Thiệu Cảnh đứng im, không động đậy. Tô Thanh Dung cũng không biết vì sao, đứng im trước cửa phòng. Sau đó, cùng một lúc, hai người đều đưa mắt nhìn đối phương.
Ánh mắt gặp nhau giữa không trung, dường như tóe lửa. Giờ phút này, hai người gần như nhìn sau vào đáy lòng nhau, ở sau vẻ ôn hòa vô hại ngày hôm nay, là một hình ảnh khác.
Hàn ý lóe lên, đông thời hai người cùng lúc đưa ngọc bài ra, quét xuống màn khói phía ngoài cửa phòng, sau một lát, chỉ nghe thấy một tiếng trầm thấp, cấm chế trước cửa từ từ mở ra, hai người đều đi vào gian nhà, chỉ còn lại đường đá yên tĩnh.
***
Đóng cửa phòng lại, giống như đem thế giới bên ngoài và bản thân ngăn cách. Ở trong phòng, Thiệu Cảnh thở phào một cái, tự cười bản thân: cư nhiên lại làm hàng xóm của Tô Thanh Dung a, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, chính mình hy vọng có thể cách xa nữ tử này một chút, bây giờ, e rằng còn gần gũi hơn cả lúc trước a.
Hắn lắc đầu, tạm thời bỏ qua những sự việc phiền phức này, quay đầu kiểm tra nhà mới của mình.
Cái cầm chế vừa rồi ở cửa phòng, ở chỗ của các đệ tử khác cũng có, trừ khi có đại cao thủ phá giải, nếu không chỉ có thể dùng ngọc bài của mỗi người mới có thể mở của phòng. Cho nên ở Huyền Thiên Tông không cần sợ người khác quấy rầy, nếu có người muốn gặp, ngoài cửa cũng có một sợi dây buộc một cái chuông nhỏ, chỉ cần lay vài cái, là chủ nhân của gian phòng sẽ biết.
Căn phòng này cùng với chỗ ngày đó hắn tỉnh lại nhìn thấy không có gì khác nhau lắm. Căn phòng này rộng khoảng 2 trượng, trái phải là tường trắng, trong phòng đặt một bộ bàn ghế, tường bên trái treo hai bức họa, một là “Tuế Hàn Tam Hữu”, một bộ khác là “Thanh Thạch Lưu Thủy”. Ở tường bên phải, có bày một bộ giường chiếu, có đủ cả chăn đệm. Ở cuối giường, có bệ đá ba tầng, xem ra là để cho các đệ tử đựng đồ vặt.
Trừ chỗ đó ra, trên tường còn có một cửa sổ, Thiệu Cảnh để cái hộp trên tay lên bàn, sau đó đi qua mở cánh cửa sổ ra. Lập tức, một cái đình tinh xảo xuất hiện trước mắt hắn. Bởi vì các gian phòng đều xây dựa vào nhau, cho nên ngoại trừ hai bên đều là tường trắng cao ngất, ở phía trong cùng chính là một ngọn núi nhỏ. Từng khối đá cao thấp không đều, ở chỗ cao có dây leo lâu năm rủ xuống, trên mặt đá là một màu rêu xanh, ở giữa khe đá có một dòng suối nhỏ chảy ra.Có một con đường đá nho nhỏ chỉ đủ một người đi, hướng tới cái đình nhỏ, hai bên đường, đều là một thảm cỏ xanh non. Ở gần tường đình, có vài cây trúc thanh nhã, thon dài. Gió núi thổi tới, cỏ xanh, trúc ngọc khẽ lay động, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Thật sự là một nơi ở tốt a…
Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua cái đình nhỏ, lại quay đầu nhìn gian phòng, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn, uể oải phiền não trước kia, đều bị hòa tan rất nhiều.
Đúng vậy a, từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, giờ so với thời gian ăn ở nơi hoang dã, hiện tại mình còn muốn gì nữa đây?
Hắn cười ha ha, mở ra hai tay, như muốn ôm lây không khí nơi này, hít sâu một hơi, sau đó quay vào nhà.