"Đừng có đứng phỗng ra đấy. Cậu niệm Mưa Thiên Thạch nhanh đi!" Nhiếp Ngôn truyền tin đến.
"Thời gian niệm chú của Mưa Thiên Thạch tận 10 giây lận đó. Không kịp đâu!" Đường Nghiêu lo lắng nói. Hắn chỉ sợ là mình còn chưa kịp niệm chú xong thì đám nhện kia đã vọt tới trước mặt rồi.
"Cậu cứ niệm chú đi là được. Lẹ lẹ lên."
Đường Nghiêu cắn răng. Hắn mở cuộn giấy phép thuật ra, vung gậy phép, bắt đầu sử dụng kỹ năng Mưa Thiên Thạch. Các nguyên tố lửa từ xung quanh đều quy tụ lại chỗ hắn đang đứng.
Trong không gian tràn ngập hơi nóng của lửa.
Nhiếp Ngôn dụ hơn hai mươi con nhện dung nham tới khoảng đất trống trước ngã ba. Đám nhện lúc nhúc như thủy triều dậy sóng. Hắn nhanh chóng chạy vào cái hang hẹp mà Đường Nghiêu đang đứng. Vì hang rất nhỏ nên chỉ đủ một con nhện có thể chen vào thôi.
"Làm Choáng Trực Diện!" Nhiếp Ngôn xoay người, tung ra một cú Làm Choáng Trực Diện khiến con nhện ở cửa hang rơi vào trạng thái ngất xỉu.
10 giây, 9 giây, 8 giây, 7 giây...
Thời gian từng giây trôi qua, quầng lửa hội tụ ở trên người Đường Nghiêu ngày càng rực rỡ.
Những kỹ năng cần đến một tổ âm tiết mới có thể tung phép thì toàn là những phép thuật có sát thương diện rộng cả. Nhiếp Ngôn đã từng nghe về kỹ năng Mưa Thiên Thạch này rồi. Pháp sư bí truyền và pháp sư hệ lửa ở cấp độ đầu có thể học được mỗi một kỹ năng diện rộng là Mưa Thiên Thạch thôi. Đây là thứ tốt để đi đánh quái. Trong cả nghìn pháp sư hệ lửa và pháp sư bí truyền cũng chưa chắc có người học được kỹ năng này đâu.
Sau khi nhện dung nham tỉnh lại, nó nhắm thẳng Nhiếp Ngôn mà lao vào. Nhiếp Ngôn cũng vung dao lên đánh trả. Hắn ngăn con nhện này ở cửa hang, không để nó công kích Đường Nghiêu, mất công nó lại làm gián đoạn phép thuật mà Đường Nghiêu đang niệm thì phiền.
Mười giây không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Người ta đếm từ một đến mười đâu có mất bao nhiêu thời gian.
Đường Nghiêu nâng gậy phép lên. Miệng hắn lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu. Một quả cầu lửa khổng lồ từ trên bầu trời rơi xuống. Ầm. Cầu lửa nổ tung trên người đám nhện. Các đốm lửa nhỏ bay rải rác khắp nơi như hoa tuyết. Một số còn đọng lại ở trên mặt đất không tắt, cứ âm ỉ cháy. Đám quái vật đứng trên lửa, cứ mỗi giây, lại phải nhận một lượng sát thương nhất định.
Hơn hai mươi con nhện dung nham kia vì bị tấn công nên kêu ầm cả lên. Thế nhưng, dù chúng nó có làm cách nào đi nữa thì vẫn không chạm được vào người của Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu.
Hóa ra, Nhiếp Ngôn đã sớm tính toán đâu vào đấy cả rồi, thế nên hắn mới có can đảm dẫn nguyên một đàn nhện về hướng này chứ.
Địa hình của ngã ba này rất đặc biệt, vì vậy Nhiếp Ngôn mới có thể tận dụng để đánh quái. Nếu hai người họ đang đứng trên một đồng cỏ bằng phẳng, dụ nhiều nhện như thế này rồi lại phải niệm sát thương quần thể thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nếu bọn họ đứng ở một nơi quá hẹp thì kỹ năng Mưa Thiên Thạch cũng không thể gây được bao nhiêu sát thương. Nơi đây mới là chỗ lý tưởng.
Đường Nghiêu càng bội phục Nhiếp Ngôn hơn. Ngay cả điểm này mà Nhiếp Ngôn cũng tính tới được.
Cách một giây, lại một quả cầu lửa khác rơi xuống, nổ tung tóe.
Ánh lửa ngút trời.
Sau khi năm quả cầu lửa liên tục rớt xuống thì sáu con nhện dung nham đã bị trực tiếp giết chết, lửa trên nền đất lại thiêu cháy thêm mười lăm hay mười sáu con nhện nữa, đám nhện còn sống thì chỉ có chút máu tàn mà thôi. Qua đó, người ta có thể thấy sát thương của Mưa Thiên Thạch lớn đến nhường nào.
Đường Nghiêu nhìn một đống xác nhện nằm la liệt trên đất thì sửng sốt một hồi. Tất cả đều là do hắn giết đây sao? Hắn khó mà tin được!
"Nhiếp Ngôn, tớ làm đây hả?" Đường Nghiêu ngây ngốc hỏi. Nhìn qua thanh kinh nghiệm, Đường Nghiêu thấy đã gần đầy. Bấy giờ, hắn mới xác nhận là kỹ năng Mưa Thiên Thạch uy lực vừa rồi là do chính mình niệm ra.
"Cậu đứng ngẩn ra đó làm gì. Nhanh thanh lý đám nhện dung nham còn lại đi."
"Tớ hết năng lượng rồi." Đường Nghiêu tiu nghỉu nhìn thanh năng lượng trống không. Hắn còn sống nhưng mà mấy chiêu Tên Lửa Thần Bí hay Lửa Bùng Cháy đều không sử dụng được.
Nhiếp Ngôn lúc này mới nhớ ra sử dụng kỹ năng Mưa Thiên Thạch rất tốn năng lượng. Đường Nghiêu có thể thực hiện được kỹ năng này đã là rất giỏi rồi, hắn làm gì còn dư năng lượng để sử dụng các kỹ năng khác chứ!
Trừ việc rất tốn năng lượng ra thì kỹ năng này còn đòi hỏi một cuộn giấy phép thuật nữa. Thứ này cũng tốn không ít tiền. Nếu bọn họ vẫn sử dụng Mưa Thiên Thạch để đánh quái cày cấp thì lãng phí quá.
Nhiếp Ngôn nhào tới một con nhện dung nham đang hấp hối ở bên cạnh, tung ra một chiêu Tấn Công Điểm Yếu, hạ gục nó. Hắn nhanh chóng thanh lý sạch sẽ số quái vật còn lại.
Một lát sau, hơn hai mươi con nhện dung nham đều đã nằm xuống. Nhiếp Ngôn nhặt lên mấy món đồ rớt ra trên mặt đất. Tổng cộng, bọn hắn nhận được 3 đồng và không có trang bị nào. Nghe tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Nhiếp Ngôn mới để ý thanh kinh nghiệm của hắn đã đầy. Bọn hắn giết một lúc nhiều nhện dung nham như thế cho nên điểm kinh nghiệm mà Nhiếp Ngôn đạt được đủ để hắn lên cấp 4.
"Quanh đây chắc hết nhện rồi, chúng ta tiến vào sâu hơn xem sao." Nhiếp Ngôn nói. Đánh quái kiểu này thì chỉ lâu lâu bọn hắn mới làm được một lần. Tốc độ sản sinh quái vật mới ở khu vực này không theo kịp tốc độ giết quái của hai người họ.
"Đi sâu vào nữa làm gì?" Đường Nghiêu ngạc nhiên.
"Tớ có chút chuyện ở trong đó. Động này còn nối với một động khác nữa." Nhiếp Ngôn thần bí cười. Lúc đến đây, hắn mới nhớ tới một chuyện ở kiếp trước.
Trong hang Nhện Dung Nham có một hồ nước rất sâu, rất nhiều mạch nước ngầm đan xen. Nó thông qua lòng đất, nối liền với một thung lũng khép kín. Nơi đây mọc rất nhiều loài thảo dược kỳ lạ. Quan trọng nhất là, trong thung lũng kia có một thứ mà người người đều ước ao, một chương cũ của tập sách Trật Tự.
Chuyện kể rằng, tập sách Trật Tự và tập sách Hỗn Loạn là đồ vật của Thần, được lưu truyền từ thời Công Nguyên (873-1235). Tính tới hiện tại, hai cuốn sách đó cũng chừng năm đến sáu trăm tuổi rồi. Làm sao tập sách lại xuất hiện hay ai là tác giả đều là những bí ẩn không người giải đáp.
Trật Tự và Hỗn Loạn là quy tắc cơ bản của cả đại lục này.
Người ta đồn rằng tập sách Trật Tự và tập sách Hỗn Loạn gồm có tổng cộng ba mươi sáu chương. Chúng đại diện cho hai nguồn sức mạnh khác nhau, các chương sách đều bị trôi dạt nằm rải rác khắp nơi.
Người nào có thể thu thập đủ các chương của tập sách Trật Tự sẽ có khả năng tái tạo lại Trật Tự của Thần, nhận được sức mạnh to lớn của Thần. Người sở hữu được cuốn sách này cũng chính là chủ sở hữu của thần điện Ánh Sáng, một đức giáo hoàng vĩ đại. Còn người thu thập đủ các chương của tập sách Hỗn Loạn sẽ có thể nắm trong tay sức mạnh hủy diệt, là kẻ phá hoại Trật Tự. Người sở hữu tập sách Hỗn Loạn có thể trở thành chúa tể hắc ám mạnh mẽ.
Sách Trật Tự và sách Hỗn Loạn đều là những vật phẩm truyền kỳ.
Lúc mà quyển thứ nhất của tập sách Trật Tự xuất hiện thì lịch sử phủ đầy bụi của đế quốc Greenland và đế quốc Stern cũng được mở ra.
Sáu chương đầu của tập sách gồm có chương Chính Nghĩa, chương Thiện Lương, chương Dũng Khí, chương Trí Tuệ, chương Công Chính và chương Tự Do.
Sáu chương sách này lần lượt được nắm giữ bởi không ai khác, chính là những người thuộc top 100 trong bảng xếp hạng cao thủ của phe Thiện Lương. Người xếp hạng thứ nhất, thứ ba và thứ sáu sở hữu lần lượt là chương Chính Nghĩa, chương Dũng Khí và chương Trí Tuệ. Cũng vì vậy mà trong lòng các người chơi, tập sách Trật Tự chẳng khác nào một tồn tại như thần khí.
Tập sách này rất mạnh mẽ, nhưng người chơi lại không thể cất nó vào kho cá nhân mà chỉ có thể luôn khư khư giữ nó bên mình. Nếu kẻ nào đánh chết được người đang giữ chương nào đó của tập sách Trật Tự, trang sách sẽ tự động bị đánh rớt. Trừ khi, người đó có thể tập hợp đủ sáu chương của tập sách thì mới không bị đánh rơi. Bởi vậy, mọi người vì mấy trang sách này đã đánh nhau không có hồi kết.
Chương Chính Nghĩa, chương Dũng Khí và chương Trí Tuệ lần lượt nằm trong tay của ba hội trưởng của các bang hội lớn. Còn những chương khác, nếu có ai sở hữu được thì họ đều là kẻ mạnh cả. Tuy nhiên, lúc những người này ở bên ngoài, bọn họ sẽ rất khiêm tốn, không dễ dàng gì sử dụng chương sách Trật Tự trước mặt người khác. Mặc dù vậy, Nhiếp Ngôn đã từng được chứng kiến sức mạnh đầy uy lực của các chương sách Trật Tự từ những đoạn phim trực tuyến rồi.
Người nắm giữ chương Chính Nghĩa là hội trưởng của bang Thiên Sứ Phách Nghiệp, kỵ sĩ thánh ngôn Ngang Dực Thiên Sứ. Hắn phải đối mặt với hơn một trăm người chơi khác. Ấy thế mà hắn lại có thể triệu hồi được mười sáu kỵ sĩ chính nghĩa. Một mình hắn đã đánh tan một đội hơn trăm người. Từ đó, hắn trở thành một thần thoại.
Người nắm giữ chương Trí Tuệ là hội trưởng của bang Thánh Tài Giả, pháp sư thánh ngôn Ngôi Sao Huy Hoàng. Trong lúc chống đỡ đoàn quân xâm lược của tộc Vong Linh, Ngôi Sao Huy Hoàng đã sử dụng cấm chú Ngọc Sáng Rực Rỡ, cùng lúc tiêu diệt hơn ba trăm phù thủy Vong Linh, trở thành một truyền thuyết bất diệt.
Người nắm giữ chương Dũng Khí là hội trưởng của bang Đế Quốc Thần Thánh La Mã, cuồng kiếm sĩ Hồ Ly Ngái Ngủ. Trong trận chiến ác liệt giữa các bang phái, một mình hắn đã xông vào bang địch, cứ đi mười bước lại chém chết một người, giết hết hai trăm mạng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhiếp Ngôn nhớ lại chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào.