Lưng bị cắm hai con hao nhọn, mũi đao có lẽ đã chạm đến phổi làm hắn hít thở không thông, nhưng thần tiễn vẫn cắn răng chịu đựng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao về phía Takeshi, thật sự muốn một cước đạp chết tươi tên đáng ghét này.
Vút vút vút
Tiếng xé gió sau lưng làm Thần tiễn cũng phải thấy ớn lạnh cả xương sống, hắn thét lên một tiếng rồi liều mạng dùng linh lực bao bọc toàn bộ cơ thể, tuy thế vẫn không ngăn được loạt phi tiêu cắm phầm phập lên lưng mình, chỉ làm cho chúng đỡ cắm sâu vào trong cơ thể thôi.
Tuy vậy, hắn vẫn bị đấy văng lên thêm vài bước về phía trước.
Chưa kịp định thần lại, Thần tiễn đã thấy bụng mình đau nhói, hắn gian nan ngẩng mặt lên thì thấy đối diện mình là một khuôn mặt quỷ quái dữ tợn, với hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, đã nhìn qua cả chục lần rồi, tất nhiên hắn biết, đây là thức thần của Takeshi. Lúc này, bàn tay lực lưỡng của nó đã đặt trên bụng hắn, hai chân dẫm xuống đất, phát lực.
Uỳnh… Không khí như bị chấn động bởi một quyền đánh ra từ cánh tay mạnh mẽ ấy, dư lực chấn văng toàn bộ những phi đao, phi tiêu cắm trên lưng Thần Tiễn.
Hộc…
Thần tiễn không kềm được mà phun ra một ngụm máu tươi, rồi bay như một cánh diều dứt dây về hướng ngược lại, năm xõng xoài trên mặt đất. Dù có linh lực bảo vệ, nhưng cơ thể hắn lúc này cũng đã bị nội thương nghiêm trọng, thật sự đã mất khả năng hoạt động.
Bên trong xe ngựa, Takeshi sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài, trên tay hắn vẫn còn cầm một lá bùa đang bốc khói, trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn đã triệu hồi ra thức thần giáng một kích thật mạnh vào Thần tiễn đang lao đến, và hắn đã thành công, đối thủ mà hắn cảm thấy đáng ghét nhất, giờ này đã nằm xõng soài đằng xa. Sau khuôn mặt âm trầm của mình, nội tâm hắn đang âm ỉ kích động thật lớn.
Sướng quá.
Đánh được kẻ mình ghét thật sự cảm thấy rất dễ chịu, cảm giác khoan khoái làm tâm tinh hắn như được gột rửa, có vẻ sắp có đột phá về mặt cảnh giới đến nơi.
“Shirayuki.” Takeshi gọi.
“Vâng, thiếu chủ ! “ Shirayuki phủi phủi lớp bụi rồi ứng tiếng.
“Giải quyết nốt cho xong đi.”
“vâng.” Cô ta đáp một tiếng rồi từ từ tiến về phía thần tiễn, hai tay cầm hai thanh Kunai (http://media.giantbomb.com/uploads/6/66178/1181587-kunai7.jpg) thay thế cho hai thanh tiểu kiếm vẫn còn cắm trên lưng hắn.
Thần tiễn nằm vùi mặt vào đất cát, máu từ những vết thương vẫn rỉ ra từng đợt, cơn đau từng chập kéo đến làm hắn rất nhanh đã lâm vào mê sảng.
…
…
“Thần tiễn, con có biết người tu chân chúng ta khác với phàm nhân ở điểm nào không !?”
“Đó là chúng ta có thể sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, tu luyện đến cảnh giới cao có thể điều khiển thiên địa linh khí để chiến đấu.” Thiếu niên thần tiễn dùng ánh mắt kiên nghị nhìn vào lão nhân trước mắt đáp.
“vậy con có biết thiên địa linh khí trên thế giới này từ đâu mà có không !?”
“Không phải từ khi thiên địa mới thành hình đã có rồi sao ạ !?”
“Sai rồi, toàn bộ thiên địa linh khí trên thế giới này, hay đúng hơn, toàn bộ các loại thuật pháp, sức mạnh không phải của con người trên địa cầu đều đến từ một thứ. “ Ông lão nhắm mắt vuốt râu bắt đầu giảng giải.
“Sao nghe giống định nghĩa về cube của IMI thế ạ !?”
“Hừ, người của IMI luôn tự phụ là biết hết mọi thứ, còn muốn tính ra khả năng sử dụng sức mạnh bản nguyên địa cầu của từng người, bọn chúng còn cuồng vọng hơn người tu chân chúng ta, nhưng quả thật cũng có vài phần bản lĩnh.”
“vậy tức là đúng rồi ạ !?”
“Đúng, cube của IMI, hay định giới lập phương của chúng ta, đều là một thứ. Khối vuông vĩ đại đó là khởi nguồn của mọi loại sức mạnh trên thế giới này, chỉ những người được chọn mới có thể vận dụng được sức mạnh của nó, từ đó diễn hóa ra nhiều khả năng khác nhau, trong đó, thuật tu tiên của chúng ta là công pháp có thể khai thác được sức mạnh của thứ này nhiều nhất. Sau này khi có thành tựu, con có thể đến tiên giới, hấp thu tiên khí, còn mạnh gấp trăm lần hấp thu linh lực ở địa cầu này.”
Nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt, nhìn vào ánh mắt kiên nghị, cơ thể chưa phát triển hết nhưng tràn đầy sức mạnh của hắn, ông lão khẽ gật đầu tán thưởng rồi nói tiếp:
“Người tu tiên chúng ta, ngay từ những bước đầu đã được xác định là đi trên con đường không giống phàm nhân, con có hiểu không !?”
“Hiểu, thưa Trương lão.” Thiếu niên gật đầu đáp.
“Đã xác định là chúng ta không giống người thường, vậy tự chúng ta phải hiểu rõ bản thân mình, chúng ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với bọn họ, vậy nên chúng ta phải có một khí chất đặc thù của mình, đó là gì, con biết không !?”
“Là kiên trì, không ngừng cố gắng để giữ lấy sự cách biệt đó !?”
“Sai, là kiêu ngạo, con phải luôn giữ được sự kiêu ngạo của riêng mình, và cũng luôn phải có thực lực tương xứng với sự kiêu ngạo đó, thực lực của con, là để bảo vệ lấy sự kiêu ngạo trong nội tâm này.”
“Chúng ta không giống với người thường, chúng ta ở một đẳng cấp khác.”
“Công pháp tu tiên có thể điều động thiên địa nguyên khí là công pháp mạnh nhất có thể khai thác sức mạnh của định giới lập phương.”
“Là người có tu chất tu tiên, con phải lấy đó làm kiêu ngạo, đó cũng là ranh giới lớn nhất giữa chúng ta và những kẻ khác.”
“Là kiêu ngạo sao !?” Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, hắn ngồi đó nhắm mắt nhập định, miên man suy nghĩ.
Hắn cứ ngồi như vậy không để ý đến thời gian, dùng những lời mà lão nhân nói để cọ rửa tâm cảnh của mình.
…
Không biết bao lâu sau, thiếu nên Thần tiễn mở mắt ra, cặp mắt hắn lúc này anh khí sáng bừng, tràn đầy một cỗ ngạo khí khó tả, tuy chỉ mang mác, nhưng cũng nhận được sự tán thưởng cùng nụ cười hòa ái của ông lão, hắn cất giọng, giọng nói mạch lạc hơn trước đây rất nhiều:
“Con hiểu rồi thưa Trương lão, từ bây giờ, con sẽ sống cùng sự kiêu ngạo này, không cho phép bất cứ kẻ nào làm nó lung lay.”
Ông cụ vuốt chòm râu, mỉm cười rồi gật đầu hỏi:
“Nếu có kẻ nào đó làm vấy bẩn sự kiêu ngạo của con !?”
“Đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra được luôn.” Thiếu niên khẳng định.
“Nếu có kẻ nào muốn dẵm lên sự kiêu ngạo của con !?” Ông lão nói tiếp.
“Đánh cho nó vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tốt. Từ giờ, con sẽ là chân truyền đệ tử của Trương Chân ta, tu chân giả hóa thần kỳ duy nhất trên hành tinh này.”
…
“Giữ lấy sự kiêu ngạo à !?” Thần tiễn nằm bẹp dưới đất lẩm bẩm, hắn đang bắt đầu mê sảng. Nhìn hình tượng của hắn lúc này quả thật chẳng ra sao, khuôn mặt anh tuấn bị vùi vào đất, mông còn hơi bị cong lên như chờ người ta mang chai dầu đến thông cho một lỗ nữa.
Shirayuki tất nhiên nghe thấy tiếng thần tiễn lẩm bẩm, cô chỉ còn hai cây kunai cuối cùng này, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cô đồng loạt phi chúng về phía Thần tiễn, trời mới biết trước lúc sắp chết hắn có chó cùng dứt dậu không.
Phập phập, hai cây kunai vậy mà lại cắm không trúng mục tiêu, thần tiễn dùng một tư thế hết sức khó coi lăn lộn trên mặt đất, nhưng nhờ vậy mà lại tránh thoát được một đòn này.
“Sư phụ à, mạng sắp mất đến nơi rồi còn giữ kiêu ngạo cái quái gì nữa, con sắp thăng rồi đây, nhưng chí ít…” Hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm, cả người bắt đầu co giật không ngừng, do mất quả nhiều máu, cơ thế hắn bắt đầu có dấu hiệu không xong rồi.
“Cá đã trên thớt rồi còn cố giãy dụa ! “ Shirayuki bực bội kêu lên một tiếng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt lấy một thanh kunai, nhào vào thần tiễn, di chuyển nhanh đến mức chỉ còn một đám tàn ảnh, mũi kunai chĩa thẳng vào cổ họng hắn.
“Chí ít, cũng phải kéo một đứa đi theo cùng.” Thần tiễn hét lớn một tiếng rồi dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, cũng nhào vào Shirayuki. Hắn lệch người ra một chút để thanh kunai cắm chệch đi, miệng há ra, nhè vào phía cổ họng Shirayuki mà cắn.
Trong lúc sinh tử con người vẫn có thể phát huy ra được bản năng vốn có của mình, Thần tiễn cũng vậy.
Cào, cấu, cắn xé, đều là những bản năng cơ bản nhất của nhân loại, hắn vừa thực hiện một loạt những động tác ấy vừa cười tự giễu trong đầu: “Cuối cùng mình vẫn chỉ là con người thôi !”
Tất nhiên hắn không thành công, mũi Kunai của Shirayuki tuy cắm thẳng vào xương bả vai của hắn, bị các cơ thịt kẹp chặt lấy, nhất thời không rút ra được, nhưng cô cũng vẫn còn một tay nữa.
Bốp, một cái tát trời giáng vang lên, trên mặt thần tiễn hiện ra năm vết ngón tay, ra mặt bị toác ra, rớm máu, nhưng cũng không hất văng được hắn ra, tiềm lực của con người vào những lúc sinh tử cuối cùng thường thể hiện vượt xa bản lĩnh thường ngày của họ.
Phập, hai hàm răng của thần tiễn cuối cùng cũng cắn được một vật gì đó, hắn lúc này đã hoàn toàn lâm vào mê sảng, chỉ biết tấn công theo bản năng, nên chỉ biết dùng hết sức bình sinh cắn chặt lấy thứ đó.
…
Trong mắt Takeshi, cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này hoàn toàn là một trò lố bịch, một kẻ sắp chết lại đột nhiên bật dậy như cương thi, né được hai thanh kunai phi đến với tốc độ không thua gì đạn bắn, lại còn có thể phản kích lại, chỉ là có hơi…
Takeshi không biết nên nói gì cho phải, bời vì lúc này hắn đang nhìn một đôi nam nữ dính chặt vào nhau, nữ thì một tay để trên ngực nam, không ngừng khoét sâu thêm vết thương chỗ gần vai của hắn, nhưng cũng không rút thanh Kunai ra được, okay, cái này cũng không nói làm gì.
Chỉ là tên đàn ông kia đang vô sỉ, cắn chặt mảnh áo trước ngực cô gái không buông, mặc cho tay còn lại của cô ta không ngừng tát lên mặt hắn, luôn miệng kêu : “hen tai” ( Biến thái).
Trong mắt Takeshi, đây đúng là một màn lố bịch. Cái khí chất trầm ổn, lúc nào cũng lặng lẽ theo sau lưng hắn của Shirayuki đi đâu mất rồi !? Trông cô ta lúc này cứ như thiếu nữ đang bị mấy thằng xã hội đen quây lại sàm sỡ, muốn phản kháng mà không có lực vậy.
Takeshi thở dài, một lá bùa hiện lên trên tay hắn, rồi phiêu phù trước mặt, hiện lên một đồ án hình khối lập phương, bên trong đó bao bọc một ngôi sao năm cánh với những điểm sáng di chuyển không ngừng. Hắn muốn dùng thức thần để giải quyết chuyện này cho nhanh, tránh đêm dài lắm mộng.
Chỉ là khối lập phương chưa kịp vỡ ra để hình thành một thức thần cho hắn, thì chỗ Shirayuki và thần tiễn đang đứng chợt sáng bừng, ánh sáng này lại từ cơ thể thần tiễn phát ra, rồi sau đó, ánh sáng từ bốn phương tám hướng cũng nhanh chóng bị triệu tập vào , hút vào trong cơ thể hắn, Takeshi thậm chí còn cảm thấy từng khối không khí kèm theo những hạt linh lực nho nhỏ trong đó cũng bị Thần tiễn hút lấy, đang không ngừng cải tạo cơ thể hắn nữa.
Đột phá rồi, tên này không ngờ trong lúc sinh tử quan đầu lại đột phá.
Hắn lại đột phá trong khi làm cái hành động đáng khinh bỉ kia.
Takeshi cắn chặt răng, khối lập phương cũng đã vỡ ra, một thức thần toàn thân đen sạm, vạm vỡ, đầu tóc rối bù, trên trán có 2 cái sừng nhỏ cúi người cung kính đứng trước hắn. Takeshi chỉ ngón tay thẳng vào nguồn sáng chói mắt kia, miệng hét lớn với thức thần :
“Bất kể giá nào, cũng giết hắn cho ta…. ĐI !!”
Hắn vừa dứt lời, thân hình hùng vĩ của thức thần cũng động, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến Thần tiễn và Shirayuki đang được bao bọc trong cái kén ánh sáng kia.
…