“Không cho phép anh nói Nhược Thần như vậy, nàng ta mặc dù không phục anh, nhưng rất tôn kính anh, hơn nữa, trong lòng nàng ta kỳ thật rất ái mộ anh”.
Những gì cần nói, Vũ cảm thấy cũng thế là đã đủ rồi, lúc Tiêu Thu Phong kêu la thảm thiết, cặp môi thơm của nàng mở ra, đóng chặt cái miệng của hắn, vừa mang ý làm nũng, cũng như oán trách, cộng thêm ý tứ hấp dẫn.
Giờ phút này, Tiêu Thu Phong mới biết được, nữ thần cũng có nét phong tình quyến rũ như vậy.
Hắn cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì người con gái xinh đẹp này, bây giờ đã thuộc về hắn.
Có được Vũ, người đàn ông nào cũng có thể kiêu ngạo.
Nếu đem so với Liễu Yên Nguyệt, Vũ mới thật sự là người đàn bà của hắn, người đàn bà của Ảnh Tử.
Tình nhân khi gặp nhau đều không muốn chia lìa, chung quy sẽ làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, trời chiều càng thêm sáng chói, mang theo những quầng sáng đẹp nhất, từ từ chiếu xuống cái nhà kho này. Mà… cái nhà kho cũ nát tồi tàn này, trong mắt hai người, đã trở thành đẹp nhất.
Tiêu Thu Phong ôm Vũ, hai tay đang mò xuống cặp mông của nàng, với kinh nghiệm dày đặc trong nửa năm nay, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, hắn luôn cố ý dừng lại, mà… Vũ cũng lườm hắn một cái, sau đó đưa cặp môi thơm lên, để cho người con trai này thưởng thức vẻ đẹp của mình.
… Cái gì đến cũng đã đến, đến xong thì đi… cặp môi anh đào của Vũ đã sưng đỏ lên, trên mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nàng không muốn đứng lên.
“Ảnh, nếu sự tình như lời anh nói, thành viên của Long Tổ cũng không đáng tin, thân phận hiện giờ của anh không thể bị lộ. Với thân phận của Đao, nếu có phát động nhân lực, cũng không được nhiều”.
Mặc dù Vũ không biết cái gì về phạm trù linh hồn cả, nhưng nàng không ngại, yêu một người con trai, chỉ cần hắn thật lòng đáp trả lại, nàng đã rất hạnh phúc rồi.
“Vũ thật sự muốn ở lại bên cạnh anh, cả đời này không muốn rời xa nữa…” Trong mắt nàng tràn đầy lưu luyến, cùng với sự rung động, chỉ đáng tiếc, đây không phải là thời điểm thích hợp. “ Nhưng chuyện này phải tra rõ ràng, nếu không, đối với quốc gia, sẽ là một mối họa lớn. Ảnh, nhớ nghĩ đến em, mỗi ngày đều phải nhớ đến em”.
Tiêu Thu Phong gật đầu, hắn đương nhiên sẽ nhớ, thậm chí là nhớ rất nhiều. Bời vì đây là người con gái hắn yêu nhất.
“Em cũng phải cẩn thận, nếu cần gì cứ nói với anh. Trong tay anh có vài binh vương, cũng có thể giải quyết được những việc lặt vặt”.
Vũ cười: “Em biết, người mà em yêu là một người anh hùng đỉnh thiên lập địa. Bất luận gặp phải khó khăn gì, hắn vẫn có thể vượt qua để đứng trên đỉnh của thế giới”.
Binh vương đại biểu cho cái gì, bọn họ đều biết, đó chính là những cỗ máy giết chóc.
“Có cần nói cho tướng quân không?” Vũ lại hỏi.
Tiêu Thu Phong trầm mạc một lát, rồi lắc đầu nói: “Không cần, chuyện này, càng ít người biết càng tốt”.
Vũ bây giờ giống như một người vợ hiền, ôn thuận gật đầu, người con trai này nói gì, nàng đều nghe theo.
“Nghe lời anh, từ nay về sau, Vũ sẽ nghe theo anh, làm người phụ nữ của anh, mặc kệ có chuyện gì, Vũ vẫn ủng hộ anh”.
********
Về đến nhà, Tiêu Thu Phong vẫn cười ngây ngô, nhìn Điền Phù với vẻ mặt ngu ngu.
Bà đang chuẩn bị tra hỏi thì Liễu Yên Nguyệt đã từ cửa đi vào, trên mặt đầy sự lo lắng và thần sắc quan tâm.
“Thu Phong, anh không có việc gì chứ” Buổi chiều, lúc hắn rời đi mang theo cái bộ mặt như chết rồi, trong lòng nàng đã cảm thấy không yên, vừa hoàn thành xong cái nhiệm vụ tuần sát là lập tức chạy đến thăm.
Điền Phù lập tức mừng rõ, trong lòng vui vui, nhìn bộ dáng của nha đầu Yên Nguyệt này, thật sự là đã thích con trai bảo bối của mình rồi. Nói không chừng, sang năm có thể bồng cháu được rồi.
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào xem cha con đang làm gì rồi gọi ổng ra ăn cơm” Cố ý rời đi để lại không gian cho đôi trai gái tâm sự, Điền Phù liếc mắt nhìn sắc mặt của con trai, nhưng đáng tiếc là, mặt nó cứ bơ bơ ra, giờ phút này, trong đầu Tiêu Thu Phong vẫn nghĩ đến tình cảnh khi nãy cùng với thân thể hấp dẫn nóng bỏng của Vũ nên vẫn chưa có kịp tỉnh mộng đẹp.
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên không phải đứa ngốc, hiểu được ý tứ của bá mẫu, hai má đỏ bừng lên, nhưng vẫn mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thu Phong.
“Yên Nguyệt, cô đến rồi hả ? Sao rồi, tuần sát có phát sinh đại sự gì không ?” Một mùi hương xộc vào mũi hắn, khuôn mặt lại không giống với Vũ, đã làm Tiêu Thu Phong bừng tỉnh.
Liễu Yên Nguyệt ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, những gì cần chú ý, chúng ta đã ghi chép lại đầy đủ, ngày mai anh có thể xem báo cáo. Thu Phong, khi nãy anh đang nghĩ gì sao, cứ như người mộng du”.
Nàng cũng không phải là một người con gái có lòng hiếu kỳ lớn, hoặc là, trong mắt người bình thường, nàng thoát trần siêu tục, đạt đến cái cảnh giới cao siêu nào đó. Nhưng ánh mắt của người con trai này, làm cho nàng có một khát vọng.
Tiêu Thu Phong hạnh phúc cười, có được Vũ, người đàn ông nào mà không cảm thấy hạnh phúc, vẻ ôn nhu kia, sự dịu dàng đó, đó là lễ vật trân quý nhất.
“Yên Nguyệt, nàng ta đến thăm tôi, đã lâu rồi không gặp, không ngờ vẻ đẹp của nàng vẫn làm cho người ta say mê”.
Yên Nguyệt cũng rất đẹp, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong, tồn tại một cảm giác có lỗi. Vì, nàng thuộc “Tiêu Thu Phong” kia, còn Vũ mới thuộc về Ảnh Tử.
Nụ cười trên mặt Liễu Yên Nguyệt trong nháy mắt đã biến mất, người kia… chẳng lẽ… trong mắt người con trai này, người kia ôn nhu hơn, xinh đẹp hơn ?
Đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng, nhưng là người chung quy vẫn muốn duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nở một nụ cười giả tạo không chút tự nhiên, Liễu Yên Nguyệt nói: “Anh nhất định rất yêu cô ấy! “
Tiêu Thu Phong khát khao gật đầu, thật ra thì, trước kia hắn chưa từng nói yêu nàng, nhưng lại rất muốn chiếm tiện nghi của nàng, cái này… cũng có thể cho là một loại khát vọng yêu đương !?
“Thật ra trước kia cũng từng có loại cảm giác này nhưng không dám mở miệng. Thật không ngờ, nàng ấy cũng thích tôi, có lẽ khi đó, chúng ta quả thật còn rất ngốc”.
Nghĩ đến tình cảnh trước kia, Tiêu Thu Phong liền cảm thấy buồn cười.
“Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn” Liễu Yên Nguyệt cho rằng, hôn nhân chính là đích đến cuối cùng của người con gái, cũng là điều quý giá nhất.
“Kết hôn???” Việc này rất quan trọng, nhưng… hắn chưa bao giờ nghĩ đến “Kết hôn… quan trọng lắm hả ? Chúng ta trong lòng đều có hình bóng của đối phương, như vậy là đã đủ, bất quá nếu nàng ta muốn, lúc nào cũng được”.
Liễu Yên Nguyệt quay đầu đi, lẳng lặng lau nước mắt, thì ra… lời hắn nói là thật, trong lòng hắn sớm đã có hình bóng của người con gái khác, chỉ là nàng tự mình đa tình.
Cơ hồ muốn khóc to lên, Liễu Yên Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, thật sự rất đau, rất không cam lòng, mặc dù hôn ước đã hủy bỏ, nhưng trong lòng nàng bây giờ… vẫn rất muốn, rất muốn trở thành vị hôn thê của người con trai này. Nhưng… bây giờ, hắn đã có người con gái khác.
Mà nàng… ngay cả trái tim của người con trai này cũng không lưu được, nàng thật sự đã thất bại.
“Chúc phúc cho hai người, hai người nhất định hạnh phúc” Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, nói gì cũng đã không thay đổi được nữa, nàng chỉ muốn khóc thôi “ Anh xem ra cũng không có việc gì, tôi về trước”.
Tiêu Thu Phong nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vô cùng mệt mỏi của nàng, tựa hồ như cảm nhận được sự mất mác trong lòng nàng, nhưng hắn cũng biết, trong hai người, hắn đã chọn Vũ, Vũ mới chính là người con gái hắn yêu.
Thản nhiên nói: “Yên Nguyệt, nếu không ăn cơm chiều, tôi chở cô về”.
Tiêu Thu Phong cũng muốn giữ lại, nhưng Liễu Yên Nguyệt chỉ cười, mà… nụ cười này cũng không chân thật, nàng lắc đầu, cự tuyệt.
“Không, về sau sẽ không làm phiền anh nữa, anh đã có người con gái anh yêu, tôi cũng không quấy rầy nữa. Chuyện hủy bỏ hôn ước, hai ngày sau chúng ta thanh minh với hai nhà là được”.
Nàng đi, cũng là lúc Điền Phù hưng phấn lôi kéo Tiêu Viễn Hà đi vào, trong lòng bà sự hưng phấn biến thành thất vọng, trừng mắt lên, bắt đầu giáo huấn đứa con không nghe lời này.
Tiêu Thu Phong một câu cũng không nghe thấy, bởi vì bây giờ, trong đầu hắn bay qua bay lại toàn thân ảnh của Vũ, từ từ vũ động, say mê trong đó.