Tháng tám là thời điểm bắt bầu đầu mùa nóng bức nhất của năm và Tiểu Hồ Thành cũng không phải là ngoại lệ, mỗi một buổi sáng mặt trời đều tràn ra những tia nắng nóng chói chang, chỉ có điều ở chỗ này phần lớn mọi người đều là tu sĩ, đạo hạnh cao thâm nên tự nhiên không đế ý đến điều nhỏ nhặt như vậy, chỉ có những tu sĩ đạo hạnh hơi thấp như Luyện Khí Cảnh mới cảm thấy nóng bức nhưng bọn hắn dù sao cũng đã tu luyện đạo pháp một thời gian nên đều có thể chất tốt hơn hẳn người bình thường, vì vậy cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Có điều đến buổi trưa không còn ai muốn chịu cái nóng bỏng da của mặt trời nữa số người đi trên đường giảm đi hẳn, ngay cả số người vào Thiên Phong lầu cũng vãng đi tới ba thành. Khách nhân ít đi giúp cho Thiệu Cảnh có thêm nhiều thời gian nhàn hạ, thừa cơ hội như vậy hắn càng ngày càng chăm chỉ luyện tập vẽ phù văn, phù trận.
Sau quầy, Thiệu Cảnh thở phào một cái sau khi ngưng thần vẽ phác thảo xong nét bút cuối cùng để hoàn thành một cái phù văn, cầm tờ giấy trắng ở trước mặt lên và cẩn thận xem kỹ một lát, sau khi xác định đây là một tác phẩm phù trận hoàn mỹ không sứt mẻ mới hài lòng gật đầu. Công sức gian khổ tôi luyện mấy ngày nay xem ra đã không bị uổng phí vì cuối cùng đã có kết quả, có vui mừng cười hơ hớ đập bàn đập ghế cũng không tính là gì bởi vì muốn vẽ được một tấm phù trận hoàn mĩ thì còn cần dựa vào may mắn nhiều lắm, muốn lần nào vẽ cũng hoàn mỹ không sứt mẻ thì chắc chắn là việc không thể nào, ngược lại bởi vì cái môn tạp thuật phù lục này có yêu cầu thật sự rất nghiêm khắc trong từng nét vẽ nên mặc dù hắn miễn cưỡng nắm giữ được từng chi tiết trong hai loại phù trận họa pháp này song trong quá trình vẽ vẫn còn tỷ lệ thất bại không nhỏ.
Nói thí dụ như tay run, chân trượt, mực vương, trên trời sấm rền bất ngờ ...., ừ, khó mà nói hết.
Hắn vừa ngẩng đầu hoạt động cái cổ và cánh tay mỏi nhừ vừa thuận tiện nhìn thoáng qua cảnh vật đường phố ngoài cửa sổ, dưới cái nóng của mặt trời buổi trưa thì số người đi đường giảm đi ít hơn lúc bình thường rất nhiều, thoạt nhìn còn có cảm giác con đường thưa thớt, đúng vào lúc này Thiệu Cảnh lại nhớ tới lão Hầu.
Định đứng lên, tính từ ngày lão Hầu rời đi cho tới hôm nay đã qua hơn nửa tháng nhưng Thiệu Cảnh vẫn chưa hề nhìn thấy bóng hình của lão Hầu ở trong Tiểu Hồ Thành. Đương nhiên, trong đám tu sĩ số lượng đông đảo vào trong Vạn Yêu thám hiểm cũng không phải là không có những người một lần đi hai ba tháng nhưng những người này đều là tu sĩ lợi hại có đạo hạnh tu hành cực kì cao, toan tính quá nhiều, mục tiêu đều là yêu thú lợi hại đã ngưng kết yêu đan ở chỗ sâu trong Vạn Yêu cốc hoặc là những loại linh dược linh thảo quý giá chỉ mọc ở chỗ sâu trong Vạn Yêu cốc, bọn họ với lão Hầu là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thiệu Cảnh run sợ thoáng giật mình trong khoảnh khắc rồi thu hồi tâm tư, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, thế đạo nguy hiểm hơn thế gian rất nhiều, từ Vạn Yêu cốc tràn đầy dã tâm, tham lam, dục vọng cho tới nơi hoang dã không có quy củ luật pháp ở vùng trời đất bao la ngoài kia chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tình người mỏng như làn khói trắng, nói cho cùng lão Hầu và hắn chỉ là giao tình tầm thường mà thôi.
Ánh mắt hắn một lần nữa lại nhìn vào tờ giấy trắng đang cầm trong tay, trên đó có một bức phù trận xem ra được vẽ khá tốt, Thiệu Cảnh trầm ngâm và do dự, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn vẽ được một tấm phù trận hoàn mỹ không sứt mẻ nhưng điều hắn do dự chính là không biết bây giờ có nên đi mua những phù lục chuyên dùng để khắc lá bùa hay không, bắt đầu tiến vào một bước cuối cùng và luyện tập hoàn chỉnh cái môn tạp thuật phù lục này —— Khắc Phù.
Dựa theo thuyết pháp trong quyển sách《 Phù Lục Tiểu Giải 》thì khắc phù thật ra mới là giai đoạn khó khăn nhất trong quá trình chế tạo phù lục. Người khắc phù cần phải có khả năng điều khiển những sợi nguyên lực cực kì nhỏ của Ngũ Hành thuật pháp, dù sao muốn rót một tia Ngũ Hành thuật pháp xuống bức phù trên tờ giấy mỏng manh này cũng là một chuyện không hề dễ dàng, xa xa nghĩ lại năm xưa những Phù Lục Sư xuất sắc có tài nghệ cao siêu xuất chúng được ở ghi lại bên trong quyển sách hầu như đều chỉ có hai thành tỷ lệ thành công, từ đó hoàn toàn có thể thấy được việc khắc phù khó khăn như thế nào.
Thuật pháp cấp càng cao thì càng cần linh lực lớn hơn là điều không cần phải nói, ngoài ra ở phương diện điều khiển linh lực cũng là càng ngày càng khó khăn, bọn họ đều là những người tài giỏi mà còn thất bại khi chế tạo phù lục nhiều như vậy. Phù lục cùng cao cấp thì khó khăn khi chế tạo lại càng lớn, muốn làm ra một tấm phù lục thuật pháp cấp hai thì e rằng khó khăn hơn chế luyện một tấm phù lục thuật pháp cấp một tới mấy chục lần. Có điều với Thiệu Cảnh mà nói thì hắn cũng có chút lòng tin và mong đợi đối với việc khắc phù này, cả mười ngón tay đều bứt rứt ngứa ngáy bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ tu luyện có hai loại thuật pháp, cái gì không dám nói chứ Hỏa Cầu Thuật và Thủy Tiễn thuật tuyệt đối chính là hai loại thuật pháp cấp một mà hắn đã thuộc nằm lòng từ lâu, ở phương diện thao túng linh lực cũng không có vấn đề gì cả, đây chính là lý do ngày đó hắn thậm chí có thể điều khiển Thủy Tiễn thuật hóa thành dòng nước để trồng cấp thấp linh thảo.
Nguyên nhân Thiệu Cảnh giờ phút này còn do dự không phải là vì khắc phù là giai đoạn khó khăn cuối cùng mà là vì tình trạng kinh tế nghèo rớt mùng tơi của mình. Từ sau khi mua quyển Phù Lục Tiểu Giải của lão Hầu thì mặc dù hắn đã đùa bỡn gian xảo để ép lão Hầu giảm giá nhưng trong túi áo cũng chỉ còn dư lại một viên linh thạch, mặc dù qua hai ngày nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy, Huyền Thiên tông sẽ lại ban phát theo lệ tháng cho mỗi đệ tử ba viên linh thạch nhưng ba viên linh thạch ấy chính là điều kiện cần để tu hành Huyền Tâm Quyết trong một tháng, ước chừng mười ngày sẽ hao hết linh lực trong một viên linh thạch. Đến rồi ngày mùng năm tháng tám như thì trên người hắn sẽ chỉ còn lại có hai khỏa linh thạch.
Ở trong lòng sau nhiều lần giãy dụa chùn bước thì Thiệu Cảnh rốt cục vẫn phải quyết định đi mua lá bùa, bước vào giai đoạn mấu chốt cuối cùng của công đoạn chế tạo môn tạp thuật phù lục.
Thật vất vả mới chờ được đến lúc mặt trời chìm ở đằng tây để một ngày làm việc đi qua, sau khi kết thúc công việc ở Thiên Phong Lâu thì Thiệu Cảnh liền kêu Tiểu Trư giống như bình thường cùng đi ra, khi đi ngang qua cửa hắn vô tình quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sư huynh Đoàn Thiên Lí nét mặt không chút thay đổi và chắp tay đứng một bên cánh cửa, đó chính là thói quen mỗi ngày của hắn. Ngày thường cứ vào lúc này là Đoàn sư huynh lại đứng một mình ở bên cạnh cánh cửa nhưng hôm nay ở bên cạnh hắn lại có thêm một người, cũng là một gương mặt Thiệu Cảnh quen thuộc, trên thực tế đó là một kẻ có xú danh ương ngạnh xấu xa ở bên trong Huyền Thiên tông, rất ít người không biết hắn bởi hắn chính là Vệ Trọng.
Vệ Trọng là con trai độc nhất của Thanh Hà trưởng lão còn Đoạn Thiên Lí lại là ái đồ của Thanh Hà trưởng lão, hai người kia tự nhiên là cùng ngồi trên một chiếc thuyền lên giao tình giữa họ tốt hơn những người khác, bởi vì sư huynh Đoạn Thiên Lí ngày thường đối xử công bằng với chúng sư đệ nên rất có danh vọng trong Huyền Thiên tông, vì vậy Vệ Trọng đã thu hồi vẻ kiêu ngạo ngày thường, sắc mặt ôn hòa thiện lương đứng ở bên cạnh hắn, hai người thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau cái gì đó, chỉ là là nhìn Đoạn Thiên Lí biểu hiện trên mặt có chút ngưng trọng, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi Vệ Trọng vài câu, chân mày cũng dần dần cau lại, hình như đang có điều tâm sự.
Thiệu Cảnh chẳng qua chỉ là nhìn lướt qua nhưng cũng hướng về phía hai vị sư huynh lễ phép gật gật đầu, coi như là đã chào hỏi, mà trong mắt hai người kia xem ra không hề có vị trí của tiểu sư đệ như Thiệu Cảnh, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Thiệu Cảnh xoay người lại đi qua, thật lòng cũng không cảm thấy tức giận, trên thực tế cũng không phải chi một mình hắn bị người đối xử như thế, rất nhiều nhập môn đệ tử thấy sư huynh tự nhiên là muốn lễ phép vấn an hành lễ nhưng Đoạn Thiên Lí cùng Vệ Trọng đều đối xử lạnh nhạt hoặc đạm bạc với tất cả mọi người, thỉnh thoảng còn nghe nói Đoạn Thiên Lí vẫn đối xử với người quen cũ như vậy.