Bên trong nghĩa trang bỏ hoang, sau khi Lục Tuyết Kỳ đột nhiên xuất hiện, bầu không khí bỗng trở nên khác lạ. Chu Nhất Tiên nhíu mày, cười gượng một tiếng, thốt: “Chẳng phải là Lục nữ hiệp ở Thanh Vân Sơn hay chăng, sao cũng đến tụ tập ở nơi này?”. Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn Chu Nhất Tiên, sau đó ánh mắt dùng lại trên mình Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mỉm cười, sóng mắt lấp lánh, cũng đang thăm dò nàng. Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày, quay đầu lại, nói với Tiểu Hoàn: “Tiểu Hoàn cô nương, pháp bảo mà cô vừa nói đến có phải chính là do người cứu cô sử dụng không?”. Tiểu Hoàn gật đầu khẳng định: “Không sai, đúng là như vậy, ta nhớ rất rõ”. Mặt Lục Tuyết Kỳ hiện vẽ băn khoăn, dường như đang suy nghĩ điều gì, nhưng nàng chẳng đợi lâu, hỏi tiếp: “Người đó hiện ở đâu? Cô mới nói đến một ma đầu nữa, y ở nơi nào, có thân phận gì, cô có biết không?”. Trên mặt Tiểu Bạch đứng ở canh đó cũng lộ vẻ chú tâm. Tiểu Hoàn không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Thân phận và lai lịch ma đầu đó tôi nhìn không ra, chỉ biết đạo hạnh của y thật là cao sâu khó dò, nhưng sau khi y bắt bọn tôi, thì trói lại nhốt trong mấy cái quan tài u ám này, rồi biến mất, cứ vài ngày mới xuất hiện một chốc. Tôi nhớ hôm qua y trở về một lần, sau đó không thấy nữa, có lẽ đợi vài ngày nữa y mới trở lại?”. Lục Tuyết Kỳ “à” một tiếng, chân mày dường như nhíu lại thêm, nói: “Còn kẻ cứu các người thì sao?”. Tiểu Hoàn chỉ về phía sau, đáp: “Ông ta nằm trong quan tài ở góc nhà kia”. Lục Tuyết Kỳ giật mình kinh ngạc, Tiểu Bạch đứng bên cạnh cũng hơi biến sắc, bằng vào đạo hạnh của nàng, vừa rồi không phát giác bên trong quan tài chẳng còn ngờ có người khác. Lục Tuyết Kỳ gật gật đầu, trầm ngâm một lát, bước về phía căn nhỏ bỏ hoang u ám. Tiểu Hoàn nhìn nàng, không nhịn được la hoảng: “Cẩn thận”. Lục Tuyết Kỳ dừng chân lại, quay đầu nhìn Tiểu Hoàn. mỉm cười, gật đầu. Liền đó nàng định thần, bước lên thềm đá phủ đầy rêu phong. Thềm đá chỉ có vài bậc, mấy bước đã vượt qua, bóng tối bên trong căn nhà nhỏ vẫn như cũ, sự vật chỉ nhìn thấy mờ mờ. Ngoại trừ một điểm sáng le lói từ ngoài cửa chiếu vào, trên bức tường đổ nát này lại bị mới bị khoét ra một lỗ hổng lớn, nhờ thế khi Tiểu Bạch bước vào thì thấy sáng hơn một chút. Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng phát hiện ra quan tài nằm trong góc nhà, đó chính là nơi tối tăm nhất, không có ánh sáng, mờ mờ cảm nhận được là nơi âm khí thịnh nhất, điều này khi Vu Yêu tiến vào căn nhà, vừa phản ứng là cũng tìm ra được nguyên nhân bên trong. Lục Tuyết Kỳ hít thật sâu. Lúc này, một thân đạo hạnh tu hành, nhờ tư chất thông tuệ của nàng, đạo pháp Thah Vân bổn môn cố nhiên là lộ hỏa thuần thanh, ngày đó tại đầm lầy tây phương cùng Quỷ Lệ nhớ được quyển ba “Thiên Thư”, dĩ nhiên cũng có lợi ích cực lớn đối với tu hành của nàng. Chỉ là bình thường nàng rất cẩn trọng nên chẳng mấy người nhìn ra được đạo hạnh hiện giờ của nàng ra sao. Lúc này đứng trong căn nhà bỏ hoang tại nghĩa trang, Lục Tuyết Kỳ bất giác nhướng mày, âm khí nơi này cực thịnh, vượt xa ý liệu của nàng, nhưng chỉ trong vòng vài thước, lúc nàng còn đứng ngoài căn nhà, chẳng cảm thấy gì cả. Rõ ràng là, nơi này đã có cao nhân dùng phép trấn yểm, đem âm khí kịch liệt này, dồn lại khoảnh đất nơi đây. Chỉ bằng vào đạo hạnh này, thật chẳng thể xem thường! Với âm khí mãnh liệt như ở nơi này, một nghĩa trang thông thường tuyệt chẳng thể có, phải tạo ra pháp thuật trấn yểm quỷ dị này, thì người bị giam bên trong là ai đây? Lẽ nào mình đã đoán đúng?
Lục Tuyết Kỳ trong lúc bất tri bất giác, phát hiện lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, chỉ là nàng chẳng phải người phàm, tâm chí kiên nghị, trong lòng mặc dù nghi ngại, nhưng không lộ vẻ khiếp sợ, ngầm vận thần thông, ngưng thần giới bị, từng bước, từng bước tiến đến. Trong quan tài, Vu Yêu cùng kẽ mập mạp bên dưới lúc này đều nhìn thấy bóng trắng của Lục Tuyết Kỳ chầm chậm tiến đến. Kẻ mập chẳng phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chăm. Vu Yêu trong lòng rối loạn, không biết khi Lục Tuyết Kỳ đến rồi sẽ làm gì. Gã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng trong thời điểm hiện tại, không biết gã nghĩ bao nhiêu cách, thử bao nhiêu dị thuật độc đáo, nhưng dưới sự cấm chế kỳ dị tạo ra trên quan tài này, có vẻ như chính là khắc tinh của gã, làm cho khí mạch toàn thân gã khóa chặt chẳng thể động đậy, nửa phần khí lực cũng vận không lên. Vu Yêu trong lòng kêu khổ không dứt, trong lúc vô kế khả thi, chỉ còn biết không ngừng than xui xẻo. Lục Tuyết Kỳ từ từ tiếp cận cỗ quan tài thần bí ấy, đến gần mới thấy có vẻ như là cỗ quan tài gỗ bình thường chẳng có gì lạ, nét cẩn trọng và hơi ngạc nhiên ở giữa đôi chân mày của nàng càng lúc càng rõ. Quan tài gỗ này hiển nhiên chẳng phải là tuyệt thế chí bảo gì, nhìn vào chất gỗ, tối đa chỉ loại gỗ trung bình, lại mục nát quá nửa, tự nhiên cũng không phải là quan tài phát ra âm khí mạnh liệt như thế này. Nhưng bằng cảm giác linh mẫn của nàng, ở gần như vậy, liền phát hiện ở trong quan tài đúng là có hai người, chỉ là xung quanh hai người này bị bao bọc bởi một vầng âm khí mờ mờ tỏ tỏ, trói chặt toàn thân họ lại. Với vầng âm khí này, dù thân ở ngoài ba thước, nhưng Lục Tuyết Kỳ đã cảm giác khí huyết trong người dường như sôi lên, cảm giác băng lương bỗng truyền tới. Cuối cùng là yêu thuật gì, hoặc là yêu khí chưa từng nghe nói tơíi khi nào, lại có phát lực đáng sợ đến thế?. Lục Tuyết Kỳ áp chế sự kinh ngạc trong lòng, đồng thời trấn định tâm thần, đem khí tức chạy loạn trong người ép xuống, cẩn thận thăm dò quan tài gỗ một lần nữa, rồi chầm chậm đưa tay về phía nó. Nơi cửa căn nhà, thân hình Tiểu Bạch thoáng xuất hiện, nàng tựa vào khung cửa, thần tình thoải mái, nhưng cặp mắt lại chăm chú nhìn động tác của Lục Tuyết Kỳ. Với đạo hạnh của nàng, vào lúc giải cứu ba người Chu Nhất Tiên đã sớm phát hiện điểm kỳ dị của cỗ quan tài đó, để chế trụ mấy người Chu Nhất Tiên, chẳng qua chỉ cần thuật pháp thông thường là được, nhưng quan tài trong góc ấy lại ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, thậm chí đến nàng cũng không dám thử, trong lúc do dự, nàng cứu ban người Chu Nhất Tiên trước, nhưng đối với quan tài ấy vẫn chưa dám khinh cử vọng động. Lúc này thấy Lục Tuyết Kỳ đứng trước quan tài ấy, Tiểu Bạch tự nhiên phải chú tâm quan sát, hơn nữaqua tài đang giam giữ Vu Yêu, chính là kẻ nàng muốn có, vì vậy bất giác toàn thân trở nên tập trung. ậ đầu bên kia, Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân ba người tự hồ cũng không nén được lòng hiếu kỳ thúc đẩy, dần dần chuyển đến lỗ hổng lớn bên ngoài, nhìn vào bên trong căn nhà. Trong ngoài nghĩa trang, đột nhiên biến thành yên ắng, bầu không bất giác trở nên quỷ dị, mọi người im thít, đều chăm chú nhìn động tác của Lục Tuyết Kỳ, không dám phân tâm. Từ chân trời xa tít, phóng lên một đạo hắc khí mờ mờ xoay tít trên không, một nhân ảnh khác tựa hồ bám đuổi không rời, lượn qua, lượn lại trên không, nhưng chẳng ai chú ý đến. Giữa bóng tối, thân ảnh màu trắng nhè nhẹ lay động, cánh tay mềm mại trắng muốt của Lục Tuyết Kỳ chầm chậm đặt trên nắp quan tài gỗ, dường như cùng lúc, động tác vốn vô thanh vô tức, nhưng từ trong quan tài bỗng truyền ra một tiếng vang tuy không lớn nhưng trong trẻo vô cùng. Nghe giống như cọc gỗ nào đó nứt ra. Lục Tuyết Kỳ biến sắc, cánh tay chạm vào nắp gỗ nhanh chóng thu về, đúng lúc tay nàng mới cất lên, một đạo hắc khí mãnh liệt từ nơi tay nàng vừa tiếp xúc phụt lên, cùng với tiếng “xì xì” không dứt, như ngọn lửa ma bùng lên từ khoảng đất ấy.
Vu Yêu đang bị giam giữ trong quan tài cảm thấy lạnh người, đạo pháp gã tu tập cùgn với yêu lực cấm chế này có vài phần tương tụ, nhưng uy lực không thể so sánh, chỉ thấy ngọn lửa đen vô sắc ấy chớp bùng chớp tắt, trong lòng gã không khỏi chấn động. Bị ngọn lửa đen ấy thiêu phải cơ thể thì hậu quả ra sao, gã cũng ít nhiều đoán được, nhưng hắn không nghĩ ra vì sao lúc bản thân tiến gần quan tài, cấm chế quỷ dị hung ngoan này không pát động với mình, nhưng khi Lục Tuyết Kỳ đến lại nhạy như thế? Trong lúc lòng gã bối rối, không kiến giả được, gã bổng lại có cảm thấy gì đó, nhìn xuống dưới, chính kẻ mập mạp thần bí ở dưới thân mình, lúc này bổng như cùng với sự phát động của pháp thuật trấn yểm, cũng có biến hóa khác lạ. Một đạo âm khí mãnh liệt xuất hiện, mạnh hơn đợt khí chợt có chợt không vừa rồi gấp nhiều lần, nhanh chóng lớp lớp bao quanh thân thể bọn họ trong quan tài, Vu Yêu chỉ cảm giác trong đầu vang lên một tiếng lớn, phảng phất như trống rỗng, vô số khí tức âm độc lạnh lẽo như độc xà cùng lúc xâm nhập cơ thể gã, ào ạt chế trụ toàn thân, thống khổ vô cùng, gã bổng như muốn kêu mà kêu không thành tiếng, chỉ trong một thoáng thời gian, cảm giác như sống không bằng chết. Cỗ âm khí này bắt nguồn từ chính trong cơ thể kẻ mập mạp thần bí phát ra. Lục Tuyết Kỳ dán mắt vào dấu tay đen sì, sắc mặt hơi trắng ra, Tiểu Bạch đứng xa phía sau lưng nàng, cũng từ từ thẳng người, thôi dựa vào khung cửa, trên mặt hiện ra thần sắc ngưng trọng. Chính vào lúc này, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên cảm thấy điều gì, khẽ rùng mình, thần tình đại biến, nhưng không lùi lại chút nào, chỉ thấy nàng không do dự, thò tay ra phía sau, “xoẻng” một tiếng như long ngâm, hào quang mờ mờ hiện ra, ánh ssáng xanh tỏa ra bốn phía, lập tức chiếu sáng căn nhà tối tăm này. Thiên Gia rời khỏi vỏ! Trong ánh sáng rực rỡ, trường kiếm như nước ao thu phản chiếu gương mặt tựa tuyết sương của Lục Tuyết Kỳ, kiếm quang dào dạt, ở giữa không trung như mặt hồ thu gợn sóng lăn tăn, từ từ tụ lại, trong không gian biến thành vô số kiếm quang hư ảnh, chém về phía cỗ quan tài. Nói là chém, nhưng phảng phất như có uy thế khai sơn phá thạch, khi kiếm quang đến gần, trong cỗ quan tài thần bí tựa hồ cũng ó cảm giác bị uy hiếp, thanh âm rào rạo khe khẽ phát ra. Một đạo hắc khí bổng từ trong quan tài bay ra, như một thực thể, lập tức đỡ lấy Thiên Gia thần kiếm giữa không trung, Lục Tuyết Kỳ sắc mặt hơi biến, thét lên một tiếng, thân hình đột nhiên bay thẳng lên không, bạch y phấp phới như tiên nữ. Ba thước xung quanh nơi nàng vừa đứng, chỉ nghe thấy tiếng “xì xì” vang lên, cả một khoảng không gian ấy bổng bị một đạo hắc khí chẳng biết đến tự bao giờ thiêu cháy sém. Mùi hôi thối bao trùm căn nhà nhỏ. Lục Tuyết Kỳ ở giữa chừng không, nhưng tuyệt không hoảng loạn, Thiên Gia thần kiếm lấp lánh lam quang, lượn một vòng nhỏ rồi hạ xuống. Lúc này chung quanh quan tài đã toàn là âm khí đen kịt, mịt mù như mây, cũng không biết âm khí này nhanh chóng trào ra như thế nào, chỉ thấy giờ đây bên trên lam quang như điện, ánh sáng Thiên Gia lấp lánh hạ xuống, bên dưới hắc khí cũng không phải yếu, như có người vô hình chỉ huy, ngưng tụ bốn mặt quanh quan tài, như một bức tường đen cản trước mặt Thiên Gia. Nhìn thần kiếm và hắc khí giao tranh trong nháy mắt, Thiên Gia thần kiếm vừa mới đâm vào hắc khí, bổng như gặp lò xo, cả người Lục Tuyết Kỳ đột nhiên nhẹ như lông vũ, tà tà bay bổng về phía sau. Ngay sau khi thân hình nàng bốc lên, tay nàng bổng đưa ra như đao, thoáng chốc trong mắt thoáng qua ánh vàng phơn phớt, chớp lên rồi tắt, nhưng lòng bàn tay lại xuất hiện một đạo thanh quang, chính là Thanh Vân môn Thái cực huyền thanh đạo chính tông, từ bên hông hắc khí đánh tới. “Bình!”. Hắc khí đột nhiên xáo động, liền đó vài âm thanh trầm trầm vang lên, như vật gì đó vừa gãy. Tiểu Bạch đứng bên cửa sổ khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ vẻ khen ngợi. Nhưng ở đầu bên kia, Chu Nhất Tiên đứng cạnh Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân bổng nhíu mày, tựa hồ nhìn ra việc gì kỳ lạ, trong mắt lộ vẻ kinhnghi bất định, rồi chìm vào suy tưởng. Bị Lục Tuyết Kỳ bổng nhiên đánh trúng, cỗ hắc khí ấy tựa hồ bất ngờ, phẫn nộ, liền chuyển thủ thành công, một mảng đen dày đặc như một đám mây đen nhắm thẳng bóng trắng bên kia phóng đến. Lục Tuyết Kỳ bổng dừng lại giữa chừng không, gió thổi qua mặt, tóc phấp phới bay, chẳng chút do dự, chỉ thấy bóng người như bị vô hình đại lực kéo xuống, bỗng bay vọt lên, “ầm” một tiếng, thân hình nàng so với tình cảnh thật không phù hợp, cả mái ngói tòa nhà hoang trong nghĩa trang chớp mắt bị xé ra, đoạn cây mảng gỗ lộp độp rơi xuống, bụi bốc mịt mù, chỉ có bóng trắng ấy lại như áng mây nhẹ nhàng bay thẳng lên trên, dưới ánh sao đêm, thật tiêu sái tuyệt trần.
Hắc khí miễn cưỡng đuổi theo được một trượng thì có vẻ hết sức, một ngọn gió đêm lồng lộng thổi qua, thoáng chốc đã xua tan đi hắc khí. Thân hình Lục Tuyết Kỳ khẽ dừng lại giữa tầng không, kêu khẽ một tiếng, rồi phóng xuống tòa nhà nhỏ. Lúc này Tiểu Bạch đã nhảy ra khỏi khung cửa, khoanh tay đứng nhìn từ xa, chỉ ba người bọn Chu Nhất Tiên tỏ vẻ khổ sở tránh né vô số mảnh gỗ bổng nhiên từ trên trời rơi xuống. Trong lúc hỗn loạn này, thân người Lục Tuyết Kỳ đã lao lại vào căn nhà ấy, chỉ nghe nàng kêu lên một tiếng lảnh lót, chớp mắt trong tiểu ốc lam quang rực rỡ, vô số đồ đạc được bới tung ra, lát sau, trong căn phòng bỗng phát ra tiếng động lớn, ẩn ước vang lên tiếng hô vừa mừng vừa ngạc nhiên của Lục Tuyết Kỳ: “Điền sư thúc, quả nhiên là người!”. Mấy người Chu Nhất Tiên ở phía xa, nhận ra rằng mình không còn bị những mảnh vỡ rơi phải nữa, lúc này mới quay lại nhìn, chỉ thấy sự hỗn loạn cùng cực trong căn phòng giờ đây đã dần dần lắng xuống, chốc lát, hào quang màu lam chói mắt cũng biến đi, sau đó từ trong cửa, xuất hiện một bóng người. Người này không phải Lục Tuyết Kỳ, là một nhân vật thần bí, toàn thân mặc đồ đen, mặt cũng bị che lại, nhìn không rõ dung mạo, ba người Chu Nhất Tiên không biết kẻ này, nhưng Tiểu Bạch thì hắng giọng một tiếng, không hiểu nàng di động thế nào, người bổng xuất hiện ngay tại nơi Vu Yêu định bước tới, đứng chắn ngang đường. Vu Yêu liếc nhìn Tiểu Bạch, cười khổ một tiếng, dừng chân lại. Lát sau, tiếng chân trong nhà vọng ra, liền đó có hai người xuất hiện trước cửa, chính là Lục Tuyết Kỳ dìu một kẽ mập mạp dung nhan tiều tụy, chầm chậm bước ra. Mấy người Tiểu Hoàn nhìn với vẻ quan tâm, kẻ mập mạp ấy chính là người hôm ấy đã cứu họ môt mạng dưới tay tên ma đầu, chỉ là nhìn thoáng qua, sau khi bị giam trong quan tài nhiều ngày, chẳng hiểu vì sao, nhìn thể hình kẻ mập mạp lại có vẻ to béo hơn một chút. Lục Tuyết Kỳ đỡ kẻ mập mạp này, dìu lão ngồi xuống bậc đá trước cửa nhà, trầm giọng hỏi: “Điền sư thúc, người không sao chứ?”. Những người có mặt nghe câu nói đó của nàng, ai cũng thoáng ngạc nhiên, thân phận Lục Tuyết Kỳ, họ tự nhiên đều biết, nhưng nghe nàng xưng hô với kẻ mập mạp ấy, không ngờ cũng là môn hạ Thanh Vân, lại còn có vẻ là trưởng lão bối phận không thấp? Kẻ mập mạp ấy chính là thủ tọa Đại Trúc Phong, mấy ngày trước biến mât một cách thần bí cùng với trưởng môn Đạo Huyền chân nhân, Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch nhìn Lục Tuyết Kỳ, khẽ gật đầu, nhưng chẳng nói gì, Lục Tuyết Kỳ thông minh như vậy, lập tức hiểu ý, cũng không nói thêm, chỉ là không hiểu vì sao, tim nàng đập loạn, cảm giác khẩn trương lúc đầu ấy, bây giờ càng mãnh mẽ hơn. Điền Bất Dịch ở nơi này, nhưng mà kẻ còn quan trọng hơn kia giờ ở nơi đâu? Không biết có phải tên ma đầu mà mấy người Tiểu Hoàn nhắc đến chăng? Trong lòng Lục Tuyết Kỳ thoáng qua một ý nghĩ, chẳng hiểu tại sao, trên lưng có một cảm giác đau nhói như bị gai đâm. Vu Yêu đứng bên cạnh, mục quang dừng lại trên người Điền Bất Dịch, chăm chú nhìn kẻ mập mạp ấy, đây là lần đầu tiên gã thấy dung mạo Điền Bất Dịch, tròng mắt gã có một nét kỳ dị thoáng qua. Nhưng gã không có thời gian rãnh để quan sát người khác, chốc lát giọng nói của Tiểu Bạch đã vang lên bên tai gã: “Thứ ta cần đâu?”. Lòng Vu Yêu trầm xuống, gã cười khổ một tiếng, quay người đứng đối diện với Tiểu Bạch gượng cười nói: “Ta đã nói với ngươi rồi”. Tiểu Bạch “phì” một tiếng, nói: “Nam Cương ngàn dặm xa xôi, đừng nói ta lại tin câu nói của ngươi, ai cũng biết lời này là thật hay không, ta khuyên ngươi một điều, thật thà giao vật đó ra đi”. Vu Yêu trầm ngâm một lát, sắc mặt gã lộ vẻ do dự, người ngoài không thấy được thần tình của gã, nhưng có thể nhìn ra gã đang suy nghĩ gì đó. Tiểu Bạch có vẻ hơi nóng lòng, nói: “Ta là loại người gì, ngươi chẳng phải là không biết, không giống lão quỷ ấy ở Phần Hương Cốc. Hồi đó khi chủ nhân của ngươi còn, chẳng phải cũng đáp ứng giao cho ta thứ ấy sao?”. Vu Yêu khẽ gật đầu, tựa hồ bị mấy câu nói của Tiểu Bạch làm động lòng, gã chầm chậm bước đến bên Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói vài lời. Tiểu Bạch đột nhiên nhíu mày, hỏi: “Thật à?”. Vu Yêu lạt giọng nói: “Ngươi cũng không phải lần đầu tiếp xúc với Vu pháp, Vu tộc xa xưa có vài nghi thức cấm kỵ, ngươi ít nhiều cũng biết mà”. Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu đáp: “Được, ta tạm tin ngươi, nếu ngươi gạt ta, không sớm thì muộn ta cũng tìm ra ngươi, xem ngươi lúc đó thế nào”. Vu Yêu cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu. Tiểu Bạch quay lại nhìn những kẻ khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lục Tuyết Kỳ, cùng lúc Lục Tuyết Kỳ cũng nhìn nàng, Tiểu Bạch bổng mỉm cười, góc giữa chân mày ẩn hiện nét hấp dẫn kỳ lạ, nhưng không có vẻ gì dâm đãng, mà càng làm tăng vẻ mỹ lệ, cười nói: “Lục cô nương, chúng ta lâu rồi không gặp”. Lục Tuyết Kỳ không lộ chút biểu tình, chỉ lạnh lùng gật đầu. Vẻ cười trên khóe miệng Tiểu Bạch càng rạng rỡ, nàng hỏi: “Không biết gần đây có gặp hắn không?” Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày, hắng giọng một tiếng, thần sắc trở nên lạnh lùng. Tiểu Bạch nhìn thần tình của nàng, bổng thôi cười,sau đó khẽ lắc đầu quay đi, sải bước nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.