- Đây là Niết Viêm mà ngươi nhắc tới ah? Bộ dáng hơi gầy, cũng không có soái khí. Không biết thực lực như thế nào!
Phỉ Vận liếc liếc Nhiếp Ngôn, ngữ không được tốt lắm.
Nữ nhân Phỉ Vận này thật không khách khí, Nhiếp Ngôn nhíu mày một chút.
- Phỉ Vận!” Nguyệt Nhi la Phỉ Vận, nhìn Nhiếp Ngôn ý xin lỗi, nói:
- Ngươi đừng để ý, nàng ấy thực ra rất tốt.
Nhiếp Ngôn nhìn Nguyệt Nhi cười cười, gật đầu. Trong lòng dù có nóng một chút nhưng giận dữ vì nữ nhân như vậy thì không đáng.
- Nhiếp Ngôn, thật ngại, chúng ta là bạn học, Phỉ Vận muốn tới chúng ta cũng không có cách nào mà cự tuyệt, bạn học này ta cũng không thích. Ta cùng Nguyệt Nhi là bạn tốt, Nguyệt Nhi là một người hiền lành, nếu là ta thì đã đuổi Phỉ Vận đi rồi.
Giọng của Yểu Yểu có chút tức giận nói.
- Ha ha, đối với người như vậy biện pháp tốt nhất là coi như không nhìn thấy. - Nhiếp Ngôn nói.
Nhiếp Ngôn không để ý tới nữ nhân gọi là Phỉ Vận nữa, nhìn Yểu Yểu cùng Nguyệt Nhi nói:
- Ta đi bán vài món đồ rồi nói chuyện sau.
- Uh, ngươi đi đi.
Nguyệt Nhi cười. Biểu tình ôn nhu, ấm áp làm cho người ta phơi phới.
Nhiếp Ngôn ngồi ở một bên, Phỉ Vận thấy hắn căn bản không để ý tới mình, liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Bồn người ngồi xuống, Nguyệt Nhi và Yểu Yểu cùng nói chuyện phiếm, Phỉ Vận Lưu Thủy ngẫu nhiên chen vào 2 – 3 câu, bộ dáng nịnh bợ Nguyệt Nhi cùng Yểu Yểu. Trước Yểu Yểu và Nguyệt Nhi, cô ta hoàn toàn như là một tấm phông nền.
- Kỳ thật Niết Viêm là một cao thủ rất lợi hại.
Yểu Yểu nói, quay đầu nháy mắt Nhiếp Ngôn nói:
- Có phải hay không Niết Viêm?
- Thật ah?
Nguyệt Nhi có chút không tin hỏi, thật sự là nhìn không ra a.
Nhiếp Ngôn khiếm tốn cười cười nói:
- Cũng bình thường thôi!
- Lợi hại bằng Tiểu Thụy sao? Ngươi mà cũng đòi theo đuổi Yểu Yểu, so với Tiểu Thụy còn kém xa!
Nhiếp Ngôn cũng mặc kệ nữ nhân nhàm chám này, lấy từ trong túi ra 3 phân Thiểm quang trần, 2 cuốn Chu võng thuật, 2 cuốn biến Dương thuật bỏ vào chỗ đấu giá.
Một phần Thiểm quang trần lấy giá khởi điểm là 1 bạc, mỗi cuốn Chu võng và biến Dương giá khởi điểm là 4 bạc. Đồ vật có giá như vậy đối với thị trường có ảnh hưởng không nhỏ. Nhiếp Ngôn mang tâm lý giá bán cao một chút thì lợi nhuận càng nhiều. Mặc dù bán chậm nhưng cũng có thể kiếm được nhiều, còn có thể tránh bão hòa thị trường.
Thấy Nhiếp Ngôn không để ý tới mình cô gái tên Phỉ Vận kia cũng thấy vô vị, không để ý nữa.
Nhiếp Ngôn sau khi định giá xong thì chờ xem phản ứng của thị trường. Có thể mua được vật phẩm tiêu hao (đồ dùng 1 lần) mà giá đắt thì cũng không có nhiều người. Chỉ có một ít ngoạn gia có tiền, mấu chốt là xem bọn hắn có chịu chi hay không thôi.
Nhiếp Ngôn vừa để lên không bao lâu thì liền có người tăng giá, ba thứ này đều rất được chú ý. Dù sao bây giờ cũng không có nhiều Pháp Sư có thể chế tác được quyển trục, mà đa số Pháp Sư cũng không học kỹ năng chế tác. Chỉ có một vài cửa hàng NPC bán ma pháp quyển trục, nhưng đa số là hỏa cầu thuật hay ma pháp linh tinh nào đó, hơn nữa giá lại cao. Những thứ như Chu võng thuật, biến Dương thuật này rất hữu dụng mà cũng cực kỳ hiếm thấy. Mấy cái này quả là pháp bảo khi PK. Những ngoạn gia có tiền sẽ không để ý tới vài bạc lẻ như vậy. Chu võng thuật, Biến Dương thuật ngoài PK giết người còn có thể dùng để phòng thân, khi nguy hiểm có thể dùng cứu mạng. Vì thế giá tất nhiên là tăng cao.
Mỗi phân Thiểm quang trần lên tới khoảng 2 bạc, Chu võng và biến Dương lên đến 5 bạc. Ở thời kì đầu mà nói là đã là rất được giá, một vốn bốn lời.
Nhiếp Ngôn đem ra mấy thứ này, đã làm nơi bán đấu giá nổi sóng. Có rất nhiều ngoạn gia ngầm điều tra rốt cuộc là ai có thể viết ra quyển trục Chu võng thuật và Biến dương, đồng thời cũng có không ít người hỏi về Thiểm quang trần.
Nhiếp Ngôn tiếp tục xuất hàng từ trong túi ra. Kiếm tiền, dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.
- Yểu Yểu, ngươi xem đây là Tiểu Thụy tặng cho ta Thực Hỏa pháp trượng, Bạch Ngân, +6 trí lực, +7 pháp thương, thấy thế nào?
Phỉ Vận đem ra một cây pháp trượng, quơ quơ, cố ý khoe khoang.
Ở cấp bậc hiện tại thì một kiện pháp trượng Bạch Ngân là vô cùng quí, huống chi là cộng trí lực và pháp thương.
- Pháp trượng của ta cũng là Bạch Ngân nhưng mà thuộc tính không bằng ngươi.
Yểu Yểu thẳng thắng nói, cũng không có tỏ ra hâm mộ gì mấy.
- Kỳ thật nếu ngươi tốt hơn với Tiểu Thụy thì hắn sẽ cho ngươi một cái pháp trượng tốt hơn, hắn thầm mến ngươi lâu như vậy mà ngươi vẫn không động tâm sao?
Phỉ Vận nhìn Yểu Yểu nói.
Nhiếp Ngôn nghe liền hiểu được Phỉ Vận đang đảm nhiệm chức thuyết khách.
Dù trong lòng Nhiếp Ngôn chỉ có Dạ Tao nhưng dù sao hắn với Yểu Yểu cũng từng có một khoảng thời gian tuy không thể gọi là khắc cốt ghi tâm nhưng cũng là cảm tình cũng in sâu vào tâm trí. Phỉ Vận không để hắn vào mắt thì thôi, nhưng ngồi trước mặt hắn giới thiệu bạn trai cho Yểu Yểu thì tới Bồ Tát còn có ba phần tức giận. (TV: thằng này tính ôm hết đây mà @@)
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Yểu Yểu, trong lòng Nhiếp Ngôn liền hiểu rõ.
- Yểu Yểu, ta có một cây pháp trượng không xài, ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi thì tốt hơn.
Nhiếp Ngôn thấy Phỉ Vận còn muốn nói tiếp nên đã cắt lời Phỉ Vận mà nói.
- Ê, ngươi có biết là ngắt lời người khác khi đang nói là không lễ phép không? Thứ đồ rác rưởi đó, ngươi không cần dày mặt lấy ra đâu. - Phỉ Vận hèn mọn nói.
- Vậy ngươi có biết là người khác không thích nghe ngươi nói chuyện mà ngươi vẫn cứ lải nhải là vô phép không?
Nhiếp Ngôn không khách khí phản bác.
- Ngươi ….
- Pháp trượng gì vậy, cho ta xem thử!
Yểu Yểu gạt Phỉ Vận qua một bên.
Nhiếp Ngôn đem Nguyệt Sắc tế lễ pháp trượng giao dịch cho Yểu Yểu, nói:
- Ta cho ngươi, nhận đi.
- A, Hoàng Kim pháp trượng!
Yểu Yểu ngạc nhiên thốt lên. Nàng hiểu được trang bị Hoàng Kim bây giờ có giá trị như thế nào.
- Yểu Yểu ta xem với, Hoàng Kim pháp trượng gì thế?
Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi.
Yểu Yểu đem thuộc tính của pháp trượng share cho Nguyệt Nhi và Phỉ Vận. Nguyệt Nhi giật mình nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn, không nghĩ tới Nhiếp Ngôn tùy ý đã đem ra một kiện Hoàng Kim trang bị. Phỉ Vận xanh mặt, nếu Nguyệt Sắc tế lễ pháp trượng là rác rưởi vậy trên tay nàng là cái gì?
- Niết Viêm, ngươi thật tốt. Cái này mà nói dù sao ngươi giữ cũng vô dụng, tặng cho ta thật sao? Giống tùy tay ném cho ta hơn đó. Nhưng mà lễ vật của ngươi ta thật rất là thích.
Yểu Yểu mỉm cười nói, nhưng lại chat mật với Nhiếp Ngôn:
- Vì thoát khỏi cái nữ nhân đáng ghét đó, nên ta mới nhận, nhưng ta sẽ trả tiền định kỳ cho ngươi.
- Không cần, chỉ là một cây pháp trượng thôi mà.
Đối với Nhiếp Ngôn thì một cây Hoàng Kim pháp trượng thì không là gì cả, so với cảm tình với Yểu Yểu thì lại nhỏ như con kiến.
Niết Viêm, ngươi có nhiều tiền lắm ah? Đây là Hoàng Kim pháp trượng đó! Không trả tiền coi sao được!
Yểu Yểu nói trong kênh tán gẫu (mật).
Nhiếp Ngôn cười cười, hắn biết Yểu Yểu có tính quật cường nên nói:
- Có thể trả theo kỳ, về sau mỗi tháng trả ta 1 bạc là được, mãi cho tới hết thì thôi.
- Tốt, quyết định vậy đi, có ngốc mới khách khí với đại tài chủ như ngươi.
Yểu Yểu làm mặt quỉ, nở nụ cười tươi nói.