Tiêu Thu Phong cũng không phải người có trái tim sắt đá, cô gái này vì hắn, trong lòng hắn biết rõ.
“Thực sự đã quyết định, trong đời người có một số việc không bao giờ quay lại”.
Liễu Yên Nguyệt phì cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong với ánh mắt u oán: “Thu Phong, anh không nên trịnh trọng như vậy có được không, như vậy sẽ làm em có cảm giác mình là một người phụ nữ bất lương. Tin em đi, em sẽ là một người vợ tốt”.
Hình như nói gì nữa cũng là thừa, Tiêu Thu Phong đưa tay ra ôm chặt lấy cô gái này, mình trần, mùi hương xử nữ thơm ngát từ từ di chuyển cùng với cả người nàng đang nóng lên càng làm hắn thêm kích thích.
Một loại dục vọng nguyên thủy chuyển động trong người Tiêu Thu Phong, một khi đã vứt bỏ gánh nặng trong lòng thì tình cảm này sẽ thăng hoa hình thành nhu cầu chết người.
Mặt Liễu Yên Nguyệt đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hờn dỗi lí nhí nói: ”Thu Phong, anh không thành thật”.
Ôm vưu vật hở trần nửa người xinh đẹp như vậy là đàn ông đều sẽ không thành thật.
Một tay ôm bờ mông tròn trịa, cảm nhận vẻ co dãn thoải mái đó, Tiêu Thu Phong hơi xấu hổ, việc này dường như đã trở thành thói quen của hắn.
Tình mê lửa nóng, bầu không khí trở nên khác thường, Liễu Yên Nguyệt đã không dám ngẩng đầu lên giống như một con cừu hiền lành dựa vào trong lòng Tiêu Thu Phong, để mặc cho bàn tay hắn khi dễ mình.
“Tiêu thiếu gia, cảnh sát đến, có người muốn gặp cậu”.
Nhưng lúc này lại truyền đến giọng nói của Phượng tỷ, Liễu Yên Nguyệt sợ đến mức lập tức trở nên tỉnh táo. Nàng đang muốn đứng dậy nhưng không thoát khỏi tay Tiêu Thu Phong.
“Thu Phong…”
Mặc dù Phượng tỷ cũng là phụ nữ nhưng nàng không thể nào ở tình trạng này đối mặt với chị ta, thấy Tiêu Thu Phong không buông tay ra, nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một lỗ chui xuống.
Tiêu Thu Phong cười cười vỗ vỗ bờ mông ngọc ngà của nàng, nàng mặt nàng lên, hôn vào đôi môi đỏ mọng rồi mới hài lòng thả nàng ra.
Nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt trốn vào WC, Tiêu Thu Phong lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có, nhẹ nhàng gọi: “Chuyện gì, vào đi”.
Phượng đi vào đầu tiên, phía sau còn có một người Tiêu Thu Phong rất quen. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong người này cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì có một số việc đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tiêu Thu Phong không đứng dậy bởi vì hắn đã sớm nghĩ là người này sẽ đến. Người này chính là người thứ hai mà hắn muốn cho cơ hội trừ Liễu Yên Nguyệt.
“Chú hai, lâu rồi không gặp”.
Người đến đúng là Tôn Khánh Dục vừa mới lên chức, chú hai của Tiêu Thu Phong.
Không kinh hoàng, không khách sáo, chỉ là một câu thăm hỏi ân cần mà đơn giản.
“Là cháu… Bà chủ Phượng, chúng tôi muốn một mình nói chuyện, cô có tiện hay không?” Tôn Khánh Dục cố gắng khống chế sự kích động trong lòng, xoay người nói với Phượng.
Phượng tỷ đương nhiên không có ý kiến, với mạng lưới tin tức của nàng đương nhiên đã biết người trước mặt có quan hệ rất lớn với Tiêu thiếu gia.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại khoát tay, nói: “Không cần, cháu biết chú có rất nhiều điểu muốn hỏi cháu, mà những chuyện này Phượng tỷ đều có thể nghe”.
Người Phượng tỷ run lên nhè nhẹ, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm động, ánh mắt nhìn Tiêu Thu Phong dường như thêm vài phần ánh sáng, giờ phút này Liễu Yên Nguyệt đã mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đi tới.
“Liễu tiểu thư, cháu cũng ở đây”.
Nơi này là địa bàn của Phượng tỷ, là nơi như thế này mọi người đều hiểu rõ. Liễu Yên Nguyệt xuất hiện làm Tôn Khánh Dục cảm thấy rất ngạc nhiên, giống như trước mặt một nửa là ban ngày, một nửa là đêm tối.
Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thu Phong nói đến đây ngâm nước nóng rất thoải mái cho nên bọn cháu đến đây chơi. Thật không ngờ chú cũng đến, xem ra nơi này đúng là rất nổi tiếng”.
Nàng vừa nói vừa chạy đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ngồi xuống, đối với những chuyện xảy ra hôm nay đã cho nàng một cái nhìn khác về thế giới này.
“Chú, mời chú ngồi, muốn biết chú cứ hỏi, cháu sẽ nói cho chú”.
Tôn Khánh Dục tìm một cái ghế ngồi xuống thì từ cửa lại xông vào một người, chính là Tiểu Phi.
Hắn nhìn mấy người trong phòng, hơi do dự đi đến bên người Tôn Khánh Dục nói nhỏ: “Cục trưởng, chúng ta có nên bắt đầu hành động hay không?”
“Đợi lệnh”.
Chờ Tiểu Phi rời đi, Tôn Khánh Dục vội vã nói: “Nơi này là của ngươi?”
Nhận được báo cáo nơi này xảy ra đánh nhau, nhưng chờ khi cảnh sát đi đến nơi này đã trở nên yên tĩnh, hắn cũng không ngờ rằng lại gặp Tiêu Thu Phong ở đây.
Trong lòng hắn thà chấp nhận Tiêu Thu Phong là một kẻ ăn chơi trác táng, chứ cũng không hy vọng hắn tiếp xúc với quá nhiều ân oán xã hội đen.
“Nơi này là địa bàn của Phượng tỷ, nhưng chị ấy là bạn cháu?”
Tôn Khánh Dục lại hỏi: “Chuyện ở Thiết Huyết Đoàn là cháu làm sao?”
Tiêu Thu Phong nhìn hắn một cái hỏi: “Chú đang hỏi cháu với thân phận gì?”
“Ta là chú của cháu, chú quan tâm đến cháu”.
“Cháu chỉ dùng chút sức lực đối phó Huyết sát tổ mà thôi, còn những chuyện khác đều là kẻ dưới tay làm, chuyện bình thường như vậy cháu không muốn để ý đến”.
Giọng nói rất lạnh nhạt và nhẹ nhàng nhưng Tôn Khánh Dục lại biến sắc mà Phượng cũng như thế. Đối phó với Huyết sát tổ, một tổ chức sát thủ cường đại như vậy cũng có thể xem như bỏ chút sức lực sao?
“Bộ Xà là người của cháu?”
“Thằng đó là một con chó của cháu”.
Tôn Khánh Dục nặng nề cúi đầu, đến nay hắn đều muốn biết được nguyên nhân mà Thiết Huyết Đoàn liên tục thất bại và những phong ba ở Đông Nam. Nhưng giờ phút này hắn lại hy vọng mình chưa bao giờ nghe đến những lời này.
“Chú có thể bắt cháu”.
“Buồn cười, dựa vào cái gì, chỉ bằng Tiêu thiếu gia thay các người thanh lý ung nhọt ở Đông Nam sao?”
Phượng khinh thường cười nói: “Thiết Huyết Đoàn chiếm Đông Nam làm bao nhiêu chuyện xấu, đã bao giờ các ngươi chính thức dọn dẹp sạch sẽ hay chưa. Có một số việc chỉ dựa vào lời nói thì không có tác dụng gì”.
Tiêu Thu Phong khoát tay, ngăn cản không cho Phượng nói, thực ra đối với thái độ của người chú này hắn khá hài lòng. Mặc kệ về phương diện nào, Tôn Khánh Dục cũng được xem như một người chính trực, nên hắn tôn kính ông ta.
“Chú, chú là một cảnh sát tốt. Nếu như có một ngày chú thực sự cảm thấy tội của cháu không thể tha thứ, chú hãy tới bắt cháu”.
Về việc giúp Tôn Khánh Dục mấy lần, Tiêu Thu Phong không nói ra, không muốn hắn cảm thấy áp lực, lựa chọn này đối với Tôn Khánh Dục mà nói quả thực khó khăn.
Tôn Khánh Dục đi, trước khi đi, hắn lưu lại một câu: “Cháu cẩn thận đó, chú không hy vọng có ngày này”.
Thực ra trong lòng hắn cũng đang rất loạn, cần có chút thời gian để suy nghĩ, hắn cũng không thể phủ nhận Phượng tỷ nói đúng.
Phượng tỷ cười bất đắc dĩ, đến bên cạnh Tiêu Thu Phong nói: “Chú của cậu, tính cách đúng là hàng đầu nhưng có vẻ hơi ngốc một chút, muốn chia rõ trắng đen đúng là rất khó”.
Tiêu Thu Phong đang suy nghĩ, Đông Nam đã ở trong tay hắn, hắn đúng là nên thay đổi một chút hình tượng.
“Chị Phượng, những người này sau này sẽ do chị quản lý. Suốt ngày đánh đánh giết giết cũng không hay, tìm cho bọn chúng những việc đứng đắn là tốt nhất”.
Quản lý đám xã hội đen này, Phượng tuyệt đối có khả năng, Tiêu Thu Phong đương nhiên không thể lãng phí người tài ưu tú như vậy được.
“Ồ, Tiêu thiếu gia thật hào phóng, nhiều quần áo đến vậy, nói vứt là vứt được ngay”.
Phượng tỷ dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Tiêu Thu Phong, nên đùa vui nói.
Liễu Yên Nguyệt cũng hy vọng có thể giúp được người mình yêu, lập tức nói: “Thu Phong, dù thế nào em cũng đều giúp anh”.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, Yên Nguyệt hôm nay tiếp xúc với xã hội đen quá nhiều. mặc dù nói là mình làm cho nàng hiểu mình, nhưng xã hội đen chân chính là giết chóc, hắn không hy vọng nàng sẽ tiếp xúc đến đó, mà mong nàng vẫn giữ được sự hồn nhiên là tốt nhất.
Thấy Liễu Yên Nguyệt cũng đã mở miệng, Phượng tỷ không đành lòng thở dài một hơi: “Được rồi, tôi sẽ làm hết sức xem sao”.
“Tôi tin chị. Tôi từng nói qua, điều tôi muốn là chị không dám tưởng tượng. Chị Phượng chiến trường của tôi không ở đây. Kẻ thù phía trước vô cùng cường đại, vượt quá sức tưởng tượng của chị. Tôi không thể lãng phí thời gian”.
Phượng tỷ có lẽ đã cảm nhận được gì đó. Liễu Yên Nguyệt mặc dù không hiểu gì nhiều nhưng tay nàng đang nắm chặt tay Tiêu Thu Phong, ra hiệu cho hắn mình luôn ủng hộ hắn. Dù cho tương lai xảy ra chuyện gì, nàng đều sẽ bên cạnh hắn, cùng hắn đối mặt khó khăn.