[Dịch]Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 8 : Chuẩn bị rời đi.




Sáng hôm sau.

Tên nam nô mệt mỏi ngồi dậy, hắn cảm thấy đầu đau nhưng búa bổ, hắn rất nhanh liền điều chỉnh lại tình trạng cơ thể.

Nhìn chỗ của hắn nằm, cảm thấy có gì đó rất lạ, chỗ giường này theo như trong ký ức của hắn, thì hình như là của Huyền Đà La, chủ nhân mà hắn phải phục vụ.

Nhưng hắn đang nằm ở trên đây, vậy nàng đâu?

Nam nô nhìn về tứ phía trong phòng, thấy Huyền Đà La đang nằm ngủ trên bàn, bên dưới nàng là một đống giấy tờ không rõ.

Nam nô đến gần nàng, không biết từ lúc nào trên tay cần lấy một thanh chủy thủ, hắn hiện tại là muốn giết nàng.

- A...

Nam nô rên lên một tiếng té xuống đất, hắn cố gượng nhìn nàng thấy trên tay của nàng của nàng đang cầm Khống Nô.

Ngay lập tức sau đó, Huyền Đà La thả Khống Nô xuống đất, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn nam nô, nàng hỏi:

- Sao ngươi lại chần chừ khi giết ta? Nếu đã xác định giết vậy thì ngươi nên thẳng tay, với một cấp Hoang như ngươi mà lại không thể giết ta trong cái chớp mắt sao?

Nam nô nằm trên đất trừng mắt nhìn Huyền Đà La. Hắn không biết àm sao nàng lại biết được cấp bậc thật sự.

Nhìn thấy sự nghi hoặc đó trong mắt của nam nô, Huyền Đà La chỉ vào người hắn. Hắn nhìn lại cả người, lúc này hắn mới phát hiện ra là áo của mình bị lột sạch.

- Ngươi xâm nhập vào người ta?

- Chính xác.

Nam nô cắn răng câm tức nhìn Huyền Đà La, anngf ở trên bàn, tìm trong đống đồ mà Huyền Tề Thiếu tặng, tìm một bộ đồ nam, nàng ném cho hắn, rồi chỉ ở khu phòng phía sau.

Hắn ôm lấy bộ đồ, quay đi vào phòng thay, từ ở bên ngoài Huyền Đà La, vọng vào hỏi chuyện với hắn:

- Tại sao một cấp Hoàng như ngươi lại có thể dễ dàng bị đem bán như thế?

Nam nô ở trong không nói gì. Huyền Đà La nhìn cái Khống Nô trên sàn, nàng cầm lên.

- A... ta nói, ngươi đừng dùng... cái đó... nữa...

Huyền Đà La dừng lại.

- Ta lúc trước là đấu với Huyền Thiên Tông, nhưng đã bị thua. Và bị bọn chúng bán vào nô lệ, đề phòng ta nên bọn chúng đã dùng Không Nô lên ta. Rồi sau đó, mới đem ta đi bán ở cái tiểu đế quốc này.

Huyền Đà La gật gù, nàng cũng nghĩ như hắn, đều xem nơi này là tiểu đế quốc, trên Đại La thế giới có rất nhiều đế quốc còn rộng lớn hơn gấp vạn lần.

- Tên của ngươi?

Từ đầu tới giờ, Huyền Đà La hoàn toàn không biết được tên của hắn là gì cả.

Nam nô chần chờ không biết có nên nói ra hay không.

- Nói ra tên thật của ngươi, bây giờ, ngươi là nam nô của ta, không có bí mật gì với chủ nhân cả. Huống hồ, cái tiểu đế quốc này không biết đến đại danh nho nhỏ của ngươi đâu. Mà cho dù có kẻ biết thì bọn chúng cũng là kẻ bán ngươi đi.

Huyền Đà La lại tiếp tục lên tiếng.

Lúc này, nam nô mới quyết định nói ra:

- Đông Vi Ân.

- Đông Vi Ân? Đông gia Tây Hán đại lục?

Đông Vi Ân giật mình một cái, hỏi:

- Sao ngươi lại biết được gia tộc Đông gia của ta ở Tây Hán đại lục?

Cười nhạt một cái, Huyền Đà La vút cầm, đáp:

- Mạn Đà La. Ngươi biết cái tên này chứ?

Đông Vi Ân thay đồ xong, hắn đi ra ngoài, đối diện với Huyền Đà La, hỏi:

- Sao ngươi lại biết, Mạn Đà La?

Vẫy tay một cái, ánh mắt của Huyền Đà La lơ đãng đi chỗ khác.

- Ngươi không cần biết tại sao, bây giờ chưa phải là lúc.

Đông Vi Ân sững người, hắn càng lsuc càng thấy chủ nhân này của hắn quá là kỳ quái.

- Quả thật nếu là Đông gia ở Tây Hán đại lục hì chẳng có gì ngạc nhiên khi ngươi đạt đến Hoàng sư. Mà vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ, một kẻ bị gia tộc đuổi lại trở thành nam nô cho ta a.

Quả thật, Đông Vi Ân càng lúc càng khó hiểu:

- Sao ngươi lại biết được ta bị gia tộc đuổi?

- Hây...

Huyền Đà La thở dài, một tay đặt lên bàn đứng dậy.

- Đông gia Tây Hán đại lục, có một phong tục, đó là người trong gia tộc phải biết luyện chế ra ít nhiều một hai loại độc. Nhưng ngươi, ta lại chẳng thấy mùi độc trên người của ngươi, chứng tỏ, ngươi chưa bao giờ luyện thành công độc dược.

- Những ngươi không thể luyện thành công độc dược trong gia tộc Đông gia thì chẳng khác gì là phế vật, cho dù võ đạo, ma pháp có mạnh thế nào thì cũng chỉ là phế vật trong mắt họ.

- Cũng từ đó, ta biết được ngươi bị gia tộc đuổi. Nhưng bọn họ thật ngu ngốc khi đuổi đi một thiên tài như ngươi.

Đông Vi Ân chẳng nói gì, hắn nhìn nàng một cách khó hiểu, ánh mắt đầy nghi hoặc. Huyền Đà La lại cười, đưa lên một bàn tay năm ngón trước mặt Đông Vi Ân.

- Năm năm, đi theo ta năm năm, sau đó ta sẽ trả tự do cho ngươi, cũng như vậy mà sau năm năm đó ngươi sẽ được quay về gia tộc Đông gia của ngươi. Lúc đó, quyết định là ở ngươi.

Nghe được lời này, Đông Vi Ân sáng lên ánh mặt trời, hắn hỏi lại:

- Ngươi chắc chắn?

Huyền Đà La cười nhạt, gật đầu.

- Ta nói được sẽ làm được.

Nhưng khoảng khắc vui vẻ chợt nở, cũng chợt biến mất. Đôi mắt của Huyền Đà La thay đổi, đôi mắt đầy sát khí:

- Nhưng trước hết, ta muốn ngươi khai thông ma pháp hệ bản thể!

Huyền Đà La quát lên.

- AAAAAAAAAAAA...

TRong phòng nàng, đôi lúc lại phát ra những tiếng thất thanh, đau đớn.

Thời gian trôi qua, đến đêm, Huyền Đà La trên tay cầm một quyền sách, chăm chú đọc.

- Không ngờ ngươi lại tam hệ, mà toàn là hệ vĩnh cổ. Triệu hồi hệ, Không gian hệ, Thời gian hệ. Khó tu luyện thật, nhưng may mắn làm sao ngươi lại có được Nguyên Huyền Nghịch Thể, việc tu luyện này với ngươi là dễ như ăn kẹo a.

Đông Vi Ân cả ngày được Huyền Đà La giảng đạo, hắn cũng hiểu được thân thể của hắn là gì, khi biết được rồi thì hắn lại im lặng, cố gắng che dấu nó.

Thời gian nhanh chóng đưa đi, ba tháng thời gian trôi qua.

Một mùa xuân mới xuất hiện trên khắp đế quốc Thiên Thi, đây là khoảng thời gian thích hợp nhất để đi dạo và cũng như đi du lịch.

Một bóng người từ xa đi vào phòng của Huyền Đà La, người nay chính là Đông Vi Ân, hắn nhìn nàng, hỏi:

- Hai tháng trước ngươi đã đạt đến Vương sư?

- Phải.

- Trong bao lâu?

Nhớ tới lúc nàng lên Vương sư là phải gặp ngay Tẩy Tủy Phạt, liền ớn lạnh, thở dài, đáp:

- Ba lần, mỗi lần một ngày dài.

- Kinh khủng thật a.

Không hiểu lí do gì, nhưng Huyền Đà La nghe cái giọng của Đông Vi Ân nhưng đang cười khinh nàng.

Và cũng chẳng biết tại sao mình lại cầm trên tay Khống Nô, chẳng hiểu được là mỗi lần cầm Khống Nô lại muốn cho hắn ta đau đớn một trận.

- A...

Sau một khắc, Huyền Đà La không chuyền nguyên lực vào nữa, nàng nhìn Đông Vi Ân, lên tiếng:

- Chuẩn bị thôi, chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Thi đế quốc.

Đông Vi Ân gật nhẹ một cái, hắn đi theo sau nàng tiến nhập hoàng cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.