[Dịch] Trùng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 264 : Tái nhậm chức (trung)




Bình thường hoàng đế ăn cơm đều tuân thủ quy tắc ăn cơm không nói chuyện. Nhưng mỗi lần ăn cơm cùng Ôn Uyển, cũng sẽ phá vỡ cái lệ cũ này: “Nghe nói con để cho Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi học võ?”

Ôn Uyển bật cười: “Hiện tại nhỏ như vậy, sao đã có thể để cho bọn nhỏ học võ công được. Là Hạ Dao nói, làm như vậy có thể nâng cao thể chất của hài tử, sau này sẽ ít mắc bệnh hơn. Lần đó hai đứa bé ngã bệnh thật sự dọa con sợ rồi. Con nghe Hạ Dao nói vậy…, tất nhiên là đồng ý rồi. Bọn nhỏ thân thể tốt, sẽ không ngã bệnh, con cũng có thể bớt lo lắng. Về phần học võ công gì đó, vẫn phải xem bọn nhỏ thế nào, nếu có thể chịu được cực khổ thì thỉnh sư phụ về dạy dỗ, nếu không chịu được thì cứ để bọn chúng tùy tiện học chút ít công phu, cũng có thể cường thân kiện thể.” Duệ ca nhi hiện tại cũng chưa nói có thể tập võ hay không, chỉ mỗi ngày học một chút kiến thức căn bản từ Hạ Dao. Trước tiên có nền tảng lý luận vững chắc một chút, cái khác chờ Minh Duệ lớn thêm chút nữa lại học. Thật ra Minh Duệ rất buồn bực, nhưng lý do của Ôn Uyển rất đơn giản, hắn còn quá nhỏ, không thể chiều hư.

Hoàng đế gật đầu, không nói có thể thành cao thủ hay không, không nói học võ công có chỗ tốt nào khác, đầu tiên là có lợi cho thân thể.

Duệ ca nhi ngoài mặt có vẻ chăm chú ăn cơm, thật ra vẫn luôn dỏng tai nghe mẹ hắn cùng ông cậu hoàng đế nói chuyện. Nghe được lời Ôn Uyển…, trong lòng nổi lên phòng bị, lời mẹ nói với hắn cùng lúc nói với ông cậu hoàng đế không giống nhau. Nói cách khác, quan hệ giữa ông cậu hoàng đế và mẹ nhìn rất tốt cũng là mặt ngoài, thực ra không hẳn như thế. Mẹ vẫn có chút đề phòng ông cậu hoàng đế. Như Ôn Uyển đã nói, hắn quá yêu nghiệt sẽ gặp nguy hiểm. Duệ ca nhi nghiêm túc nghĩ, nếu mẹ thật sự được sủng ái như vậy, kẻ có thể gây ra uy hiếp với hắn là ai, không cần nói cũng biết.

Ôn Uyển nhìn Duệ ca nhi nhíu nhíu chân mày: “Đại Bảo, Đại Bảo, con làm sao vậy? Có phải hôm qua ngủ không ngon không? Bây giờ mệt nhọc sao?”

Duệ ca nhi biết điều gật gật đầu.

Cẩn ca nhi vô cùng phối hợp: “Mẹ. Con cũng mệt nhọc.” Lời này vừa nói xong, hoàng đế liền bật cười. Cẩn ca nhi nhìn qua thì thấy tinh thần chấn hưng, nhưng vẫn còn bộ dáng buồn ngủ. Hoàng đế lúc trước đã nghe nói Minh Cẩn vẫn theo sau Minh Duệ, bây giờ nhìn lại, quả thật không sai.

Ôn Uyển ôn nhu nói: “Vậy nhanh chóng ăn xong cơm, rồi đi ngủ đi.” Ôn Uyển luôn yêu cầu, không thể bỏ thưà cơm trong chén. Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Không thể lãng phí.

Minh Duệ cũng không vì Ôn Uyển thúc giục mà ăn cơm nhanh hơn. Vẫn cứ chậm rãi, ăn đến vô cùng ưu nhã. Cẩn ca nhi thì không như thế, nghe theo lời Ôn Uyển…, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.

Hoàng đế nhìn hai đứa bé, khóe miệng chứa đầy ý cười. Trước kia cùng Ôn Uyển dùng cơm cảm thấy rất thoải mái, bây giờ nhìn Ôn Uyển mang theo hài tử, cũng cảm thấy rất tốt.

Lúc trở về, Minh Cẩn bắt đầu buồn ngủ. Duệ ca nhi hạ giọng hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, người nói nếu con biểu hiện quá thông minh sẽ có nguy hiểm. Nguy hiểm không phải đến từ hoàng cung đấy chứ?” Xác thực mà nói, có phải đến từ ông cậu hoàng đế không? Mẹ là Quận chúa, cha là biên quan đại nguyên soái. Nếu hắn thật sự là yêu nghiệt, thiên hạ này còn có chỗ nào cho họ dung thân. Cho nên mẹ mới không cần hắn biểu hiện quá mức thông minh.

Ôn Uyển ôn nhu sờ sờ trán bé: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có mẹ bảo vệ bảo bảo rồi. Nhưng mà con phải nghe lời mẹ. Biết không?”

Duệ ca nhi gật đầu: “Con nghe lời mẹ.”

Ôn Uyển ôm Minh Duệ, đáy lòng có chút chua xót. Minh Duệ nếu là trọng sinh tới, đời trước hẳn sinh ra trong đại gia tộc, hơn nữa nhất định là phải lớn lên trong hoàn cảnh gia tộc đấu đá lẫn nhau. Nếu không, sẽ không nhạy cảm đến thế: “Bảo bối, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, năm tuổi có thể viết văn, mười tuổi dương danh thiên hạ. Điều này đương nhiên khiến cho người ta hâm mộ. Nhưng ngoài hâm mộ ra cũng sẽ không mang đến bất kỳ chỗ tốt nào. Ngược lại sẽ khiến cho vô số người ghen ghét đố kỵ. Bảo bảo của mẹ, con nhất định phải nhớ kỹ một câu nói. Tuệ cực tất đả thương (quá thông tuệ sẽ bị tổn thương). Mẹ chỉ muốn con an an ổn ổn lớn lên. Chờ khi con trưởng thành rồi, muốn làm tướng quân cũng được, muốn vân du thiên hạ cũng được, chỉ cần con có năng lực, mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại, muốn mẹ nói. Mẹ cũng là vì tốt cho con, sẽ không hại con. Biết không?” Ôn Uyển sợ Minh Duệ không để tâm lời nói của nàng, muốn trẻ tuổi dương danh. Đến lúc đó Ôn Uyển muốn sửa chữa cũng không kịp nữa.

Minh Duệ chấn động, lầm bầm nói: “Tuệ cực tất đả thương? Là quá thông minh tự tổn hại bản thân, hay bị người hãm hại. Hay là cả hai đây?”

Ôn Uyển ôm thật chặt Minh Duệ: “Bảo bảo à, có mẹ ở đây. Mẹ sẽ không để cho người khác làm hại đến con. Đừng lo lắng, cũng không cần sợ.” Đứa bé này, làm sao lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Ôn Uyển lập tức gạt đi suy nghĩ lung tung trong đầu nàng.

Minh Duệ dạ một tiếng, sau đó ngửa đầu nói: “Còn có cha. Cha cũng bảo vệ mẹ, bảo vệ con và đệ đệ .” Hắn thật ra rất muốn trông thấy cha đại nguyên soái của mình.

Ôn Uyển cười đáp: “Ừ, còn có cha con nữa. Chờ cha con trở lại, để cha dạy võ công cho con. Cha con là Nguyên soái, sau này con thừa kế nghiệp cha, cha con sẽ rất cao hứng đấy.” Bạch Thế Niên gửi thư về, giữa những hàng chữ đều hi vọng hài tử sau này có thể kế thừa y bát của hắn. Tin rằng nếu hắn biết Minh Duệ cũng muốn khoác áo tướng sĩ, nhất định sẽ rất cao hứng.

Minh Duệ cười vui vẻ, bất quá sau khi cười xong, lại lo lắng hỏi: “Mẹ, cha ở biên thành có khỏe không? Người có yêu thích con cùng đệ đệ như mẹ không?”

Ôn Uyển vỗ nhẹ Minh Duệ: “Đứa ngốc. Cha yêu thương các con so với mẹ còn nhiều hơn. Nhưng so với cha con, mẹ tốt hơn một chút. Mẹ ít nhất còn các con phụng bồi. Cha con, ở biên thành chỉ có một mình, thời điểm tưởng nhớ các con, cũng chỉ có thể dựa vào tranh mẹ vẽ cho hắn.”

Minh Duệ mở to hai mắt nhìn. Cái gì gọi là mẹ có bọn họ, còn cha chỉ có một người. Chẳng lẽ cha hắn ở biên thành không cưới nhị phu nhân sinh đệ đệ muội muội thứ xuất. Chuyện này, quả thật là khó tin.

Ôn Uyển kỳ quái nhìn Minh Duệ: “Sao vậy? Có gì không thỏa đáng sao.”

Duệ ca nhi lắp bắp hỏi “Cha ở biên thành là một mình sao? Bên cạnh không có ai chiếu cố sao?” Không thể nào, chẳng lẽ cha chỉ có một nữ nhân là mẹ, chỉ có hắn cùng đệ đệ là con nối dòng thôi.

Ôn Uyển trả lời, xác nhận suy đoán của hắn: “Lần này cha con bị thương, bên cạnh không có người chiếu cố thỏa đáng. Mẹ để Hạ Nhàn cô cô của các con đi chiếu cố hắn. Cố gắng điều dưỡng thân thể của hắn một chút. Lớn tuổi như vậy rồi mà cũng không biết yêu quý bản thân. Mẹ bây giờ cách khá xa, hiện tại chỉ hy vọng cha con sớm ngày trở lại.” Ôn Uyển chỉ cần nhớ tới Bạch Thế Niên một thân thụ thương, liền cảm thấy sầu lo không dứt.

Duệ ca nhi vẫn muốn khẳng định lại: “Mẹ, cha chỉ có mỗi con với đệ đệ, có phải quá ít rồi hay không?” Trong lòng Duệ ca nhi cũng hi vọng chỉ có hai huynh đệ bọn hắn. Mấy kẻ gọi là huynh đệ cách một cái bụng thật sự là làm cho người ta cực kỳ chán ghét.

Ôn Uyển khẽ than thở: “Mẹ cũng cảm thấy quá ít. Mẹ vẫn muốn có khuê nữ, ban đầu còn tưởng rằng mang long phượng thai, nào biết đâu sinh ra một đôi tiểu tử con với Minh Cẩn chứ. Bảo bối, con cũng muốn có một muội muội đúng không?” Lúc này Ôn Uyển đã thực sự coi Minh Duệ thành đại nhân (người trưởng thành) mà cư xử, đề tài cũng không kiêng kị.

Duệ ca nhi vội vàng gật đầu: “Dạ, muốn có muội muội.” Khỏi cần nói trong lòng Duệ ca nhi có bao nhiêu vui mừng, không có những nữ nhân phiền toái khác, cũng không còn huynh đệ tỷ muội thứ xuất. Sau này sẽ không có nhiều chuyện tình khiến người ta chán ghét nữa. Thật quá tốt.

Ôn Uyển không biết Duệ ca nhi vẫn một mực xoắn xuýt vấn đề tiểu thiếp cùng con vợ kế. Thấy bộ dáng của Duệ ca nhi, cười nói: “Được, tương lai, mẹ lại sinh thêm muội muội cho con cùng Cẩn ca nhi. Đến lúc đó con với Cẩn ca nhi cần phải yêu thương nàng nhé.”

Duệ ca nhi vội vàng gật đầu. Chờ Ôn Uyển đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Minh Cẩn, liền chuyển đến bên cạnh Minh Cẩn, xoa xoa nắn nắn khuôn mặt Minh Cẩn, trên mặt vẫn tràn ngập nụ cười.

Cẩn ca nhi bị Duệ ca nhi xoa tỉnh rồi, Cẩn ca nhi mở mắt nhìn thấy là Minh Duệ, mê hoặc hỏi: “Ca, sao thế?”

Duệ ca nhi cười nói: “Không có gì. Đệ tiếp tục ngủ đi.” Nói xong đặt mình nằm xuống bên cạnh Minh Cẩn. Minh Cẩn nghi ngờ, nhưng nghe lời lại tiếp tục nằm. Ánh mắt lại tiếp tục xoay tròn. Minh Duệ cười cười chọc vào má Minh Cẩn. Minh Cẩn cũng không yếu thế, học theo xoa xoa mặt Minh Duệ.

Hạ Dao tới đây đắp chăn cho hai bé, nhìn thấy Minh Duệ đã ngủ thiếp đi mà vẫn còn mỉm cười. Liền đi ra ngoài nói với Ôn Uyển chuyện này. Ôn Uyển cười đi vào, nhìn xuống: “Đứa nhỏ này, đoán chừng là gặp được mộng đẹp gì. Chỉ hy vọng đừng có mơ thấy được ăn ngon, rồi lại ăn đến no nê, đến lúc tỉnh lại vẫn bụng rỗng.”

Hạ Dao lắc đầu, Quận chúa thật là quỷ linh tinh, nơi nào lại nói Đại Bảo như vậy.

Hai người ra khỏi phòng, Ôn Uyển phân phó người đi gọi Du chưởng quỹ của ngân hàng tới đây. Thương hành muốn dùng tiền, nhất định phải lấy từ ngân hàng bên này. Dĩ nhiên, không phải là dùng tiền của ngân hàng cứu tế thương hành. Mà tiền tiết kiệm lúc trước của Ôn Uyển cũng gửi trong ngân hàng, bây giờ ngoài việc tìm Du chưởng quỹ nói một tiếng, còn hỏi thêm một ít chuyện ở ngân hàng. Nếu nàng muốn tiếp quản, khẳng định phải kiểm toán trước, đây là cách làm của Ôn Uyển.

Du chưởng quỹ đã nhận được tin tức, cho nên khi biết Ôn Uyển triệu kiến hắn, một chút cũng không thấy ngoài ý muốn. Nếu Quận chúa muốn nhúng tay vào thương hành, nhất định phải điều bạc từ nơi này. Du chưởng quỹ nhận được phân phó, lập tức tới đây.

Du chưởng quỹ đã hơn hai năm không gặp Ôn Uyển. Không nghĩ tới, Quận chúa sau khi gả cho người ta sinh con so với hai năm trước lại đẹp hơn nhiều. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười kia, lại khiến cho trong lòng ông trầm xuống: “Nô tài tham kiến Quận chúa, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Đúng như Du chưởng quỹ dự liệu, Ôn Uyển quả nhiên nói đến chuyện tiền bạc. Chủ yếu là hỏi chi nhánh ngân hàng Quảng Nguyên ở hải khẩu hiện tại nhiều nhất có thể đưa ra bao nhiêu ngân lượng. Nếu không đủ, liền từ những chi nhánh khác của ngân hàng điều tiền bạc đi qua, trước tiên đem tao loạn giải quyết đã.

Hải khẩu coi như là nơi buôn bán cốt lõi, chi nhánh lớn nhất của ngân hàng, hàng năm lợi nhuận chiếm đến một phần tư tiền lời: “Quận chúa yên tâm, hiện tại chi một trăm vạn không có vấn đề. Nhiều hơn nữa chỉ sợ có chút khó khăn.”

Du chưởng quỹ dám cùng Triệu Hoan đánh thái cực, nhưng hắn cũng không có lá gan cùng Ôn Uyển đánh thái cực. Đừng nói Ôn Uyển hiện tại chẳng qua là điều phối sử dụng tiền tồn dư trong ngân hàng, cho dù nàng trực tiếp muốn lấy tiền từ ngân hàng hắn cũng không có lá gan cự tuyệt. Nhưng mà Ôn Uyển làm việc luôn luôn dựa theo quy định, cho dù thật sự thiếu tiền, thì cũng chỉ từ trong ngân hàng mượn, mà không trực tiếp lấy. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám mở miệng hướng Triệu Hoan, nói nếu muốn từ ngân hàng lấy ra bạc, thì phải vay tiền. Vay tiền tự nhiên phải cầm cố.

Lại nói đến Triệu Hoan, thực ra là bị đè ép gay gắt. Ông ta chính là người hoàng đế phái xuống để thay thế. Bởi vì sổ sách chân chính đừng nói là sờ vào, đến biết cũng không biết. Ôn Uyển không phải là người mạo hiểm, ngược lại, Ôn Uyển làm việc rất ổn thỏa. Cho nên, hàng năm Ôn Uyển đều lưu lại một phân tiền lời, để ứng phó tương lai có chuyện xảy ra. Những năm này cộng lại, đã có đến hơn năm trăm vạn lượng bạc. Không có sự đồng ý của Ôn Uyển, đến hoàng đế cũng không điều động được khoản bạc này (đây là nói theo trình tự bình thường, hoàng đế nếu muốn dùng sức mạnh quyền lực vậy thì không có biện pháp rồi).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.