[Dịch]Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 119 : CHƯƠNG 77.2: Ngâm Hoan bị bắt cóc 2




Edit: Mây

Ngâm Hoan ngồi chồm hổm một lúc thì mỏi, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một người xuất hiện ở phía trước cửa sổ, cúi đầu nhìn nàng, Ngâm Hoan trong lòng run lên, hai tay nắm thật chặt phía sau lưng cố gắng thật bình tĩnh, thật lâu mở miệng nói, "Là ai sai các ngươi bắt cóc ta, hắn cho các ngươi bao nhiêu chỗ tốt."

Người nọ chỉ là thâm trầm nhìn xem nàng, Ngâm Hoan lên tiếng lần nữa, "Hắn ra bao nhiêu bạc, ta cho ngươi gấp bội."

"Một ngàn lượng, hắn mua mạng của ngươi, chúng ta không chấp nhận tiền của người." Người nọ chậm rãi mở miệng, "Cho nên người vẫn là đàng hoàng ngây ngốc ở đây đi."

Ngâm Hoan nhìn hắn xoay người rời đi, ngay cả cơ hồi gọi lại cũng không có, sau lưng Tập Noãn vội vàng đi đến vịn lấy nàng, "Tiểu thư."

Mua mạng của nàng, đời trước mạng của nàng không đáng giá tiền, thế nhưng cả đời này sẽ có người mở một số tiền lớn giết để nàng, có phải nàng nên cười một chút hay không, hôm nay giá trị mạng của nàng thật đáng tiền a.

"Tiểu thư chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Vận khí tốt sẽ không phải chết, vận khí không tốt, Tập Noãn, vậy thì chúng ta phải cùng nhau chết rồi." Ngâm Hoan quay đầu nhìn nàng hơi có ý xin lỗi.

Tập Noãn lắc lắc đầu, "Tiểu thư sẽ không chết, thiếu gia sẽ tìm đến đây cứu ngài rời đi."

Ngâm Hoan lại nghe tiếng mưa lớn đập vào mái ngói, Đại ca cho dù là có lòng muốn tìm, nhưng cơn mưa to này cũng đã xoá hết tất cả dấu vết rồi, chỉ e là lúc Đại ca đến thì bọn người này đã đắc thủ rồi.

"Tiểu thư, không bằng chúng ta trốn đi, ngài đi trước, Tập Noãn giả làm tiểu thư đứng ở đây chờ Đại thiếu giá." Tập Noãn kéo tay nàng đến một cánh cửa sổ khách, Ngâm Hoan chỉ chỉ cánh cửa bên dưới lầu, thình lình xuất hiện cái đầu của một người đang lim dim ngủ.

"Chúng ta có thể nghĩ đến thì làm sao bọn họ sẽ không nghĩ tới được." Nàng cũng sợ, nếu sợ hãi có thể làm cho bọn họ thả lỏng một chút nhưng đối với bọn người này sợ hãi không có một chút tác dụng.

Căn phòng lâu ngày nên khá cũ, Ngâm Hoan nhìn đống rơm rạ bên kia từ từ bị ướt hết một mảnh, từ trên bàn lấy một cái chén cũ bị vỡ mất một mảnh, đặt dưới lỗ thủng trên mái để lấy nước.

"Tiểu thư, ngài muốn làm gì vậy?"

"Uống." Ngâm Hoan đã hứng được hai chén nước đầy, nàng không muốn chưa bị giết thì đã bị đói chết hoặc khát chết trước, những điều này đều nhờ Nhị tỷ ban tặng, kiếp trước nàng không ít lần bị giam trong phòng chứa củi cho nên nàng biết cách làm sao để sống sót trong môi trường mà không có đồ ăn cũng không có nước.

Ngâm Hoan không ngừng bận rộn, không ngừng tìm vật gì đó để hứng nước, không để cho mình dừng lại, nếu dừng lại nàng có thể sẽ phát điên lên mất, bên ngoài là bọn người giặc cướp giết người không chớp mắt, mà nàng cùng Tập Noãn đều là hai nữ tử tay trói gà không chặt, ngoại trừ chờ bên ngoài cứu thì cái gì cũng đều không làm được, chạy trốn cũng đều không làm được.

Ngày dần dần sáng, đến sau nửa đêm mưa liền ngừng, Ngâm Hoan cưỡng bức chính mình không thèm nghĩ đến những mảnh ngói có bao nhiêu bẩn, nhìn cái ly nước đầy có trộn lẫn chút bùn cát trong đó, nàng liền loại bỏ một ít cặn bẩn. Bên ngoài trời dần dần sáng lên thật sự là trêu người, ngược lại hiện tại mưa lại ngừng...

Đã trải qua một trận rửa tội bằng cơn mưa lớn Lâm An thành khắp nơi bừng bừng sức sống, nhưng bên trong Cố phủ không khí rất khẩn trương, vài huynh đệ Cố gia chia nhau tìm kiếm ở những con đường khác nhau, mạo hiểm đi cả trong đêm mưa to rốt cục tại cửa thành phía Bắc đã nghe được chút ít tin có ích. Thời điểm chạng vạng có vài chiếc xe ngựa băng mưa chạy ra khỏi thành, xe chạy hết sức mau, nháy mắt một cái ra khỏi thành đã không thấy tăm hơi, mà con ngựa kia hình như cũng không phải ngựa nhà quan.

Cố Dật Tín nhìn thoáng qua Nhị đệ, "Chỗ Trình gia không có tin tức gì sao?"

"Đúng vậy, Trình tiểu thư sau khi từ Thiên Ngọc các rời đi không bao lâu thì đến nhà." Cố gia tiểu thư mất tích cũng không phải là chuyện nên đi rêu rao khắp nơi, Cố Dật Thủ thấy Trình tiểu thư cũng mơ hồ không rõ ràng lắm, liền không có nhiều lời, "Đại ca, nếu là bắt cóc Thất muội để đòi tiền chuộc, vì sao không người nào đến đưa tin."

"Phu xe đều bị giết chết hẳn là không phải để đòi tiền chuộc." Cố Dật Tín lắc lắc đầu, "Nếu đã tại phía thành Bắc nghe được tin này thì đệ dẫn người đi qua phía ngoài thành nghe ngóng xem sao."

Cố Dật Tín suy nghĩ một chút, hay là lại đi một chuyến qua Trình phủ nữa.

Trình Bích Nhi đêm qua vốn là một đêm chưa ngủ, hôm qua chuyện mà Nhị thiếu gia Cố gia hỏi thăm rất kỳ quái, tại sao lại hỏi nàng khi nào thì về đến nhà, chẳng lẽ lúc Ngâm Hoan chia tay nàng đi về nhà đã xảy ra chuyện gì sao.

Vừa nghe người làm báo lại Đại thiếu gia Cố gia cầu kiến, Trình Bích Nhi mau để cho người mời hắn tiến vào, vừa gặp mặt thì câu nói đầu tiên là, "Có phải Ngâm Hoan đã xảy ra chuyện hay không?"

Cố Dật Tín lông mi chợt động, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, "Trình tiểu thư có biết cái gì hay không?"

"Ta có thể biết cái gì, ngày hôm qua Nhị thiếu gia Cố gia tới hỏi ta khi nào về đến nhà, ta liền đoán rằng có phải Ngâm Hoan chưa có trở về Cố gia hay không, sáng sớm ngươi lại tới, nhất định là Ngâm Hoan đã xảy ra chuyện!" Trình Bích Nhi một mặt đi đi lại lại trong phòng, một mặt lẩm bẩm lời nói trong miệng.

"Phu xe bị giết, Ngâm Hoan cùng nha hoàn đều mất tích." Cố Dật Tín thoáng nhìn vòng tay trên tay nàng, cái này cùng vòng của Ngâm Hoan giống nhau như đúc, hắn từng nghe thê tử nói, vòng tay như vậy Thất muội chỉ đưa cho nàng người thân cận nhất, nàng cũng có một cái chỉ là hoa văn trên vòng tay khác nhau thôi, vì vậy trầm ngâm không nói.

"Huynh nói cái gì!" Trình Bích Nhi đột nhiên cao giọng hỏi, "Vậy các huynh còn chờ cái gì, còn không mau đi tìm người a."

"Chỉ biết đại khái là xe ngựa bắt cóc đi về hướng phía thành bắc, Lâm An thành không có manh mối gì, hôm qua lại mưa rất to." Cố Dật Tín thấy nét mặt lo lắng của nàng cũng không hề giống giả bộ, bèn không ngồi thêm nữa, định cáo từ đi, Trình Bích Nhi gọi hắn lại, "Cố đại ca, ta chỉ là suy đoán, chuyện Ngâm Hoan mất tích, có thể có chút liên quan đến Kỳ phủ, huynh tra xem một chút."

Cố Dật Tín đứng lại, khẽ gật đầu một cái, "Tạ ơn Trình cô nương."

Chờ Cố Dật Tín rời đi, Trình Bích Nhi đứng tại chỗ một lúc, trên mặt có chút một cái rối ren, cuối cùng dường như đã có quyết định, chạy trở về phòng mình, cầm lấy trên kệ một cái hộp gấm, rất nhanh cũng ra cửa lên xe ngựa mở miệng nói, "Đi phủ thái tử!"...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.