[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi - Ⅱ

Chương 52 : Dâng tặng (2)




Không chút do dự, Thiệu Cảnh liền hạ quyết tâm tu luyện Minh Tự Thuật, chỉ cần nghĩ đến tương lai huy hoàng, chính mình có thể cùng lúc sử dụng cả năm hệ Ngũ hành pháp thuật, tim hắn liền đập thình thịch, kích động đến mức không nói nên lời. Hơn nữa lai lịch của Minh Tự Thuật hiển nhiên không nhỏ, nói không chừng còn có thể có thêm tác dụng đặc biệt khác, phải biết rằng Thiệu Cảnh đã từng xem không ít thư tịch, có một số truyền thuyết nói rằng ở thời thượng cổ, Đại Thuật Giả cũng có thần thông kinh thiên động địa… không hề kém Tu Chân Giả Huyền Đan Cảnh, Nguyên Anh Cảnh hiện nay.

Chìm đắm trong ý tự sướng (^^), Thiệu Cảnh lòng tràn đầy vui sướng, ngay cả bi kịch bị heo ăn mất Thái Huyền Kim Đan cũng dần phai nhạt, nhưng ngay lúc đó, hắn nghe thấy tiếng Tiểu Trư kêu “ụt ịt” một cách kì lạ, làm hắn bừng tỉnh mộng đẹp, hắn bực mình quay đầu tức giận nói:

- Yên tĩnh đi Tiểu Trư… ta đang đọc sách… A, ngươi làm sao vậy?

Trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ thấy, tại nham bích phía trước, Tiểu Trư không biết từ lúc nào đã ngã trên mặt đất, hai mắt trắng dã, tứ chi run rẩy, toàn thân trên dưới, từ đầu đến chân đều mọc lên đường vân quỷ dị màu đỏ sậm, đường vân này lan tràn khắp người cơ hồ biến nó thành con heo màu đỏ.

Thiệu Cảnh cảm thấy có chuyện, liền dựa vào vách đá đứng lên, vết thương trên người đau nhức, hắn cắn chặt răng nhịn đau hướng Tiểu Trư đi đến.

Đi chưa tới hai bước, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh trầm thấp, giống như tiếng dây thừng đứt vì không chịu nổi sức nặng, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của hắn, một tia máu hiện lên, hắn thấy trên bụng Tiểu Trư, một đường vân màu đỏ sậm đột nhiên nổ tung, hoa máu văng khắp nới, đồng thời có một dòng nước màu đen lẫn đủ mọi thứ trào ra.

Tiểu Trư phát ra một tiếng kêu thảm thiết làm cõi lòng Thiệu Cảnh gần như tan nát.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, không quan tâm đến vết thương trên người đang truyền đến từng cơn đau nhức, lao đến bên người Tiểu Trư ôm lấy thân thể nó, nhưng thân thể hắn cũng không khá gì hơn, hắn ngã xuống phía sau, vô lực dựa vào vách đá.

Thân thể Tiểu Trư trong ngực hắn vẫn đang run rẩy kịch liệt, hiển nhiên giờ phút này nó đang trải qua thống khổ không thể nào tưởng tượng nổi, Thiệu Cảnh không biết phải làm gì, không đợi hắn nói câu nào, lại nghe thấy một tiếng nổ trầm thấp, lại một đường vân trên lưng Tiểu Trư nổ tung. Tiểu Trư kêu là thảm thiết, máu tươi tưới đẫm mặt Thiệu Cảnh.

Trong lòng Thiệu Cảnh hoàn toàn trầm xuống.

Tiếng thứ ba, thứ tư, thứ năm… Thanh âm đáng sợ như tiếng hát khẽ của ác quỷ, tại chỗ thông đạo tối đen như mực này lại càng kinh tâm động phách, các đường vân đỏ sậm lần lượt nứt toác trong mắt của Thiệu Cảnh, ngay tại trong ngực hắn, Tiểu Trư kêu thảm thiết, miệng vết thương máu tươi chảy giàn giụa cùng dòng nước đen hôi thối.

Thân hình Thiệu Cảnh bắt đầu run rẩy, không phải là do sự đau nhức của vết thương, trước mắt hằn giờ đây hoàn toàn bị màu máu che khuất, máu mờ mịt một mảnh, vô biên vô hạn, chỉ có tiếng kêu thảm của Tiểu Trư đang không ngừng quất từng nhát roi vào lòng hắn.

Thân mình Tiểu Trư dính sát vào hắn, tựa hồ nó chỉ biết dựa dẫm vào thân hình của Thiệu Cảnh, trái lại Thiệu Cảnh không làm được cái gì cả. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, ở trong vũng máu ôm chặt Tiểu Trư vào ngực, thì thào như người điên, giống như cầu nguyện, giống như an ủi, xuyên qua màn máu mà nói không ngừng:

- Đừng sợ, đừng sợ… Tiểu Trư đừng sợ… .

Giống như cảnh luyện ngục, suốt nửa canh giờ, tất cả đường vân màu đỏ sậm trên người Tiểu Trư đều nổ tung ra, da tróc thịt bong, máu chảy đầm đìa, mà dòng nước màu đen cũng tụ thành một vũng lớn, hôi không chịu nổi.

Tiếng kêu thảm cuối cũng dừng lại, Tiểu Trư giống như đã mất hết khí lực, bắt đầu hôn mê, Thiệu Cảnh từ đầu tới cuối ôm Tiểu Trư, cũng giống như tỉnh lại từ cơn ác mộng, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, nhưng vẫn cắn chặt răng ôm chặt Tiểu Trư, dựa vào vách đá cố gắng bước đi, sau đó thở hổn hển mà ngồi xuống.

- Tiểu Trư… .

Hắn lau vết máu trên mặt, nhìn thấy Tiểu Trư hầu như không còn da thịt đầy đủ, thân mình yếu ớt run rẩy không ngừng mà lòng đau xót.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng một màn vừa nãy xảy ra ngay tại bản thân mình, thì mình có chịu nổi hay không, chuyện vừa rồi làm hắn quá kinh sợ.

Tiểu Trư không còn kêu được như lúc bình thường, mắt nó khép lại, giống như quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Thiệu Cảnh cẩn thận đưa tay xuống mũi heo kiểm tra, thật may mắn, còn thở nhè nhẹ, điều này làm hắn không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, hắn ngửi được một làn hương thơm ngát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.