[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 24 : Bạn gái của cậu rất đáng yêu.




[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngàn Trần: “Tỉ, tỉ biết không? Bất luận là Internet hay là ngoài đời thì có thể gặp được một người mình thích đều rất không dễ dàng, đệ thật sự rất muốn mọi người chung quanh đều có thể hạnh phúc!”

Lời nói của Ngàn Trần mang theo một chút nặng nề, Tiểu Hỉ hai mắt trừng lớn, trong đầu hơi chút vòng vo, gửi đi một hàng chữ.

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Không phải đệ cũng có thích ai chứ?”

Đối phương trầm mặc một hồi mới trả lời lại.

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngàn Trần: “Đệ có yêu một người, nhưng lại không biết bộ dáng cô ấy nhưng thế nào, người đang làm gì?”

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “……….”

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngàn Trần: “Có phải tỉ cảm thấy đệ thật hoang đường hay không?”

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Không có.”

[Tán gẫu riêng] Luyến Thiên Ngàn Trần: “Ha ha, không có việc gì. Đệ biết đệ nói với ai thì ai cũng nói đệ có bệnh, cảm thấy thứ tình cảm này thật huyền ảo!”

Thứ tình cảm này không thỉ là huyền mà càng thêm tàn khốc và vô tình.

Tiểu Hỉ yên lặng nghĩ, nhưng không đả kích cậu ta. Có lẽ ở trong lòng Ngàn Trần, người trong lòng cậu ta đang chờ cậu ta thì sao? Trên thế giới này, có gì là không có khả năng??

Dường như cảm thấy mình nói hơi nhiều, Ngàn Trần nhanh chóng thu hồi cảm xúc của mình, hướng dẫn Tiểu Hỉ nghiên cứu diễn đàn, sao đó lại mang hồng mã đi hội nghị ở đại sảnh. Mặc kệ như thế nào, thua đoàn chiến hẳn cậu ta là người để ý nhiều nhất!

Thao tác để quản lí diễn đàn rất đơn giản nhưng cũng rất thú vị, Tiểu Hỉ hào hứng chia các bài post theo từng chủ đề xong thì thời gian cũng không còn sớm. Trên IS chỉ còn lại vài người làm trang bị trong đoàn chiến, Tiểu Hỉ chúc bọn họ ngủ ngon cũng tắm rửa đi ngủ.

Vì đoàn chiến thất bại nên tâm lí đó ảnh hưởng đến Tiểu Hỉ cả ngày hôm sau. Trước khi đến giờ tan sở khoảng một tiếng, điện thoại nội tuyến bỗng nhiên vang lên, bạn cô vừa bắt máy nói là có điện thoại của người quen cô, bảo cô quay lại nghe điện thoại, cô hỏi là ai gọi, bạn cô bảo không biết.

Rơi vào đường cùng, Tiểu Hỉ chỉ còn cách gọi lại cho đối phương.

“Xin chào, ai thế ạ?”

“Tôi là Tiểu Phúc.” Một giọng nam mềm nhẹ truyền tới, sạch sẽ không nhiễm chút tạp chất.

Tiểu Hỉ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, giọng nói này sao lại quen tai như thế được? Lập tức tưởng tượng a tưởng tượng! Ách, thì ra là tiểu chính thái Vạn Phược, trách không được cảm thấy rất quen tai,……….nhưng mà vì sao lại cảm thấy có cái gì đó không đúng nhỉ?

“Tiểu Phúc có chuyện gì không?” Không có việc gì sao lại gọi vào điện thoại nội tuyến để rồi cô phải gọi lại thế này.

“Đúng vậy, tìm cô có chút việc ấy mà!”

“Nói đi.”

“Cái kia……. Tôi………….” Tốt lắm, vừa đến thời khắc mấu chốt là tiểu chính thái bắt đầu nói lắp.

Tiểu Hỉ hung hăng trợn mắt, hận không thể đánh cho cậu ta mấy bàn tay, “Có chuyện nói mau.” Có rắm mau phóng, chậm chạp như thế có phải đàn ông không?

“Tôi nói mà…………” Tiểu chính thái giống như vẫn vô cùng khó xử, nhưng lại sợ Tiểu Hỉ không kiên trì, cho nên hít sâu mấy hơi cố lấy dũng khí nói, “Cuối tuần trước tôi đi cùng cô về công ty đúng không?”

“Uhm, làm sao thế?”

“Trên đường chúng ta đi về công ty, bị nữ sinh ở trường tôi thấy…..”

“Sau đó?”

“Sau đó bọn họ nói với Thành.”

“Có quan hệ gì tới Trình Thành?” Tiểu Hỉ ù ù cạc cạc.

Tiểu chính thái trầm mặc hồi lâu mới lại tiếp tục nói, “Bọn họ nhận nhầm cô thành một cô gái khác, mà cô gái kia vừa vặn là cô gái mà Thành thầm mến…………”

“Phụt…..” Nghe xong Tiểu Hỉ muốn sặc nước bọt, có chuyện lầm như thế nữa sao? Cô gái Thành thích lại bị nhầm là cô gái đi cùng tiểu chính thái, thế này không phải rắc rối rồi ư? Hơn nữa cũng gây rắc rối cho Tiểu Phúc, cậu ta rõ ràng không làm việc này nhưng lại bị mang tiếng, “Vậy cậu có tìm cô gái kia và Trình Thành nói rõ không?”

“Có chứ! Cô gái đó vốn đồng ý ngày đó đi cùng Trình Thành ra phố, kết quả đến gần giờ nói là có việc phải đi…… tôi tìm cô gái kia giải thích, cô ấy nói cô ấy không làm thì không cần giải thích…………”

“…………..vậy cậu gọi cho tôi làm gì?”

“………. Tôi….. muốn nhờ cô giải thích một chút.”

“Ách……” Nói thật vì một hiểu lầm thế này làm cho tình cảm huynh đệ của bọn họ xức mẻ, thật làm cho cô không đành lòng ah. “Thế, cậu cho tôi số di động của Trình Thành, tôi giải thích với cậu ta.”

“Mấy ngày nay cậu ta đang cáu kỉnh, tắt điện thoại, hơn nữa lái xe nhà cậu ta nói cậu ta mấy hôm nay cơm không ăn nước không uống, đều ở nhà buồn bực mấy ngày nay.”

Bạn học Trình Thành thảm thương quá, trên trán Tiểu Hỉ nổi lên ba đường hắc tuyến |||=_= “Vậy cậu nói tôi nên giúp cậu như thế nào?”

“ Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường, Thành là thành viên trong Hội sinh viên nên chắc chắn sẽ đến tham gia, cho nên tôi muốn mời cô đến đây một chuyến, giúp tôi giải thích rõ ràng với cậu ấy, được không?” hai chữ cuối cùng không khỏi mang một chút ý tứ làm nũng.

Trong đầu Tiểu Hỉ tràn ngập biểu hiện làm nũng của tiểu chính thái, Tiểu Hỉ nhịn không được dùng sức nuốt nuốt nước miếng, “Nhưng mà hôm nay tôi có việc ………”

“A?” Tiểu chính thái hô nhỏ một tiếng, gần như muốn khóc, “Thế, thế……… làm sao bây giờ? Tôi, tôi và Thành…….. từ nhỏ đến lớn không như vậy……”

“Aizz,aizz……… cậu đừng có nóng……” Tiểu Hỉ gãi gãi mặt, sau đó thử hỏi: “Không thể đổi ngày sau……… ví dụ như cuối tuần chẳng hạn?”

“Cậu ấy không ra cửa gặp tôi, bây giờ cậu ấy nhìn thấy tôi xa xa là xoay người đi ngay….. tôi……….” Tiểu chính thái rất có tư thế bùng nổ đại hồng thủy.

“Cậu đừng vội……. đừng nóng vội……” Vừa nghe giọng của tiểu chính thái bị lạc giọng là Tiểu Hỉ gấp lên giống như con khỉ, có phải hai đứa nhỏ này có vấn đề gì thì mình là đầu sỏ gây nên không, chẳng phải là ông trời cũng không dung tha cho cô sao? Tiểu Hỉ cô từ nhỏ đến lớn, đi đường ngay cả con kiến còn không dám đạp, lúc này thật sự là không có can đảm từ chối thỉnh cầu của đứa nhỏ này, “Đừng nóng vội, tôi……… để tôi thương lượng một chút rồi cho cậu câu trả lời thuyết phục, được không?”

“Thật vậy chăng? Thật sự có thể tới sao?” Tiểu chính thái lập tức mừng rỡ nói.

Tiểu Hỉ tiếp tục nhăn mặt, cô chỉ nói là đi thương lượng, chưa nói nhất định là có thể đi mà! Tiểu chính thái này…… nhưng mà, thật đúng là không muốn để cho cậu ta thất vọng, Tiểu Hỉ hơi hơi thở dài, “Tôi cũng không thể khẳng định, nhưng tôi sẽ rất tận lực, ok?”

“Vậy cô đi ngay nhé, tôi chờ cô.”

Tiểu Hỉ cầm điện thoại, đần người một lúc lâu. Ý của cậu ta là ngay cả điện thoại cũng không cần cứ như vậy chờ cô tới thôi. Tiểu chính thái này thật đúng là quá nóng vội rồi. Được rồi, cậu ta xem như là có thành ý vậy, Tiểu Hỉ cắn răng, nhẹ nhàng gác tai nghe xuống, trở lại máy tính lên QQ tìm Ngàn Trần.

Ngàn Trần nghe Ngu Ngốc tỉ xin phép, nói chuyện này cũng không quan trọng, bảo cô không cần nghĩ nhiều cứ để ý làm chuyện của mình đi là được rồi.

Tiểu Hỉ chớp mắt, trong lòng từng tảng đá buông xuống một nữa, lại gọi trở về cho tiểu chính thái một câu trả lời thuyết phục, đứa nhỏ kia mừng rỡ cười liên tục, ngay cả nói cảm ơn cũng nói bằng tiếng anh. ^^

Đã đồng ý đến trường cậu ta rồi, Tiểu Hỉ đứng lên thu thập đồ của mình một ít, cầm di động lên vừa thấy, mẹ ôi, ba mươi cuộc gọi nhỡ đều là của tiểu chính thái, có thể thấy tiểu chính thái tìm cô sốt ruột bao nhiêu, Tiểu Hỉ âm thầm vỗ vỗ ngực, cũng may là mình đồng ý giúp cậu ta, bằng không thấy tiểu chính thái thương tâm như thế mình làm sao mà yên ổn được.

Chờ Tiểu Hỉ vội vàng đuổi tới tàu điện ngầm đã là trên dưới bảy giờ tối, gọi một cuộc điện thoại cho tiểu chính thái, không bao lâu sau, tiểu chính thái đã đứng trước mặt cô. Màn đêm của mùa hè đã đến rồi nhưng có hơi trễ, ánh nắng chiều nơi chân trời chiếu lên mặt tiểu chính thái một mảnh phấn hồng. Tiểu Hỉ thấy trái tim mình đập chậm nửa nhịp, mẹ ôi! Lực sát thương của đứa nhỏ này quả thật là không thể khinh thường.

Tiểu chính thái thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, có chút ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên, sau đó mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô thời gian không còn sớm, vì thế hai người một trái một phải đi đến trường học của cậu ta.

Hai người không nói gì dạo bước đi đến gần trường học, đang muốn qua đường cái, bỗng nhiên từ trong một con đường nhỏ xuất hiện một chiếc xe, Tiểu Hỉ chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, sau đó mình lại tựa vào lòng ngực người nào đó.

Lúc này sắc trời đã tối, trở nên ảm đạm hơn, ánh trăng lại chưa xuất hiện, thế nên che dấu rất tốt biểu hiện của người nào đó, rất là mông lung, đương nhiên Tiểu Hỉ vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì nếu không như thế, khuôn mặt đang đỏ bừng của cô bị người ta thấy hết, chẳng phải càng thêm xấu hổ và giận dữ sao????

Dù sao tựa vào trong lòng tiểu chính thái thì đây cũng không phải là lần đầu tiên, Tiểu Hỉ đang muốn đẩy tiểu chính thái ra thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Woa. Vạn Phược, đây là bạn gái cậu sao?”

Có lầm không vậy? Không thấy tỉ tỉ đây da mặt già rồi sao?

Không đợi Tiểu Hỉ giải thích, tiểu chính thái Vạn Phược nhanh chóng liếc nhìn người trong lòng một cái, sau đó nở lên một nụ cười tinh khiết, nhìn ba cô gái vừa mới tới: “Uhm.”

Trời đất ơi! Một tiếng ‘uhm’ ngắn gọn này đủ để làm xương cốt lão nương gãy đó, Tiểu Hỉ kinh ngạc trừng mắt nhìn khuôn mặt của tiểu chính thái, cậu ta cúi đầu nhìn cô cười, trong bóng đêm càng có vẻ thêm thuần khiết đáng yêu.

Ba cô gái kia đã líu ríu vây quanh lại đây, tựa hồ phải đánh giá Tiểu Hỉ thật là cẩn thận. Tiểu chính thái rất thuận thế buông Tiểu Hỉ ra, tay lại cầm xuống bàn tay nhỏ bé của mỗ Hỉ————

“Oanh” một tiếng.

Đầu óc Tiểu Hỉ trống rỗng.

“Woa, Vạn Phược, bạn gái của cậu rất đáng yêu!” Một cô nàng nói.

“Đúng rồi đúng rồi, rất giống An Nhược!” Một người khác cũng nói.

“Nào có đâu! An Nhược cao hơn cô ấy, nhưng mà bạn gái của Vạn Phược thật sự rất đáng yêu!”

……………

Tiểu Hỉ khóc không ra nước mắt cảm nhận độ ấm trong tay truyền đến, lại khóc không ra nước mắt đánh giá mấy cô nữ sinh nói cô ‘đáng yêu’, hận không lập tức quay về đoàn chiến để chém giết thoải mái. Tiểu chính thái chết tiệt, cậu rốt cuộc là muốn làm gì thế hả? Diễn trò cũng không cần thật như thế chứ? Còn tay cậu nữa, có thể đừng siết chặt thế không? Rất đau!!!!

“Hì hì, tớ không tán gẫu với các cậu nữa, Tiểu Hỉ nhà tớ muốn đi xem kịch!” tiểu chính thái vẫn đang tràn đầy vô tội nhìn cô, giọng nói mang theo một chút nhẹ nhàng làm các nữ sinh trước mặt cũng quên họ muốn nói cái gì.

Cũng may là rất nhanh ba nữ sinh đã phản ứng trở lại. Nói câu ‘Buổi tối vui vẻ’ liền rời đi, tiểu chính thái vẫn đang nắm tay Tiểu Hỉ, nhìn trái nhìn phải, xác định không có xe mới kéo cô đi qua đường cái bước vào trong trường, Tiểu Hị bị cậu ta nắm tay, đành phải qua đường trước rồi nói sau, ở sau lưng thoang thoáng còn truyền đến một vài câu tiếc hận của ba nữ sinh ‘Vạn Phược sao lại tìm bạn gái như thế’…………….

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 0. 0 dường như tiến vào giai đoạn JQ rồi nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.