[Dịch] Tru Tiên Ii

Chương 156 : Âm mưu (3)




Sáng sớm tinh mơ, khi ánh rạng đông phủ xuống khắp nơi cũng là lúc vạn vật tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cây cỏ bốn mùa xanh tốt trên dãy núi Thiên Thanh nhẹ nhàng đung đưa theo cơn gió sớm, cùng cơn gió sớm mang đi những giọt sương khuya ướt lạnh phả vào người một thiếu niên đang chạy vội vã trên con đường nhỏ trong núi.

Thiệu Cảnh đi trên con đường nhỏ rất hiếm người biết nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, hắn không biết mình đã chạy bao lâu rồi nhưng phía trước đã là một cánh rừng rậm. Con đường nhỏ này hắn phát hiện trong một lần vô ý khi chạy theo Tiểu trư đi đào linh thảo, hắn cũng không biết nó dẫn đến nơi nào vì trước kia hắn chưa từng đi qua và tất nhiên là cũng chưa từng đi sâu như vậy, hắn chỉ biết con đường này kéo dài về hướng đông bắc của dãy núi Thiên Thanh, mà cứ đi thẳng theo con đường này khoảng mấy trăm dặm nữa là có thể đến được một khu vực quan yếu để đi thông tới thần châu hạo thổ. Thiệu Cảnh đang bước đi thì bất giác lại dừng lại một lát ở giữa đường rồi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, mặt trời rực rỡ đã trôi đến giữa bầu trời, cẩn thận nghĩ lại thì hắn đã chạy trên con đường nhỏ này hơn hai canh giờ rồi.

Thiệu Cảnh đứng hồi lâu, ngắm nhìn cánh rừng rậm ở xa xa như có điều suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, Thiệu Cảnh sờ vào túi Lưu Vân treo ở bên hông, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn thầm nghĩ cái chỗ này rất không tệ, núi cao đường xa, rừng rậm bạt ngàn. Dứt lời, hắn liền nhún người nhảy lên, xông vào trong rừng, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng.

Thiệu Cảnh tiến vào trong cánh rừng rậm, bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lao sâu vào trong. Cây cối trong cánh rừng này quả là cao ngất tầm mắt, tán cây vươn rộng bạt ngàn, có địa phương đúng là không nhìn thấy cả chim thú, rừng cây che lấp mặt trời, thi thoảng mới có một vài tia nắng mặt trời mảnh mai xuyên qua kẽ lá chiếu xuống vùng đất âm trầm, cảnh sắc thật là lạnh như băng.

Thiệu Cảnh đến gần một cây đại thụ rồi đột nhiên xoay người một cái và nhảy về phía sau cây đại thụ, hắn thò tay vào túi Lưu Vân và lấy ra hai cái đồ vật và một tờ lá bùa đã vẽ hoàn chỉnh phù lục thuật pháp Hỏa Cầu thuật vào đêm hôm qua. Thiệu Cảnh hít vào một hơi thật dài rồi nhanh chóng quay người đi ra từ sau cây đại thụ, quay mặt về hướng hắn vừa chạy đến.

Sau khi Thiệu Cảnh quay người đi ra thì một bụi cỏ các đó không xa đột nhiên lại đung đưa. Thiệu Cảnh nhìn ngó mọi nơi rồi vẻn vẹn nói một câu:"Hai vụ sư huynh hãy xuất hiện đi."

Thanh âm của Thiệu Cảnh quanh quẩn trong cánh rừng sâu âm trầm, sau nửa ngày thì rốt cục cũng có hai ngước bước ra từ trong bụi cỏ, hai người này vừa lộ mặt thì Thiệu Cảnh không ngờ lại khẽ giật sững người, lông mày cau lại thật sâu. Hai người này đều là tọa hạ đệ tử của chưởng môn Thanh Phong chân nhân, một người tên là Lục Thường, một người tên là Diêu Tín, đạo hạnh của hai người đều đã đột phá đến bình cảnh kỳ của Ngưng Nguyên Cảnh, ở trong Huyền Thiên tông cũng là những người khá có danh tiếng. Thiệu Cảnh mặc dù không có theo chân bọn họ làm việc hay cùng xuất hiện ở đâu nhưng hắn đã từng tiếp xúc với hai người này ở trong Huyền Thiên tông.

Lục Thường cau mày, hiển nhiên thật sự không ngờ bọn hắn theo dõi lặng yên không một tiếng động như vậy mà lại bị phát hiện, da mặt không khỏi run rẩy nói:"Thủ đoạn của Thiệu sư đệ quả không tầm thường, ta thật không hiểu ngươi đã phát hiện bằng cách nào."

Thiệu Cảnh lấy lại bình tĩnh và cười nói:"Thuật theo dõi của hai vị sư huynh tự nhiên là vượt trội hơn người, chỉ là trên người lại mang theo mấy món đồ tản mát ra mùi hương hơi đặc thù một chút." Hắn dừng lại một chút và đặt Tiểu Trư xuống mặt đất rồi lại nói:"Hai vị sư huynh có thể thả cho tiểu đệ một con ngựa không."

Diêu Tín nghe vậy liền bước lên trước một bước, lạnh lùng nói:"Thả ngươi? Chúng ta trở về làm sao có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, hôm nay ta vốn cũng muốn nhìn ngươi một chút, đến tột cùng vội vàng rời đi là muốn làm gì đấy, đã bị ngươi phát hiện thế thì cũng bớt việc, vậy thì trực tiếp bắt ngươi về báo cáo kết quả nhiệm vụ là xong việc rồi." Hắn dứt lời lại bước lên hai bước.

Thiệu Cảnh bất ngờ lui về phía sau hai bước và nói:"Chúng ta làm giao dịch đi. Các ngươi thả ta, ta cho các ngươi một kiện đồ vật tốt, thế nào."

Hai người dừng lại nhìn nhau một chút, Diêu Tín ngẫm nghĩ một lát rồi cười hắc hắc nói:"Đồ tốt? Ngươi lấy ra nhìn trước coi, chúng ta có thể cân nhắc suy xét cho."

Thiệu Cảnh chậm rãi duỗi cánh tay trái từ phía sau lưng ra và nói:"Nhị vị sư huynh, thỉnh xem."

Hai người vừa thấy đồ vật ấy thì lập tức cả kinh, cùng kêu lên:"Xích Tâm Bát." Lục Thường sa sầm mặt xuống, lạnh nhạt nói:"Xem ra Nhậm sư huynh đoán không sai, Vệ Trọng bị chết quả nhiên có liên quan tới ngươi." Hắn nói xong lại gắt gao nhìn chằm chằm vào kiện linh khí Xích Tâm Bát.

Thiệu Cảnh cười nói:"Bây giờ mặc kệ cái thằng Vệ Trọng kia đi, nhị vị sư huynh cảm thấy vụ giai dịch này thế nào?"

Diêu Tín liếc nhìn Lục Thường, hai người ngẫm nghĩ thêm một lát thì khóe miệng đều hé ra nụ cười quỷ dị, Lục Thường gật đầu nói:"Được, chúng ta cầm được kiện Xích Tâm Bát thì sẽ thả ngươi đi." Hắn dứt lời

thì Diêu Tín liền bước nhanh về phía Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh thấy Diêu Tín đi tới liền cười nói:"Nhị vị đều là những nhân vật có danh dự và uy tín, đã đáp ứng cho tiểu đệ thì chắc hẳn sẽ không nuốt lời chứ?"

Diêu Tín nghe vật liền cười hắc hắc, nói:"Đó là điều hiển nhiên."

Diêu tín vừa dứt lời thì đã đi đến trước người Thiệu Cảnh, Thiệu Cảnh liền duỗi bàn tay trái ra và đưa kiện Xích Tâm Bát tới.

Diêu Tín vừa mới tiếp nhận kiện Xích Tâm Bát thì tay kia đã niệm lại thành pháp quyết, tàn nhẫn đánh thẳng vào Thiệu Cảnh. "Đi chết đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.