[Dịch]Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư

Chương 30 : Vượt qua.




Trong đầu của Huyền Đà La đột nhiên xuất hiện một phần lý thuyết về rồng không rõ. Nàng ngẫm lại trong ký ức. Những cách thuần phục rồng hay thuần phục thú bất kỳ đều được in sẵn trong đầu.

Dựa theo những thứ xuất hiện trong đầu này, Huyền Đà La bán tin bán nghi, nàng đi tìm một con rồng ở sâu bên trong hòn đảo.

Ở sâu trong hòn đảo, một con rồng đen đang nằm ngủ. Con rồng này cả người đều một màu đen, trên đầu thì lại có bốn sừng, đây là một con rồng thuộc kiểu Châu Âu. Nàng thì thầm:

- Đây chính là rồng vương sao? Chỉ cần thu phục nó thì những con khác không có vấn đề gì rồi.

Những thông tin được đưa vào đầu của Huyền Đà La, trong đó có nhắc đến, muốn thu phục một đàn rồng thì trước hết phải tìm con mạnh nhất hay con cầm đầu để mà thu phục đầu tiên.

Ở bên ngoài, Âm vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn lên một vòng ma pháp, phản chiếu hình ảnh của Huyền Đà La. Âm cười khúc khích:

- Cũng thông minh đấy, nhưng Dragon nhà ta dễ dàng bị ngươi thu phục vậy sao?

Dragon chính là ám chỉ con rồng màu đen mà Huyền Đà La sẽ đối mặt sắp tới.

- Rầm.

- Rống.

Dragon thức dậy, đôi mắt đỏ huyết như máu chảy, nó nhìn Huyền Đà La, rống lên một tiếng rồi đuổi giết nàng.

Huyền Đà La thì chẳng thể nào bay được, bay cùng một con rồng nguyên thủy không rõ cấp bậc này thì nàng thua là cái chắc. Chạy thì cũng chưa chắc chạy lại được.

Cuối cùng, nàng quyết định nhảy xuống dưới biển. Dragon dừng lại, cơ thể của một con rồng to lớn từ từ thu nhỏ lại, biến thành hình dạng của một con người, hắn nhìn xuống dưới.

- Con người ngu ngốc. Tại sao chủ nhân lại đưa con người đó đến đây? Thử thách sao? Nếu như là thử thách thì...

Dragon thì thầm, lẩm bẩm trong miệng. Rồi nhìn về phía trước cười gian xảo:

- Chủ nhân, ta bây giờ rất mệt, nên để cho con nhóc loài người đó qua dễ dàng đi.

Dragon nói xong, trên lưng mọc ra đôi cánh đen, bay về lại trong rừng sâu.

Ở bên dưới. Huyền Đà La đang đánh nhau với một con Hải Long.

- Hải Long. Hải Long... Đúng rồi. Muốn thể hiện cảm tình với loài Hải Long này cần phải có Hải Nho Ngũ Sắc. Ở đâu...ở đâu?

Huyền Đà La vội vàng nhìn tứ phía, cuối cùng cũng thấy một chùm nho ngũ sắc ở dưới đáy biển. Nàng bơi xuống, hái một chùm nho.

Con Hải Long hung hăng tiến về phía nàng, cái miệng mở to muốn nuốt nàng vào trong. Huyền Đà La nhanh tay ném chùm nho vào miệng nó. Con Hải Long dừng lại, nhấp nhép miệng của nó, rồi hài lòng hóa thành người.

Một nam nhân tóc xanh dài như sóng biển, hắn cười nhẹ nhàng, đưa tay về phía nàng. Huyền Đà La nắm lấy tay hắn.

Hắn ta đưa nàng đi một đoạn đường dài ở trong biển, rồi đột nhiên ném nàng lên khỏi mặt nước. Huyền Đà La rơi xuống một hòn đảo khác.

Trên hòn đảo là những loại cây. Một dòng chữ nữa hiện ra:

- Phá lệ, gặp Pha Lệ Hải Long, đưa đến đảo thứ hai. Nhiệm vụ thoát khỏi nhà tù Không Gian.

- Nhà tù không gian?

Huyền Đà La thì thầm hỏi lên một câu. Rõ ràng xung quanh là cây cối, lấy đâu ra nhà tù?

Câu hỏi thắc mắc trong đầu vừa hỏi xong, dưới chân nàng hiện ra một cái hố đen, kéo nàng đi mất.

- Đây là đâu nữa đây?

Tỉnh dậy, nhìn xung quanh một căn phòng kim loại trống rỗng, nơi này hết sức lạ lùng, không giống như phong cách của thời cổ đại. Đây là loại kiến trúc ở hiện đại khi nền khoa học phát triển.

Lại thêm một đoạn ký ức nào đó truyền vào đầu của Huyền Đà La. Nhận được đoạn ký ức này, Huyền Đà La thất kinh, ngơ ngác của buổi. Những ký ức này chủ yếu là về cách trộm cướp và phá khóa các loại.

- Cái thứ quỷ quái này giúp gì được cho ta?

Ở bên trong không gian nhà tù Vô Tận, Huyền Đà La quát ầm ĩ. Còn ở bên ngoài, Âm thì cười khanh khách khi thấy Huyền Đà La quát một mình bên trong.

- Hiện tại thì không, nhưng sau này, thì ngươi phải cần đến đấy! Nếu như ngươi muốn đạt đến Vô cấp.

Câu cuối cùng của Âm nói ra rất nhỏ nhưng lại mang theo sự u lãnh kéo dài như vô tận.

. . .

Tìm kiếm xung quanh, Huyền Đà La phát hiện ra nơi này dùng điện để duy trì trạng thái giam giữ, muốn thoát ra khỏi nơi này, thì còn dễ hơn là phá khóa nữa. Đơn giản chỉ cần phá loạn điện bằng cách cho nhiễm điện là xong. Chỉ cần cho một ít dòng điện không rõ đi vào là phá được.

Đặt tay lên một bức tường bên cạnh, Huyền Đà La sử dụng ma pháp lôi hệ, dẫn truyền lôi hệ vào trong tường.

Cách cửa phòng giam đựoc mở ra, Huyền Đà La nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy ra thì gặp ngya đám người hắc y nhân sử dụng lôi ma pháp. Nàng nhanh chóng đánh bại bọn họ, nhưng tiếp theo vẫn xuất hiện những hắc y nhân là nhân bản của nàng, liên tục không ngừng xuất hiện. Mỗi một lần xuất hiện lại thêm một lầm mạnh hơn.

. . .

- Mệt quá đi, đánh với đám nhân bản này đến khi nào mới xong chứ? Ngươi ở trong đó chơi đùa từ từ. Ta đi ngủ.

Âm ở bên ngoài nhìn từ đầu tới cuối, mất hơn cả mấy ngày trời, ma Huyền Đà La vẫn đánh nhau với đám người nhân bản của mình chưa xong, nàng mệt mỏi chờ đợi Huyền Đà La đến được đảo tiếp theo. Cứ đợi mãi cũng chẳng được gì, liền đi ngủ cho xong chuyện.

. . .

- Âm... Âm ngươi dạy đi.

Một âm thnah đánh thức Âm dậy. Nàng ta lười biếng mở mắt, nhìn thấy Huyền Đà la đánht hức nàng dậy, đôi mắt chớp chớp nhìn Huyền Đà La rồi lại nhìn vào lòng bàn tay của mình, cười nói:

- Cứ tưởng ngươi cần đến năm tháng để ra khỏi đó, không ngờ lại chỉ mới hơn ba tháng là ngươi đã phá được cả năm đảo rồi. Ba đảo kia dễ lắm sao?

Nghe câu hỏi của Âm, Huyền Đà La ngơ ngát, cứ tưởng nàng đã biết tất cả, vì nàng là người tạo ra không gian nơi đó cơ mà:

- Ta tưởng ngươi đã biết? Cơ mà ngươi nói ba tháng? Ta cứ tưởng là đã 35 năm?

Âm lắc đầu, nhìn trầm trầm vào Huyền Đà La, nghe thấy câu hỏi trong lòng nàng, Âm cười giải thích:

- Hai đảo đầu là do ta làm ra và cố địng. Nhưng từ hòn đảo thứ ba trở đi thì không phải thế. Từ hòn đảo thứ ba trở đi thì tùy theo mỗi người mà nó lại hiện ra những đỏa khác nhau, lấy từ những không gian khác nhau, có một số là do ta tạo, nhưng có một số không gian là tự nhiên mà hình thành.

- Như ta lúc trước đến đảo thứ ba là đấu trường, chiến đấu với nhiều chủng tộc, sử dụng nhiều hình thức chiến đấu. Đảo thứ tư là đến một khu rừng hái thuốc, phân biệt, luyện chế. Đảo thứ năm nhà tù lại một lần những, nhưng lần này lại là nhà Thiên Thời Không.

Nói ra thì Huyền Đà La mới hiển được, tại soa Âm lại hỏi ình về ba đỏa còn lại. Lúc này Huyền Đà La mới trả lời câu hỏi của Âm:

- Đảo thứ ba là ta đi phân biệt thuốc, hái thuốc, luyện chế đan dược, dược tề và trị liệu cho nhiều chủng tộc, từ động vật đến yêu, quỷ, người. Đảo thứ tư là bắt ta tu luyện đạt đến Trung vị Thần đỉnh phong với linh khí nồng độ thấp, nhưng may là có huyền khí phụ trợ thêm. Đảo thứ năm thì lại bắt ta phải lấy hảo cảm của 100 người.

Câu trả lời của Huyền Đà La khiến Âm vô cùng trầm xuống, nhìn Huyền Đà La, Âm hỏi:

- Ngươi cũng là luyện dược sư?

Huyền Đà La không biết nói gì, cứ nghĩ là Âm biết ngay từ lúc đầu, bây giờ hỏi khiến cho nàng đơ cả người ra, chỉ gật mà không đáp nổi một từ.

Nghe được tâm của Huyền Đà La, Âm trầm mặt nói:

- Lúc đàu gặp ngươi ta có ngửi thấy mùi thuốc trên người của ngươi, nhưng lại nghĩ ngươi chỉ là một con nhóc phục vụ cho một luyện dược sư nào đó mà thôi. Đến cả Đào Lưu Hải của ta còn không phân biệt được, ngu ngốc.

Nghe cứ thấy ngứa cả người, Huyền Đà La bạo phát:

- Cái thứ của ngươi là lần đầu tiên ta thấy đấy! Ta ngu ngốc được rồi, ta ngu ngốc đấy, vậy có vấn đề gì không? Dược của ngươi và của ta lại khác nhau, không đồng quan điểm!!!

Quát như muốn của đế đô nghe vậy. Âm ở một bên dùng âm thuật, bịt tai lại. Thấy Huyền Đà La ngừng, nàng mới bỏ âm thuật cười nói:

- Được rồi. Ngươi đến đảo thứ tư là do ta sắp đặt, ngươi mất bao lâu ở đó?

- 30 năm ở đó. Đảo thứ ba là 2 năm, đảo thứ năm là 3 năm.

Cơn tức vẫn còn động lại trong lòng của Huyền Đà La, nàng nói nhanh dứt khoát và một chút lạnh lùng hùng tợn.

- Hóa ra nếu bình thừong thì ngươi đến năm 46 tuổi mới có thể đến đựoc Trung vị Thần đỉnh phong.

Âm nói.

- Đào lưu hảo có khả năng cải tạo mà ngươi nói, nó có thể cho phép ta hấp thu linh khí dù là nồng độ thấp vẫn được đúng không?

Huyền Đà La hỏi.

Âm gật gù, giải thích:

- Phải. Đào Lưu Hải có khả tẩy tủy rất mạnh. Mà không nói đến chuyện đó nữa, bây giờ quan trọng nhất là ngươi hấp thụ linh khí của Đào Lưu Hải này đi.

Âm từ tỏng không gian lấy ra một lọ thủy tinh đựng bên trong là một giọt Đào Hải Lưu. Huyền Đà La nhận lấy, nghi hoặc hỏi:

- Một giọt?

Âm giật đầu, khinh thường nói:

- Ngươi đừng xem thường một giọt đó. Trong thế giới các ngươi nó được gọi là Năng Lượng Khởi đấy. Một giọt đó có thể tạo ra một thời không Trung phẩm tam giai đấy. Linh khí nồng đậm gấp 1 vạn lần, hấp thu không cẩn thận bạo thể mà chết. Ta nghĩ ngươi cần từ hai đến ba táng để luyện chế xong cái đó.

Âm đang giải thíhc thì quay lại đã tháy Huyền Đà La tu luyện từ lúc nào không hay. Thở dài một hơi, Âm lắc đầu, cười trừ:

- Đúng thật là hết biết nói nổi. Ngươi đúng là cuồng tu, cứ từ từ rồi chợt nhận ra mình mạnh lên lúc nào không hay không được sao? Tại sao con người lại ham muốn sức mạnh đến thế chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.