu bổ. Chỉ là dù sao cũng trộm rồi, trước nhìn đã rồi nói sau. Tiêu Thần một bên quở trách Kha Kha, một bên bắt đầu nhìn bảo điển trong truyền thuyết này.
Chẳng qua, Kha Kha cũng nói gì, thở phì phò đem chuỗi Hỏa Vân quả đoạt trở lại. Bản thân cầm một viên bắt đầu hưởng dụng.
“ Hắc, ngươi vẫn còn tính trẻ con à, lẽ nào ta nói sai ngươi sao? ”
Tiểu thú trắng muốt cũng không biện giải, cho đến khi mang chuỗi Hỏa Vân quả một hơi ăn sạch. Sau đó chậm chạp kéo góc áo của Tiêu Thần ý bảo hắn theo.
Tiêu Thần trong lòng khẽ động, mang bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn theo nó rời khỏi tịnh xá, sau đó bọn họ bay qua hậu sơn một đường hướng bắc. Thẳng đi ra ngoài hai mươi mấy dặm mới thấy được. Tiêu Thần thật không ngờ tiểu thú trắng muốt lại đưa hắn đến một tòa núi đá dốc đứng. Sau đó thân hình chợt lóe đem hắn dẫn vào trong một tòa cổ động.
Ngọn núi toàn đá này tịnh không cao lớn lắm. Cổ động rất sâu, ngoằn ngoèo khúc chiết. Trên đường càng có rất nhiều lối rẽ, rất dễ khiến người ta bị lạc. Đi một lúc rất lâu thì Tiêu Thần cảm giác được lớp lớp sóng nhiệt kéo tới, bên trong dĩ nhiên có suối nước nóng chạy cuồn cuộn.
Lại đi về trước một chút, phía trước lóe ra ánh sáng, hắn theo tiểu thú trắng muốt tiến vào bên trong một động phủ ngầm trống trải, trên tường đá khảm rất nhiều Dạ Minh châu khiến nơi đây sáng như ban ngày.
Vừa tiến vào thì đầu tiên là Tiêu Thần giật minh, sau đó lại vui vẻ, chỉ thấy lần lượt trên vách tường tại suối nước nóng cách đó không xa treo đầy Hỏa Vân quả trong suốt lóng lánh như một chuỗi Hồng Bảo thạch ( Ruby…), phát ra hương thơm mê người. Mà Tiểu Quật Long đang ăn no thỏa mãn, nửa đoạn thân thế chìm trong suối nước nóng. Tiểu tử này cho tới này đều là bộ dáng tàn khốc, thần thái như vậy thật sự là hiếm thấy.
Tiêu Thần đã biết mắng oan tiểu thú trắng muốt, chỉ là trong lòng giật mình không thôi, xem ra gọi nó là ‘ tầm bảo thú ’ thật hết sức thỏa đáng rồi, Hỏa Vân quả tại trong lòng núi bí mật như vậy đều bị nó tìm được, thật khiến người ta căm lặng.
“ Hừ” Kha Kha cư nhiên phát ra tiếng hừ rất nhân tính, dường như đang biểu đạt sự bất mãn.
“ Được rồi, trách oan cho ngươi rồi. Ta nghĩ ngươi đổi tên đi, không nên gọi Kha Kha mà là gọi ‘ Thông Cật’ mới đúng, ta nhìn cái thiên tài địa bảo gì cũng không qua được lòng bàn tay của ngươi a.”
Quan sát động phủ tỉ mỉ một phen, Tiêu Thần phát hiện được vài thạch thất do người khai mở, từng cái bàn đá, ghế đá, giường đá, mà trong tay hắn cầm là bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn. Dĩ nhiên là bị tiểu thú trắng muốt phát hiện ở đây, bởi vì trên giường đá có hé ra vết bụi rất rõ.
Tiêu Thần lập tức phá lên cười, hắn biết thần công của Bất Tử Môn cũng không có mất đi, mà hắn ở chỗ này có được một quyển bảo điển giống nhau. Yên tâm tham khảo tu luyện.
Công pháp hắn tu luyện nguyên bổn là từ Hoàng Hà cổ bi và thần bí thạch bi trên Long Đảo. Tuy nhìn đã tiến thêm một bước hoàn thiện thế nhưng không chính xác là hoàn toàn hiểu biết trọn vẹn. Bất quá uy lực xác thực là rất lớn, công pháp khác nếu như không phải đặc biệt nổi danh thì đối với hắn căn bản không có bất kì lực mê hoặc gì. Thế nhưng công pháp mà Tà Vương lưu lại đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn, hắn muốn nhìn một chút bất thế thiên công mà vị kỳ tài ngút trời trong truyền thuyết này sáng tạo ra. Biết đâu có thể khiến hắn suy luận, lĩnh ngộ ra một ít pháp quyết huyền diệu.
Một bên hưởng dụng Hỏa Vân quả có thể bổ sung tinh khí thần. Tiêu Thần một bên tìm hiểu bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn. Chính là vừa nhìn qua hắn đã bị hấp dẫn thật sâu, Tà Vương quả thật là nhân kiệt, sáng chế công pháp tự mở ra một con đường cùng với công pháp của giáo phái người bất đồng trên bản chất.
Tìm hiểu Bất Tử Ma Công, Tiêu Thần dường như trải qua lịch trình mà Tà Vương sáng tạo ra công pháp. Hắn lâm vào sâu trong đó.
Chỉ là, môn kỳ công này quá mức huyền bí khó lường rồi. Mới đầu còn tốt, càng đọc về sau Tiêu Thần càng cảm thấy thâm sâu tối nghĩa. Không bao lâu hắn liền lâm vào trùng điệp ảo giác. Đến cuối cùng càng suýt nữa hộc máu, chung quanh dường như có vô số thiên ma hét rống khiến tâm linh chập chờn, linh hồn muốn vỡ.
Tiêu Thần hít sâu một hơi, lặng yên vận chuyển công pháp, qua một lúc lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại. Thầm than môn kỳ công này quả thật không hổ là bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn, không hổ là do nhân kiệt Tà Vương sáng chế. Thật sự quá mức tà dị rồi. Người bình thường đọc gần phân nửa chỉ sợ cũng sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Hắn nhớ lại một truyền thuyết, tại Nhân Gian Giới thì lúc Tà Vương mới sơ thành Bất Tử Ma công. Công pháp chưa hoàn thiện kia đã từng khiến vô số người tranh chấp, phàm là người nhìn qua công pháp đều không sai biệt lắm linh hồn tan vỡ. Tà danh của Tà Vương cũng bởi vậy mà càng thịnh.
"Bảo điển. Thiên công!" Tiêu Thần cảm thán.
Bảo điển trấn giáo này đích thực có chỗ độc đáo, trong đó trình bày phương pháp dùng ít lực lượng nhất phát huy ra uy lực lớn nhất: ‘ Thần Ma Bất Diệt Ấn ’ vang dội cổ kim.Do đó đạt được trình độ dùng yếu đánh mạnh, dùng nhỏ giết lớn, khiến người ta sợ hãi than. Đây là nguyên nhân chủ yếu mà Bất Tử Ma Công uy chấn thiên hạ. Mỗi phân lực lượng đều phát huy ra hạn độ lớn nhất.
Khiến Tiêu Thần cảm thấy hứng thú còn có ghi chép về ‘ Bất Tử Thiên Dực.’ Khiến năng lượng thực chất hóa, tu ra Bất Tử Thiên Dực của bản thân. Khiến võ giả tại là có thể bay lượn trên không, cái này đối với Tiêu Thần mà nói là có lực mê hoặc lớn. Có thể ngự không là thần thông mà hắn tha thiết mơ ước, mà bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn lại vừa vặn giải quyết vấn đề này.
‘ Thần Ma Bất Diệt Ấn ’ và ‘ Bất Tử Thiên Dực ’ là hai bộ phận tối tính hoa trong bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn. Cũng chính là hai yếu tố khiến môn kỳ công này uy chấn thiên hạ. Trở thành một trong thiên công cực kỳ nổi danh.
Tiêu Thần chỉ là nhìn lướt qua một bộ phận, không thể nhanh như vậy nắm giữ. Thế nhưng trong lòng đã có tính toán, hắn nguyên bản tu luyện thần bi huyền công không thể ngừng lại. Nhưng có thể dung nhập một số pháp môn kỹ xảo hữu hiệu.
Tỷ như nói ‘ Thần Ma Bất Diệt Ấn ’ có thể phát huy uy lực lớn nhất của mỗi phân lực lượng, đem loại kỹ xảo này có thể xảo diệu dụng nhập vào, còn có ‘ Bất Tử Thiên Dực,’ chỉ cần quán thông mạch lạc một bộ phận mà dùng thì có thể khiến năng lượng tự phát ra từ sau lưng. Hoàn toàn có thể kết hợp vào mà hình thành thần cánh có thể bay lên trời.
Tiêu Thần trong lòng khó có thể bình tĩnh, đem tuyệt học danh chấn thiên hạ trong công pháp dung hợp tiến hành tu luyện không nghi ngờ sẽ nâng cao một bước. Cuối cùng, hắn toàn tâm tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu. Hoàn toàn không cầu lý giải, máy móc đem bảo điển trấn giáo của Bất Tử Môn ấn nhập trong đầu. Hắn không dám đi hiểu rõ tinh tế, bởi vì trong thời gian ngắn không thể ngộ ra tinh diệu của nó. Cường hành như đại đa số người như vậy sẽ chỉ làm linh hồn tan vỡ.
Ấn ký thật sâu trong tâm hải, Tiêu Thần thở phào một cái. Hắn không thể đem bảo điển theo bên người, cũng không thể mỗi ngày đều đến đây. Phương pháp an toàn nhất chính là dụng tâm mà nhớ.
Ngắt lấy vài chuỗi dài Hỏa Vân quả. Tiêu Thần để tiểu thú trắng muốt dẫn ra khỏi mê cung ngầm này về đến chỗ ở.
Tại lúc trở về, mơ hồ Tiêu Thần thấy một thân ảnh ở phía trước lung lay hoảng hốt, hình như là trù phòng ở đó. Đó là một tiểu trù phòng, chủ yếu là phục vụ tại hậu sơn, hậu sơn chính là trọng địa của Bất Tử Môn, dường như có siê cấp cao thủ ân cư ở đó. Mà chỗ Tiêu Thần ở hiện nay là đan xen giữa hậu sơn và tiền sơn, bởi vậy thức ăn thường ngày cũng do nơi đó cung ứng.
Thấy thân ảnh khả nghi như thế. Hắn cảm giác có chút kỳ quái, vô thanh vô tức lẻn đến, đi đến chỗ sáng đèn. Linh giác không nghe không thấy liền đoán được tất cả.
Mỗi bữa chiều trong ngày đều có người tìm Tiêu Thần hỏi về thực đơn, mà người bên trù phòng sẽ tại buổi chiều sớm chuẩn bị tốt bữa sáng cho ngày hôm sau. Người lại chuyên môn chuẩn bị bữa sáng cho hắn lại lén bỏ vào không ít bột thuốc.
Tựa hồ là người bên cạnh Tần Nghị. Tiêu Thần trong nháy mắt đã sáng tỏ tất cả, Tần Nghị là muốn đối phó hắn. Đợi người nọ rút đi, Tiêu Thần bình tĩnh tiêu sái đi vào. Hôm nay tu vi hắn đã tới cảnh giới này, mặc dù trúng độc cũng có thể rất nhanh bài trừ ra ngoài cơ thể, trừ phi là dược vật đặc thù.
Lấy một ít thức ăn đi ra phía sau, tại trong rừng mạnh mẽ nắm một con thỏ rừng ép ăn xuống. Kết quả con thỏ mắt liền tái, luống cuống không ngớt. Quan sát nửa ngày, Tiêu Thần mới biết được công dụng của bột thuốc. Con thỏ đực mắt xanh đang truy tìm thỏ cái khắp núi.