“Ha ha ha… Tốt rồi, tốt rồi, đừng liếm nữa …” Thiệu Cảnh sung sướng cười ha ha ôm chặt, siết Tiểu trư vào lòng một khắc cũng chẳng muốn rời ra, cho dù bị đầu Tiểu trư cọ vào vết thương trên lồng ngực, máu chảy đầm đìa nhưng nét mặt vẫn coi thường.
Đầu của Tiểu trư ngọ nguậy ở trong lòng hắn, không ngừng thè lưỡi liếm mặt của hắn.
“Tiểu trư tốt, ài, Tiểu trư tốt mà.” Thiệu Cảnh nghẹn ngào một lúc lâu vẫn không kìm được lòng mình, bế Tiểu trư lên ngang mặt, hung hăng hôn chụt vào trán một cái.
Tiểu trư rung rinh kêu éc éc, nghe qua cũng biết nó vui sướng vô cùng.
Sau một hồi lâu âu yếm và thân mật với Tiểu trư, Thiệu Cảnh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, một lần nữa dựa lưng vào vách đá, Tiểu trư đang thoải mái nằm chổng bốn chân lên trời trên đùi của Thiệu Cảnh bỗng nhìn thấy thanh Thúy Lục Như Ý trong tay hắn, lập tức bị hấp dẫn, đôi mắt lấp lánh sáng long lanh, vội vàng dí cái mũi nhỏ bám vào thanh Thúy Lục Như ý hít tới hít lui, không ngừng ngửi ngửi. Thiệu Cảnh nhìn thấy thế không nhịn được phì cười, thầm nghĩ cái thanh pháp bảo Thúy Lục Như Ý từ khi sinh ra đến nay không biết là đã phải trải qua bao nhiêu trận đại chiến long trời lở đất, có thể tưởng tượng điều đó từ khu rừng xương trắng dày đặc hài cốt yêu thú trong hang động khổng lồ, nhưng chỉ sợ nó còn chưa bao giờ bị một con heo nặng như vậy đè xuống ngửi qua.
"Đây chính là một kiện bảo bối tốt đấy nha." Thiệu Cảnh sờ lên đầu Tiểu trư, cười hắc hắc, nói, "Ta vất vả lắm mới cướp được nó vào tay, ngươi không biết lúc đó ta đã gặp phải chuyện gì đâu, bây giờ thì không thể dùng lời mà kể cho ngươi nghe hết được nhưng thật sự đúng là cửu tử nhất sinh." Nói đến phần sau, chính hắn cũng không khỏi có chút cảm khái.
"Éc éc éc." Tiểu trư đang ngửi thanh Thúy Lục Như Ý bỗng ngẩng đầu lên kêu éc éc, cái đầu hơi lệch sang một bên, hình như có chút kỳ quái, giống như đang suy nghĩ, Thiệu Cảnh cũng chẳng thèm để ý, tiện tay cầm lấy cái thanh Thúy Lục Như Ý, nhìn Tiểu trư cười hì hì, nói: "Chờ chúng ta thoát được ra ngoài, nếu sau này ngươi lại không nghe lời thì ta sẽ dùng thanh Như Ý này đánh vào cái mông heo của ngươi."
Tiểu trư bỗng nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy từ trên người Thiệu Cảnh xuống mặt đất, quay đầu chạy vọt vào đường hầm u tối không có ánh sáng ở phía trước.
Thiệu Cảnh hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm: "Không phải vậy chứ, ta chỉ buột miệng nói đùa thôi, ngươi đừng sợ hãi như vậy..."
May mắn, thời gian Tiểu trư chạy vào trong bóng tối cũng không dài, một lần nữa lại có tiếng bước chân từ trong bóng tối vọng tới, Thiệu Cảnh lại nhìn thấy cảnh tượng giống như lần đầu tiên Tiểu trư chạy tới đây, hắn cười khan một tiếng, nói: "Hì hì, Tiểu trư, lời vừa rồi ta nói chỉ là thuận miệng mà thôi, ngươi ... Ồ, đây là vật gì vậy?"
Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ hơi kinh ngạc, quan sát Tiểu Trư thì thấy Tiểu trư chạy tới nhanh như tia chớp, trong miệng còn ngậm một đồ vật hình vòng cung, tiến đến bên người Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh đưa tay đi qua cầm xuống đồ vật Tiểu trư đang ngậm trong mồm, nhìn qua thì là một hồ lô màu xanh bằng ngọc, nhìn kỹ thì lại thấy giống ngọc nhưng không phải là ngọc, không biết được chế tạo bằng loại chất liệu gì nhưng nó truyền vào tay một cảm giác mát lạnh.
Thiệu Cảnh khẽ nhíu mày, kể ra thì kiến thức của hắn kỳ thật cũng có chút uyên bác, tất nhiên chuyện này phần lớn là nhờ vào đống tạp thư hổ lốn trong túi Lưu Vân cùng những tháng ngày lịch duyệt nơi chân trời góc bể xa xăm thuở thiếu thời, khi mà sư phụ vẫn còn sống, nhiều khi ánh mắt của hắn thậm chí còn cao hơn một ít so với ánh mắt của đám chưởng quầy tiểu nhị trong cửa hàng, kể cả tại linh thảo, khoáng thạch và đủ loại tài liệu khác hắn đều có phần có tâm đắc. Nhưng từ sau khi tiến vào cái tòa động phủ vô danh này hắn liền phát hiện rất nhiều thứ bên trong tòa động phủ này hắn hoàn toàn chưa thấy, cũng chẳng bao giờ nghe nói qua, ngay cả hai thứ đang cầm trong tay là Thúy Lục Như Ý cùng cái hồ lô màu xanh hắn cũng chẳng hề hiểu biết gì cả.
Hắn đem cái hồ lô màu xanh lật xuôi lật ngược, xem đi xem lại mấy lần, Tiểu Trư tức thì ở một bên đùa nghịch với Thúy Lục Như Ý, đem Như Ý lăn lăn dưới thân, cái mũi ngửi ngửi, đầu lưỡi liếm liếm, lại còn dùng hàm răng gặm gặm mấy lần, không biết có phải hay không là đói bụng rồi.
"Ủa?" Bỗng nhiên, Thiệu Cảnh nhờ ánh sáng màu xanh lục phát ra từ thanh Thúy Lục Như Ý trên mặt đất, nhìn thấy đoạn hồ lô màu xanh cuối cùng hình như có chữ viết, vội vàng cúi đầu nhìn kỹ thanh Như Ý thì thấy dưới đáy đoạn hồ lô có khắc hai chữ:
Thái Huyền.
"Thái Huyền..." Thiệu Cảnh ngỡ ngàng trong giây lát, hình như hắn có biết hai chữ này, chúng không phải hoàn toàn lạ lẫm mà loáng thoáng có chút ấn tượng, hình như hắn đã từng đọc trong một bản tạp thư nào đó thì phải. Đôi mắt của hắn nhắm lại, cẩn thận hồi tưởng, lục lọi suy nghĩ trong đầu, sắc mặt biến chuyển bất thường, âm tình bất định, sau một lúc lâu bỗng nhiên thân thể của hắn chấn động, hình như đã nhớ được ra cái gì đó.
(âm tình bất định là không ổn định, nhưng mình tra google thì chương 128 tru tiên cũ người dịch để nguyên, nên mình cũng để nguyên.)
"Thái Huyền Kim Đan, chẳng lẽ là Thái Huyền Kim Đan!"