[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 29 :  Định ước.




Đôi tay vừa đạt được tự do đột nhiên nắm lấy góc áo người phía trước, người nào đó e lệ đi chậm lại, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống một đôi nam nữ, khoé môi của chàng trai thoáng cong một nụ cười.

“Chết tiệt!!” Tiểu Hỉ hung hăng chửi một tiếng, sau đó cố gắng đem bản thân núp dưới cái bóng của tiểu chính thái, thế nhưng người đàn ông ở đằng trước bộ dạng côn đồ đang nhếch miệng cười, hai tay ôm một mỹ nữ chân dài lại chăm chú nhìn vào cô, làm cô không cách nào ẩn nấp.

Tránh không được thì phải đối mặt..

Đến đường cùng, Tiểu Hỉ kiên quyết thả góc áo của tiểu chính thái ra, thở mạnh một hơi, tóc mái bị thổi tung, buông xuống che khuất tầm mắt cô, thật muốn không thèm đếm xỉa gì đến người đàn ông đưới đèn kia, chỉ tiếc là, đối phương hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.

“Hỉ Nhi, đã lâu không gặp.” Một tay khoác hờ lên mỹ nữ chân dài mặc chiếc váy ngắn và quần tất siêu mỏng, một tay vẫy chào Tiểu Hỉ, lúc nhìn thấy Vạn Phược, con ngươi toát lên tia nhìn hung hăng.

Tiểu Hỉ mặc kệ anh ta, cũng không để ý đến chuyện mới nãy với tiểu chính thái, trực tiếp dắt tay cậu ta cúi đầu đi nhanh về phía trước. Vạn Phược không nói gì, vui vẻ đi theo bước chân của cô.

“Này.. Hỉ Nhi, mới vài năm không gặp sao đã quên bạn cũ rồi?” Trong lời nói bao hàm ý tứ vui vẻ rõ ràng, gân xanh trên tay Tiểu Hỉ nổi lên mấy tầng, bản năng sinh tồn làm cô nhịn xuống.

Thấy Tiểu Hỉ không nói gì mà cứ thế nắm tay anh chàng trắng trẻo đi về phía trước, Hướng Đông Minh kéo chân mỹ nhân lên cao, tay trượt một đường dài, đem bản sắc côn đồ phô bày một cách tinh tế. “Này, Hỉ Nhi, mới một thời gian trôi qua, em còn nhớ rõ định ước của chúng ta không?”

Tiểu Hỉ sững sờ, bước chân dừng lại, nhìn không được quay đầu nhìn về cái người đang cười cười kia, thật muốn đạp cho anh ta một phát “Định ước gì?”

Hướng Đông Minh nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt chuyển động, đôi môi gian tà hôn trộm lên mặt mỹ nữ bên cạnh, sau đó nói “Eo, chính là nói cuối năm nay chúng ta sẽ kết hôn! Này.. Không phải em đã quên chứ? Anh sẽ rất đau lòng đó.”

“Bà mẹ nó! Bà đây khi nào thì nói thế!” Tiểu Hỉ bị hành động của anh ta khiến lời nói của mình trở nên khác thường, lửa giận bốc lên, nhịn không được, hình tượng nhã nhặn thường ngày bay mất không còn một mảnh.

“Ầy ầy… là trong bữa tiệc rượu trước đêm tốt nghiệp, có rất nhiều người có thể làm chứng.” Hướng Đông Minh một bên tiếp tục ăn đậu hũ mỹ nhân bên cạnh, một bên ngầm quan sát phản ứng của Tiểu Hỉ và chàng trai bên cạnh.

Hứ, không cao hơn mình, không tráng kiện hơn mình, không có tiền hơn mình, lại còn là một sinh viên, tình địch thế này, đúng thật là không đáng phải quan tâm.

Không thể không nói, Hướng Đông Minh là bạn học nhiều năm của Tiểu Hỉ, cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi mỗi tự kỷ về bản thân. Tiểu Hỉ nhìn anh ta vừa ăn đậu hũ mỹ nữ bên cạnh vẫn không quên ném cái nhìn lạnh buốt vào tiểu chính thái, tức giận trong đầu đã quá giới hạn. Tiểu Hỉ hoàn toàn mất kiểm soát, hất tay tiểu chính thái ra, xông lên phía trước, quăng túi xách trong tay tấn công anh ta.

“Bà đây bảo anh đưa ra bằng chứng đó, đưa bằng chứng ra đi. Hướng Đông Minh anh ăn no rửng mỡ nên tìm bà đây gây chuyện sao? Anh nhìn bản thân mình đi, bộ dạng đức hạnh quá đây! Làm ra vẻ là chính, còn muốn tán tỉnh con gái, sao anh không đâm đầu xuống sông Hoàng Phố chết đuối luôn đi, đỡ tai hoạ cho nhân gian?…” {Hana: sông Hoàng Phố là sông nổi tiếng ở Thượng Hải, bến Thượng Hải nằm dọc theo sông này. }

Hướng Đông Minh bị Tiểu Hỉ đánh qua đánh lại đến thê thảm, mỹ nữ bên cạnh cũng vậy, dùng sức ôm đầu tìm đường chạy trốn, nghe được tiếng Tiểu Hỉ hung hăng chửi bới, sợ hãi kêu lên “Này này… đừng đánh… đừng đánh… đau…”

Không nói thì thôi, anh ta càng nói Tiểu Hỉ càng đánh hăng “Không đánh anh bà đây đánh ai, ai? Anh không có việc gì thì mau đi tu tâm dưỡng tính thành người trưởng thành, cớ gì chạy đến đây gây loạn? Bà đây từ tám trăm năm trước đã không còn quan hệ gì với anh nữa? Đừng nghĩ rằng ôm cô nàng xinh đẹp bên người sẽ khiến bà đây tức giận để anh hả dạ nhé?”

“Này… xin em, bà cô của tôi ơi, thật sự là rất đau.” Hướng Đông Minh vẻ mặt đau khổ, một bên cố chống đỡ quyền cước của Tiểu Hỉ, một bên tiếp tục lùi lại.

Tuy sống phóng túng quen rồi, dù cho chia tay lâu như vậy, một người luôn miệng nói không bao giờ đánh con gái như Hướng Đông Minh vẫn đang bị Tiểu Hỉ diễu võ dương oai không đứng dậy nổi. Tiểu Hỉ một khi nổi bão, Hướng Đông Minh chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Mỹ nữ bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, không hề nghĩ đến một người đàn ông hoàn hảo mạnh mẽ như thế, lại cũng chỉ như con tôm nhỏ, gặp phải Long Vương thì chật vật không chịu nổi, thật sự là mất hình tượng đại côn đồ trong lòng cô.

“Nói! Vì sao anh tới chọc giận tôi? Hả?” Tiểu Hỉ đánh đã tay, chân cũng đạp mệt, lúc này mới hung hăng vặn lỗ tai Hướng Đông Minh, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ta, ngực phập phồng hít khí.

Hướng Đông Minh lúc này mới toe toét cười, che lỗ tai, vội nói “Đừng giận, đừng giận mà, nữ vương đại nhân tha mạng, lần sau anh không dám nữa.”

“Hừ!” Tiểu Hỉ lúc này mới nặng nề thả tay ra, trả lại lỗ tai cho anh ta. Bởi vì vung tay quá mạng, mất trọng tâm, Tiểu Hỉ lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đột nhiên vấp phải hòn đá, cốp một tiếng… rất đau a, chân bị đau… một giây sau, cô rơi vào một vòng ôm rộng lớn.

“Hỉ Nhi, làm gì mà hung hăng vậy.” Hướng Đông Minh vuốt lỗ tai, vẻ mặt cầu xin nhìn Tiểu Hỉ. Lại chứng kiến người đã từng là bạn gái mình đang trong tay người đàn ông khác, liếc mắt đưa tình. Ngực nhói đau, Hướng Đông Minh khó chịu “Này, Bặc Hỉ!”

“Ách… Làm gì vậy?” Tiểu Hỉ bị anh ta hét lớn khiến tinh thần phục hồi, lúc này mới nhanh chóng đứng vững, nhưng cổ chân đau nhức, cô không thể không nắm lấy tay Tiểu chính thái.

“Hừ… Đây không lẽ là bạn trai mới của em?” Hướng Đông Minh lúc này đã sớm quên bên cạnh mình có một mỹ nữ.

Tiểu Hỉ định thần, cẩn thận lắc lắc chân, thử tự mình đứng vững, sau đó mới hất cằm chỉ về phía mỹ nữ “Vậy cô ta chắc là bạn gái mới của anh?”

“Hừ hừ… Đúng thế! Sao nào, xinh đẹp hơn em đúng không?” Hướng Đông Minh đắc ý mà gần như quên mất chuyện anh ta vừa bị đánh xong.

“Anh còn muốn ăn đánh phải không?” Tiểu Hỉ cắn răng, giơ nắm tay lên, Hướng Đông Minh lúc này mới nhếch miệng, cúi đầu. “Người thứ mấy rồi?”

“Ba mươi tám…” Cừu non đang cúi đầu thuận miệng trả lời.

Mới đáp xong, mỹ nữ bênh cạnh đùng đùng nổi bão “Anh không phải nói em là người thứ ba mươi mốt thôi sao? Sao lại biến thành ba mươi tám rồi?”

Hướng Đông Minh ngẩng đầu, trừng mắt với mỹ nữ kia. Mỹ nữ ấp úng, sau đó khôi phục lại vẻ dịu dàng như trước, cùng anh ta cúi đầu nhìn chân.

“Được lắm, được lắm…” Tiểu Hỉ nhìn một lượt từ trên xuống dưới đôi nam nữ đang đứng trước mặt, hừ hừ lên tiếng.

“Còn hơn em, không có ai phải đi tìm mấy tên nhãi ranh.” Hướng Đông Minh nhìn Tiểu chính thái, anh luôn thể hiện vẻ mặt điềm nhiên, dù Hướng Đông Minh có trừng mắt hung ác nhìn, anh đều không phản ứng. Thật sự là gặp quỷ mà?

“Nhóc con nên còn trẻ, không giống anh, già như ông cụ, không biết đã nhiễm bao nhiêu bệnh.”

“Này, Hỉ Nhi, anh rất cẩn thận. Tuyệt đối không có bệnh…”

Gì chứ, ai cần biết anh có bệnh hay không! Tiểu Hỉ hung hăng lườm anh ta một cái “Không muốn đôi co với anh nữa, Tiểu Phúc, chúng ta đi.” Dứt lời, kéo ống tay áo Tiểu chính thái rời đi.

Hướng Đông Minh nhanh chân chạy đến ngăn cản, điều chỉnh tâm trạng một hồi, sau đó nói “Hỉ Nhi, lời em hứa với anh em phải nhớ rõ, em đã nói, cuối năm sẽ gả cho anh.”

“Ai thèm quan tâm.” Tiểu Hỉ ném cho anh ta một cái liếc mắt, đẩy anh ta qua một bên, nắm tay Tiểu chính thái, chân thấp chân cao bước về phía trước.

Hướng Đông Minh không đuổi theo, giọng nói xuyên qua màn đêm đen đặc, truyền đến rất rõ ràng “Bữa tiệc trước khi tốt nghiệp em đã hứa, ba năm này chúng ta có chuyện gì anh cũng mặc kệ, nhưng cuối năm nhất định em phải gả cho anh.”

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn nắm tay một người khác, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.

Bộ dạng côn đồ chính là một loại biểu hiện của đàn ông, thế nhưng giọng nói vừa rồi đã làm bại lộ tất cả tình cảm của anh ta, có thể nghe thấy, nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại. Mỹ nữ bên cạnh sững sờ nhìn anh ta, chợt phát hiện, một Hướng Đông Minh như vậy còn hấp dẫn hơn một Hướng Đông Minh bất cần đời.

Chỉ là, sự hấp dẫn này sẽ không vì cô mà tồn tại.

Bởi vì một lần nữa Tiểu Hỉ bị thương, Tiểu chính thái tự nhiên có lý do đưa cô về công ty rồi mới trở lại trường học. Biết cậu ta về, Trình Thành và An Nhược dắt tay nhau chạy đến hỏi thăm.

Vạn Phược đem chuyện trong phòng thay đồ nói cho hai người nghe, ba người lập tức lâm vào không gian yên lặng.

Một lúc sai, An Nhược mới mở miệng thăm dò “Phược, cậu không có nói cho cô ấy biết, cậu yêu cô ấy sao?”

Biểu lộ ngượng ngùng của Tiểu chính thái đột nhiên không cánh mà bay, phát hiện được sắc mặt mình không tốt, cậu ta lập tức cúi đầu, cẩn thận nghĩ, sau đó mới nói “Tớ đã thể hiện rất rõ ràng…”

“Lúc trước cậu không nói.. Giờ cậu cũng không nói sao?”

Vạn Phược nhẹ nhàng gật đầu.

“Ai…” An Nhược thở dài một tiếng, “Chỉ sợ sau này cậu sẽ rất vất vả… Không nói đến chuyện cô ấy hơn cậu ba tuổi, người như cô ấy, không thể không có người theo đuổi. Về mặt tình cảm, cô ấy so với cậu thành thục hơn.”

Tiểu chính thái cúi thấp đầu, không nhìn ra trên mặt cậu ta biểu hiện gì.

An Nhược tiếp tục nói “Cậu lại không dám nói ra, muốn cô ấy chơi trốn tìm với cậu sao? Cho nên chuyện bị cự tuyệt hôm nay… rất bình thường.”

Mùa thu, gió đêm thổi nhẹ, thổi vào ba người đang rơi vào trầm tư, qua hồi lâu, Vạn Phược mới nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn, An Nhược, tớ biết phải làm gì rồi.”

“Ha ha… tớ cũng không nói gì!” An Nhược cười dịu dàng, đôi mắt lại lén lút đưa mắt nhìn về phía anh chàng lạnh lùng đang đút hay tay ở túi quần, trong lòng tiếp tục thở dài.

Thần sắc đó lại bị một đôi mắt đen như hai viên bảo thạch thu vào, Vạn Phược bất đắc dĩ liếc mắt, hai người này, thật không biết làm thế nào. Cho nên cậu ta hiểu chuyện, tự mình rút lui “Tớ có việc, về trước đây! Hai người nếu rảnh rỗi, đi mua giúp tớ một phần ăn khuya nhé.”

An Nhước nhẹ gật đầu, tầm mắt nhìn theo hướng Vạn Phược rời đi. Còn lại hai người chỉ có, tiếp tục trầm mặc.

Sau khi rời đi vì không muốn làm kỳ đà cảm mũi, Tiểu chính thái chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ yên tĩnh. Chuyện xảy ra hôm nay vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu ta, nhớ tới bàn tay nhỏ nhắm mềm mại, cái trán trơn bóng, đôi môi ngọt ngào, tâm tình của cậu ta càng lúc càng tốt, bước đi càng lúc càng nhanh. Vừa mới đi qua cửa chính ký túc xá, một cơ thể hoàn hảo nhanh nhẹn hiện ra, một đôi chân dài, eo thon thả trong bóng đêm tạo nên một sự hấp dẫn lạ thường.

“Vạn học trưởng, anh đi đưa người nhà về rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.