Tiêu Thu Phong cũng cười nhạt nói: “Tôi đến Hong Kong đã được Phó lão gia tử chiếu cố, giờ chuẩn bị rời đi đương nhiên muốn thăm viếng để nói một tiếng cảm ơn.”
“Tiêu Thu Phong, tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ rằng tôi có thể tha thứ cho cậu, cậu đả thương đôi mắt của cháu tôi, tôi đã không tính toán, vậy mà cậu còn dám Phó gia tôi mà huênh hoang, tưởng rằng thiên hạ không có công lý sao?”
Tiêu Thu Phong thực muốn cười,lão bất tử giờ mới nhớ tớ công lý, lúc làm tổn hại danh dự một cô gái sao không nghĩ đến điều này.
Nếu không có Tiêu Thu Phong hắn thì Thiên Nhan Duyệt hôm nay đã có kết cục thê thảm rồi,người làm sai sẽ luôn bị báo ứng
“Công lý? Phó lão gia tử nói công lý là Trần Thông Lộ sao, thật đáng tiếc thằng đó không có cách nào dốc sức cho ông được nữa, ông không cần phải chờ nó.”
Phó lão gia tử cả kinh, hôm nay người thanh niên này khiến hắn kinh ngạc, đã vượt qua tất cả hai mươi năm qua cộng lại
“Là mày, là mày đã làm!”
Thiết Trụ nhìn thấy vẻ e ngại của lão già, thật ra không muốn tiếp tục dọa hắn, nhưng chuyện giết người không thể làm Tiêu thiếu gia gánh thay cho hắn.
“Lão già, lão đã tính sai, Trần Thông Lộ là ta làm, chỉ một quyền đánh vỡ bụng mà đã vãi đái ra quần, phế vật như thế này, thật đúng không đáng để đánh lịch sự.”
Ba người trong Phó gia đều che miệng lại, hình như sắp không nhịn được mà nôn ra.
“Nghe nói Phó thị hôm nay tổn thất ba trăm triệu, quên không nhắc các người ngày mai tình huống thế này còn tiếp tục.” Tiêu Thu Phong nói như lời ác ma nguyền rủa đã bao phủ trái tim Phó lão gia tử, cả người như bị đánh mạnh vào, không tự chủ được mà lui lại phía sau ba bước.
“Lại là…”
Thiết Trụ ngắt lời: “Điều này ông nói đúng, đó là do thiếu gia nhà ta làm.”
Người đàn ông trung niên đầy bất đắc dĩ, nhưng Phó Sanh Kim cũng đã giận không chịu nổi, nắm tay Phó lão gia cố gắng nói: “Ông nội, có phải, có phải Phó thị tổn thất ba trăm triệu thật không!”
“Chỉ là hôm nay, ngày mai không chừng lại là ba trăm triệu sẽ làm cho Phó gia trắng tay, Phó Sanh Kim có phải mày cảm thấy không thoải mái?”
Làm sao là không thoải mái, mà là đâm một dao vào tim, “Phốc” một tiếng đột nhiên Phó Sanh Kim phun ra máu tươi sau đó che mắt kêu to: “Đau, đau, ông nội, mắt của cháu, mắt của cháu đau quá.”
Phó Lão gia đột nhiên quỵ xuống, hắn biết rằng đứa cháu bảo bối của hắn đã hoàn toàn biến thành người mù.
Phó lão gia rít lên, cắn chặt răng nhìn Tiêu Thu Phong, uất hận nói: “Họ Tiêu kia, mày thật có tâm địa độc ác, sao phải đẩy Phó gia tao vào đường cùng chứ?”
Lúc này Tiêu Thu Phong không phủ nhận.
“Ông nói không sai, lúc trước các ngưười thật hèn hạ đối phó với Thiên Nhan Duyệt, nên nghĩ đến, người làm sai thì phải trả giá, mặc dù cái giá này có hơi đắt”
“Tôi sẽ làm Phó lão gia, nhìn thấy Phó gia từng bước từng bước diệt vong, nhìn thấy mình tuyệt tử tuyệt tôn, nhìn thấy mình biến thành không người thống khổ cô độc nhất”
Sợ hãi đã chiếm giữ trái tim hắn, Phó lão gia vào lúc này đã hoàn toàn hỏng mất, giương nanh vuốt chạy về phía Tiêu Thu Phong, nhưng bị Thiết Trụ vung quyền đánh bay, nằm bẹp xuống đất.
Hắn không chết, nhưng điều duy nhất hắn có thể làm sau này là hô hấp.
Tiêu Thu Phong vốn chỉ định làm cho Phó gia hai bàn tay trắng, cho họ một bài học, nhưng lại thấy Trần Thông Lộ kẻ phạm tội dã man, dù bất luận kẻ nào đều không dẹp đi cảm xúc giết chóc trong lòng, mà tất cả mọi chuyện đều do Phó Gia đứng phía sau ủng hộ.
Chính điều này đã khiến Tiêu Thu Phong không thể không hạ sát thủ, đôi khi giết người cũng không cần đao súng.
Ba ngày sau Phó thị tuyên bố phá sản, chấm dứt làm ăn ở HongKong, toàn bộ gia đình di tản. Phó gia một trong ba nhà giàu có đã như một ngôi sao xẹt, trong nháy mắt đã trở thành truyền thuyết, truyền thông không tìm được bất cứ nguyên nhân gì, nhưng rất nhiều người đều thông qua hướng đi của cổ phiếu đoán được Phó gia đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Hai gia đình giàu có khác ở HongKong là: Lý gia và Hoắc gia đã bí mật gặp mặt, bọn họ cảm thấy may mắn vì gia tộc bình yên, nếu không nghe cảnh cáo kia mà trợ giúp Phó Gia, có lẽ bọn họ cũng sẽ đi vào vết xe đổ đó, loại lực lượng này không phải bọn chúng chống lại được.
“Lý huynh, theo điều tra của ta chuyện xảy ra với Phó gia lần này có liên quan đến cô ca sĩ tên Thiên Nhan Duyệt, chúng ta có nên tiếp tục điều tra tư liệu, để đề phòng bất trắc không?”
Lý gia chủ lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên mặt, gật đầu nói: “Không chỉ có mấy cái này, Phi Mã Bang bị tiêu diệt, Trần Thông Lộ đã chết, xã hội đen HongKong giờ đã thay đổi thiên hạ, chúng ta cần phải tìm một cửa mới, nếu tôi đoán không nhầm Phó gia lần này là bị đả kích từ hai phía.”
Hoắc Gia cũng lên tiếng: “Việc này không khó, tôi với Thập Tam Muội có chút thân tình, nghe nói cô ta giờ này rất mạnh, đã thu thập hết người của Phi Mã Bang, gần như chiếm nửa HongKong”
Một mình Tiêu Thu Phong ngồi trên máy bay, Thiết Trụ cùng sáu tên đội viên Thần binh ở lại, Bộ Xà cũng ở lại. Hongkong mới ổn định còn cần họ ở đây. Chỉ bằng Thập Tam Muội và Thanh Ngọc Đường, không có bạo lực đẫm máu, không thành đại sự.
Xã hội đen luôn dùng bạo lực luận anh hùng.
HongKong là một thế giới mê người, Bộ Xà có phải là một con chó trung thành, ở nơi đây có thể kiểm chứng, chỉ hy vọng hắn không làm mình thất vọng.
Lúc máy bay của Tiêu Thu Phong khởi hành, Thiết Trụ trở lại Miếu Nhai.
Nhưng Thập Tam Muội đang tiếp khách, nhìn vẻ nhiệt tình của cô ta, dường như thân phận của khách rất cao.
“Thiết Trụ, hai vị tiên sinh đây muốn gặp mặt Tiêu thiếu gia, anh có thể đưa đi được không?”
Đến lúc này Thập Tam Muội vẫn thấy khó hiểu về thân phận của Tiêu thiếu gia. Chẳng qua gặp với kinh nghiệm trong xã hội đen của cô ta, trong lòng cảm thấy người thanh niên này rất không sai, ít nhất trong cuộc đại biến này Miếu Nhai đã đạt được ích lợi rất lớn, tin rằng Thanh Trúc bang cũng là như vậy, không có gì bất mãn.
Thập Tam Muội đương nhiên hỏi qua Bộ Xà, nhưng người đàn ông lạnh lùng và ít nói này không hề dễ gần, Bộ Xà chỉ nói một câu:
“Tôi chỉ một con chó của Tiêu thiếu gia, cô có chuyện gì cứ tìm Tiêu thiếu gia mà hỏi thẳng.”
Người còn lại đương nhiên chỉ có Thiết Trụ, mặc dù người đàn ông cao lớn có chút ngơ ngác này lúc giết người rất ghê rợn, nhưng bình thường rất ôn hòa, đáng yêu hơn Bộ Xà kia nhiều.
“Tiêu thiếu gia đã rời đi, trước khi đi thiếu gia có nói chuyện ở Hongkong Thập Tam Muội có toàn quyền xử lý, nếu có ai không nghe cứ nói với tôi, tôi sẽ giết kẻ đó.”
Thiết Trụ không để ý đến những vị khách đến thăm, xoay người đi thẳng lên lầu:
“Nếu không cần xử lý ai, cô đừng làm phiền tôi.”
Thập Tam Muội có chút không thích nhưng đúng là không dám làm phiền hắn. Đợi Thiết Trụ đi khuất, hai vị khách mới thở phào một hơi, người đàn ông này đầy sát khí, đã làm cho bọn họ không dám thở mạnh.
Hai người này đương nhiên chính là hai gia chủ của hai gia đình giàu có nhất HongKong
Thập Tam Muội cũng khó hiểu, mình không là nhân vật quan trọng gì, sao hai gia chủ giàu nhất HongKong lại đến cửa xin gặp, sau khi nghe xong thỉnh cầu của bọn họ, cô ta mới hiểu ra, thì ra không phải vì mặt mũi cô ta lớn, mà là vì Tiêu thiếu gia thần bí kia.
“Thật xin lỗi hai vị, Tiêu thiếu gia đã rời Hongkong, nhưng nếu chuyện ở đây là do tôi toàn quyền xử lý, ở đây tôi có thể đáp ứng hai vị, quan hệ giữa các vị và Miếu Nhai, trước là bằng hữu, sau này cũng là như vậy”
Hoắc đương gia đương nhiên rất mừng rỡ, trước kia cũng chỉ là gặp qua trong tiệc rượu, Miếu Nhai thật ra không phải bang phái gì lớn, cho nên chỉ giới thiệu bắt tay nhau một cái, không có quan hệ gì, nhưng giờ phút này Thập Tam Muội mở miệng như thế, thật đúng là cho bọn hắn mặt mũi.
Mặt mũi Thập Tam Muội, đối với hai nhà giàu có bọn họ mà nói, thật ra không đáng gì, cho dù là bang xã hội đen mạnh nhất cũng không bằng chính phủ. Nhưng người sau lưng Thập Tam Muội, bọn họ lại không dám đắc tội, không ai muốn mình thành Phó gia tiếp theo.
Lý gia chủ kỳ quái hỏi: “Thập Tam tiểu thư, tôi xin mạo muội hỏi một câu, vị Tiêu thiếu gia này không biết là người như thế nào, có thể cho chúng tôi biết, để về sau có gì không cẩn thận, thì không hay”
Thập Tam Muội cười khổ nói: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ là Tiêu thiếu gia là một người đẹp trai, hào hoa, hình như tên của anh ta là Tiêu Thu Phong...”
Hai gia chủ đều kinh ngạc, nếu như họ không nghe nói qua tên này vậy là không xứng lăn lộn trên thương trường Thượng Hải, năm ngoái, cuộc chiến thị trường cổ phiếu Thượng Hải chấn động khắp thế giới, tập đoàn Phong Chánh lớn nhất Đông Nam đối mặt với ba nguy cơ sụp đổ, nhưng lại lật ngược thế cờ, có thể nói là một trận chiến tranh mậu dịch quỷ dị nhất ở Thượng Hải năm qua.
Quá trình này không nhều người nhớ kỹ, nhưng kết quả là Phong Chánh đã thắng. Trong một lần đại chiến ít nhất đã vượt qua một tỷ. Mà lợi nhuận khổng lồ này lại lưu truyền một cái tên, đó chính là Tiêu Thu Phong, thiếu gia của Tiêu gia.
Lý gia và Hoắc gia không có khả năng không cẩn thận điều tra một chút, Tiêu Thu Phong này bị đám người mắt mù coi là một trong tứ đại công tử ăn chơi trác táng của Đông Nam, nếu người đàn ông như vậy mà cũng bị xưng là ăn chơi trác táng, vậy mấy thương nhân lão luyện như bọn họ cũng chỉ có thể coi như là ngu ngốc.