[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi - Ⅱ

Chương 110 : Dốc sức liều mạng (1)




"Chu sư tỷ, chào buổi sáng nhé."

"Ồ, là Thiệu sư đệ, ngươi hôm nay chạy đến nơi này của ta làm gì vậy?"

"Bởi vì cửa lớn chưa mở, rảnh rỗi không biết làm gì nên đệ tùy tiện đi bộ dạo chơi một lát, thuận tiện sang đây tán chuyện với tỷ." Thiệu Cảnh cười cười với một nữ đệ tử của Huyền Thiên tông đang đứng cô đơn ở sau quầy hàng, nói:"Gần đây công việc buôn bán của tỷ có tốt không?"

Chu sư tỷ tên thật là Chu Tú Tú, mặc dầu dáng người hơi mập, dưới mi mắt lại có mấy hạt tàn nhang nho nhỏ nhưng kỳ thực nhìn nàng không tệ chút nào, đặc biệt là đôi mắt đẹp tựa như hoa đào, mềm mại đáng yêu khiến lòng người rung động, ở bên trong chúng đệ tử của Huyền Thiên tông cũng coi như là một cô gái phong lưu có chút tiếng tăm nho nhỏ. Giờ phút này, nàng nhìn thấy Thiệu Cảnh tiến lại gần niềm nở một nụ cười, lấy tay che trước miệng rồi liếc nhìn hắn, nói:"Không tốt lằm đâu, chỉ trách vận khí của tỷ không tốt, sao lại bị phân đến tủ hàng bầy bán tạp vật như lá bùa này chứ, cái này người mua vốn đã không nhiều lắm, mấy ngày này thời tiết nóng nực, sinh ý lại càng kém hơn."

Thiệu Cảnh cười nói:"Dù sao cũng không phải lỗi của tỷ, tỷ lo làm gì, cho dù tỷ chỉ bán được ít vật hơn hồi trước thì cũng không bị khấu trừ linh thạch được phát hàng tháng đâu, cùng lắm thì chỉ bị Đoạn sư huynh gọi lên nói một hai câu thôi, không có việc gì, không có việc gì."

Chu Tú Tú hứ một tiếng, liếc nhìn chung quanh không có người liền nhích đầu lại gần Thiệu Cảnh, mùi hương của con gái thơm nhàn nhạt lùa vào mũi hắn, được ngửi mùi hương con gái thật dễ chịu, sau đó nàng thấp giọng nói:"Đệ thì biết cái gì, Đoạn sư huynh mặc dù nhìn qua thì rất hiền lành nhưng khi giáo huấn người khác thì chẳng khách khí tí nào đâu. Ngày hôm qua không biết như thế nào mà ở quầy hàng bán đồ phòng ngự ở bên kia, Tần sư đệ bởi vì chút sự tình nho nhỏ mà tranh chấp với khách hàng, bị Đoạn sư huynh gọi lên lầu trách mắng một hồi, hình như lúc Tần sư đệ đi xuống, da mặt đệ ấy bị người ta đánh tím đó nha."

Thiệu Cảnh tất nhiên là chưa nghe ai kể chuyện này, nhất thời kinh ngạc, giọng rất ngạc nhiên nói:"Chuyện này xảy ra khi nào, sao đệ lại không biết nhỉ?"

Chu Tú Tú nói:"Tần sư đệ bị gọi lên sau khi đóng cửa đấy, lúc ấy đệ sớm đã đi rồi nên không biết chuyện này, tỷ chưa thu xếp xong nên nhìn thấy đấy, chậc chậc, đệ không biết sắc mặt Đoạn sư huynh lúc ấy độc ác như thế nào đâu nha, cứ tựa như là ...."

Thiệu Cảnh lắc đầu, thầm kỳ quái trong lòng, Đoạn sư huynh ngày thường tu tâm dưỡng khí cũng đã đến công phu thượng giai, cho tới bây giờ vẫn luôn tỉnh táo hiền lành, chưa bao giờ thấy sư huynh tức giận vì những chuyện đơn giản, chuyện ngày hôm qua là như thế nào mà lại xảy ra chuyện như vậy, khó hiểu thật, rồi hắn lại nghĩ tới lúc trước khi trở về hôm qua, Đoạn Thiên Lý không còn đứng ở cửa ra vào nhìn theo chúng sư đệ sư muội, khác hẳn lệ cũ mỗi ngày, xem ra quả thật có điều cổ quái chi đây.

Chỉ là mấy chuyện kỳ lạ này không phải là điều hắn quan tâm, hắn chỉ nghĩ ngợi trong lòng một thoáng rồi lập tức dừng lại, đối với hắn mà nói thì bây giờ còn chuyện quan trọng hơn nhiều, lúc này ánh mắt của hắn lướt qua quầy hàng, cứ như đột nhiên phát hiện được cái gì hay lắm, hắn liền hỏi Chu Tú Tú:"Sư tỷ, mấy cái lá bùa này còn phân ra hai loại màu sắc nữa hả tỷ, một loại là màu vàng, một loại lại là màu xanh, sao lại thế hả tỷ?"

Chu Tú Tú nhẹ gật đầu, nói:"Đúng vậy nha."

Thiệu Cảnh hỏi:"Mấy tờ lá bùa màu xanh xanh này chúng ta bán bao nhiêu tiền hả tỷ?"

Chu Tú Tú cúi đầu nhìn thoáng qua những thếp lá bùa được xếp ngay ngắn ở trong tủ rồi nói:"Lá bùa màu xanh có phẩm chất tốt hơn lá bùa màu vàng rất nhiền, giá tiền cũng đắt hơn, một viên linh thạch chỉ có thể mua được hai tờ mà thôi."

Thiệu Cảnh ngơ ngát một lát, hình như vừa hít phải một hơi khí lạnh, khóe miệng lộ ra một tia đắng chát bé tí ti rất khó nhận ra, thấp giọng nói:"Mắc như vậy à...."

Chu Tú Tú nói:"Cũng không phải, mấy tờ lá bùa màu vàng ngày thường còn có thể bán được một ít, còn lá bùa màu xanh đúng là vắt cổ chày ra nước, bình thường chả có người mua."

Thiệu Cảnh nghĩ ngợi, nói:"Không có người mua sao chúng ta không giảm giá hả tỷ?"

Chu Tú Tú phì cười, nói:"Thứ này chúng ta không giảm giá được, lá bùa màu vàng chỉ dùng Ma Hoàng để chế vào, nguyên liệu dễ kiếm nên giá rất rẻ; nhưng lá bùa màu xanh dùng tài liệu là "Túc Mục Thanh Diệp", đó là nhị phẩm linh thảo, chế tạo được ít, phẩm chất nguyên liệu lại cao như vậy nên không thể giảm giá được, lỗ vốn thì sao ? Dù sao thứ này đơn giản cũng không phải đồ kém chất lượng, hơi đắt tí thôi, xếp ở chỗ này thì cũng lâu rồi, mà cũng không phải là hoàn toàn không bán được cho ai, thời gian lau lau thì thỉnh thoảng cũng sẽ có tu sĩ đến mua đấy."

Thiệu Cảnh định nói nhưng rồi lại cười khổ, trái tim đập không yên nên chỉ hàn huyên thêm với Chu Tú Tú một hai câu, sau đó Thiên Phong lầu đã mở cửa buôn bán, hắn thuận thế liền chào Chu Tú Tú rồi đi về quầy của mình. Xa Xa, Chu Tú Tú vẫn đứng mỉm cười với hắn, Thiệu Cảnh gật đầu đáp lại nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ: Nếu như Hỏa Cầu thuật của mình thật sự phải dùng đến lá bùa màu xanh thì ...., túi tiền vốn đã túng thiếu vô cùng sợ rằng có muốn mua cũng chẳng có linh thạch để mua nữa.

Hôm nay trên người hắn chỉ còn vẻn vẹn một viên linh thạch, muốn có thêm linh thạch thì chỉ có thể đợi đến ngày mười lăm tháng tám mà thôi, lúc ấy Huyền Thiên tông mới theo lệ cũ phát cho mỗi đệ tử ba viên linh thạch, đợi từ bây giờ đến lúc ấy thì phải đợi lâu lắm. Nếu như bây giờ dùng viên linh thạch cuối cùng này mua lá phù, một viên linh thạch lại chỉ mua được vẻn vẹn có hai tờ lá bùa, mà tỷ lệ chế tạo phù lục lại thấp đến đau lòng như vậy thì rất có thể hắn sẽ không hoàn thành được tấm phù lục nào, lúc đó tiếc viên linh thạch này chắc ho ra máu mất. Quân trọng hơn à... nếu như dùng xong viên linh thạch này thì mấy ngày còn lại hắn sẽ không thể tu luyện được Huyền Tâm quyết để tu hành Luyện Khí cảnh được nữa, phải biết rằng ngày hôm nay gần như tất cả pháp môn tu hành của tu chân sĩ nhất mạch đều phải hấp thụ linh lực từ trong linh thạch để tu luyeejnm không có linh thạch tất nhiên sẽ không thể làm được điều gì, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho đám tán tu dưới tầng chót gặp rất nhiều khoảng thời gian khó khăn, nghèo túng chẳng biết làm gì.

Đạo hạnh thấp kém không thể săn giết yêu thú hoặc đi dã ngoại tìm kiến linh thảo, khoáng thạch, vì vậy rất khó có thể có được linh thạch; linh thạch không đủ khiến cho việc tu luyện lúc có lúc không, đạo hạnh càng thêm khó có thể tiến bộ. Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, thật không biết có bao nhiêu tu sĩ dưới tầng chót đáng thương phải lâm vào cảnh ngộ cùng quẫn, bất lực như vậy, khiến cho lòng người bi ai.

Mà bây giờ Thiệu Cảnh hình như cũng gặp phải vấn đề như thế, hắn nghèo túng chẳng có linh thạch mà dùng, từ mấy ngày hôm trước đến giờ này, mặc dù tập trung vào môn tạp thuật phù lục nhưng mỗi ngày hắn đều cố gắng không gián đoạn việc tu hành hai môn đạo thuật Minh Tư thuật và Huyền Tâm Quyết. Minh Tư thuật vẫn như cũ, tiến cảnh chậm chạp làm cho lòng người tức lộn ruột, sự tăng trưởng mỗi ngày của sợi linh lực bổn nguyên chậm chạp đến mức hắn tưởng nó chẳng hề mạnh hơn không tập chút nào; ngược lại mặc dù Huyền Tâm Quyết sóng yên biển lặng không có động tĩnh gì, nhưng nguyên lực đang dần dần ngưng tụ trong đan điền của hắn, hình như còn có vài phần dấu hiệu sắp đột phá đến Luyện Khí Cảnh trung giai.

Thế nhưng mà loại sự tình này ai có thể nói được rõ ràng đây ? Muốn nói đòn sát thủ của hắn vào lúc này thì rõ ràng phải là hai loại thuật pháp cấp một được thúc dục từ sợi linh lực bổn nguyên.

Hắn đứng ở phía sau quầy, sắc mặt âm trầm mà đắng chát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.