[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 7 : Tôi luôn ở đây đợi cô.




“A….. aaa….” Tiểu Hỉ sợ đến mức đang muốn hét lên chói tai miệng đã bị bịt lại “Phản ứng mạnh như vậy làm gì? Là tôi.” Giọng nói mang theo chút bất mãn thêm chút lãnh đạm.

Tiểu Hỉ thở hổn hển, nhóc con chết tiệt, quá nửa đêm chạy đến đứng dưới khu nhà cho nhân viên túm tay con gái, có thể khiến người ta không phản ứng mạnh sao?“Uhm…. Uhm…” Tiểu Hỉ nói nói ý bảo cậu ta buông cô ra.

Trình Thành lúc này buông cô ra, đưa tay đút vào túi quần, dưới ánh trăng, ánh mắt nhìn xung quanh, có điều không hề dừng trên người cô.

Mỗ Hỉ sửa sang lại váy áo vừa rồi vì hoảng sợ mà có phần lộn xộn, sau đó lười biếng liếc nhóc ấy một cái, nhấc chân bước đi.“Này!” nhóc con toàn thân toát lên mùi thuốc súng lại lần nữa túm cô lại.

“Có chuyện gì?” Tiểu Hỉ thản nhiên lay lay tay nhóc đang cầm tay cô, giương mắt nhìn cậu ta. Nhưng theo góc độ của cậu ta nhìn xuống thấy ánh mắt cô gái này thật có nhiều cảm xúc khác lạ. Nhóc con cao ngạo từng bước lại dần dần rút ngắn khoảng cách của hai người, lúc này mới khiến cô không cần phải ngước lên nhìn.

“Không có chuyện gì!”

“Không có chuyện gì thì tôi đi đây.”

“Này!” Cậu nhóc vẫn túm chặt tay cô.

Tiểu Hỉ ở trong lòng chán nản, nhóc con có gì thì mau nói nhanh lên, muốn thấy bà đây chết đói sao? “Lại có chuyện gì?”

“Tôi…. Là tôi luôn ở đây đợi cô…” một giọng nói khô khốc mang theo chút ngập ngừng, hòa theo cơn gió, nhẹ nhàng ngưng đọng.

Tiểu Hỉ sửng sốt, cố chống lại đôi mắt hơi ngượng ngùng kia. Hay là… nhóc con này coi trọng cô? Oa ha ha, cô trong lòng mừng như điên – được rồi, nhìn một cái đã thấy ngay cô gái này đang tự kỷ đến không thể kiềm chế nổi.

Đương nhiên, Tiểu Hỉ tuy rằng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo và tự kỷ, nhưng cuộc sống cũng không thể thể hiện mình là một người không có tự trọng thế được. Cho nên, cho dù trong lòng cô có gào thét hoài nghi bao nhiêu cô vẫn cố trấn định hỏi“Cái này… Trình Thành à! Cậu có chuyên gì à?”

Trình Thành đút tay vào túi quần, ánh mắt không tự giác lại phiêu du nơi khác “Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”

“Vâng?”

“Tôi….” Cậu nhóc cắn chặt môi, sắc mặt chìm trong bóng đêm nên không nhìn ra có bao nhiêu biến hóa, nhưng Tiểu Hỉ lại âm thầm cảm thấy cậu nhóc đang đỏ mặt. Nhìn Trình Thành như thế, Tiểu Hỉ cũng thấy sốt ruột, nhóc con muốn nói gì thì mau nói nhanh lên, ấp a ấp úng thế này không phải tính cách của nhóc mà!

“Làm sao?”

“Tôi…. Tôi…”

“…..” Trên trán Tiểu Hỉ đã muốn nổi lên ba đường nhăn. Không có khả năng nhóc con sẽ nói “Tôi thích cô” đấy chứ?

Trình Thành “Tôi” nửa ngày, nhìn thấy cô nhấc chân muốn rời đi lập tức nhìn chằm chằm vào, nắm chặt tay lớn tiếng nói “Tôi muốn cô giúp tôi sửa bảng ghi chép chấm công!” {hana: cái này không ăn nhập với phong cảnh gì cả, sát phong cảnh quá a}

Một lúc lâu sau, không gian vẫn lặng như tờ.

Xa xa, truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ của đám công nhân.

Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, biểu tình đã muốn biến thành như vậy (⊙o⊙). Mà cậu nhóc vừa rống ầm lên vẫn đang nhắm chặt mắt không dám mở ra.

“Tôi nói, muốn nhờ cô sửa bản ghi chép chấm công…”

Hơn nửa ngày Tiểu Hỉ mới từ trên thiên đường rơi xuống, đánh giá hắn một lát, đầu óc mê muội nói “Lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn khiến tôi nôn ra.”

Trình Thành bị kích, lập tức phẫn hận mở lớn mắt trừng mắt với cô.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tiểu Hỉ tức giận nhìn cậu ta.

Bởi vì có việc cần giúp đỡ nên Trình Thành cố sức nhẫn nhịn, lúc này không dám trả lời mỉa mai mà khép nép hỏi han “Có được không?”

“Việc này cậu chỉ có thể tự mình làm, có đến bốn chữ ký của các sếp lớn, cái này tôi không quyết định được.” Không biết từ khi nào mọi người đồn đại gì về cô khiến nhiều người tìm cô “đi cửa sau.” Tiểu Hỉ cũng không chơi với nhiều người lắm, không muốn bị thả trôi sông, cho nên bất luận là ai đều dùng lý do này từ chối.

“Chính là muốn bọn họ không biết !” Trình Thành có chút khẩn cấp, cũng bất chấp chuyện lần trước đắc tội với cô, hiện tại đến nhờ cậy thật không có mặt mũi nào, nhưng bộ dạng ấp úng đã bị đưa lên chín tầng mây“Ngay cả Phược cũng không nói cho biết, cho nên tôi đợi hết giờ mới đến tìm cô.”

“Vì cái gì?” Tiểu Hỉ nghi hoặc, nhóc con này muốn làm gì?

“Ông nội tôi đối với tôi rất nghiêm khắc, tôi đến đây ông luôn nhắc nhở tôi phải biết an phận. Nếu ông tôi biết tôi sáng nay đi muộn, ông sẽ trực tiếp đưa tôi đến đảo hoang tu luyện!!” Trình Thành không tình nguyện giải thích, ngữ khí có chút khẩn cấp “Chuyện các sếp…. chỉ cần người nhà tôi tùy tiện nghe ngóng lập tức ông nội tôi có thể biết, cho nên…”

Vậy nhóc liền coi cô là người hiền lành dễ bắt nạt à? Tiểu Hỉ trong lòng thầm nguyền rủa “Vậy buổi sáng nay cậu đi muộn, bọn họ cũng có thấy à!”

“Không có ai để ý tới tôi và Phược…” giọng nói cậu nhóc trầm thấp, trong giọng nói hiện rõ một chút bất mãn.

Cho xin đi, không phải không ai chú ý, mà là không ai dám chú ý mới đúng. Hai vị là thái tử gia, ai dám kêu ca với hai vị về giờ giấc đi làm chứ? Ngẫu nhiên không để ý đến bọn họ xem như không phạm sai lầm gì rồi.

Tiểu Hỉ bất đắc dĩ nói: “Chắn chắc là có người chú ý đến cậu…”

“Chú ý cũng không sao, chỉ cần bọn họ không có chứng cớ, ông nội tôi cũng không có biện pháp xử lý tôi.” Trình Thanh ngạnh cổ nói. Cậu ta mất cả ngày suy nghĩ mới nghĩ ra cách này, chỉ cần cô giúp cậu ta sửa lại, những cái khác đều không có vấn đề. Nhưng vấn đề là, lần trước ăn cơm cậu ta đã lỡ đắc tội với cô mười mươi.

“Như vậy à!” Tiểu Hỉ sờ sờ cằm, chuyện sửa bảng chấm công này với cô cũng không phải vấn đề to tát gì. Tất cả từ tiền lương, chấm công, căn tin, xin phép, đi công tác đều là từ cô mà ra. Cô ở trong đấy động tay động chân khả năng bị phát hiện là số không. Có điều nếu giúp nhóc con này, vạn nhất cậu ta mở miệng rộng ra rêu rao khắp nơi thì phải làm sao? Bo bo giữ mình mới là cách tốt nhất. “Việc này thật khó xử ! Cậu hôm nay buổi sáng đi muộn vậy bạn cậu có biết không? Sau có tầng một nhiều người như vậy, nghĩ không bị phát hiện là điều không thể. Tôi nếu giúp cậu sửa lại, sếp mà hỏi đến tôi không phải là tự mình đi vào chỗ chết sao?”

Trình Thành mím môi, thất vọng cúi đầu, ngón tay càng không ngừng vân vê túi quấn.

Tiểu Hỉ buông tay: “Thật xin lỗi, tôi không giúp được gì, tôi còn muốn ăn cơm, tôi đi trước.”

Thấy cậu nhóc vẫn đang cúi đầu ngẩn người, Tiểu Hỉ khẽ lắc đầu, dạ dày bắt đầu phản ứng, vội vàng ôm bụng đi thật nhanh.

“Cô…. Có phải vẫn còn giận chuyện lần trước?” Phía sau truyền đến giọng nói khó xác định.

Giận? Tiểu Hỉ có chút chậm lại “Chuyện hôm ấy à? Không có! Dù sao mấy người ở lại cũng không lâu, tôi giận mấy người? Không đáng.”

“Vậy…. Cô cũng biết tôi ở đây không lâu, sao không thể giúp tôi một lần sao?”

Nghe giọng khô khốc của cậu ta có chút quen, thật đúng là bản tính khó đổi. Tiểu Hỉ cắn chặt răng, xoay người, lập tức bày ra nụ cười tao nhã “Cậu phải biết rằng, ông nội cậu có phạt cậu cũng sẽ thương cậu mà không để cậu chịu thôi. Nhưng nếu tôi bị phát hiện, chính là thất nghiệp, mất đi bát cơm, tôi ăn gì uống gì để sống, không lẽ tôi ra đường cái ngủ sao?”

Trình Thành ngây người, ánh mắt rốt cục nhìn thẳng vào cô “Thật xin lỗi.”

Ánh mắt chân thành như thế khiến Tiểu Hỉ chống đỡ không nổi. Cô chính là mẫu người điển hình cho việc ưa mềm không ưa cứng. Trình Thành kia đã dùng thái độ khép nép như thế, lại thành tâm giải thích, cô như vậy làm khó cậu ta, hình như cũng không phải hay lắm? Tiểu Hỉ trong lòng thầm lắc đầu, quên đi quên đi, nhìn xem cậu ta vẫn chỉ là một cậu nhóc – mỗ Hỉ cũng không cẩn thận nghĩ lại, nhóc con này so với cô tuy nhỏ hơn những cũng đã hơn hai mươi, chỉ toàn gặp người trong trường, cũng được coi là đơn thuần, cũng không có giao thiệp xã họi, mới có chút lòng trắc ẩn.

“Tốt lắm, tốt lắm, tôi không trách cậu.” Bàn tay Tiểu Hỉ vung lên “Thật ra việc này cũng không phải không thể giúp…”

“Thật sao?” Trình Thành đại khái là đã bị cái hoang đảo kia dọa chết, cho nên nghe thấy có biện pháp cứu chữa lập tức mừng rỡ “Cô nói đi, cô muốn thế nào? Hay là, cô muốn điều kiện gì….?”

Ranh con! Vừa mới cảm thấy nhóc không tồi, như thế nào nháy mắt đã bắt đầu phát bệnh “người giàu”? Tiểu Hỉ liếc cậu ta, chậm chậm nói “Điều kiện à! Cái này tôi còn muốn từ từ nghĩ… cậu nói tôi muốn cái gì đều được sao?”

Trình Thành lặng đi, nhưng lập tức cắn răng gật đầu “Đúng, cô nói đi, chỉ cần tôi làm được tôi sẽ đáp ứng.”

“Xí!” Tiểu Hỉ không thấy thú vị nhăn nhăn mũi, bất mãn lườm cậu ta một cái. Nếu tôi muốn có chồng ngay lập tức chắc nhóc có thể tự nguyện hiến thân không? “Vậy cậu nghe cho rõ nhé, thứ nhất tuyệt đối không thể nói chuyện này cho người khác, bất kể là ai, kể cả khi đã đi khỏi công ty cũng không cần nói đến, kể cả vợ con của cậu mai sau cũng không được nói.”

Vợ con? Có vẻ xa xôi quá, nhóc con xấu hổ xoa xoa mũi.

“…. Dù sao chính là không được để ai biết hết. Thứ hai, sau này đừng đến tìm tôi thúc giục hay sợ ta đổi ý, cậu phải tim tưởng tôi.” Tiểu Hỉ nói xong, nhướn nhướn mày. Quá muộn rồi, cô cơm cũng không đươc ăn, ngủ cũng không được ngủ, còn phải cùng nhóc con này nói những chuyện nhàm chán này, thật phiền phức quá đi.“Thứ ba… tôi đang đói bụng, không nghĩ ra, đợi bao giờ nghĩ ra sẽ nói sau.”

“Ách…..” Trình Thành không nhận được điều kiện tiếp theo có chút ngoài ý muốn nói “Là hai cái này?”

“Uhm, hừ…” Tiểu Hỉ hơi ngẩng đầu nhìn trời nhìn trăng “Được rồi, cậu về trước đi, tôi còn chưa ăn cơm, đi ăn cơm đây, bye.”

Sợ cậu nhóc lại tiếp tục dây dưa, Tiểu Hỉ nhanh chóng chạy nhanh khỏi tầm mắt cậu ta, đi đến cửa hàng ăn quen thuộc, ăn no ăn no một chút, thuận tiện đem chuyện của cậu nhóc ghi vào trong lòng. Sau đó trở về phòng, ngủ.

Ngày hôm sau cũng không có gì khác, không khí trong lành, thế xác và tinh thần sảng khoái, nhưng có điều không bình thường chính là, mới sáng sớm nhóc con Trình Thành thấy cô liên cười tươi như hoa, lộ ra hai lúm đồng tiền, hiến cô suýt quăng đi bữa sáng của mình. Ngay cả người bạn luôn bên cạnh Trình Thành cũng như thấy người ngoài hành tinh, từ từ đánh giá cậu ta từ đầu đến chân.

Tiểu Hỉ xoa xoa mũi, nhìn họ đi lướt qua không chớp mắt, lê bước lên lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng Vạn Phược hỏi han “Thành, cậu bị bệnh à ?”

“Phụt….” Nước miếng trong mồm Tiểu Hỉ không nén được chợt phun ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.