Thương Trường Đại Chiến
Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 39: Mua nhà
Nhóm Dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Trước đây khi còn ở Hồng Kông lúc chưa về nước, ở trong nước mà đi Hồng Kông thì cũng được xem là đi xuất ngoại, Dương Kiến Long dắt theo Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang trải qua nhiều cuộc xét duyệt mới thông qua được trạm kiểm soát, ngồi xe khoảng mấy phút mới vào tới được biên giới Hồng Kông. Vừa vào biên giới Hồng Kông đã thấy có một chiếc xe đang chờ sẵn ở đó, Dương Kiến Long mở cửa xe cho Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang bước lên, còn y lại ngồi ở bên cạnh tài xế.
Lúc này Lưu Thiếu Hoa dựa vào cửa sổ,tâm trạng rất phức tạp, , hắn không ngờ rằng chỉ mấy phút ngắn ngủi trước hắn còn đang ở Thâm Quyến mà giờ đột nhiên lại xuất hiện ở Hồng Kông. Đối với một người trước giờ chưa từng xuất ngoại mà lại mang thân này kiếp khác như hắn thì ý nghĩa của việc ra nước ngoài không chỉ đơn giản là thay đổi địa điểm, thay đổi hoàn cảnh sống thôi, tuy trong lòng hắn có chút không thể chấp nhận được nhưng dù sao hắn cũng là người được tái sinh, kiếp trước hắn đã sống hơn ba mươi mấy năm, về mặt tình cảm, tính cách cũng ổn định hơn người nên chỉ cần chút thời gian là hắn có thể điều chỉnh bình thường trở lại.
Nhìn những chiếc xe, tòa nhà cao tầng , những người đi đường qua lại tấp nập thông qua cửa kính xe, Lục Thiếu Hoa bất chợt tự hỏi
- Chẳng lẽ đây chính là chốn phồn hoa đô thị sao?
Nhưng rõ ràng đây cũng là câu hỏi vốn dĩ không có được câu trả lời.
Những vấn đề mà hắn không thể lý giải được thì hắn đều bỏ chúng qua một bên không thèm nghĩ tới nữa và chú tâm quan sát Hồng Kông bây giờ.Khi còn ở kiếp trước, sự hiểu biết về Hồng Kông của hắn chỉ thông qua phim ảnh thôi, không thể nói là hiểu biết thật sự, nhưng giờ thì khác rồi, sau này những ngày tháng tiếp theo của hắn đều là ở Hồng Kông nên hắn phải tìm hiểu rõ về nhịp điệu sống cũng như cách sinh hoạt của người Hồng Kông, gọi là nhập gia tùy tục đó mà, nếu không sẽ có chút bất tiện.
Muốn tìm hiểu nhịp điệu sống của một nơi nào đó, trước tiên phải tìm hiểu môi trường sống ở đó trước, bất kể là nhà cửa, cách trang trí hay là cách ăn mặc, trang điểm của người dân đều được xem là văn hóa sống, từ đó cũng có thể hiểu toàn diện về con người ở đây.
Lục Thiếu Hoa cũng không rõ xe đã chạy được bao lâu rồi, hắn chỉ biết rằng ở phía bên đường có tấm biển hiệu ghi là khu vực Cửu Long, không bao lâu, chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự sang trọng số 88 thuộc khu vực biệt thự.
-Tiểu Hoa, người anh em Quốc Bang, xuống xe thôi, tới nhà rồi.
- Ồ
Lục Thiếu Hoa dường như chưa tiếp nhận kịp thời trước sự thay đổi của hoàn cảnh sống, hắn ngẩn người ra nhìn căn biệt thự hào nhoáng trước mắt với ánh mắt tò mò, một lúc sau mới mở miệng nói
- Ha ha, không ngờ lại được ở trong một nơi sang trọng như vậy.
- Hì hì! Căn biệt thự này được mua vào đầu năm nay,nếu không vì phải hợp tác buôn bán trái cây với gia đình cậu thì ta cũng đã mua từ lâu rồi, ha ha.
Hình như Dương Kiến Long rất thích lời tán thưởng này của Lục Thiếu Hoa, nhưng khi y nói tới khúc cuối thì mặt mày đầy vẻ cảm kích nhưng sự thật lại không như vậy. Nếu y không hợp tác kinh doanh xuất khẩu trái cây với gia đình Lục Thiếu Hoa thì y chắc chắn mua không nổi căn biệt thự hào nhoáng như vậy, vì ở Hồng Kông này những biệt thự giống vậy ít nhất cũng phải hơn trăm triệu.
- Ha ha, có tiền thì mọi người cùng kiếm.
Lục Thiếu Hoa cũng không biết phải nói gì, chỉ còn cách lấy trộm câu nói thường dùng đó của Dương Kiến Long.
- Ha ha
Dương Kiến Long không ngờ Lục Thiếu Hoa lại dùng câu nói cửa miệng đó của y, y cười chảy cả nước mắt.
- Ai ya, cười đến nỗi đau cả bụng, không cười nữa, không cười nữa, chúng ta vào nhà thôi.
Dương Kiến Long đẩy mạnh cánh cửa được làm bằng gỗ lim.
- Bà xã, anh đã về rồi đây.
- À, em ra ngay đây.
Từ lầu 2 của căn biệt thự chạy xuống một người phụ nữ có nét mặt hiền hậu chừng ba mươi mấy tuổi, cô ngước mắt về phía bọn người Lục Thiếu Hoa gật đầu chào.
- Tới đây bà xã, anh giới thiệu với em một chút
Sau khi Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ăn xong cơm trưa ở nhà Dương Kiến Long, Lục Thiếu Hoa nói với Dương Kiến Long là mình muốn đi ra ngoài dạo, vốn dĩ Dương Kiến Long sẽ dẫn bọn người Lục Thiếu Hoa đi, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không muốn làm phiền y thêm nên cuối cùng phải nhờ đến tài xế của y đưa đi.
- Đại ca, anh nói thử xem chúng ta sẽ tìm nhà thế nào là tốt nhất?
Lục Thiếu Hoa ngồi băng ghế sau đụng nhẹ vào người Trần Quốc Bang – đang lim dim mắt chuẩn bị ngủ.
- Đại ca à, anh cũng đâu phải là không biết, chỉ cần có chỗ để ngủ, có cơm để ăn là tốt rồi, môi trường sống đối với em không quan trọng.
Trần Quốc Bang dường như không có hứng thú với việc tìm được căn nhà thế nào, y vẫn cứ lim dim mắt ngủ.
- Ai ya, người như anh thật đúng là.
Lục Thiếu Hoa rất hiểu Trần Quốc Bang, hắn dường như đã biết trước đáp án rồi. Thật ra trong lòng hắn cũng đã sớm có kế hoạch rồi, kiếp trước vẫn chưa được hưởng thụ mùi vị của cuộc sống giàu sang, kiếp này được tái sinh trở lại, hắn cũng muốn hưởng thụ chút xíu cuộc sống của người giàu là thế nào.
- Anh tài xế à, những khu vực gần đây có chỗ nào có căn biệt thự sạch sẽ chút xíu không?
- Có chứ, thì ở gần đây nè, nhưng hơi mắc chút xíu nha.
Ông tài xế vẫn chăm chú nhìn đường trả lời một cách nghiêm túc.
- Được thôi, cứ tới đó xem thử đi.
- Thưa anh, cho hỏi có phải anh muốn mua nhà không?
Bọn người Lục Thiếu Hoa vừa mới đi về phía đại sảnh khu tiêu thụ nhà đất thì một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục đã tiến đến chào hỏi và nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Trần Quốc Bang và cho rằng trong số 3 người này thì Trần Quốc Bang là người quyết định.
Trần Quốc Bang không thèm trả lời câu hỏi của cô nhân viên tiếp thị, y tỏ vẻ lạnh lùng quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Hoa, dùng tay chỉ về phía Lục Thiếu Hoa, ý muốn nói trong 3 người thì Lục Thiếu Hoa chính là người quyết định.
Lục Thiếu Hoa vừa bước vào đại sảnh tiêu thụ nhà đất thì đôi mắt liền dán chặt vào mô hình biệt thự của khu biệt thự đang đặt giữa đại sảnh, hắn thật chất không hề chú ý đến mọi thứ xung quanh nữa.
Nét mặt cô nhân viên tiếp thị có vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng lại thầm nghĩ
- Nhỏ như vậy mà đã tới mua nhà?
Nhưng nét mặt ngạc nhiên cũng được thay đổi nhanh chóng, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào.
- Thưa anh, xin hỏi anh muốn mua nhà như thế nào?
Lúc này Lục Thiếu Hoa mới hoàn hồn trở lại, chăm chú nhìn vào cô nhân viên phát ra giọng nói ngọt ngào đó, khuôn mặt tròn, làn da trắng được trang điểm nhẹ nhàng, khi cười lại có thêm 2 lúm đồng tiền, dáng người cân đối đi kèm với đồng phục lịch sự, có thể gọi là quá hoàn hảo. Cuối cùng cặp mắt Lục Thiếu Hoa dừng trước ngực của cô tiếp viên xinh đẹp, đôi mắt mở to nhìn... (mấy anh chàng phái nam ơi, đừng có nghĩ bậy nhé, người ta chỉ muốn xem phù hiệu trước ngực thôi, đừng có tưởng là...ha ha)
- Chào cô Đường, xin hỏi không biết ở chỗ các cô có căn biệt thự nào sạch sẽ một chút không?
Lục Thiếu Hoa nhìn rất lâu mới nhìn rõ phía trên phù hiệu có ghi là “ Giám đốc nghiệp vụ tiêu thụ nhà đất công ty xx” , phía dưới ghi dòng chữ “ Đường Điềm Điềm” , tuy Lục Thiếu Hoa ngoài miệng thì hỏi nhưng trong lòng lại thầm nói thêm một câu
- Tên thật giống người, quá ngọt ngào.
- Có, dạ có, có chứ ạ
Đường Điềm Điềm liên mồm nói xong 3 tiếng sau đó mới dẫn Lục Thiếu Hoa tới mô hình biệt thự nằm giữa đại sảnh giới thiệu
- Phía sau căn biệt thự là một dãy núi, khá mát mẻ, diện tích thực cũng khá lớn, cách bày trí cũng... nói chung là khá dễ chịu...
Lúc đầu Lục Thiếu Hoa còn có hứng thú nghe, nhưng nghe đến khúc sau thì lại thấy nhàm chán bởi vì miệng lưỡi của cô giám đốc nghiệp vụ này quá tốt, thao thao bất tuyệt nói rằng chỗ này khá chỗ kia tốt, không lần nào nói không tốt, nếu là một số người chưa từng trải thì sẽ bị lời nói của cô ta thuyết phục ngay, cho dù không cần xem qua biệt thự hay là bàn bạc gái cả cũng sẽ đáp ứng ngay, nhưng Lục Thiếu Hoa này là ai chứ? Là người có sinh mạng tái sinh, có ký ức của người hơn ba mươi tuổi, là người đã trải qua cuộc sống thế kỷ 21 thì làm sao có thể để cô ta nói chút xíu là mua ngay được.
- Cô Đường, cô có thể đưa chúng tôi đi xem qua căn biệt thự không? Xem xong chúng tôi mới có thể quyết định được mua hay là không.
- À, được chứ!
Đường Điềm Điềm có chút thất vọng, cô leo được tới vị trí ngày hôm nay đều là dựa vào tài ăn nói của cô, những người tới đây mua nhà nếu không phải bị tài ăn nói của cô làm cho thuyết phục thì cũng có chút hứng thú, nhưng lần này gặp phải Lục Thiếu Hoa, nhìn vẻ mặt hắn vẫn cứ tỉnh như vạ, vốn không thể đoán ra được có hứng thú hay không.
- Uh, vậy chúng ta đi thôi.