[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 187 : Hắc cật hắc




Tiêu Thu Phong cười cười, hai người này dũng khí có thừa, nhưng lại muốn ngạnh chiến với Thanh Trúc bang, làm thế có khác gì chịu chết đâu, lắc đầu, hỏi : “Miếu Nhai của các người có thể triệu tập được bao nhiêu người?”

Thập Tam Muội lập tức đáp : “Hai ngàn người không vấn đề”

Tiêu Thu Phong gật đầu, nói : “Những người này, coi như hậu bị, người của tôi, ngày mai sẽ đến, nếu HongKong đã loạn, như vậy thì để tôi dọn dẹp lại một lần nữa, Thập Tam Muội, bà điều tra giùm tôi, nơi nào có quân hỏa có thể “mượn”, mặc kệ là buôn lậu hay tư tàng, đều được hết”

Hai mắt Thập Tam Muội chợt lóe, lệ quang vừa động, bà hiểu được ý của người đàn ông này, nhẹ nhàng gật đầu. HongKong nếu tính theo diện tích thì chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng lại là cửa khẩu quốc tế, mỗi ngày lượng thuốc phiện và quân hỏa đều chảy về đây, đương nhiên là không ít. Bây giờ là thời điểm nên “mượn”.

Mệnh lệnh của Thanh Ngọc Đường, làm cho Thanh Trúc bang điều tra Miếu Nhai càng nghiêm mật, thậm chí có vài thằng nhiều chuyện đã tìm được đến đây, nhưng đều đã bị Tiêu Thu Phong diệt khẩu, rồi quăng xác xuống biển. Bây giờ, Miếu Nhai chỉ có vài trăm người, hoàn toàn không đở được sự lấn áp của vạn người.

Huấn luyện Ma Quỷ, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Loại chiến tranh đô thị này, đối với họ mà nói, cũng là lần đầu tiên.

Trừ Thiết Trụ, Lý Cường Binh đã dẫn hơn mười Thần Binh Chiến Đội đến ngay ngày hôm sau. Theo hắn còn có hơn một trăm lính đánh thuê tinh nhuệ, những người này, đương nhiên những người của Miếu Nhai, hay Thanh Trúc bang đều không thể so bì được, bởi vì bọn họ đã chính thức trải qua huấn luyện sống chết để trở thành siêu cấp chiến sĩ.

“Tiêu thiếu gia, người thật là làm khổ tôi, trước khi tôi đi, Thiết Trụ vẫn còn đang nguyền rủa tôi” Đại bản doanh của Tiêu Thu Phong tại Trung Đông, cũng cần lực lượng cường đại ở lại trấn giữ, cho nên Thiết Trụ nhận được nghiêm lệnh, lưu lại trong quân doanh, không được đi theo. Loại chuyện này, không có phần hắn, đương nhiên là hắn khó chịu rồi.

Trước mặt Tiêu Thu Phong thì không dám nói bậy, nhưng Lý Cường Binh vẫn thể hiện sự bất mãn. Việc này không phải do hắn quyết định, lão đại nói một câu, hắn dám không nghe sao?

Cho nên, bất đắc dĩ lắm, hắn chỉ biết giả vờ câm điếc, đưa đề xuất của Thiết Trụ đến với Tiêu Thu Phong, trọn tình trọn nghĩa trọn lỗ tai.

Bởi vì diễn biến quá nhanh, cần phải có một lượng lớn vũ khí hỗ trợ, đương nhiên không có khả năng đáp ứng liền. Nhưng mà lúc này, Thập Tam Muội đã thu được tin tức, buổi tối tại bến tàu Thâm Loan, có một chiếc tàu cập bến, hơn nữa, đây còn là hàng hóa của Thanh Trúc bang.

“Bọn chúng đến rất đúng lúc, cần mưa thì có mưa. Tiêu thiếu gia, chỉ cần có trang bị, những người này của chúng ta, tuyệt đối có thể đoạt lại HongKong”

Lý Cường Binh đối với vũ khí cũng chẳng mặn mà gì, và hầu hết thần binh chiến đội cũng vậy. Nhưng còn một trăm tên lính đánh thuê kia, đều dựa vào vũ khí để giết chóc, dù sao bọn họ ngay từ đầu huấn luyện đã có súng, hơn nữa, đây không phải là một đối một, mà là một đối mười.

“Được, vậy tối nay cho bọn chúng biết “hắc ăn hắc”, Cường Binh, chuyện này ngươi và Thập Tam Muội tự an bài” Đây là trận chiến đầu tiên của Ma Quỷ, nếu ngay cả việc nhỏ như vậy mà không thể hoàn thành thì không xứng đáng làm lính đánh thuê, Tiêu Thu Phong không cần nghĩ ngợi nhiều, ra lệnh cho tất cả.

Chiếc xe tải lớn do người người trợ giúp, Thập Tam Muội đã xử lý ổn thỏa. Lý Cường Binh cũng không muốn sử dụng lính đánh thuê, chuyện này, cần tốc chiến tốc thắng, cho nên có Thần Binh Chiến Đội là đủ.

Lượng vũ khí này đến từ Nhật Bản, toàn là những sản phẩm quân dụng, Sơn Khẩu Minh thân là một trong ba bang phái lớn của thế giới, lại là hắc đạo chí tôn của Nhật, trong nước thì hắc bạch lẫn lộn, có những việc thậm chí ngay cả chính phủ cũng không dám ra mặt giải quyết, đều để cho Sơn Khẩu Minh âm thầm xử lý, cho nên nếu chúng cần vũ khí gì đều được đáp ứng.

Mà lượng vũ khí này đều dùng để bổ sung cho Thanh Trúc bang, gia tăng thực lực của chúng, vì Sơn Khẩu Minh đã muốn đánh mạnh vào HongKong, cho nên không chỉ số lượng khổng lồ, ngay cả chủng loại cũng đa dạng, hỏa lực cực mạnh.

Lý Cường Binh tại Miếu Nhai để vài người lại canh gác ngầm, ẩn thân tại vùng núi rậm rạp, có lẽ là bởi vì Thanh Trúc bang đã truy quét tất cả các thế lực tại HongKong, đã trở thành vương giả vô địch, cho nên bây giờ rất thư thả, trong lòng bọn chúng, căn bản là không nghĩ ra kẻ nào dám động đến hàng hóa của chúng.

Cái suy nghĩ đó không khác gì với hành động đập đầu vào đống phân nghẹt thở chết.

Một chiếc thuyền nhỏ đã cập bến, trên thuyền còn có dấu hiệu của Hoàng gia, có lẽ chủ nhân của chiếc thuyền này, tại HongKong cũng là một người rất có thân phận.

Quân hỏa vừa cập bến, lập tức được chuyển lên bờ, căn bản là không sợ bị kẻ nào chặn lại, hơn nữa quá trình rất nhanh, cho nên không sợ bị lộ.

Từ trong chiếc thuyền bước ra vài võ sĩ, trong đó có một người mặc võ phục, chỉ là tuổi đã già, cũng không mang đao bên hông, trên hàm có một chòm râu vểnh lên rất cá tính, bộ dáng rất cao ngạo không gì sánh được.

Trong những người này, lão chắc chắn là thủ lĩnh.

“Nghiệm chứng, đem hàng hóa dỡ xuống cho chúng” Lão mở miệng phân phó, đã giao tiếp với Thanh Trúc Minh, nhưng lão không bước xuống thuyền, càng không nói chuyện nhiều với tên kia, tựa hồ như đối với những con người này không có hứng thú.

Sau vài câu tiếng Nhật, đám người của Thanh Trúc Minh đã bước lên thuyền, bắt đầu chuyển những thùng gỗ nặng xuống, bên trong chứa rất nhiều vũ khí.

“Binh ca, khi nào động thủ?” Hồ Đầu núp phía sau Lý Cường Binh, nhìn thấy số vũ khí kia, hai mắt hắn đã sáng lên, mẹ ơi, toàn hàng xịn không…

Nhưng, trước khi đi, Thập Tam Muội đã đặc biệt dặn dò, hành động lần này, do Lý Cường Binh phụ trách, bất kỳ kẻ nào cũng phải nghe lời hắn, cho nên dù Hồ Đầu rất ham muốn, nhưng cũng không dám coi thường vọng động.

Lý Cường Binh cũng giương mắt nhìn lão gia kia, nói : “Vũ khí, các người tự lấy, còn lão già chết tiệt kia, để tôi lo, nhớ kỹ, tốc chiến tốc thắng”

Nếu quả thật chỉ là để cướp vũ khí, đối mặt với đám người của Thanh Trúc bang, Lý Cường Binh quả thật không chút xúc động. Không còn cách nào khác, bởi vì trong sinh tử mới có thể đề cao lực lượng, làm cho hắn cần phải gặp những đối thủ mạnh mẽ hơn thì mới có chiến ý. Cái này rất giống với Tiêu Thu Phong năm đó.

Mà bây giờ, trên người lão già kia lan đến cổ khí tức hờ hững, khiến cho hắn nổi lên chiến ý.

Hồ Đầu còn muốn mở miệng, nhưng Lý Cường Binh đã động, thân hình bay ra, âm thanh mới truyền đến : “Động thủ, tốc chiến tốc thắng!”

Hồ Đầu cũng không phải là người thứ hai, bởi vì hắn đã chậm chân, lúc đó, hơn mười thành viên của Thần Binh Chiến Đội cũng đã phóng theo, thật sự là nhanh đến mức nhìn không kịp.

“Chuẩn bị tiếp ứng, Tiểu Tam, chạy xe tải đến đây, chặn giữa đường, đừng để bọn tạp chủng này chạy thoát” Nhìn thấy bọn họ lao ra như mãnh hổ, Hồ Đầu bị hù đến mức làm cho giật mình, loại chuyện này, hắn không phải chỉ đi dọa người, cho nên muốn trợ giúp cho họ.

Lý Cường Binh vừa xuất hiện, tiếng súng đã vang lên, người của Thanh Trúc bang cũng không nhiều lắm, khoảng hơn ba mươi người, ba chiếc xe tải, hai nhỏ một lớn, có lẽ tại địa bàn của Thanh Trúc bang, bọn họ không ngờ có người dám làm như vậy.

“Ra …” Một tiếng quát lạnh, xuất ra từ miệng lão già, hai tên võ sĩ đã xông lên, cầm lấy trường đao bóng loáng, phá vỡ sự yên lặng của đêm tối, giày gỗ kêu lộc cộc, phát ra tiếng động rất nhanh, trận đánh cũng được triển khai rất nhanh.

Lý Cường Binh không có hứng thú với loại võ sĩ mèo cào này, một quyền đấm ra, cương đao của một tên đã bị đánh gãy làm hai đoạn, còn bản thân thì hộc ra một ngụm máu tươi, còn bị mảnh đao kia cắm vào ngực, ngay cả kêu cũng không kịp, rớt xuống đất trở thành một cái xác.

Lão già trên thuyền cả kinh, thần sắc mất tự nhiên, vừa rồi biểu tình rất xem thường, lập tức biến thành ngưng trọng, loại chuyện này, lão còn tưởng là một bang phái nhỏ nào đó không nhìn thấy thái sơn, muốn đụng đến mối làm ăn của người khác. Nhưng bị lực lượng của Lý Cường Binh làm phá vỡ suy nghĩ này của lão.

Cao thủ như vậy mà có thể tồn tại lẳng lặng không ai biết.

Trong lúc lão do dự, đã có thêm một tên võ sĩ bị giết, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, mà đằng sau, cũng có nhiều người của Thanh Trúc bang bị giết, máu chảy thành sông.

Lão già phát ra lệ khí, kình lực nhu mạn, nhưng mau lẹ vô cùng, tung mình một cái, đã đánh về phía Lý Cường Binh, người đàn ông này mới là đối thủ của lão.

Lý Cường Binh sảng khoái quát : “Lão già này, được lắm, đến đây, nếm thử nắm đấm của lão tử”

Trong tay lão già không có đao, hoặc là cơ thể đã đạt đến trình độ nhất định, vũ khí trở thành chướng ngại. Cũng giống như ba mươi sáu thành viên của Thần Binh Chiến Đội, Tiêu Thu Phong cho đến bây giờ vẫn chỉ yêu cầu bọn họ dùng võ khí, vô luận là cái dạng gì, cũng có thể trở thành vũ khí, đây là tác dụng.

Lão già trong Sơn Khẩu Minh rất có địa vị, luôn sống an nhàn sung sướng, làm sao có người dám vô lễ, hừ một tiếng, khô thủ như đao, gân xanh lòi ra, hình thành một trảo, thẳng kích đến ngực Lý Cường Binh, vô cùng độc ác.

Lý Cường Binh không chút lo ngại, giơ bàn tay cứng như sắt đá lên, nghênh đối với trảo kia, từ từ tăng lực lượng đến mức cực hạn, hắn thích dùng loại biện pháp đối địch dã man này, huống chi, lão già kia cũng là cao thủ, có thể sẽ đề cao thực lực của hắn.

Cho nên, lấy lực chạm lực, là phương pháp tốt nhất, và cũng là nhanh nhất.

Thủ và trảo chạm nhau, phát ra một tiếng “bùm” xé gió, hai người lùi lại mấy bước, thân thể lão già không chịu nổi rung vài cái, nhưng thân hình của Lý Cường Binh vẫn như khúc thép nguội, không hề nhúc nhích, trái lại, trong mắt hiện ra chiến ý cuồng nhiệt, nhưng cũng rất cao ngạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.