[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 221 : Long tuyệt tam thức




Trận thế thay đổi, khí kình của Tiêu Thu Phong cũng được đề cao. Kim quang vỡ ra hình thành một vầng sáng chói mắt trong đêm tối. Hắn bị bốn mươi năm cao thủ vây bắt, giống như thiên cẩu thực nguyệt vậy.

Ba cao thủ bị giết, tất cả mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Nhưng sự tàn khốc máu lạnh này lại càng làm cho bốn phía giết chóc thêm mãnh liệt. Lý Cường Binh đã vặn đứt cổ tên võ sĩ thứ mười sáu.

“Mẹ nó. Lão tử đã giết chết mười sáu tên. Bọn mày nhanh lên đi, không nên thua bởi Tiêu thiếu gia” Lý Cường Binh cũng cảm nhận được sự cường đại của bốn mươi tám người này. Hắn rất kinh hãi đồng thời xuống tay càng thêm độc ác. Giờ phút này chỉ là giết chóc không có bất cứ thứ gì khác. Chiêu thức và thủ đoạn dường như cũng không quan trọng.

“Cường ca, tôi cũng giết chết mười một tên....” Một thần binh lập tức mở miệng, thân hình lóe lên lại dùng đao đâm thủng tim một tên võ sĩ. Cười ha hả nói: “Mười hai tên”

Tá Đằng tiên sinh vẫn chưa chết. Lúc này đang được hai võ sĩ đỡ đứng lên. Không thèm để ý đến bốn tám cao thủ còn lại bao nhiêu, lớn tiếng quát: “Giết, giết chết bọn chúng”

Đám võ sĩ và Ninja đều là do hắn mang từ nhà đến đây. Mạng của bọn họ đều thuộc về hắn. Hắn lúc này là một chủ nhân đã ra lệnh như vậy, chỉ có thể liều mạng. áp lực này đối với Lý Cường Binh mà nói cũng không quá lạc quan.

Tiêu Thu Phong chém tay xuống, hừ lạnh một tiếng: “Ảnh Tử thân pháp. Tao cho bọn mày biết thế nào mới là Ảnh Tử thân pháp chân chính”

Thân hình hắn như không khí, dung nhập vào trong đó và biến mất. Từng đóa hoa máu bắn tung lên. Lúc hắn xuất hiện đã có hai cao thủ Ảnh Tử bị giết.

Còn có một người bị hắn nắm cổ, từ từ nhấc lên, cần cổ phát ra tiếng “răng rắc”. Mặc dù người này vẫn đang không ngừng giãy dụa, nhưng cuối cùng không thể chạy thoát khỏi lưỡi hãi tử thần. Đầu thai kiếp khác.

Bóng ma giết chóc thế này đang không ngừng hành hạ lòng tin của cao thủ Ảnh Tử.

Bọn họ rất mạnh. Đáng tiếc bọn họ gặp phải người còn biến thái hơn.

“Ba mươi sáu tên” Số người giảm đi, trận thức lại biến đổi. Nhưng mặc kệ trận thế chắc chắn đến thế nào cũng không thể ngăn cản được lực lượng cường đại của Tiêu Thu Phong.

Có lẽ là do quy luật đào thải, những kẻ yếu ớt đã bị giết chết. Trận thế do ba mươi sáu tên tạo thành có lực lượng càng làm cho người ta khó có thể đề phòng. Mỗi một sơ hở dù nhỏ nhất cũng có thể bị trúng quyền. Mỗi một giây, Tiêu Thu Phong phải đối mặt không chỉ có ba người.

Một cơn lửa giận vô hình đang thiêu đối trong mắt Tiêu Thu Phong. Thần quang lạnh lõe không có một chút tình cảm. Giết, giết, trong lòng hắn chỉ còn có sự giết chóc vô tận.

Thân hình bay lên không, ít nhất có mười cao thủ Ảnh Tử đã từ bốn phía nhảy lên. Trên trời dưới đất, ba mươi sáu người tạo thành hàng phòng ngự vô cùng chắc chắn. Nhưng tay Tiêu Thu Phong lại từ từ giãn ra, hình thành một thể thức rất kỳ quái.

Một đạo kình khí còn cường đại hơn cả đao tâm phát ra.

“Long.... Phá.... Thiên” Đây mới là tuyệt kỹ chính thức của Tiêu gia. Từ khi nhận được tờ giấy ghi chiêu thức này ở chỗ bác, hắn đã ghi nhớ trong lòng. Chỉ vì che dấu thân thể thực sự của mình nên vẫn không dám sử dụng. Hơn nữa Long biến tâm quyết mặc dù có ba chiêu, nhưng chiêu chiêu lại vô cùng cường đại. Cần phải có nội lực rất mạnh để chống đỡ, nếu không thì không thể nào phát ra được. Hắn cũng không có cách nào dễ dàng sử dụng ba chiêu thức này.

Nhưng lúc này hắn đã bị đám Ảnh Tử cuốn lấy làm cho giận dữ.

“Lui...” người chỉ huy trận là người mạnh nhất. Ba chữ Long Phá Thiên vừa ra, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, con ngươi vừa động không khỏi sợ hãi. Nhưng chữ lui đã quá muộn.

Mười cao thủ Ảnh Tử chặn lại có sáu người chết ngay tại chỗ. Bốn người còn lại bị cương kình xâm nhập vào trong cơ thể, lúc này đang nằm ở một bên, đau đớn giãy dụa.

“Mày sao biết Long biến tam tuyệt của Long Thần. Rốt cuộc mày là ai?”

Người chỉ huy trận vốn lạnh nhạt và khinh thường, sau khi nhìn thấy chiêu vừa rồi trong mắt đã có chút kích động. bởi vì trong bốn mươi tám cao thủ Ảnh Tử. Chỉ có mình hắn mới biết căn nguyên của bộ đội Ảnh Tử.

Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói: “Tao là ai không cần mày biết. Nghe nói Long biến tam tuyệt còn có thể tiến hóa. Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là kỳ tích của tam tuyệt”

Nói xong lập tức thi triển chiêu thức thứ hai Long Diệt Thiên.

“Mau lui lại” Chiêu thứ hai vừa xuất hiện, người đàn ông trung niên chỉ huy biến sắc hét lớn. Giờ phút này dù là hắn nếu chậm một bước có lẽ ngay cả mạng sống cũng không thể giữ nổi.

Bộ đội Ảnh Tử có thân pháp cực nhanh. Nhưng cuối cùng vẫn có người chậm một bước. Loại lực lượng siêu việt này gần như đã đạt đến đỉnh của con người. Lại có mười ba Ảnh Tử bị giết một cách tàn nhẫn. Đây đúng là đồ sát.

Hai chiêu trôi qua, lúc này trong đội ngũ Ảnh Tử còn có thể đứng im chỉ còn mười sáu người. Nhưng trận đã bị phá. Người ở trận nhãn biết nhiệm vụ tối nay đã thất bại. Hắn cũng không ngờ đến người thanh niên này lại có quan hệ với Long Thần. Trên người lại có Long biến tam tuyệt của Long Thần.

Một giây cũng không dám dừng lại, người này quát lên: “Đi...” Chính hắn đã từ trong trận nhãn phi ra, trốn chạy.

Tiêu Thu Phong bị giết chóc kích động, lạnh lùng nói: “Mày còn chưa thử qua thức thứ ba của tao mà”

“Long Biến...” Thức Long Biến cuối cùng này, Long đã thay đổi thành Thần Long.

Thân hình Tiêu Thu Phong biến thành kim long bốn chân, cuồng long vung trảo, không thể địch nổi.

Mọi người chỉ cảm thấy kim quang lóe lên. Một con kim long uy nghiêm đã xuất hiện trong đêm tối, chiếu sáng chiến trường.

Theo kim quang lóe lên là tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.

Tiêu Thu Phong hận đội ngũ dám lấy tên Ảnh Tử của hắn, thề giết hết. Thân hình vừa động, long hình hét lên. Mười sáu người còn lại dưới lực lượng cường đại này có sáu người bạo thể mà chết. Thân thể vỡ thành nhiều khối, máu văng tung tóe. Dưới vầng kim quang chiếu rọi trông càng thêm đẹp mắt.

Tất cả đều do máu tạo thành.

Người chỉ huy trận kinh hãi, nhưng không quay đầu lại nhìn một cái. Bởi vì hắn không dám. Bộ đội Ảnh Tử có bốn tám người, số người còn sống chỉ có sáu người. Sự cường đại của người đàn ông đó, không chỉ hắn không ngờ tới. Có lẽ ngay cả cảnh trưởng cũng không ngờ tới.

Tá Đằng tiên sinh nhìn cao thủ Ảnh Tử hoảng sợ bỏ chạy, trái tim đã ảm đạm đến cực điểm. Vừa nãy còn hô hào liều mạng, lúc này đã đổi thành lẩm bẩm: “Không có khả năng, không có khả năng”

Nhìn thấy Long biến tam tuyệt của Tiêu Thu Phong, hắn như nhớ lại cơn ác mộng hai mươi năm năm về trước. Người đàn ông như Thần Long kia giống hệt như người đàn ông trước mặt này. Trong một đêm giết chết gần ngàn võ sĩ tinh anh của Sơn Khẩu Minh, gần như làm cho Sơn Khẩu Minh bị hủy diệt.

Mặc dù đã qua khá lâu nhưng đối với những người lớn tuổi đã trải qua đêm đó mà nói, đây là một cơn ác mộng đi theo suốt cuộc đời.

Che dấu ở trong lòng, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn bị vạch trần.

Đây là số mệnh. Thần Long không phải cũng là số mệnh sao?

Năm đó tam đại cao thủ phương Đông là Long Thần Tiêu Mại Phi, Long Tương Long Phi, Long Thương Nùng Băng Liệt.

Làm bọn họ sợ hãi nhất chính là Long Thần. Bởi vì lực lượng của hắn không phải người có thể chống nổi. Nhưng thật không ngờ, giờ phút này lại diễn ra cảnh tượng đó. Nhìn đám võ sĩ bị tàn sát ngay trước mặt, Tá Đằng tiên sinh cười lên như một người điên.

Rất nhanh ngoại trừ Tá Đằng tiên sinh đang cười cười điên dại cùng với ba võ sĩ phía sau hắn, đã không còn một võ sĩ nào đứng vững. Dù không chết thì cũng thành người tàn phế.

Tiêu Thu Phong cuối cùng cũng không ra tay. Hắn cứ đứng lẳng lặng ở một bên. Nhưng đối với Lý Cường Binh và Thần binh chiến đội mà nói đây là một sự tin tưởng, tin tưởng bất bại.

Sự xuất hiện của bộ đội Ảnh Tử làm cho Tiêu Thu Phong nghĩ đến rất nhiều chuyện. Có lẽ có một số việc đã bắt đầu từ hai năm trước. Điều hắn muốn bây giờ chính là lực lượng. Lực lượng hơn tất cả.

Thần binh chiến đội còn chưa được ma luyện đủ. Còn cần phải cho bọn họ gặp nhiều nghịch cảnh hơn nữa.

Giờ phút này ngay cả Lý Cường Binh cũng không biết. Nếu như hắn bị thương trong trận chiến này có lẽ Tiêu Thu Phong cũng sẽ không cứu bọn họ. Chỉ có làm cho bọn họ đau đớn, bọn họ mới biết được phải làm cho mình càng cường đại hơn.

“Để Thiết Trụ đến đây mang toàn bộ Thần binh chiến đội trở về. Lực lượng của các anh còn chưa làm tôi hài lòng. Tôi muốn một lần nữa huấn luyện các anh”

Tiêu Thu Phong lạnh lùng ra lệnh, nói xong quay người rời đi. Lý Cường Binh không dám nói lời nào. Thần binh chiến đội ở phía sau cũng không có một ai dám mở miệng. bọn họ đã dùng hết toàn lực, trận chiến này cũng rất huy hoàng. Nhưng bọn họ biết, vĩnh viễn không thể nào đạt được trình độ của Tiêu thiếu gia.

Nếu như Tiêu thiếu gia là một tướng quân. Như vậy bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ là một quân binh, cũng chỉ xứng là một quân binh.

Thần binh chiến đội quả thực rất cường đại. Ít nhất lúc này đã hơn xa quân thần. Nhưng đây vẫn không phải là kết quả Tiêu Thu Phong muốn. Đặc biệt là khi bộ đại Ảnh Tử xuất hiện. Còn có những biến cố trong thời gian qua, hắn muốn lực lượng của mình càng cường đại hơn.

Trận chiến này với Ngạo Thiên Minh đã tổn thất nặng nề. Nhưng khi giây phút khi thần binh quay về cứu viện, kết quả không có gì phải nghi ngờ. Tá Đằng tiên sinh mặc dù còn sống nhưng trái tim hắn đã chết. Đám võ sĩ cũng đã mất đi lòng tin.

Nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiêu Thu Phong. Giờ phút này dù là Thanh Bình Nhi cũng không dám tới gần.

“Xin lỗi, Bình Nhi. Lần trước đáp ứng chuyện của em, anh không làm được. Anh phải lập tức quay về. Em rất nghe lời, đúng không?”

Cảm nhận được sự an ủi nhẹ nhàng của Tiêu Thu Phong, Thanh Bình Nhi đưa mặt đến gần, gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.