[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 1 : Tái sinh




Sanh khổ, Tử khổ, Ái biệt ly khổ, Oán tắng hội khổ, Cầu bất đắc khổ. Trong kinh Phật có Tám khổ(1), Nhiếp Ngôn đã nếm qua năm loại rồi. Khi còn sống, cuộc đời hắn là một chuỗi ngày dài đau thương. May thay, hắn chỉ hưởng dương được hai mươi tám năm.

Tính mạng của Nhiếp Ngôn đáng ra nên chấm dứt ở thời khắc đó, tuy nhiên, số phận lại bất ngờ đổi hướng.

Nhiếp Ngôn xoay người, sau lưng hắn là cái cảm giác dinh dính ướt đẫm. Áo hắn bị mồ hôi làm bết chặt trên lưng, cảm giác thật khó chịu. Hắn mơ hồ nhớ rằng mình bị một viên đạn bắn ngay giữa lưng, hắn ngã nhào xuống đất, máu tươi chảy ra lênh láng.

Không phải hắn chết rồi sao?! Nghĩ vậy, Nhiếp Ngôn cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Cho dù hắn chết mà chẳng ai biết ai hay, tính ra vẫn có thể xem là một loại giải thoát.

Hắn mai phục tại biệt thự của Tào Húc tròn năm ngày, không dễ dàng gì mới thấy được mặt gã. Tại thời điểm Tào Húc đặt chân lên xe, hắn bóp cò. Bằng một khẩu súng ngắm, Nhiếp Ngôn bắn một viên đạn ngay giữa đầu của gã. Chỉ nghe bịch một tiếng, máu đỏ tràn lan. Ở đằng xa, trên đầu của Tào Húc xuất hiện một lỗ đạn, máu tuôn ra như suối.

Ánh mắt của Tào Húc mờ mịt không hiểu tại sao, sau đó dần dần tan rã, cuối cùng mất đi ánh sáng.

Nhớ lại cái lúc mà viên đạn của Nhiếp Ngôn xuyên qua đầu Tào Húc làm đầu gã vỡ tung tóe, trong lòng hắn mới khoái trá làm sao. Tất cả hận thù của Nhiếp Ngôn cũng theo đường đạn đó mà xả hết.

Cả đời Tào Húc cứ như bước trên thảm hoa vậy, ai biết tại sao gã lại muốn đi hãm hại một người bình thường như hắn chứ. Cho dù có biến thành quỷ thì Nhiếp Ngôn cũng không thể nào cam tâm.

Gieo gió thì gặt bão, làm sao mà tránh được hai từ "báo ứng" và "luân hồi".

Cái khoảnh khắc Nhiếp Ngôn trông thấy đầu của Tào Húc vỡ tung, hắn chợt nhận ra thế giới của mình hoàn toàn thay đổi. Thì ra hết thảy chỉ cần một viên đạn mà thôi. Có lẽ, trên mặt báo sáng mai, hình của hắn sẽ được đăng lên trang nhất. Tiêu đề có lẽ là "Tào Húc - Người giàu có nhất đại lục bị ám sát," tiếp đến sẽ là tấm ảnh thật to của hung thủ, để cho người đời chiêm ngưỡng cúng bái.

Nhiếp Ngôn bắn chết Tào Húc xong thì bị cận vệ của gã phát hiện. Bọn họ đuổi theo, bắn một viên đạn ngay giữa lưng hắn.

Nhiếp Ngôn cảm thấy đau rát, thì ra bị đạn bắn xuyên người là thế này đây. Trái tim hắn đập chậm dần, hắn cảm nhận được sinh mệnh của mình đang từ từ rút đi khỏi cơ thể.

Hắn sắp chết sao? Thế nhưng, hắn lại cười, cười vì cuộc đời dù đau khổ nhưng mà cũng ngắn ngủi lắm, cười bản thân hắn một đời đần độn, đến lúc gần chết mới tỉnh ra.

Thế rồi nước mắt hắn rơi.

Thù của cha mẹ đã báo xong. Chuyện trước đây cứ như một thước phim chiếu lại trong tâm trí hắn. Mối bận tâm duy nhất của Nhiếp Ngôn còn sót lại trên đời này, chính là nụ cười không dính lấy một chút vẩn đục của cô.

Cô là bạn học thời cấp ba của Nhiếp Ngôn. Mặc dù cô đã lên xe hoa nhưng dung nhan xinh đẹp mỹ miều ấy luôn khắc sâu trong lòng hắn. Theo thời gian, hình bóng ấy càng khảm sâu hơn vào tim hắn. Không biết khi cô nghe tin Nhiếp Ngôn và Tào Húc đồng quy vu tận thì sẽ phản ứng như thế nào, cô sẽ thở dài hay sẽ đau lòng mà khóc?

Ký ức từ xa xưa như nước lũ tràn đê, ùa về không ngớt. Hắn hối hận lắm chứ. Có nhiều chuyện đợi đến lúc mình nhận ra thì đã quá trễ. Cả đời này, tiếc nuối của hắn rất nhiều, tâm nguyện chưa dứt cũng rất nhiều.

Nhiếp Ngôn đưa tay như muốn bắt lấy những hình ảnh đó, để rồi nhận ra tất cả đã dần đi xa, cuộc sống của hắn đã đến hồi kết, phía trước chỉ là một cõi âm u vô tận.

Hối hận và mệt mỏi cứ như một con dao sắt, nhằm tim hắn mà cứa không ngừng. Hắn đau đến mức không thể kìm nén được.

Đời trước hắn đã làm sai việc gì, tại sao ông Trời lại muốn trừng phạt và dày vò hắn như vậy?! Nhiếp Ngôn oán hận không nguôi. Hắn không cam tâm! Nội tâm hắn gào thét, nước mắt hắn cứ thế mà tuôn.

Thời gian cứ trôi, không biết trải qua bao lâu, Nhiếp Ngôn dần dần bình tâm lại.

Hắn vẫn còn có thể suy nghĩ. Hắn tự hỏi, không lẽ chết là thế này sao? Có thể mình đã thành linh hồn rồi.

Một lát sau, ngón tay Nhiếp Ngôn cử động, cảm giác chân thật đến lạ. Tại sao đã lâu thế rồi, hắn vẫn còn ý thức? Hắn ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn xung quanh.

Không lẽ đây là địa ngục ư?

Mắt của Nhiếp Ngôn từ từ lấy lại tiêu cự, hắn nhìn rõ xung quanh. Đồ đạc cũ kỹ, giường gỗ, ghế ngồi, sàn nhà bị hỏng đôi chỗ.

"Đây là đâu? Mình không phải đã chết rồi ư?"

Giống như đang nằm mơ vậy, cái cảm giác này thật chẳng chân thực chút nào. Hắn đưa tay sờ soạng sau lưng. Trên tay hắn dính một thứ chất lỏng sền sệt. Đưa ra trước mặt nhìn thử, lòng bàn tay của hắn không phải là máu mà chỉ là mồ hôi. Lưng áo hắn thấm đẫm mồ hôi, đem lại cảm giác ướt nhẹp.

Chuyện này là thế nào? "Không phải mình đã chảy máu rất nhiều sao?" Hắn còn nhớ mang máng vạt máu đỏ thẫm như rượu vang, màu của sinh mệnh.

Nhiếp Ngôn tự nhéo mình một cái, "vẫn thấy đau này." Đây đúng là không phải mơ rồi. Không lẽ chuyện ám sát Tào Húc và cuộc đời kia của hắn chỉ là một giấc mơ thôi ư? Tại sao lại chân thật đến vậy?

Hắn giống như một nhân vật thuở xưa, Trang Chu. Lúc Trang Chu tỉnh dậy từ cõi mộng thì cứ lẩm bẩm, rốt cuộc là ông là bướm, hay là ông mơ thấy bướm(2)? Rốt cuộc cái gì mới là thật, cái gì mới là mơ?

Nhiếp Ngôn ngờ vực nhìn ngó xung quanh. Có thật nhiều thứ hắn không tài nào giải thích nổi. Ánh đèn leo lắt, giường gỗ mục cũ, bộ bàn ghế đã được dùng đến mòn... Chiếc đồng hồ treo tường mà lúc nào cha hắn cũng chê là hàng lỗi thời, giờ vẫn đang chạy tíc tắc ở đằng kia. Nhiếp Ngôn còn nhớ rõ, cái đồng hồ này chưa bao giờ chạy đúng giờ. Những kỷ niệm dạt dào ùa về trong trí nhớ hắn, như từng trang sách được chầm chậm lật mở.

Những hình ảnh quen thuộc này chính là căn phòng của hắn lúc hắn còn học cấp ba đây mà!

Ánh sáng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa thủng lỗ chỗ thật chói chang. Mắt hắn bị kích thích mạnh tới mức phát đau. Hắn còn sống! Nhiếp Ngôn đưa tay phải lên nhìn. Bàn tay này thật non nớt, làn da trắng bệch như của người bệnh.

"Mình thế này là sao? Đây là mình của mười năm trước cơ mà. Vậy mình của mười năm sau đâu rồi?" Nhiếp Ngôn đưa tay xoa đầu, hắn chẳng hiểu gì cả.

Hắn cố gắng điều chỉnh mạch suy nghĩ của bản thân. Trong trí nhớ của hắn có một khoảng thời gian ngắn từ từ được tái hiện rõ ràng. Đây là lúc hắn được mười tám tuổi, trong kỳ nghỉ hè cuối cấp hai(3), cha mẹ hắn không có ở nhà. Hắn đang phát sốt, cao đến bốn mươi độ, suýt mất mạng. May mắn làm sao hắn vẫn còn sống.

Trong khoảng thời gian này, cha mẹ hắn chỉ để lại cho hắn một ít tiền, sau đó thì bỏ đi mà không nói tiếng nào, mất tăm mất tích tận hai ba tháng ròng. Hắn muốn liên lạc qua điện thoại thì không ai bắt máy, như thể họ đột ngột biến mất không còn dấu vết vậy. Khi đó, hắn cứ tưởng rằng cha mẹ hắn không cần hắn nữa. Hắn vừa lo vừa sợ, đủ loại cảm xúc rối ren, cộng thêm việc phát sốt nữa, ký ức này trở thành một bóng ma tâm lý trong lòng hắn. Kể từ đó hắn trở nên ít hoạt bát hơn, vừa nhát gan lại rụt rè. Sau này, đến tận tuổi hai mươi lăm hắn mới thay đổi được cái tính cách đó.

Lúc trưởng thành, hắn mới được biết, khoảng thời gian này, cha mẹ hắn mượn tiền của bạn bè, đi ra biên giới làm vài vụ buôn bán phi pháp, chứ không phải là không cần hắn nữa. Khi đó, cả quốc gia đang cần gấp một loại nguyên liệu gọi là polonium, một trong những vật liệu chiến lược trọng yếu. Những nước khác cũng biết được tác dụng của polonium, thế là họ đều thắt chặt nguồn ra, dự định muốn trữ hàng tồn kho. Không biết cha mẹ của hắn đào đâu ra được thông tin về con đường tắt chết chóc này, họ liều mình thu thập một đống polonium rồi vận chuyển phi pháp vào trong nước. Nhà nước lúc bấy giờ đâu có quan tâm nguồn hàng từ đâu, họ bỏ ra một đống tiền đắt gấp mấy trăm lần để thua mua số hàng mà cha mẹ Nhiếp Ngôn có. Nhà hắn đã kiếm được một số tiền khổng lồ từ đây.

Thời điểm này rất căng thẳng, cha mẹ của Nhiếp Ngôn không có cách nào liên lạc được với hắn. Hơn nữa, việc này là bí mật quân sự, nếu bị bại lộ thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. Hiểu lầm giữa Nhiếp Ngôn và cha mẹ hắn chưa từng được đề cập đến, cho đến nhiều năm về sau, mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng, cha hắn mới kể cho hắn nghe đầu đuôi mọi việc, lúc đó hắn mới tha thứ cho bọn họ.

Trong năm này, cha của Nhiếp Ngôn lợi dụng nguồn kim loại tốt bậc nhất thế giới này mà mở được một công ty luyện kim. Công ty của cha hắn nhận được một vài đơn hàng lớn, tiền vốn tăng mạnh, sự nghiệp leo thang. Thế là gia đình hắn thoát khỏi cảnh bần cùng, Nhiếp Ngôn được chuyển vào trường học quý tộc.

Mình thật sự quay trở lại thời điểm đó sao? Mọi chuyện đều có thể bắt đầu một lần nữa?

Vui sướng, kinh ngạc và lo lắng đan xem, Nhiếp Ngôn cũng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của hắn là như thế nào. Hắn sợ rằng tất cả điều này chỉ là một giấc mơ.

Nhiếp Ngôn rời giường, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời gay gắt, nóng hừng hực chiếu vào. Loại cảm giác bỏng rát này làm cho hắn rõ ràng một việc, đây không phải là mơ.

Hắn cúi đầu nhìn lại chiếc bàn học cạnh cửa sổ. Trên đó là một đống sách giáo khoa mà hắn từng học, nào là lý thuyết máy móc, khoa học tự động, nào là ngữ văn, số học cấp hai, nào là chương trình đào tạo ngôn ngữ, vân vân và vân vân.

Nhiếp Ngôn lật dở từng trang sách. Những con chữ quen thuộc này như một dòng suối mát từ ký ức, thấm tận vào gan ruột. Những cuốn sách kia chính là thanh xuân mà hắn từng đánh mất. Khi hắn lên cấp ba, được chuyển vào trường học quý tộc, cha hắn trở nên thành đạt, điều kiện vật chất của hắn phải nói là không thiếu thứ gì. Hắn trở thành thiếu gia con nhà giàu, trở nên lười nhác. Thành tích học cấp ba của hắn rất thảm hại, sau này cha hắn bỏ tiền ra mua được một ghế ở một trường đại học nổi tiếng cho hắn. Chẳng qua là, từ cấp ba cho đến hết đại học, hắn không học thêm được một chữ nào, suốt ngày chỉ có hết ăn lại nằm.

Sau khi hắn được hai mươi lăm tuổi, sự nghiệp của cha hắn bị tập đoàn tài chính Thế Kỷ của Tào Húc vây quét. Mấy người bạn được cha hắn tin tưởng đều bị Tào Húc thu mua, chúng bán đứng cha hắn làm cho công ty của gia đình Nhiếp Ngôn gặp nhiều trở ngại. Lần thứ hai, gia đình hắn rơi vào cảnh túng quẫn.Cha hắn uống thuốc độc tự vẫn, mẹ hắn đau buồn đến mức sinh bệnh, hậm hực mà chết. Nỗi đau mất đi cả cha lẫn mẹ mới khiến cho hắn dày công học tập, tiến bộ nhiều hơn. Có nhiều môn hắn còn tự mình tìm tòi học hỏi. Tuy nhiên, lúc đó hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi.

Nhiếp Ngôn đã từng có rất nhiều hoài bão, hắn muốn dốc sức xây dựng sự nghiệp cho bản thân. Nhưng Tào Húc nào có thể để cho con trai của kẻ địch được thăng tiến chứ? Dưới sự can thiệp của gã, không một công ty nào muốn cho Nhiếp Ngôn vào làm. Hoàn cảnh của hắn bị ép tới tận cùng. Nếu như hắn không chơi Tín Ngưỡng, có được một nguồn thu nhập ít ỏi, thì hắn thậm chí còn không có cơm để mà ăn.

Hắn muốn đánh bại Tào Húc một cách đàng hoàng là chuyện không tưởng. Con giun xéo mãi cũng quằn, lúc bị ép đến đường cùng, Nhiếp Ngôn liền muốn đồng quy vu tận với Tào Húc. Một tiếng súng nổ vang trời, Hắn đã phát tiết hết mọi thù hận trong tim.

Lẽ trời mà, Tào Húc làm sao mà lường được cái kết cục đó của gã.

Nhiếp Ngôn cứ tưởng rằng hắn đã chết, lại không ngờ ông trời muốn đùa cợt hắn, cho hắn về lại thời điểm kỳ nghỉ hè năm ấy. Tuy rằng không liên lạc được với cha mẹ mình, nhưng Nhiếp Ngôn biết bọn họ đều còn sống. Chỉ cần nghĩ tới việc này, nước mắt hắn không nhịn được mà trào ra.

Ở kiếp trước, cha mẹ hắn tốn bao công sức nuôi dưỡng hắn, hắn đã trả được đâu. Nỗi buồn day dứt của hắn không phải ai cũng có thể hiểu được. Ông Trời muốn cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không ngu ngốc như xưa. Phải hơn hai mươi ngày nữa cha mẹ hắn mới quay lại. Kỳ nghỉ hè này Nhiếp Ngôn chỉ có thể ở nhà một mình mà thôi.

"Năm này, nửa học kỳ cuối cấp hai, mình nhớ trò chơi thực tế ảo Tín Ngưỡng chỉ vừa mới phát hành không được bao lâu." Nhiếp Ngôn còn nhớ rõ cái năm mà trò chơi này và được đưa ra. Vô số các tập đoàn tài chính đã tiến vào đóng quân ở Tín Ngưỡng, tình huống phải nói là máu lửa cực kỳ. Nhờ tiền của những tập đoàn này liên tục rót mà Tín Ngưỡng được mở rộng với quy mô lớn. Từ đó, nó không thẹn mà trở thành "thế giới thứ hai của loài người."

Sau khi vào trường học quý tộc, được một học kỳ sau, một người bạn mới giới thiệu Tín Ngưỡng cho hắn biết. Lúc bấy giờ, Nhiếp Ngôn mới tham gia vào trò chơi. Nhưng thời điểm này đã có rất nhiều người cấp cao rồi. Hắn đã bỏ lỡ thời gian và điều kiện tốt nhất để lên cấp, thế nên hắn chỉ có thể liều mạng chơi để đuổi kịp cấp độ của người khác.

Một trong những ký ức đẹp của Nhiếp Ngôn chính là khoảng thời gian mà hắn ở trong trò chơi, cũng là một trong những điều mà lúc chết đi hắn không tài nào quên được. Trong quãng ký ức rực rỡ ấy, hắn đã được gặp rất nhiều người bạn. Nhờ có họ mà những tháng ngày cô đơn của hắn không còn tẻ nhạt và vô vị nữa. Trước khi Nhiếp Ngôn bắn chết Tào Húc, hắn là một đạo tặc cấp 180. Tuy rằng hắn không được xếp hạng đầu bảng, nhưng hắn vẫn có thể được tính vào hàng các cao thủ trong trò chơi.

Nhiếp Ngôn chợt nhớ trong ngăn kéo bàn học của hắn có một tấm thẻ ngân hàng. Đây là toàn bộ số tiền hắn dành dụm được.

"Vậy là có tiền để mua mũ trò chơi rồi." Nhiếp Ngôn mừng thầm. Hắn lục lọi trong hộc tủ, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm thẻ bóng loáng nằm ở trong góc. Hắn nhớ quả không sai, chiếc thẻ ngân hàng này có chứa hơn 2000 điểm tín dụng. Mỗi điểm tín dụng tương đương với một khoản tiền. Hắn phải bớt ăn bớt mặc mất mấy năm trời mới để giành được số tiền này. Lúc đó, Nhiếp Ngôn vốn muốn mua một chiếc máy tính X3 với cấu hình tốt nhất, nhưng mà chỉ mấy năm sau, hắn còn chưa dành dụm đủ tiền thì máy tính X3 đã là một đám hàng hết hạn. Khi sự nghiệp của cha Nhiếp Ngôn thành công, tiền tiêu vặt của hắn còn nhiều hơn thế này. Vì cha hắn muốn đền bù cho hắn, Nhiếp Ngôn muốn gì ông đều mua cho.

Nhiếp Ngôn mười tám tuổi của hiện tại, đang sở hữu linh hồn của người hai mươi tám tuổi. Mọi thứ đều được bắt đầu lại. Cuộc sống của hắn giờ đã bước sang trang mới. Bây giờ chưa có nhiều tiền, hắn không thể làm được gì, vậy không bằng bắt đầu từ trong trò chơi đi. Hắn đã từng chơi qua Tín Ngưỡng, trở thành người săn tiền trong trò chơi đối với hắn là chuyện dễ như ăn bánh.

Nhiếp Ngôn còn nhớ lúc mà mũ trò chơi của Tín Ngưỡng vừa được tung ra, vì muốn được nhiều người mua hơn, giá của chúng rất rẻ. Chúng có các loại A, B và C. Mỗi lại có cấu hình không giống nhau, mức độ thực tế ảo được thay đổi từ 76% - 98%. Cái rẻ nhất là cấu hình loại C, chỉ có giá 1,300 điểm tín dụng. Số tiền mà Nhiếp Ngôn đang có trong ngân hàng đủ để mua loại mũ trò chơi này.

Hắn nhớ được rất nhiều thứ trong trò chơi, nếu hắn chơi lại chắc chắn sẽ có chút thành quả.

Nhiếp Ngôn cất tấm chi phiếu vào trong túi áo. Hắn chợt chú ý đến cuốn sách toán cấp hai ở trên bàn học. Như bị cái gì đó thôi thúc, hắn cầm sách lên. Tay hắn run rẩy, một tờ 100 nhân dân tệ mới tinh rơi xuống. Trí nhớ hắn lại bị kích thích, một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Nhiếp Ngôn.

Hắn nhớ rằng lần đầu tiên hắn và Tạ Dao gặp nhau chính là hôm nay, do hắn cầm tờ 100 đồng này đi ra ngoài mua thuốc.

Tạ Dao là bạn cùng bàn của hắn hồi cấp ba. Cô là hoa khôi của lớp hắn. Đây là một hồi ức mãnh liệt và đầy rung động. Mười năm sau, Tạ Dao và một bạn học rất giỏi khác trong lớp, Lưu Thụy, tuyên bố yêu nhau, sau đó cả hai đều chuyển lên mặt trăng sống. Sau này hắn và cô có liên lạc qua điện thoại được vài lần, hắn mới biết rằng cô không hạnh phúc. Lúc hai người nói lại chuyện của thời cấp ba, cả hai đều thổn thức không nguôi.

Nếu trước đây hắn dũng cảm hơn, không ở trước mặt Tạ Dao mà nhát gan mặc cảm thì có lẽ hắn đã không bỏ lỡ cô. Đôi khi, hắn nhớ lại thì một đời đã qua. Hắn không thể nào dùng hối tiếc để quay lại lúc xưa.

Tạ Dao thích mặc váy trắng, vừa xinh đẹp vừa thuần khiết. Hình ảnh của cô vẫn luôn khắc sâu trong lòng của Nhiếp Ngôn. Mỗi khi nhớ lại hắn đều không kìm được mà buồn bã, như tiếng sáo lúc mặt trời khuất bóng, xa xăm và bình yên.

Nhiếp Ngôn nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn đã cũ nát. Kim đồng hồ đang chỉ số 3, chắc hắn vẫn còn kịp. Hắn nhặt tờ tiền lên, chạy như điên xuống lầu.

Nhà hắn ở ngoại ô thành phố. Khu vực này rất đìu hiu vắng vẻ, mặt đường lạnh tanh không một bóng người, gió bụi mịt mù. Hai bên đường trồng rất nhiều cây xanh, cho dù ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi thì chúng vẫn xum xuê như thường, đổ bóng trên mặt đất. Vào buổi chiều, không khí nóng bức đến lạ, chẳng có lấy một mống người ở ngoài đường. Xe cộ đi lại không nhiều, chỉ có một vài chiếc xe bay thỉnh thoảng chạy lướt qua mà thôi.

Kiếp trước, Nhiếp Ngôn chán ghét khu phố này biết bao. Nhưng khi hắn được sống lại, cái nơi hoang vắng này lại khiến hắn, ngược lại, cảm thấy vô cùng thân quen. Đây là nơi mà hắn đã giành cả mười tám năm thanh xuân của mình để lớn lên cơ mà.

Cái tính nhút nhát của Nhiếp Ngôn trước năm hai mươi lăm tuổi không tránh khỏi liên quan đến hoàn cảnh sống của hắn. Một cậu bé non nớt thay đổi từ môi trường sống vắng vẻ nơi ngoại ô, thành một thiếu gia nhà giàu, học ở trường quý tộc. Hắn, lớp mười năm cấp hai, từ một học sinh ưu tú, sau khi chuyển đến ngôi trường kia, hắn luôn bị người khác chê cười rằng mình là một đứa nhà nghèo không biết ăn mặc. Thêm vào đó là kỳ nghỉ hè vắng cha vắng mẹ, khiến Nhiếp Ngôn trở nên thiếu hụt cảm giác an toàn, hình thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn. Cuộc sống của hắn đùng một cái thay đổi, khiến cho hắn càng trở nên rụt rè và mặc cảm. Hắn không dám kết bạn với ai, nếu như không có một vài người bạn thật lòng tiếp cận hắn, Nhiếp Ngôn chắc đã trở thành một kẻ tự kỷ phân liệt rồi.

Hắn thật sự không tưởng tượng được, sau khi chết đi một đời, hắn lại trở về vạch xuất phát. Nhiếp Ngôn chắc chắn sẽ không giống như kiếp trước nữa.

Hắn chạy thẳng về phía tiệm thuốc. Các tòa nhà quanh đây đề có vẻ cũ kỹ, ít người sinh sống. Nhiều thành phố lớn được xây dựng, mọi người đều chuyển đến nơi đó cả rồi. Mấy thành phố nhỏ thế này trở nên tiêu điều hoang vắng, dân cư ngày càng ít đi. Chắc hơn một trăm năm nữa, nơi đây sẽ bị dỡ bỏ, biến thành một đống đất đá bỏ hoang.

"Bên kia là trường cấp hai của mình, bên này là siêu thị..." Nhiếp Ngôn như một cậu nhóc sành sỏi, chỉ cần thấy chỗ nào quen thuộc đều sẽ kể tên. Tâm trạng hắn bây giờ vui vẻ hơn rất nhiều. Hắn trở lại rồi, thật sự trở lại rồi!

Trước đây, hắn luôn oán hận số phận không công bằng. Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn cảm ơn ông trời.

Hắn đã sống lại! Hắn sẽ sống thật tốt! Nhiếp Ngôn không kìm được ý muốn hét vang, đem cái cảm giác kích động ngập trời này phát ra hết.

Chú thích của dịch giả:

1. Tám khổ trong kinh Phật chính là Sanh Khổ, Bệnh khổ, Lão khổ, Tử khổ, Ái biệt ly khổ (nỗi khổ khi xa rời người thân yêu), Oán tắng hội khổ (là sự khổ vì luôn phải gặp và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch hoặc có thù oán với mình), Cầu bất đắc khổ (khổ vì mong muốn không được như ý nguyện) và Ngũ ấm thạnh khổ (sự khổ về thể xác và tinh thần).

2. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".

3. Nhiếp Ngôn vừa tốt nghiệp cấp hai, thời gian này là giai đoạn nghỉ hè giữa cấp hai lên cấp ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.