[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi - Ⅱ

Chương 21 : Thủy tiễn (3)




Hai tay Thiệu Cảnh chậm rãi khép lại, quầng sáng trong suốt như nước rung động rồi dần ngưng tụ thành một mũi thủy tiễn(*), sau đó ánh mắt hắn chợt lóe, cổ tay rung động, mũi thủy tiễn này bắn vụt ra ngoài, xẹt qua phía trên linh điền.

Thiệu Cảnh liên tục thi pháp, thủ pháp của hắn thuần thục, linh lực dư thừa. Mặc dù Thủy Tiễn thuật chỉ là thuật pháp bình thường, uy lực cũng không lớn nhưng thủ pháp thi triển của hắn cũng coi như không tệ. Chỉ thấy thủy tiễn kia xẹt qua giữa không trung, rất nhanh đã bay ra ngoài một trượng, nào ngờ đúng lúc này thì đôi tay Thiệu Cảnh chợt run nhẹ, ngay sau đó thủy tiễn liền chậm lại giữa không trung, tiếp đó là một tiếng ầm trầm muộn vang lên, trong nháy mắt mất đi khống chế, cây thủy tiễn vừa rồi vẫn còn uy phong lẫm liệt lập tức tản ra rồi biến thành nhiều giọt nước rơi ào ào xuống.

Chiêu Thủy Tiễn thuật đó dĩ nhiên bị bỏ dở nửa chừng, thi pháp thất bại!

Ánh mắt Thiệu Cảnh quét qua chỗ linh điền vừa bị những giọt nước giội xuống, mặt không đổi sắc, hoặc là nói sắc mặt không chút thay đổi, lại tiếp tục thi triển pháp thuật lần thứ hai, vẫn là Thủy Tiễn thuật như trước.

Ngưng đọng nước thành mũi tên, sau đó thất bại.

Thiệu Cảnh lặp lại quá trình vừa rồi, điều bất đồng chính là lần này thân thể hắn hơi chuyển, quỹ đạo thủy tiễn bay ra hơi lệch so với lần đầu tiên, cho nên khi thủy tiễn tản thành những giọt nước thì lại rơi xuống một khoảng đất khác trên linh điền.

Cứ như vậy, giữa đêm khuya lặng yên thế này, Thiệu Cảnh thi triển Thủy Tiễn thuật tổng cộng mười mấy lần, mỗi lần đều thất bại, giữa khoảng thời gian đó hắn còn dừng lại nghỉ ngơi một lần. Nếu lúc này có người nào đứng bên cạnh nhìn từ đấu đến cuối thì sẽ phát hiện loại Thủy Tiễn thuật nhìn có vẻ buồn cười, vô tác dụng này, giọt nước do những cây thủy tiễn do linh lực tạo thành này tản ra, lại tưới ướt cho toàn bộ linh điền một lần.

Đúng vậy, hắn lại có thể dùng phương pháp không thể tưởng tượng nổi như vậy để tưới nước cho linh điền của mình.

----o0o----

Rất nhiều năm trước, vị sư phụ luôn tự xưng tổ tiên đã từng rất uy phong kia dẫn theo Thiệu Cảnh lưu lạc khắp nơi, luôn thích khoe khoảng công tích vĩ đại của tổ sư mình, chẳng qua uy phong năm đó khi truyền đến đời này của ông ta thì căn bản là ngay cả pháp môn tu hành ở Luyện Khí cảnh cũng bị mất, mà thuật pháp ngũ hành thì vẫn giữ được hai loại, đều là thuật pháp cấp một bình thường nhất, một loại là Thủy Tiễn thuật mà Thiệu Cảnh vừa mới thi triển ra, loại còn lại cũng là thuật pháp ngũ hành cấp một, Hỏa Cầu thuật thuộc về hệ hỏa.

Năm đó thầy trò hai người lưu lạc giang hồ lừa ăn lừa uống, hai thuật pháp này có tác dụng rất lớn, ví như dùng để giả thần giả quỷ, giả tiên đuổi ma thì đặc biệt có hiệu quả. Cho nên tuy rằng Thiệu Cảnh không nhiều tuổi lắm nhưng đã thuộc lòng hai loại thuật pháp cấp một này, hơn nữa hắn cũng khá thích thuật pháp ngũ hành, thường ngày nếu rảnh rỗi đều tiện tay luyện tập, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống thi pháp thất bại.

Mà tình huống tối này cũng là hắn cố ý cắt đứt quá trình thi pháp của mình, chính là muốn dùng những giọt nước có ẩn chứa linh lực mỏng manh đó để tưới linh điền, tưới bằng nước có ẩn chứa linh lực như vậy thì những linh thảo cấp một của hắn kia mới có thể lớn lên được. Chẳng qua dù sao cũng chỉ là thuật pháp cấp một, linh lực của hắn lại có hạn, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng cung ứng được cho linh thảo cấp một, nếu như trồng linh thảo có phẩm cấp cao hơn thì cũng không sống nổi.

Năm lần một vòng, phóng ra hai đợt Thủy Tiễn thuật, mặc dù mỗi lần đều bỏ dở giữa chừng nhưng linh lực cần dùng đều không thể thiếu một chút, trái lại bởi vì cần điều chỉnh chính xác thời gian thất bại của mỗi cây thủy tiễn, quá sớm sẽ không đúng vị trí, quá muộn thì thủy tiễn sẽ bay đi mất, Thiệu Cảnh thậm chí còn mệt mỏi hơn khi thi triển Thủy Tiễn thuật thành công đến mấy phần.

Ngồi xuống bên cạnh linh điền thở dốc, nhìn những cây linh đậu, linh thảo sức sống dạt dào, vẫn dính nhiều giọt nước đang lắc lư trong gió đêm như đang cười đùa dưới ánh trăng kia, Thiệu Cảnh thở dài, nhếch miệng cười tự nhủ:

- Dùng đạo thuật ngũ hành để làm ruộng, từ xưa tới nay e rằng chỉ có một mình mình thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.