[Dịch] Trường Sinh Bất Tử

Quyển 3-Chương 6 : Vây Thành




"Mẹ, là mẹ sao?"

Thiên Linh Nhi theo bản năng hỏi vội khiến cho nữ tử áo xanh không khỏi chua xót trong lòng.

- Ta là dì của con, tên là Niết Thanh Thanh.

Nữ tử nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt Thiên Linh Nhi, trìu mến nói.

Thiên Tinh Tử đang ở đằng trước chỉ đường cũng đang rất đau lòng.

- Linh Nhi, trước tiên hãy uống viên đan dược này vào, chúng ta lập tức sẽ đến sơn cốc kia.

Thiên Tinh Tử lại lấy viên thuốc kia ra.

Lần này Thiên Linh Nhi không phản kháng mà há miệng nuốt vào ngay. Nhưng nàng cũng không chịu nhắm mắt điều tức, tựa như chỉ cần điều tức một lát thôi thì sẽ trì hoãn mất thời gian để được gặp lại Chung Sơn.

Thấy con gái mình như thế, Thiên Tinh Tử chỉ có thể đặt tay lên lưng nàng, giúp nàng tiêu hóa viên đan dược kia.

Thiên Linh Nhi lập tức thấy tình trạng của mình tốt lên rất nhiều.

Vốn khi nhìn thấy dì của mình, trong lòng nàng cực kì kích động. Nhưng hiện giờ nàng biết đó không phải là mẹ nên sự kích động đó không còn nữa. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là Chung Sơn. Chung Sơn ơi Chung Sơn, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì a!

Nước mắt Thiên Linh Nhi lăn dài, Niết Thanh Thanh đưa tay lau khuôn mặt của mình mà nàng cũng không hề hay biết.

Thấy Thiên Linh Nhi như thế, Thiên Tinh Tử càng thêm đau lòng.

0o0

Ngày thứ tám, trong sơn cốc của lôi hạt, bản thể của Chung Sơn vẫn bị lôi điện liên tục hành hạ.

Chung Sơn vẫn một mực cắn chặt răng, đã là ngày thứ tám rồi. Tám ngày này y không được ăn uống gì, lại còn bị vô số dòng điện xuyên suốt toàn thân, nếu là người bình thường đã gục ngã từ lâu.

Tuy nhiên, Chung Sơn vẫn cảm nhận được chân khí của bản thân, nó đã xảy ra một biến hóa rất nhỏ. Mặc dù lượng chân khí đã ít lại càng ít đi nhưng so với trước kia, lượng chân khí này đã tinh thuần hơn rất nhiều.

Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Mặc dù Chung Sơn phải chịu sự hành hạ cực kì đau đớn nhưng chỉ cần vượt qua được thì nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Nhưng, còn phải chờ bao lâu đây? Ngày thứ tám rồi, mí mắt Chung Sơn đã muốn sụp xuống, trong đầu không ngừng này sinh ra ảo giác. Trong lúc đang muốn nhắm mắt lại, ảo giác trong quá khứ lại ùa về.

"Lão gia, hôm nay đẹp trời, đã lâu không đi Thúy Hồ đạp thanh, lần này đi nhất định phải kiếm được một con cua thật lớn để đưa về cho lão gia làm canh riêu cua."

"Tốt, kiếm một con cua thật lớn. Lần này cả nhà chúng ta sẽ cùng đi, mau kêu đệ đệ của con, chúng ta cùng đi."

"Vâng, lão nhị thì còn kêu được chứ tiểu tam thì không có ở đây. Nếu không, đệ ấy nhất định có cách để bắt cua."

"Ha ha ha, lão gia, lão gia mau tới mà xem, chỗ này có một con cua lớn, rất lớn a!"

"Tới đây, Quỳ Nhi chờ ta, ta đem lưới tới đây."

Trong ảo giác của Chung Sơn không ngừng xuất hiện hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, chính là Quỳ Nhi, thê tử của y. Trong lúc nhất thời, Chung Sơn như buông lỏng toàn thân, trong đau đớn nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, tựa như hắn đang muốn buông bỏ không chống cự nữa.

Đúng lúc này, ảo giác đột nhiên biến hóa.

Bên hồ, Quỳ Nhi đang xắn cao tay áo, dùng một cái dĩa ăn cắm xuyên qua con cua lớn kia, Chung Sơn từ đang xa đang cật lực chạy tới.

Ở giữa hai người đột nhiên có một đám người hạ xuống từ không trung.

- Ha ha, tìm được rồi, Âm Niên Âm Nguyệt Âm Thì Chi Nữ.

Một nam tử áo bào vàng, dường như là kẻ cầm đầu đám người kia đang ha hả cười lớn. Giữa trán y có một cái đường nứt nhỏ, tựa như trong đường nứt đó còn có một con mắt thứ ba.

Chỉ thấy người này đưa tay hướng về phía Quỳ nhi rồi chụp tới một trảo.

“Phập”

Mưa máu văng đầy trời, thân hình ôn nhu của Quỳ Nhi ầm ầm nổ tung, máu thịt tung tóe, trong nháy mắt cơ thể đã nát bấy. Bị năng lượng của nam tử áo bào vàng kia Áp súc, từ chỗ Quỳ Nhi vừa nổ tung đột nhiên ngưng tụ ra bóng dáng Quỳ Nhi màu lam, đảo mắt đã bị nam tử kia chộp lấy đưa vào trong một cái cờ đen.

- Không ~~~~~~~~~~~~~~~~

Đang bị lôi điện tầng tầng quấn chặt, Chung Sơn đột nhiên rống lớn một tiếng, trợn to hai mắt, trong mắt y bắn ra một tia thống hận như muốn xuyên thủng cả đất trời.

Trong lúc này, gân xanh trên người Chung Sơn nổi lên, lượng chân khí ít ỏi còn lại bộc phát, không ngừng xoáy tròn trong cơ thể, thậm chí những dòng lôi điện xung quanh tựa như cũng bị ý chí mạnh mẽ của Chung Sơn đồng hóa.

- Ta không thể chết, ta không thể chết được. Liệt Thiên thái tử, Quỳ Nhi, Quỳ nhi, ta còn chưa báo thù cho Quỳ Nhi.

Tròng mắt Chung Sơn giăng đầy tơ máu, thân hình không ngừng run rẩy, dựa vào ý chí của mình để ngăn cản lôi điện đang như muốn nuốt lấy cơ thể.

Ta không thể chết!

Ta không thể chết!

Đó chính là ý niệm duy nhất còn tồn tại trong đầu Chung Sơn.

- Chung Sơn!

Trong lúc Chung Sơn như sắp phát điên, phía trên sơn cốc đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết của Thiên Linh Nhi.

Nhìn con Thanh Loan chở theo một đám người đang bay đến rất nhanh, Chung Sơn khẽ mỉm cười.

“Vù vù!”

Chung Sơn rốt cuộc đã nhắm hai mắt lại, tại giờ khắc cuối cùng, y đã mất đi tri giác.

Ngay lúc đó, Thiên Tinh Tử lật tay vẫy một cái, hút Chung Sơn lên.

- Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi gào lên một tiếng rồi nhào đến trước mặt Chung Sơn. Nàng mặc kệ lôi điện quấn quanh Chung Sơn còn chưa tiêu tán hết, ôm chặt lấy y.

Mặc dù đã thoát khỏi kén của lôi hạt nhưng trên người Chung Sơn vẫn lập lòe tia điện. Dù vậy Thiên Linh Nhi cũng không để ý đến, dùng toàn lực ôm chặt lấy y.

Thiên Tinh tử cầm lấy cánh tay Chung Sơn rồi nhấn một cái, lôi điện lập tức biến mất.

- Không sao, chỉ là hôn mê thôi, qua mấy ngày sẽ phục hồi.

Thiên Tinh Tử lập tức an ủi Thiên Linh Nhi.

- Chung Sơn không sao ư?

Thiên Linh Nhi hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tinh Tử, mừng rỡ hỏi.

- Đúng, không sao.

Thiên Tinh Tử gật đầu.

Mà ở dưới kia, vì không có Chung Sơn nên lôi điện từ trong kén lôi hạt lập tức bắn ra tứ tán.

Liền đó, từ bên trong vách núi, một con lôi hạt còn lớn hơn cả con hôm trước bò ra. Con lôi hạt này vừa nhìn thấy con cái đã chết lập tức nổi giận, vung cái đuôi to lớn lên đâm về phía Thanh Loan.

“Récccc”

Thanh Loan ngâm lên một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Thanh Loan vươn cặp móng khổng lồ chộp cứng lấy đuôi lôi hạt rồi đè xuống đất, trên móng của nó tản mát ra sắc xanh nhàn nhạt ngăn cản sự giãy dụa của đuôi lôi hạt.

Cái đầu to lớn của Thanh Loan liền đó mổ về phía con bò cạp sét.

"Phập, phập, phập"

Lôi điện căn bản là vô dụng đối với Thanh Loan, sắc xanh nhạt trên miệng nó tán phát ra chung quanh, mổ liền mấy nhát vào lôi hạt, hồ quang trên người lôi hạt từ từ biến mất.

Chết rồi, bò cạp sét đã gặp phải khắc tinh trời sinh.

Huyền Tâm Tử gỡ đuôi của bò cạp xuống.

- Thanh Nhi, trở về thôi.

Niết Thanh Thanh nói.

- Được.

Thanh Loan gật đầu rồi ngậm một miếng trông như nội đan từ được lôi từ trong cơ thể lôi hạt ra rồi há miệng nuốt lấy.

Đối với con lôi hạt cái đã chết lúc trước nó lại không để ý tới mà dang rộng hai cánh, mang mọi người bay về hướng Khai Dương tông.

Lúc này Thiên Linh Nhi vẫn nắm chặt tay Chung Sơn, không chịu buông ra. Thiên Tinh Tử đút cho Chung Sơn một ít đan dược, chờ đợi y tỉnh lại.

Bản thể của Chung Sơn vừa hôn mê trong chốc lát, ẩn khu của y tại Chung phủ, Tuyên thành thuộc Đại Côn quốc cũng biến đi như hư ảo.

Ẩn khu chính là hóa thân của bản thể. Trong khi bản thể hôn mê mất đi ý thức thỉ ẩn khu cũng biến mất theo, chỉ khi nào bản thể tỉnh dậy thì ẩn khu mới lại xuất hiện.

Mà trong thời điểm này, lúc Chung Sơn hôn mê cũng là lúc Tuyên thành đang gặp phải tình cảnh giương cung bạt kiếm.

Tám mươi vạn đại quân hãm thành.

Tô Chính Đức, hoàng đế của Đại Côn quốc ngự giá thân chinh.

Tám mươi vạn đại quân này vây quanh thành, bất kể là kẻ nào, chỉ cho ra mà không cho tiến vào thành.

Vùng đất phía nam đại doanh.

Trong lều vải lớn nhất, lúc này có mười hai người.

Một người ngồi phía trên cao, mười một người còn lại ngồi hàng dưới. Hoàng đế Tô Chính Đức bận một thân long bào đang ngồi ở dưới nhưng không có vẻ ủy khuất chút nào, ngước nhìn người ngồi trên kia.

- Lão tổ tông, bốn nhà Triệu Tiền Tôn Lý có hai tiên thiên cao thủ. Hoàng thất Tô gia ta gồm con cùng phụ thân, còn có Ngụy công công và vài vị nữa, tổng cộng có mười một người đều là tiên thiên cao thủ. Hơn nữa lão tổ tông người là đỉnh cao của tiên thiên, lần này chúng ta nhất định hạ được Tuyên thành rồi.

Tô Chính Đức mở miệng nói.

Người ngồi trên cao chính là lão tổ tông của hoàng thất Tô gia, hiện tu hành tại tiên môn.

- Việc lần trước cho thấy chúng ta đã quá coi thường Chung Sơn. Nơi này có mười hai tiên thiên thì sao chứ, lần trước chẳng phải cũng có tứ đại gia chủ và lão tổ tông tứ gia sao, chẳng phải là một đi không trở lại đó ư?

Lão tổ tông nói.

- Lão tổ tông, lần trước là do có lực lượng bên ngoài đến chi viện, một người tên Triệu Sở Hướng, còn có một nữ tử mặc áo đỏ nữa. Bất quá hai người này bây giờ không có mặt ở Chung phủ, hiện chỉ còn đám nghĩa tử của Chung Sơn nữa thôi.

Tô Chính Đức nói.

- Chính Đức, ngươi bây giờ đã là hoàng đế, nói xem chúng ta phải làm sao?

Lão tổ tông nói.

- Trẫm, con cho rằng, mấy cường giả tiên thiên chúng ta nên đến trước để phá cửa thành, sau đó đại quân tràn vào, một trận hủy diệt Chung phủ.

Tô Chính Đức lớn tiếng đáp, theo thói quen mở miệng là xưng trẫm, lập tức phải đổi lại thành ta.

Nghe Tô Chính Đức nói thế, mọi người đều gật gật đầu, cảm thấy kế hoạch này rất khả thi. Duy chỉ có một người ngồi cạnh Tô Chính Đức là lại lắc đầu.

- Liêm Hiền, ngươi là phụ thân Chính Đức, cũng từng tiếp xúc qua với Chung Sơn, ngươi cảm thấy phương pháp này không được ư?

Lão tổ tông liếc nhìn người ngồi trước Tô Chính Đức, mở miệng hỏi.

Người nọ có khí thế không giận mà uy, lắc đầu nói:

- Tam gia gia, con cảm thấy phương pháp này không ổn. Con rất hiểu Chung Sơn, Tuyên thành này sớm đã được hắn cải tạo, trở nên vững chắc như thành đồng. Mọi người không thấy tường thành đã cao thêm rất nhiều sao?

- Vậy tính sao?

Một người ngồi bên cạnh mở miệng hỏi. Dù sao thì có cao thêm nữa cũng làm sao ngăn cản được đám tiên thiên cao thủ này?

- Ta đoán chắc, lúc này bốn phía tường thành đã bày xong Bát Ngưu Nỗ. Trừ khi chúng ta cùng xông vào một chỗ, có người tự nguyện hi sinh bản thân trợ giúp thì những người khác mới có thể tiến vào.

Tô Liêm Hiền nhíu mày nói.

Bát Ngưu Nỗ? Các cao thủ đều không khỏi phát run. Đây chính là loại cung lớn dùng để công thành, mọi người cũng không có cách ngăn cản. Đặc biệt khi bay vào thành sẽ không có chỗ mượn lực, nếu trúng tên cứng phóng lên thì chết chắc rồi. Huống hồ trước đó không lâu bọn họ đã biết, gia chủ tứ đại gia tộc cùng lão tổ tông của bọn họ chết dưới mấy cái Bát Ngưu Nỗ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.