[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 217 : Hành tung của Bộ Xà




Triệu Quang Bình đang định cáo từ, thì ngoài cửa một người vội vã chạy vào, thấy người này, hai người lớn của Tiêu gia đã đứng dậy.

Người đến là Tôn Khánh Dục, là chú hai của Tiêu Thu Phong.

Nhìn vẻ mặt và bộ dáng lo lắng của ông, Điền Phù lập tức hỏi : “Khánh Dục, em làm sao vậy, có chuyện gì?”

Tôn Khánh Dục nhìn thấy Triệu Quang Bình, sửng sốt một chút, nhưng lập tức nói : “Đúng lúc Triệu tư lệnh ở đây, tôi chuẩn bị nhờ Triệu tư lệnh phái người viện trợ”

Tiêu Thu Phong khó hiểu, hỏi : “Chú, chú tìm Triệu tư lệnh, sao lại chạy đến nhà của con, chú nên đi đến quân khu mới đúng!”

Tôn Khánh Dục quát : “Con cón nói nữa, con nhìn xem con làm ra chuyện tốt gì…”Có lẽ nhìn thấy Triệu Quang Bình ở đây, hắn không tiện mở miệng, nói : “Đi, chúng ta vào thư phòng nói chuyện. Triệu tư lệnh, nếu ông có việc, cứ thu xếp trước, chúng ta sẽ gặp sau”

Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói : “Chú hai, chú cứ nói đi, Triệu tư lệnh cũng không phải người ngoài”

Hai người chấn động, Triệu Quang Bình nghe những lời này, trong lòng vui mừng, cũng là hy vọng của ông. Còn Tôn Khánh Dục thì có chút nghi hoặc, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Tiêu Thu Phong, cũng ngồi xuống.

“Vậy tốt, nếu không phải người ngoài, vậy chú cũng không cần phải tránh. Thu Phong, con nói đi, có phải con đang chuẩn bị một lượng thuốc phiện lớn không?”

Hai người già Tiêu gia kinh hãi, Tiêu Viễn Hà lập tức khẩn trương, hỏi : “Tiểu Phong, con thiếu tiền lắm sao, sao lại làm ra chuyện tán tận lương tâm này?”

Tiêu Thu Phong càm thấy buồn cười. vận chuyển thuốc phiện. Chú hai thật sự là quá tưởng tượng.

“Chú hai, có phải chú nhầm không, con không thiếu tiền xài. Cũng không muốn kinh doanh kiểu này, hơn nữa chỉ cần trong phạm vi khống chế của con, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm”

Hoàng, Đổ, Độ, Phàm, theo nguyên tắc của Tiêu Thu Phong, Độc là tuyệt đối cấm.

“Nhưng Bộ Xà xảy ra chuyện, ba ngày trước, chú nhận được tin tức của cánh sát Thailand, nói rằng là người của Bộ Xà. Vận dụng tài chính khổng lồ, rút một lượng lớn thuốc phiện của khu tam giác vàng, trải qua hai ngày, đi vào vùng biển của Thượng Hải, nhờ chúng ta hiệp trợ ngăn cản, chú nhận được tin này, quả thật không tin tưởng, nhưng con xem hình mà bọn họ gửi qua này”

Tiêu Thu Phong cầm lấy bức hình, quả nhiên, là Bộ Xà. Nhìn hắn mang nón, tay cầm thủ trượng, ra vẻ như thân sĩ phương tây, cho dù hai mắt bị kính đen che khuất, nhưng Tiêu Thu Phong chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây chính là Bộ Xà.

Bộ Xà mất tích, vốn là một câu hỏi. Nhưng Tiêu Thu Phong ngàn vạn lần không ngờ, hắn lại đi vào cái loại hoạt động này.

Tất cả mọi người đều cảm thấy sắc mặt Tiêu Thu Phong không tốt lắm, Điền Phù tính mở miệng hỏi một câu, nhưng đã cảm thụ được hào khí tức giận, nên không có dũng khí để hỏi.

Điện thoại vang, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng bắt máy.

Mọi người chỉ nghe Tiêu Thu Phong nói : “Để bọn họ trực tiếp đến Tiêu gia, chuyện này để tôi xử lý, các người cứ yên tâm ở đó”

Sau đó nói cho người kia biết địa chỉ Tiêu gia, Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói : “Thật xin lỗi, vừa rồi con có chút thất thố, chú hai, Bộ Xà đã không còn là người của con nữa, để cho những người của khu tam giác lại đây, hỏi bọn họ thì sẽ biết”

Điền Phù vì chuyển hóa hào khí này, đặc biệt dặn dò Ngọc thẩm pha trà mời mọi người.

Tiêu Thu Phong đã mở miệng, Tôn Khánh Dục cũng không vội vã, đương nhiên Triệu Quang Bình cũng không gấp, ngược lại muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về người đàn ông này một chút, sau lưng hắn có bao nhiêu lực lượng.

Làm người đứng đầu Triệu gia, cái ông lo lắng nhất chính là lợi ích của gia tộc.

Điển này, tin tưởng rằng không ai sẽ trách ông.

Không bao lâu, vài người rất khôi phục dưới sự dẫn đường của Ngọc thẩm bước vào, rất cẩn thận đi đến, những người này đều là thủ hạ của Lang Nha, là người của khu Tam Giác Vàng.

Người vừa gọi điện thoại chính là Lang Nha, hang ổ của hắn bị người khác phá, mặc dù hắn đang ở Trung Đông tích cực xây dựng cứ điểm mới, nhưng có loại người kiêu ngạo như vậy, làm cho hắn tức giận, lúc hắn nhận được tin, đã ra mệnh lệnh cho toàn bộ thuộc hạ giết sạch những người này, nhưng đáng tiếc, lực lượng của chúng quá mạnh.

Vì thế hắn chỉ có thể cầu trợ Tiêu Thu Phong.

Những người tiến vào đều là đầu mục của Lang Nha, mỗi người đều cuồng vọng hung ác, nhưng khi đi vào Tiêu gia, lại không có vẻ gì hách dịch hay láo toét, bởi vì bọn họ thấy rất nhiều binh lính.

Bên người Triệu Quang Bình, đương nhiên không thể thiếu lính bảo vệ.

Tiêu Thu Phong quét mắt nhìn sáu người, lạnh lùng hỏi : “Xảy ra chuyện gì? Nói đi!”

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bước lên nói : “Xin lỗi, chúng tôi chỉ tin tưởng một người, xin hỏi ai là Tiêu thiếu gia?”

Mệnh lệnh của Lang Nha, đối với bọn họ, cho dù là chết, cũng không ai do dự. Cho nên dù ngoài cửa có quân đội, bọn họ vẫn bước vào.Những sự can đảm như vậy, người bình thường khó có thể sánh bằng.

Tiêu Thu Phong cười một chút, nói : “Tôi chính là Tiêu Thu Phong, các người có thể gọi tôi là Tiêu thiếu gia, người này, tôi muốn biết toàn bộ về hắn…”

Ảnh của Bộ Xà, đã được đưa tay người kia, hắn thoáng nhìn một cái, sắc mặt nổi giận, đây chính là kẻ đáng chết, làm cho bọn họ có nhà mà không được về.

Người đó giới thiệu : “Tiêu thiếu gia, tôi là Tạp Tạp, người trong bức hình là Độc Xà, chúng tôi đều gọi hắn như vậy, bởi vì hắn rất tàn độc, dẫn theo một quân đội cường đại, tại khu tam giác vàng cướp hết thuốc phiện, giết người vô số, theo suy đoán của tôi, giờ phúc này trong tay hắn đã có hơn hai mươi tấn thuốc phiện!”

Người đàn ông sau lưng Tạp Tạp cũng nói : “Tiêu thiếu gia, những người kia toàn bộ đều là cao thủ, ba nghìn huynh đệ của chúng tôi đều bị đánh tan, chết rất nhiều người, không còn cách nào, đành phải cầu cứu lão đại, lão đại nói người có thể giúp chúng tôi”

“Bọn họ toàn bộ đều trang bị quân đội chính qui, hơn nữa còn có quân hàm hộ hàng, Tiêu thiếu gia, cái này nhìn rất giống một người”

Mỗi người một câu, tất cả kể ra kinh nghiệm của mình, làm cho Tiêu Thu Phong đại khái hiểu một chút.

Chuyện thuốc phiện, Tiêu Thu Phong không thèm để ý, buôn lậu thuốc phiện trên thế giới này thì nhiều lắm, ở Châu Âu có cả trùm buôn thuốc phiện, nhưng Bộ Xà, người như hắn sẽ không chú ý đến việc này.

Hơn nữa, khu Tam Giác Vàng lại là địa bàn của Lang Nha, mà Lang Nha lại là bằng hữu của hắn, chuyện này hắn nhất định phải quản.

Tiêu Thu Phong phân phó : “Các người trước tiên cứ ở đây vài ngày, bảo trì liên lạc với tôi. Chuyện của Bộ Xà, tôi sẽ xử lý”

“Cảm ơn Tiêu thiếu gia, chúng tôi chờ tin tức của người”Tạp Tạp lập tức đáp, sau đó rời đi, nếu lão đại đã tin tưởng người này, thì tất cả sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, nhìn những binh lính đó, họ biết bối cảnh của người này rất không tầm thường, đương nhiên là sẽ tin tưởng.

“Chú hai, chú về trước đi, bảo trì liên lạc với bên ThaiLand, tuyệt đối không để cho số thuốc phiện đó vào nước bằng đường biển”

Tôn Khánh Dục nói : “Tư liệu và tin tức không có vấn đề, nhưng bọn chúng tựa hồ có quân hạm hộ hàng, dựa vào lực lượng của cảnh sát trên biển, căn bản là không cách nào đối phó”

Triệu Quang Bình bên cạnh đã mở miệng : “Chuyện này để tôi xử lý, tôi sẽ ra lệnh cho quân đội vùng biên tăng mạnh giới nghiêm, tuyệt đối không để chúng có cơ hội chạy thoát”

Tiêu Thu Phong gật đầu, nhắc nhở : “Chuyện này, Triệu tư lệnh nên báo cáo với cấp trên một chút, nếu không lúc đó đối diện với hỏa lực cường đại của kẻ định, vận dụng lực lượng chính quy, sẽ rất khó xử lý. Nếu giải quyết ổn thỏa, Triệu tư lệnh nhất định sẽ được khen thưởng, và chắc sẽ được thăng chức”

“Tốt, chuyện này, tôi sẽ báo cáo với Đinh lão, nếu Tiêu thiếu gia không có việc gì, tôi về trước xử lý công chuyện”Triệu Quang Bình đứng lên, Tôn Khánh Dục bên cạnh cũng đứng dậy theo, cáo từ rời đi.

Chờ hai người rời đi, Tiêu Viễn Hà và Điền Phù mới thỏ phào nhẹ nhõm, thật không nhờ, có một ngày, đứa con trai ăn chơi trác táng của mình, lại trở thành một nhân vật hiển hách.

Không cần nói vấn đề xử lý, chỉ cần nhìn thần thái thong dong bình tĩnh này, cũng đã để cho bọn họ vui sướng.

“Tiểu Phong, cha thật không hiểu, tại sao bọn họ phải nghe lời con?”Những người này không ai là người bình thường, con mình cuối cùng là dạng gì?

Tiêu Thu Phong lần đầu tiên để cha mẹ chứng kiến những việc như vậy, chắc chắn trong lòng hai người sẽ rất lo lắng, vì vậy cười nói : “Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, bọn họ vì mục tiêu cùng sống với nhau, hoặc là vì lợi ích cộng đồng. Nhưng mặc kệ thế nào, giờ phút này họ cũng là bằng hữu của Tiêu gia, phải không?”

Điều Phù quả thật không hiểu, nhưng bà cũng không muốn hiểu, nói với Tiêu Viễn Hà : “Lão già, đại sự này, chúng ta không cần xen vào, con minh tự có chừng mực, trước kia ông không phải nói nó không có chí khí sao, bây giờ nó như vậy, ông lại lo lắng, thế thì sẽ tạo gánh nặng cho nó, mặc kệ tiểu Phong biến thành cái gì, thì cuối cùng nó vẫn là con của chúng ta, là con cháu của Tiêu gia!”

Tất cả chuyện này, hết thảy đều không quan trọng.

Tiêu Thu Phong đã ôm Điền Phù vào lòng, cười nói : “Mẹ, cảm ơn người, cảm ơn người đã tin tưởng con, con sẽ cố gắng, cho người cùng ba sớm bồng cháu!”

Nói nhiều như vậy, rồi cũng có một câu, Điền Phù có thể nghe hiểu, hơn nữa còn trấn an hơn.

Tiêu Viễn Hà từ trong miệng đã biết được sự tình của Triệu Nhược Thần, nhưng giờ phút này rõ ràng, ông cũng có vài phần âu sầu, nói : “Tiểu tử này thật phong lưu, chỉ không biết là đến lúc đó, con sẽ thu xếp như thế nào, không nói những người sau lưng con, chỉ vào những người con gái này, không ai là dễ chọc vào, sớm muộn gì con cũng sẽ đau đầu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.