- Chúng ta nên tìm ai đây?
Yểu Yểu hỏi, trong lòng nàng nghĩ, tuy rằng đồng học kia của nàng đang ở Quang Minh Thánh Diễm, nhưng không có xung đột trực tiếp với Nhiếp Ngôn, chưa hẳn là không thể xoa dịu. Về sau có thể giới thiệu bọn họ nhận thức, nhưng mà hôm nay tạm quên đi vậy.
- Ta biết một người, Thần Thánh La Mã đế quốc, kêu Hoàng Hôn, là Áo Pháp, pháp thương 52, nhưng mà ta không biết hôm nay hắn có rảnh hay không, bọn họ ngay cả Hắc diễm rừng rậm đều đánh xuyên qua, chuẩn bị hạ đầm lầy Áo Cách Mã Đặc, bảo hắn đến đây hạ Thụ yêu lâm chưa chắc hắn chịu. Ta gửi tin tức hỏi qua hắn đã.
Thuẫn Giáp Chiến Sĩ Bạch Khai Thủy suy nghĩ một lát nói.
Một lát sau, Vũ Lam hỏi:
- Bạch Khai Thủy, thế nào? Hắn chịu tới sao?
- Hắn đồng ý rồi.
Bạch Khai Thủy hưng phấn mà nói, thật sự là một kinh hỉ bất ngờ, hắn và người bằng hữu kia, từng cùng nhau tổ đội đánh quái, chỉ gặp mặt vài lần mà người ta đáp ứng chịu đến, vậy là rất nể mặt hắn.
- Vừa vặn tập hợp đủ hai mươi người, chờ hắn đến chúng ta là có thể xuất phát.
Nhiếp Ngôn gật đầu nói, lại là Thần Thánh La Mã đế quốc thật sự là trùng hợp.
- Vẫn là mặt mũi Bạch Khai Thủy ca lớn, ngay cả người tinh anh đoàn của Thần Thánh La Mã đế quốc cũng có thể kéo đến.
Trần Bác tâng bốc nói, liếc qua Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu, nếu hạ Thụ yêu lâm thuận lợi, về sau Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu nói không chừng sẽ thường xuyên tham gia hoạt động của đoàn đội bọn họ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi hai vị khách không mời mà đến này đi thì phải lôi kéo một số người.
- Đâu có, bằng hữu kia có vẻ nể tình.
Bạch Khai Thủy cũng nghĩ thế nên trên mặt rạng rỡ.
- Người ta mới là cao thủ chân chính, đã sắp hạ đầm lầy Áo Cách Mã Đặc, khẳng định đã xuyên qua Thụ yêu lâm, để hắn làm đội trưởng mới không sai.
Trần Bác liếc mắt Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu.
Tên Trần Bác này làm Đường Nghiêu rất là khó chịu, nếu không phải Nhiếp Ngôn cản lại thì hắn đã sớm nổi bão rồi.
- Nếu hắn đánh thông qua Thụ yêu lâm, để hắn làm đội trưởng cũng tốt.
Nhiếp Ngôn không mặn không nhạt nói lại một câu.
- Tự biết vô năng rồi sao, sớm biết mình không được thì đừng khoe khoang.
Trần Bác đắc ý không bỏ qua người ta, một chút tiến thối cũng không biết.
- Trần Bác...
Vũ Lam nhíu mày quát, giọng điệu có chút không vui.
Trần Bác thấy Vũ Lam tức giận, lầm bầm vài tiếng rồi không nói nữa.
Một lát sau, tại Đặc Lạp Khắc tiểu trấn một đạo bạch quang hiện lên, một thân ảnh xuất hiện ngay truyền tống trận, là một Áo Pháp mặc pháp bào áo nghĩa màu đen, bộ dáng khoảng 26,27 tuổi, trên pháp bào màu đen che kín ký hiệu quỷ dị, thoạt nhìn thần bí mà lại trang nghiêm. Nhiếp Ngôn liếc mắt là nhìn ra ngay đây là Hắc ám sơ đông sáo trang của Áo Pháp, hiện nay là trang bị Áo Pháp đỉnh cấp. Hắc ám sơ đông và Trục hỏa giả của Đường Nghiêu cùng là cùng một tầng, nhưng mà Trục hỏa giả càng thích hợp Nguyên Tố Pháp Sư, Hắc ám sơ đông càng thích hợp Áo Pháp, cho nên đối với cho Áo Pháp mà nói, Trục hỏa giả kém hơn Hắc ám sơ đông.
- Hắc, Hoàng Hôn huynh đệ, đã lâu không thấy.
Bạch Khai Thủy đi nghênh đón nói.
- Đã lâu không thấy.
Hoàng Hôn cũng chào hỏi với Bạch Khai Thủy, nhìn lướt qua mọi người, nói
- Chào mọi người.
Lúc Hoàng Hôn nói chuyện, có một cỗ ngạo khí mơ hồ, hắn là từ tinh anh đoàn của Thần Thánh La Mã đế quốc đi ra, tinh anh đoàn và loại tiểu đoàn đội này của Vũ Lam, không phải là cùng một cấp bậc. Nếu không phải hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, đoàn đội làm công tác chuẩn bị tiến vào đầm lầy Áo Cách Mã Đặc, hơn nữa Bạch Khai Thủy người này không tệ cũng có chút giao tình với hắn, bằng không hắn chẳng muốn đến đây.
- Đây là Vũ Lam đội trưởng chúng tôi.
Bạch Khai Thủy giới thiệu qua Vũ Lam.
Hoàng Hôn hướng Vũ Lam gật đầu, cười nói:
- Không ngờ đội trưởng các ngươi là mỹ nữ, chào ngươi.
Hoàng Hôn hướng Vũ Lam chào hỏi nói, dù sao cũng là trải qua cảnh đời, nhìn thấy Vũ Lam loại mỹ nữ cấp bậc này, không có một chút thất thố tỏ ra nho nhã lễ độ lại không mất khôi hài.
Vũ Lam gật đầu ý bảo
- Chào ngươi.
Hoàng Hôn người này, rất có phong thái của cao thủ.
Trần Bác tiến đến bên cạnh Bạch Khai Thủy, muốn để Bạch Khai Thủy hỗ trợ giới thiệu. Hoàng Hôn nhìn thấy Nhiếp Ngôn phía sau mọi người, mắt sáng lên liền đi tới Nhiếp Ngôn bên này.
- Không nghĩ tới Niết Viêm huynh cũng ở đây.
Hoàng Hôn kinh hỉ nói.
- Ngươi là?
Nhiếp Ngôn trầm ngâm một lát, lục lại trí nhớ, mới nhớ tới ngày đó ở Lâm Khắc tiểu trấn, phía sau Hồ Ly Bán Tỉnh, nhớ mang máng có một người như vậy.
- Ngươi không biết ta, ta lại nhận thức ngươi, trước đó hội trưởng chúng ta mời ngươi, ngày đó ở Lâm Khắc tiểu trấn, ta đứng phía sau hội trưởng, Niết Viêm huynh đệ hảo thân thủ, thời điểm mấu chốt làm cho Lập Mã Hoành Đao vấp ngã.
Lúc Hoàng Hôn nói đến Nhiếp Ngôn, vẻ mặt hào hứng.
Nghe được Hoàng Hôn nói, tất cả mọi người trong đoàn đội đếu quăng tới một ánh mắt tò mò, Nhiếp Ngôn rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả hội trưởng Thần Thánh La Mã đế quốc cũng quen biết, còn Lập Mã Hoành Đao hình như là hội trưởng Hắc Ám Sát Lục. Nhiếp Ngôn đều qua lại với những người này, đều là một đám có lai lịch rất lớn.
- Ngươi biết Niết Viêm huynh đệ sao?
Bạch Khai Thủy bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc hỏi.
- Đâu chỉ là biết, Niết Viêm huynh đệ hiện tại là danh nhân của Thần Thánh La Mã đế quốc chúng ta, hội trưởng chúng ta còn mời hắn cùng nhau hạ đầm lầy Áo Cách Mã Đặc, kết quả Niết Viêm huynh đệ nói ra điều kiện hà khắc, tất cả trang bị Đạo Tặc tùy ý hắn chọn. Người của nghiệp đoàn chúng ta, cũng không có một dám nói với hội trưởng chúng ta như vậy.
Hoàng Hôn tràn đầy hào hứng nói, hắn là người sảng khoái tuyệt không che giấu sùng bái với Nhiếp Ngôn.
Mọi người trong đoàn đội ngơ ngác nhìn nhau, Hồ Ly Bán Tỉnh là người nào, là hội trưởng Thần Thánh La Mã đế quốc, nhân vật truyền kỳ, hắn mời Niết Viêm cùng nhau hạ đầm lầy Áo Cách Mã Đặc, Niết Viêm lại còn muốn ra điều kiện, đây rõ ràng là Hồ Ly Bán Tỉnh đang cầu Nhiếp Ngôn!
Hồ Ly Bán Tỉnh thân là một hội trưởng, ánh mắt còn có thể kém sao?
Vậy chẳng phải là nói, Niết Viêm là thần cấp nhân vật mà các tinh anh đoàn cầu cũng cầu không được? Xem ra, Niết Viêm ra điều kiện cùng đoàn bọn họ cùng nhau hạ Thụ yêu lâm, ngược lại là quá nhẹ nhàng rồi.
Hoàng Hôn là người Thần Thánh La Mã đế quốc, lời hắn nói chắc là không giả.
- Yểu Yểu, ngươi thật là mời một vị đại thần cho đoàn đội chúng ta.
Vũ Lam hay trêu chọc nói.
Yểu Yểu hất lông mi lên, nàng cũng cảm thấy trên mặt rạng rỡ hẳn.
Trần Bác không đoán được Nhiếp Ngôn có lai lịch lớn như vậy, tự biết không phải cùng một tầng lớp với Nhiếp Ngôn, như sương giá đánh cà, đứng ở một bên sinh hờn dỗi, trong lòng sinh ra một ý tưởng ác độc, nhất định phải khiến Nhiếp Ngôn trả giá đắt.
Lúc chúng đội viên nhìn về phía Nhiếp Ngôn, trong đôi mắt lóe tia sáng khác thường, đều suy đoán bối cảnh của Nhiếp Ngôn.
Đường Nghiêu lại mặt tươi như hoa, dùng khủy tay chọt Nhiếp Ngôn, thấp giọng nói:
- Được a tiểu tử, giấu thật kỹ, khi nào thì ngươi quen biết hội trưởng Thần Thánh La Mã đế quốc?
- Ngày hôm qua.
Nhiếp Ngôn lại rất bình tĩnh, thể diện không phải người khác cho, mà là chính mình kiếm, nói thật ra nếu không phải trong lòng có tính toán, Hồ Ly Bán Tỉnh nể mặt hơn nữa cũng vô dụng, mục tiêu hắn vẫn là trước hết mang đoàn đánh xuyên qua Thụ yêu lâm rồi tính tiếp.
Nhưng mà, hắn phải thử là độ khó cấp Chuyên gia mà tất cả đoàn đội cũng không dám tùy tiện thăm dò!
- Mọi người đến đông đủ, chúng ta xuất phát đi.
Nhiếp Ngôn nói, đi về phía bên ngoài tiểu trấn.
- Niết Viêm huynh làm sao còn hạ phó bản Thụ yêu lâm?
Hoàng Hôn hỏi, theo lý lấy thực lực của Nhiếp Ngôn vốn không cần ở lại Thụ yêu lâm loại phó bản cấp thấp này lãng phí thời gian.
- Ta cần Vũ lạc bảo thạch của Thụ yêu lâm, hơn nữa trong Thụ yêu lâm có vài món cực phẩm trang bị của Đạo Tặc nói không chừng có thể ra một hai kiện.
Nhiếp Ngôn nói, dù sao đến lúc cuối mọi người cũng sẽ biết nên không cần thiết giấu diếm, cảm nhận của hắn với Hoàng Hôn cũng coi như không tệ.