Tiêu Thu Phong cũng dở khóc dở cười, loại chuyện này trong trường học, cũng không phải chuyện mới mẻ gì, cho nên học viện bình thường cũng không quản, nhưng tiểu nha đầu Liễu Yên Hồng này, lại gọi điện về nhà cầu cứu, thật là ….. muốn chuyện bé xé ra to.
Chẳng qua, làm rùm beng như vậy, thật sự làm cho người khác cũng có chút phản cảm, viết thư tình, tặng hoa hồng, thế cũng đã đủ rồi, lãng phí như vậy làm gì, toàn móc tiền túi của cha mẹ ra, thật sự rất là tốn kém.
Loại chuyện này, nhúng tay vào thì thật là ngại, Tiêu Thu Phong móc điện thoại ra, gọi cho Liễu Yên Hồng, cô bé này có số điện thoại của hắn, mà hết lần này đến lần khác lại gọi cho chị gái cầu cứu, chắc là không muốn để trong nhà biết. “Anh rể, anh ….. đang ở đâu?” Liễu Yên Hồng có vẻ khẩn trương, lập tức đi ra.
Tiêu Thu Phong cười nói: “Còn ở đâu được nữa, cứ tưởng đại tiểu thư gặp nạn, làm anh chạy như điên đến cứu. Nói đi, anh có thể giúp gì cho em, Yên Hồng, chuyện này, tốt nhất là em nên tự giải quyết, không thể kêu anh đánh người ta được, nói chung là do người ta ái mộ em mà”
Giọng nói của Liễu Yên Hồng mang theo vài phần hờn dỗi, quát: “Anh rể, em đã phiền muốn chết, anh còn ném đá xuống giếng, anh ở dưới chờ em, em lập tức xuống ngay”
Liễu Yên Hồng vừa cúp điện thoại, một vài nữ sinh đã nhào đến, đương nhiên là mấy cô nữ sinh bát nháo kia rồi. “Hồng Hồng, có phải là hắc mã vương tử đến đây làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Một nữ sinh mập mờ hỏi. “Hồng Hồng thật ra Triển Liên Diệp cũng rất tốt, hắn cũng là chủ tịch hội học sinh, lại còn là giáo thảo. Đẹp trai thì không nói rồi, mình còn nghe nói nhà hắn rất giàu, loại bạn trai này không phải dễ tìm đâu”
“Đúng đúng, nếu có một ai đó đồng ý mua cho mình nhiều hoa hồng như vậy. Mình chắc chắn sẽ cảm động đáp ứng”
“Đừng có mà mộng tưởng, chỉ sợ anh Phong đến đây, đừng nói là hoa hồng, chỉ cần một cái vẫy tay thôi, các người cũng sẽ lấy thân báo đáp, còn giả bộ cái gì hả!”
Một nữ sinh vừa trang điểm vừa nói: “Mình phải ăn mặc đẹp một chút, hy vọng anh Phong sẽ chú ý đến mình. Trong mắt của mình, Triển Liên Diệp chỉ là một đứa nhóc, sao có thể so sánh với anh Phong”
“Đúng đúng, mình phải đi thay đồ, thay một bộ váy đẹp nhất …..” Một nữ sinh khác chạy ra. “He he, mình cũng phải thay một bộ váy siêu ngắn gợi cảm mới được” Lại thêm một con thiêu thân lao vào lửa.
“Lão nương hôm nay liều mạng với các người, hôm nay lão nương không mặc đồ lót, xem ai hấp dẫn hơn ai?” Người nữ sinh cuối cùng tức giận hét lên. Nàng cũng không muốn từ bỏ cơ hội này. Nhìn thấy mọi người đều bị làm cho điên đảo,
Liễu Yên Hồng không nhịn nổi, quát: “Các người học không lo học, suốt ngày chỉ lo đi làm hồ ly tinh, mình xuống trước, cứ từ từ trang điểm!” Liễu Yên Hồng mang giày vào, chuẩn bị bị ra ngoài,
một nữ sinh đang mặc đồ lót vào lập tức ngăn cản: “Hồng Hồng, bạn không có nghĩa khí gì hết, anh Phong đâu phải là gì của bạn. Bạn cũng nên cho chị em mình một cơ hội chứ, chờ một chút, một phút thôi!”
Mặc dù Tư Mã Lạc bên cạnh cứ hối thúc, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không rời đi. Nếu đã đến đây, thì cũng nên giải quyết luôn chuyện này cho cô bé kia. Nói đi thì cũng nói lại, phương pháp của thằng kia quả thật đã sai lầm, đối với loại nữ sinh thông minh như Liễu Yên Hồng này, chỉ cần yên lặng quan tâm, ân cần chở che, nàng hiển nhiên sẽ cảm thụ được.
Gióng trống khua chiêng như vậy, có lẽ làm cho nàng sợ thì đúng hơn. Mà chẳng ai nhiệt tình, ngược lại còn nói cái gì mà nên tận dụng thời cơ, mất rồi khó kiếm, nhưng khi nghe hắn đến, hồn bay khỏi xác, muốn chạy xuống lầu còn nhanh hơn nàng. “Xuống rồi, xuống rồi …..”
Bóng người Liễu Yên Hồng vừa xuất hiện, dưới lầu đã truyền ra tiếng hô hào hưng phấn. Liễu Yên Hồng đã là năm thứ ba, trong thời gian ba năm này, hoa hậu giảng đường vẫn chưa ai đến hắn, trong học viện Bắc Hải, người ái mộ nàng, không một vạn thì cũng vài ngàn.
Nhưng mà kiểu như Triển Liên Diệp, tỏ tình một cách khủng bố như vậy, thì là người đầu tiên. Như một người bình thường, theo suy nghĩ của Tiêu Thu Phong, chỉ cần một bức thư tình, cũng đã là cái gì đó vô cùng quan trọng. Liễu Yên Hồng cũng chưa thấy qua cái này bao giờ, cho nên vẫn không ai có thể bước vào lòng nàng.
Liễy Yên Hồng rốt cục đã xuống lầu, người nam sinh cầm hoa hồng tên Triển Liên Diệp hạnh phúc nghênh đón. Bây giờ trong lòng hắn, sự vui sướng đã không còn dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Nhưng chưa kịp nói gì, thì mấy cô bạn của Liễu Yên Hồng đã nhanh như gió, chạy vọt qua người hắn, kêu lên: “Anh Phong …..” Tiêu Thu phong và Tư Mã Lạc bây giờ mới xuất hiện trong mắt mọi người. Tiêu Thu Phong cảm thấy xấu hổ, nhưng vẻ mặt của Tư Mã Lạc lại đầy sự hâm mộ.
Nhìn thấy mấy cô nữ sinh lao vào người Tiêu Thu Phong, hắn nghĩ đến chính mình, chưa bao giờ chuyện tốt lại đến cửa như vậy. Mấy cô gái thanh xuân diễm lệ này, đang ở trong thời kỳ vừa xinh đẹp, vừa dễ thương động lòng người. Là đàn ông, ai cũng muốn thưởng thức tư vị này.
Triển Liên Diệp chạy đến trước mặt Liễu Yên Hồng, trong tay cầm bó hoa, thâm tình nói: “Yên Hồng, rốt cục em đã cảm động. Làm bạn gái của anh đi, anh thề, sẽ dùng cả đời này để yêu em…..”
Liễu Yên Hồng nhìn thấy mấy cô bạn đang ôm Tiêu Thu Phong, tức giận đầy một bụng, lúc trước là Đinh Mỹ Đình, nàng ta đi rib, bây giờ nàng lại sợ, hắn bị nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, sợ không chịu nổi lực hấp dẫn.
Sắc mặt đã không tốt lắm, nhưng lúc nàng nhìn Triển Liên Diệp, cũng ôn nhu cười, nụ cười này rất đẹp, làm cho Triển Liên Diệp hồn điên phách đảo, đầu óc tạm thời dừng hoạt động.
Không hổ là hoa hậu giảng đường của Bắc Hải, nụ cười cũng khuynh thành, thật đúng là….. “Triển Liên Diệp, chúng ta là bạn học, tôi biết anh là một nam sinh rất vĩ đại, nhưng thật đáng tiếc, anh chậm chân rồi, tôi đã có bạn trai…..”
Triển Liên Diệp sửng sốt, gương mặt đẹp trai hiện ra vài phần kinh hoảng nói: “Không thể nào, anh chưa từng nghe nói em có hẹn hò với một người nam sinh nào, Yên Hồng, em biết, không có người nào có thể yêu em bằng anh”
“Đúng vậy, tôi chưa từng hẹn hò với anh ấy, nhưng, có thể anh không biết, tôi vẫn đang ở nhà anh ấy, anh thấy đó, hôm nay anh ấy cũng đến” Khi Liễu Yên Hồng nói xong, lập tức đổi giọng, biến thành vô cùng ôn nhu, vô cùng hấp dẫn: “Anh Phong, anh đến rồi sao, không phải là em đã nói với anh rằng, tan học rồi, em sẽ đến chỗ của anh, sao vậy, nhớ em rồi sao, lần này chịu không nổi rồi à”
Nàng chạy đến trước mặt Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhỏ giọng bên tai hắn: “Đồ đần, ôm em đi, biết diễn trò không?” Mấy cô bé nữ sinh trợn trắng mắt, trong lòng các nàng không hiểu gì cả, nhưng đều nghĩ rằng: Không phải Hồng Hồng muốn tranh đoạt ông xã với chị gái sao???
Vừa rồi thì xấu hổ, bây giờ cảm thấy khó xử. những nữ sinh khác đến gần, cho dù chiếm chút tiện nghi, hắn cũng thấy thoải mái, ai kêu tự dâng mỡ đến miệng mèo. Nhưng mà cô em vợ này ….. ôi trời ơi, cho dù có free cũng không dám chiếm. Hắn không chiếm, nhưng Liễu Yên Hồng đã bực mình, quả thật bị mấy thằng điên này làm cho mệt mỏi.
Cơ hội này vất vả lắm mới có, nàng không muốn bỏ qua. Nhón chân lên, đưa cái miệng nhỏ đến mặt của Tiêu Thu Phong, hôn một cái thật mạnh, nói: “Xem như em thưởng cho anh vì đã nhớ đến em” Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, nhưng bốn phía, đã truyền đến âm khí lạnh lùng.
Hai mắt của Tư Mã Lạc cũng muốn rớt ra ngoài, nhiều cô bé xinh và tươi như vậy, tại sao không ai hun mình một cái. Liễu Yên Hồng trong học viện Bắc Hải rất có tiếng vang, nhưng nàng luôn luôn lạnh lùng, trừ mấy cô bạn tốt ra, nàng chưa từng tiếp xúc với nam sinh, truyền ra chuyện xấu gì, lại càng không có chuyện nắm tay ôm hôn như vậy, trong lòng của tất cả nam sinh, nàng là một tiên nữ thánh khiết thuần mỹ, không dám khinh nhờn.
Nhưng bây giờ người đàn ông kia, đã phá vỡ tất cả nhận định của mọi người, thì ra tiên tử đã hạ trần, và dính vào khói lửa nhân gian. “Không, không có khả năng, không thể nào” Vẻ mặt Triển Liên Diệp xám như tro, hắn không dám tin rằng, bao nhiêu cố gắng như vậy, đổi lại là như thế.
Nhìn thấy người nữ sinh mình thích đang thân mật với người khác, không cần hỏi cũng biết, quan hệ của bọn họ đã không còn ở mức bạn trai bạn gái. Hơn nữa, vừa rồi Liễu Yên Hồng đã nói qua, nàng đã ở trong nhà của người đàn ông này. Hắn điên lên, lập tức vọt đến trước mặt Tiêu Thu Phong, quát lớn: “Tôi muốn quyết đấu với anh, nếu anh là một người đàn ông chân chính, sẽ không cự tuyệt”
Mấy người nữ sinh nhìn Triển Liên Diệp, giống như là một con quái vật, quyết đấu với anh Phong, kiến đấu với voi? Cho dù là chủ lực của câu lạc bộ kiếm đạo, cũng chẳng đủ trình. Liễu Yên Hồng quát: “Triển Liên Diệp, anh ấy không cần phải quyết đấu với anh, mặc kệ thắng thua, tôi vẫn lựa chọn anh ấy, anh nên tìm một người khác, học viện Bắc Hải nhiều nữ sinh như vậy, anh nhất định sẽ tìm được một người thích hợp, yêu cầu anh không dây dưa nữa, nếu không, ngay cả bạn học cũng không tiếp tục nữa”