[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 27 : Trong dự liệu




Xì poi tí : “…..Một nam sinh mặc một chiếc áo choàng dài, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ, trên tay đang cầm một cành hoa hồng đỏ tuyệt đẹp….” [Chàng là ai?????????]

Hana: Híc, đã đến phiên bạn rồi đây, lâu lắm bạn không động vô truyện này, hêm biết có làm nổi không nữa, mặc dù mười chương đầu là bạn làm thật, nhưng mười sáu chương tiếp theo hêm làm nên chắc lụt nghề mất rồi.. Thấy không hay lắm cũng chớ có nén đá nhá… bạn sẽ cố gắng một tuần làm 2 chương ha ha….

Trong góc tường âm u, khuôn mặt trắng nõn khẽ cười nhìn theo bóng lưng của Trình Thành rời đi. Cho đến khi Trình Thành biến mất, Vạn Phược cầm theo áo khoác của Tiểu Hỉ trong tay, đi về phía cửa.

Mới vừa vào cửa, đã bị tân hội trưởng Hội học sinh túm lấy.

“Vạn học trưởng, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”

“Anh đã nói là cậu ta trốn không thoát rồi thấy chưa?” Anh chàng đẹp trai mặc tây trang đứng tiếp khách trước cửa lúc nãy bước ra, vẻ mặt trêu chọc.

Vạn Phược nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt đầy lo lắng của tân học trưởng, an ủi “Anh luôn ở đây mà.”

“Ở đây là tốt rồi, ở đây là tốt rồi…” Vị tân học trưởng uỷ khuất kéo tiểu chính thái vào trong hậu trường. Trình Thành sớm đã đợi phía trong, thấy Vạn Phược đi đến, lập tức đưa cho cậu ta bộ quần áo, thuận tay lấy thứ gì đó trên tay Vạn Phược mang đi.

“Thay quần áo.”

“Có kết quả rồi sao?” Vạn Phược trừng lớn mắt, lúc này hỏi cũng bằng thừa.

Anh chàng lạnh lùng Trình Thành gần đây bỗng trở nên hoà nhã hơn rất nhiều, hung hăng đấm Vạn Phược một đấm “Thay rồi chẳng phải sẽ biết sao?”

Anh chàng đẹp trai mặc tây trang đi sau lưng Vạn Phược cũng chen vào ồn ào “Nhóc con, bạn gái cậu cũng quá trâu bò mà, mới chưa đầy mấy phút, toàn trường chỉ còn lại có mình cô ấy là… ê ê ê…” Anh chàng đẹp trai còn đang muốn nói tiếp nhưng đã bị người khác bịt miệng lại.

Tiểu chính thái nghe thấy cười thoải mái, nụ cười sáng lạn khiến cả đám học muội mê muội hoa mắt.

Khi Vạn Phược mặc một bộ lễ phục màu đen đi ra, đám người đứng ngoài hoàn toàn câm lặng. Lễ phục cao quý mặc lên người cậu ta càng tôn thêm dáng người thon dài, phong thái ưu nhã, thần bí chính là hai từ mọi người dành để đánh giá anh. Dưới ánh mắt của mọi người, thể hình đầy khí chất hoàn toàn không ăn nhập với một khuôn mặt ngượng ngùng đang bị hai quả đào bao phủ hai má…

Đôi mắt tinh thuần như nước, thế nhưng lại sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Trình Thành nắm chặt tay, nhìn những người của hội học sinh ở xung quanh đang bị khí thế của Vạn Phược áp chế, nhanh chóng đi lên, vỗ lên tay cậu ta, nhờ hành động này khiến Vạn Phược thu bớt lại cảm giác áp bách.

“Tớ đi đây.” Một giọng nói trong trẻo, nhu hoà pha lẫn ngượng ngùng, giống như thật sự biến thành một người khác.

Mọi người không tự giác gật đầu, Vạn Phược chậm rãi đi qua bọn họ, đi về phía sau bục phát biểu.

Vừa rời đi, thành viên của Hội học sinh ở phía sau ai cũng mở trừng mắt, nuốt nước miếng, vì sao nhiều năm như vậy bọn họ không hề phát hiện ra khuôn mặt học trưởng lại đáng sợ như thế? Chỉ có Trình Thành, bình thản ngồi trên bục, nhìn theo bóng lưng ưu nhã kia biến mất ở cửa.

“…Mọi người… lắc lắc đầu của mình, uốn éo mông của mình… đúng đúng…” Người dẫn chương trình hoá thân thành DJ, theo ngôn ngữ khiêu khích của hắn, những tiếng thét chói tai từ bên dưới liên tục vang lên.

Ngọn đèn mờ ảo, tiếng nhạc điện tử vang lên chấn động màng nhĩ mọi người, lôi kéo sự nhiệt tình của mọi người.

Vạn Phược tuỳ tiện chọn một góc, trong đám người, một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn yểu điệu, ẩn dấu dưới vẻ an tĩnh bên ngoài, từng đợt sóng triều, coi cô làm trung tâm nhộn nhạo. Ánh sáng bảy màu như nước phủ lên người cô, lấp lánh, lịch sự, tao nhã như thiên sứ, diêm dúa, lẳng lơ như ma quỷ… rung động.

Đôi môi hoa hồng không nhịn được nở nụ cười, quả nhiên là nằm trong dự đoán của mình.

Âm nhạc vẫn tiếp tục, điên cuồng vẫn tiếp tục.

Bên dưới, từng đôi nam nữ đã quên đi bản thân mình, hoà mình vào âm nhạc, từng cơ thể như bùng phát tất cả sự nhiệt tình. Có người, trời sinh bị coi thường, có người, trời sinh ra đã là trung tâm của mọi người. Dù là người bị coi thường, đều đã vất đi lớp vỏ che đậy trước mắt, toả ánh hào quang ra bốn phía.

Ánh sáng trên người cô, nhiệt độ trên người cô, tất cả đều có mị lực, làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn.

Âm nhạc dần dần chuyển đến kết thúc, cô gái xinh đẹp tràn đầy mị lực, theo tiết tấu đột nhiên xoay tròn… một vòng, hai vòng, ba vòng… xoay tròn… xoay tròn…

Xoay đến khi mọi người không thể không lùi lại, đem sân khấu trao tặng cho cô. Chiếc váy dài màu trắng, xoay tròn, giống như một cánh bướm xinh đẹp đang tung bay.

Ánh mắt mọi người đều bị cánh bướm xinh đẹp này hấp dẫn, mở lớn mắt, chỉ sợ cô giống như cánh bướm, tung cánh bay đi. Thời điểm bọn họ đang ngây ngốc, tiếng nhạc dừng lại, làn váy cũng theo tiếng nhạc dừng lại, nhẹ bay trên mặt đất. Thời gian như dừng lại ở giây phút này.

Người đàn ông với bộ lễ phục mang sắc đêm cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng vỗ tay, giống như đánh thức tất cả, người ở dưới sân khấu đồng loạt tuôn ra những tiếng vỗ tay như pháo. Người dẫn chương trình lúc này mới đưa tay lau lau mồ hôi, thở phì phì lên tiếng “Khiêu vũ đến giờ xin được kết thúc một phân đoạn, vậy, mọi người có thể nói cho tôi biết, quán quân năm nay… là ai?????!!”

Tầm mắt mọi người đồng loạt di chuyển lên thân ảnh mặc bộ lễ phục màu trắng.

Âm nhạc đã ngừng hẳn, hai tay Tiểu Hỉ chống trên mặt đất lạnh buốt, miệng toe toét. Mẹ nó! Tự nhiên lại gây chuyện, cô chính là người chỉ cần nghe thấy nhạc sẽ không thể khống chế nổi bản thân, đây chính là điểm xấu nhất của cô.

Trong khi Tiểu Hỉ đang hết sức ảo não, một đôi tay dịu dàng khoác vào tay cô “Đứng lên đi.”

Lúc này Tiểu Hỉ mới ngẩng đầu lên, khôn mặt mới nhảy xong, mồ hôi chảy trên trán, mang theo một nụ cười nhẹ, từ từ nâng cô dậy. Con mắt lướt qua một vòng, phát hiện, tất cả ánh mắt mọi người đang đặt trên người cô, không khỏi nhếch miệng. Xong đời rồi, gây hoạ rồi, tiểu chính thái. Nhanh đến để tôi giải thích rõ ràng đi!

An Nhược thấy cô còn đang nhìn quanh, không khỏi cười trộm. “Lần này cậu là quán quân của buổi khiêu vũ đó, lên đài thôi.” [Sún: vì An Nhược không biết tuổi Tiểu Hỉ nên gọi là ‘cậu’]

“Ách… tôi có thể không đi không?” Tiểu Hỉ một bên lau mồ hôi, một bên cúi thấp đầu khẽ nói, cô quả thật không muốn gây chuyện.

“Đừng mà, sẽ có phần thưởng bất ngờ đó, nhanh lên đi.”

“Có điều… tôi không phải sinh viên trường này…” Tiếng nói của Tiểu Hỉ lúc này nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Ha ha, không sao, chỉ cần tham gia, không phải sinh viên trong trường cũng không sao.”

Thật sao? Lúc này Tiểu Hỉ mới ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười dịu dàng và chân thành. Tiểu Hỉ cũng không nhịn được khẽ cười, nhìn lên sân khấu, đi lên… lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Hoan nghênh Nữ hoàng khiêu vũ của chúng ta…” Giọng người chủ trì cao vút, kích thích mọi người.

Đợi Tiểu Hỉ lên sân khấu, có người kéo tay cô, đưa cô đến giữa sân khấu “Mỹ nữ, bạn tên là gì?”

“Bặc Hỉ.” Tiểu Hỉ một bên tiếp tục lau mồ hôi trên mặt, một bên vẫn tiếp tục nhìn xuống dưới tìm kiếm, tiểu chính thái đi đâu rồi trời?

“Không vui?” Người dẫn chương trình có vẻ ngạc nhiên.

Tiểu Hỉ vội giải thích “Vốn là phải đọc âm đơn, nhưng ở chúng tôi có thói quen đọc không âm.” {Hana: đừng hỏi ta, ta chẳng hiểu gì đâu, có thể là kiểu nhấn trọng âm trong tiếng anh đó. Nhấn âm tiết trước hay sau nó đã khách nhau rồi. Bạn chỉ biết là hai từ “Bặc Hỉ” và “Bất hỉ” đọc giống giống nhau đó. Bặc Hỉ là tên bạn Tiểu Hỉ, còn bất hỉ thì có nghĩa là không vui mừng.}

“À, thì ra là thế.” Người dẫn chương trình gật gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi “Mỹ nữ, vậy bạn học khoa nào năm nào?”

“Ách..” Tiểu Hỉ hướng ánh mắt cầu cứu An Nhược, bên dưới An Nhược mấp máy môi gì đó, cô không thể hiểu nổi, đành phải gãi đầu thành thật trả lời “Tôi đi cùng bạn, cũng không phải sinh viên trường này.”

“Thảo nào. Tôi biết mà, một cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này, sao tôi lại chưa từng gặp qua chứ… Có thể cho chúng tôi biết, bạn của bạn là ai không?”

Tiểu Hỉ đang do dự không biết nên khai tiểu chính thái ra hay không, nhìn thoáng qua An Nhược ở bên dưới ra sức gật đầu, nhanh chóng nói “Vạn Phược.”

“A, là Vạn học trưởng.” Người dẫn chương trình lập tức kinh hô, bên dưới cũng kinh ngạc không kém.

Tiểu Hỉ thầm nghĩ, xem ra, anh chàng Vạn Phược này đúng là có nhiều người biết đến.

“Ách, thì ra mỹ nữ là bạn gái của Vạn học trưởng. Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu…” Người dẫn chương trình cười ha ha, giống như có chuyện gì đó thú vị lắm vậy.

Tiểu Hỉ đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nghe danh đã lâu sao vừa rồi còn gọi nhầm tên người ta?

“Mỹ nữ, bạn đã biết giải thưởng của cuộc thi khiêu vũ hàng năm là gì chưa?” Người dẫn chương trình chọn đúng thời điểm hỏi.

Tiểu Hỉ lắc đầu. Tôi cũng không phải học sinh trường này, làm sao biết là cái gì?

Người dẫn chương trình cũng không giải thích, chỉ hướng xuống phía dưới hỏi “Các bạn học, mọi người nói xem, hiện tại đến ai lên sàn đây!”

“Tế Dạ! Tế Dạ! Tế Dạ!”

“Tế Dạ!…”

Bên dưới, cả hội trường sôi sục.

Tiểu Hỉ bị hút theo ánh mắt của mọi người, nhìn lại. Một nam sinh mặc một chiếc áo choàng dài, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ, trên tay đang cầm một cành hoa hồng đỏ tuyệt đẹp.

Má ơi! Đây có phải là lễ hội hoá trang đâu, cô cũng chẳng phải Bạch Thố? Tiểu Hỉ đột nhiên cảm thấy, trò chơi này có chút kỳ quái.

Nam sinh mặc bộ đồ hoá trang đi đến trước mặt Tiểu Hỉ, khoé miệng mỉm cười, quỳ xuống, đưa bông hoa hồng đỏ thắm đến trước mặt cô. Khi bông hoa đến gần Tiểu Hỉ, ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn. Chết tiệt! Người này rõ ràng là cố ý đâm vào cô.

Tiểu Hỉ đau đến mức muốn đạp chết người trước mặt.

Sau đó anh ta đưa lên, tay nhanh chóng nắm lấy tay cô, giơ cả hai tay lên, lại xuất hiện thêm một bông bồng đỏ nữa. Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên không ngừng, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Hoa hồng lại tiếp tục được đưa đến tay Tiểu Hỉ, lúc này, cô đang chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không kịp phản ứng. Mà nam sinh mặc đồ hoá trang bên cạnh lúc này đã buông tay cô ra, tay trái búng tay một cái, lập tức xuất hiện một bông hoa khác không có cành, anh ta nhẹ nhàng đưa tay xuống, cài bông hoa lên vành tai cô, sau đó…. Không gian bị lấp đầy bởi tiếng vỗ tay như sấm.

Hai mắt Tiểu Hỉ trừng lớn, bỗng nhiên lại bị một bông hồng chắn trước mặt, cô chỉ còn cách tiếp tục nhận lấy.

Tay trái cầm hoa bị anh ta nâng lên cho mọi người nhìn, sau đó đến tay phải, anh ta nhìn Tiểu Hỉ, lại nhìn xuống bên dưới, đôi môi đẹp lộ ra khỏi chiếc mặt nạ, chậm chậm tiến đến sát tay cô, nhẹ hôn xuống… Hai tay chậm rãi hạ xuống, lại thêm một cành hồng!

Bên dưới lại tiếp tục vang lên những tiếng vỗ tay không dứt.

Tiểu Hỉ mở trừng mắt, nam sinh mặc đồ hoá trang này, bằng chút tài lẻ này chắc có thể lừa gạt không ít nữ sinh.

Lúc này sâu khấu hoàn toàn thuộc về nam sinh mặc đồ hoá trang. Tay trái một cành, tay phải một cành, chậm rãi chất đầy hoa hồng lên người Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ đáng thương, ôm một đống hoa hồng có gai, bị gai đâm đau nhức.

Sau cành thứ chí, nam sinh mặc đồ hoá trang mới ưu nhã ngả mũ cúi chào. Mọi người lúc này mới như sực tỉnh, bạo phát lên những tràng vỗ tay nể phục.

Người dẫn chương trình không chịu yếu thế, “Tế Dạ biểu diễn quả nhiên rất đặc sắc, vậy tiếp theo, Tế Dạ của chúng ta sẽ khiêu vũ cùng nữ hoàng khiêu vũ của đêm nay…”

Tiểu Hỉ trừng mắt kinh ngạc, có nhầm hay không, còn nhảy sao?

Người dẫn chương trình đem hoa hồng trong tay cô ôm đi, tiếng vỗ tay dần được thay bởi tiếng nhạc du dương của đàn piano. Nam sinh mặc đồ hoá trang tiến lên, xoay người, bày tay đưa ra trước mặt cô. Tiểu Hỉ đâm lao đành phải theo lao, trước mặt nhiều người như vậy, không nể mặt anh ta cũng không được lịch sự, đành phải đưa tay ra.

Không đợi cô chuẩn bị tốt, bàn tay to lớn đã đặt lên hông cô, cơ thể nóng như lửa xáp vào. Bị bất ngờ khiến Tiểu Hỉ bị ép lên ngực anh ta, có thể ngửi thấy hương hoa hướng dương. Tay trái đặt lên vai anh ta, không dám rời đi. Bởi vì… Bước chân của tên nhóc này… mẹ nó, quá nhanh… a a…!

Trong lòng Tiểu Hỉ âm thầm rơi lệ, nếu để cô chạy theo tiết tấu nhạc, cô có thể nắm được tiết tấu, nhưng nhảy cùng người khác, cô hoàn toàn biến thành một bức tượng. Cũng may nam sinh mặc đồ hoá trang này hình như là một cao thủ, Tiểu Hỉ cảm giác được mình vô thức theo sát bước nhảy của anh ta, thân thể được anh ta dìu đi tới lui, xoay tròn bềnh bồng….

Kết thúc bản nhạc, nam sinh mặc đồ hoá trang nắm tay Tiểu Hỉ, xoay xuống phía dưới cúi chào. Khán giả bên dưới bị điệu vũ tuyệt đẹp của hai người mê hoặc, lúc này mới phục hồi tinh thần, vỗ tay không ngừng.

Người dẫn chương trình không biết từ chỗ nào xông đến, cười nói “Cảm ơn mỹ nữ và Tế Dạ vì màn khiêu vũ đặc sắc, vậy sau đây chính là màn hôn của Tế Dạ trong truyển thuyết !” (Sún: hôn nhé, ha ha ha, nụ hôn đầu tiên đó nha =)))

Cái gì.. Cái gì… Hôn????

Tiểu Hỉ âm thầm lau mồ hôi, bị người khác nắm tay đã là quá lắm rồi, thế mà, người dẫn chương trình còn vừa nói cái gì, còn nói cái gì hôn vậy trời ??? Aaaaaaa……………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.