[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái

Chương 22 : Gặp rắc rối




Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ta cảm thấy những lời này nên hỏi mọi người?”

Thần Thoại Đông Minh: “Chuyện này bạn yên tâm, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng của Thần Thoại cam đoan với bạn, nếu bọn họ còn đến Thiên Đoàn quấy rối thì ta lập tức đá bọn họ ra khỏi Long Đoàn, thế nào?”

Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Tốt nhất là như lời bạn nói!”

Luyến Thiên Tiểu Phong: “Ngu Ngốc tỷ, chúng ta trở về đi! Nếu bọn họ lại đến quấy rầy thì chúng ta tùy thời tiếp đãi!”

Luyến Thiên Dạ: “Tiểu Phong, ta không vừa mắt với Briney kia, cô ta giết Tinh Quang rất nhiều lần!”

Dạ không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới là Tiểu Hỉ lại phát hỏa. Vốn dĩ định là nghe Tiểu Phong đề nghị Tiểu Hỉ đã định trở về, nhưng nghe Dạ nói xong lại chuyển ngay sang chỗ Thần Long Briney.

Gia tộc Thần Thoại vốn cũng nghĩ là việc này nên ngừng ở đây, ai ngờ Thần Thoại Đông Minh đã xuống nước khuyên can nhưng Luyến Thiên Ngu Ngốc lại chẳng để mặt mũi, vì thế tất cả mọi người đều trầm mặc, ra mòi lại sắp có một hồi huyến chiến.

Tộc trưởng của Thần Thoại cũng bị hành vi của Luyến Thiên Ngu Ngốc làm cho phát hỏa, tốt xấu bộ tộc của hắn của lớn mạnh, tộc trưởng của Thần Thoại trong game RX tư phục này không ai không biết tên hắn, hôm nay ở tại đây tự nhiên bị một nha đầu ở đâu nhảy ra chẳng để lại cho chút mặt mũi.

Thần Thoại Đông Minh: “Xem ra Ham Chiến không đem Thần Thoại chúng ta để vào trong mắt đúng không? Ham Chiến, các người đi gọi quản lí cao cấp của gia tộc đến, ta muốn trao đổi với quản lí các người một chút!”

Hừm, quả nhiên là có mâu thuẫn, Tiểu Hỉ có chút hốt hoảng, nếu vì mình mà gây phiền toái cho Thiên Đoàn hoặc Ham Chiến thì cho dù người khác không nói gì nhưng cô cũng cảm thấy có lỗi ah!

Tiểu Hỉ nhất thời bối rối, chớp chớp ánh mắt, ở trong IS nói: “Này!”

“Bà xã?” Giọng nói trong trẻo kia lập tức trả lời.

“Muội giống như gặp rắc rối ……….” Tiểu Hỉ ủy khuất gãi gãi cái ót.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tộc trưởng Thần Thoại nói với muội làm cho muội dừng tay, muội cãi nhau với hắn hai câu, không nghe lời hắn làm hắn phát hỏa, muốn tìm quản lí cao cấp của Ham Chiến…..” Tiểu Hỉ ủy khuất ah, ai mà biết cái tên Đông Minh này lại làm sự tình lớn lên như thế! Bất quá giọng điệu của cô cũng không tốt, làm cho đối phương khó chịu cũng không phải chuyện gì kì quái.

“Là việc này sao……..” Tinh Quang còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì lớn lắm, sợ tới mức não muốn đình chỉ, nghe xong lời của cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Tốt lắm, bà xã, muội kêu Tiểu Phong bọn họ trở về đi! Còn Thần Thoại thì để hắn lại Ham Chiến!”

“Sao?” Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, gọi hắn lại làm gì?

“Uhm, đi thôi! Ngàn Trần đang thương lượng với ta, đoàn chiến lần này, chúng ta phải dùng thực lực của chính mình, chỉ dùng trang bị cường mười. Bà xã, ta giúp muội mua một bộ VIP nhé!”

“Không cần!” Tiểu Hỉ vội cự tuyệt, “20 tệ có thể mà chỉ có thể dùng hai ngày, quả thật không đáng!”

“Không có việc gì, dù sao là tiền của đoàn mà. Mỗi lần đoàn chiến cũng phải mua đủ trang bị VIP, GM mới có thể đồng ý, nhưng mỗi trang bị kiếm được tiền, sẽ có một nửa được đưa đến trong tay đội trưởng hoặc là tộc trưởng, cho nên muội yên tâm đi! Thật ra cũng không có bao nhiêu……… ” Tinh Quang thật kiên nhẫn giảng giải bí mật chỉ có lãnh đạo cao cấp mới biết cho Tiểu Hỉ nghe.

Tiểu Hỉ nghe được có chút ngốc, “Thế….. cái này không phải là lừa tiền của toàn bộ thành viên trong đoàn sao?”

“Ha ha……. Bà xã ngốc, có tiền không cần mua hai cái kia, không có tiền đánh chết cũng không mua được VIP.”

“Àh……..” Tiểu Hỉ cái được cái không gật đầu.

“Tốt lắm, vừa lúc ta làm xong rồi, muội nói với người nọ chưa?”

“Còn chưa nói, ta đi nói với hắn!” Tiểu Hỉ đổi mạch thấy Thần Thoại Đông Mình đang đứng ở trước mặt mình lắc lư chán chường, hận không thể một chưởng đánh chết hắn. Chỉ tiếc người ta mới cấp 1, giết không được.

Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Thần Thoại, đến IS chúng ta đi!”

Không đợi hắn đáp lời, Tiểu Hỉ rất nhanh tiếp đón người khác,đổi quay về kênh của mình. Vừa mới vào là đã có một đám người xem mình như ngôi sao vây quanh.

Luyến Thiên Tiểu Phong: “Ta ngất! Hôm nay ta mới biết Ngu Ngốc tỉ mạnh mẽ như vậy!”

Luyến Thiên Bệnh Đậu Mùa: “Ngu Ngốc tỉ thật là lợi hại! Đem Thần Thoại giết đến hoa rơi nước chảy!”

Luyến Thiên Bá Vương: “Ha ha, Ngu Ngốc tỉ vốn đã mạnh mẽ rồi! Tiểu Phong đến giờ mới biết được à?”

Luyến Thiên Hồng Lệ: “Cũng may là cón Tinh Quang tiếp thu Ngu Ngốc tỉ, bằng không những nam nhân trong Thiên Đoàn của chúng ta sẽ rất thảm rồi!”

Những lời nói tán dưng lúc nãy làm cho Tiểu Hỉ đang muốn bay bay, đang muốn nhếch cái đuôi lên thì một câu của Hồng Lệ trực tiếp đánh cô quay về nguyên hình.

Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Hừm! Hồng Lệ chết tiệt, cậu không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu!”

Luyến Thiên Hồng Lệ: “Ooh~ cọp mẹ phát uy, ta rất sợ đó. Dạ mau tới để ta ôm một cái đi, cọp mẹ đến kìa………..”

Luyến Thiên Dạ: “Biến sang một bên đi, dám cười tỉ tỉ, cẩn thận Tinh Quang cho cậu ăn dép!”

Lúc này mọi người mới phát hiện Luyến Thiên Tinh Quang đang lẳng lặng đứng một bên, vẫn đang để kiểu tóc mãn cấp, mặc một thân bố ý, thoạt mình vẫn không có nửa phân trang bị. Nhưng mà một vai diễn bình thường như thế lại làm cho Tiểu Hỉ không thể nào rời mắt ra được.

Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ông xã, Hồng Lệ nói ta là cọp mẹ, huynh nói xem ta có dữ như vậy không?”

Luyến Thiên Tinh Quang: “Bà xã là ôn nhu nhất o(∩_∩)o ~~”

Luyến Thiên Tiểu Phong: “……………”

Luyến Thiên Dạ: “……………”

Luyến Thiên Hồng Lệ: “……………”

……………

Một đám người không nói gì, Tiểu Hỉ mừng rỡ ở một bên ngửa đầu cười ha ha, có một ông xã nhu thuận như thế thật sự làm cho thể xác và tinh thần của cô thư sướng ah!

Luyến Thiên Trà Xanh: “Ta đi WC ói một chút, các người cứ tiếp tục”

Luyến Thiên Tiểu Phong: “Đợi chút, ta cũng đi!”

Luyến Thiên Bại Hoại: “Ta cũng phải đi ói, thật sự là rất ghê tởm!”

Thấy mọi người phản ứng quá mãnh liệt, Tinh Quang thản nhiên nói với Tiểu Hỉ: “Bà xã, muội ở đại sảnh trò chơi đùa với bọn họ đi, tối nay ta lại đến!”

“Ok!” Nói xong, Luyến Thiên Tinh Quang đã bị kéo đến đại sảnh trò chơi. Mọi người đang ở IS oa oa kêu to nói là Tinh Quang rất cưng chiều Ngu Ngôc tỉ, Tinh Quang không phải như thứ đàn ông ông tinh linh, Tinh Quang giả như không nghe không thấy vội vàng đi mất không thấy bóng dáng. Tiểu Hỉ nhìn ở màn hình mấy thằng nhãi con dùng sức phun trào, nghe bọn họ ở IS cãi nhau, quơ quơ đầu, rốt cuộc nhịn không được ho khan một tiếng.

Sau đó, toàn bộ người ở đại sảnh im lặng.

Qua một lúc lúc, giọng nói của Luyến Thiên Vô Địch mới vang lên, “Thì ra là Ngu Ngốc tỉ đến đây! Tinh Quang đâu?”

“Huynh ấy có việc đi trước!” Tiểu Hỉ thấy mọi người ngoan ngoãn không hé một tiếng, trong lòng mừng rỡ.

“Như vậy ah! Ta đi xem!” Vô Địch ném lại một câu cũng biến mất.

Tiểu Hỉ gật gật đầu, cảm thấy không khí trong đại sảnh lạ lạ, vừa buồn cười vừa cứng ngắc lại hỏi tiếp: “Sao không nói nữa? Khụ….. Mới vừa rồi ai nói Tinh Quang không phải đàn ông? Tiểu Phong, là đệ đúng không?”

“Không phải ta không phải ta……..” Tiểu Phong vội vàng giải thích, “Ngu Ngốc tỉ, tỉ nhất định là nghe lầm rồi, lúc nãy ta không có ở đây, nhất định là Hồng Lệ đó!”

“Hơ! Tiểu Phong, ta nào có đặc tội với cậu! Rõ ràng chính là cậu!”

“Rõ ràng là cậu!”

. . . . . .

Trong lúc nhất thời hai người cãi nhau túi bụi, mọi người lặng lẽ đứng ở một bên cười muốn đầu váng mắt hoa.

Một ngày như vậy, thật tốt. Tiểu Hỉ vuốt ve thử tiêu, thầm than , nghe bọn bọ tiếp tục cãi nhau vì thế một bên cùng đám nhóc nói chuyện phiếm, một bên chán gần chết đợi Tinh Quang trở về. Nhưng mà chờ cả một buổi tối, mãi đến qua mười hai giờ cũng không thấy Luyến Thiên Tinh Quang trở về.

Tiểu Hỉ một bên trong lòng dùng sức mắng, một bên oán hận tắt IS tắt máy đi ngủ. Tinh Quang chết tiệt, Tinh Quang thối, nói chuyện không giữ lời, không bao giờ…… tin huynh nữa!

Ngồi nhìn máy tính mắng một ngày, ngay cả tiểu thuyết bảo bối cô cũng không viết được một chữ. Mãi cho đến khi tan sở lên IS, đồng chí Tiểu Hỉ vẫn đang khó chịu trong lòng.

Đoàn chiến lúc này vẫn là Hỗn Hỗn chỉ huy, Tinh Quang thì chậm chạp không xuất hiện trước cuộc chiến, Tiểu Hỉ chỉ còn cách đi theo mọi người trong trò chơi bắt đầu một cuộc hành trình mới. Đi lên vừa thấy, trên người của Luyến Thiên Ngu Ngốc đã đổi thành một bộ cường 15, chỉ chờ Tiểu Hỉ lên mà có thể khai chiến.

Tiểu Hỉ thấy nhân vật của mình trang bị như thế thì ngẩn người, là ai đã chuẩn bị cho cô? Chẳng lẽ là Ngàn Trần?

Nhưng thời gian đã muốn không cho phép Tiểu Hỉ ngẩn người, giọng nói khàn khàn của Hỗn Hỗn đang thúc giục mọi người chạy nhanh đến tập hợp ở cửa Nam. Tiểu Hỉ chỉ còn cách nhanh chóng thu hồi hết thảy nghi vấn, đi theo các huynh đệ Luyến Thiên bay đến bên người chỉ huy.

Trận chiến thứ hai của Ham Chiến Thiên Đoàn, Ham Chiến Hỗn Hỗn dù sao cũng đã đi nghiên cứu qua địa hình rồi, đoàn chiến lần này hắn dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, vận dụng mưu kế vô cùng nhuần nhuyễn. Đoàn chiến lần trước, trang bị tổng thể của Luyến Thiên chiếm ưu thế nhưng đoàn chiến lần này, mọi người hợp lại chính là không sợ chết không sợ rớt mạng, tinh thần xung phong mạnh mẽ, đương nhiên còn có tính nghiêm mật của kỉ luật đoàn đội.

Về cách sử dụng trang bị VIP của thành viên, về bí quyết cách đánh tổ đội, Ham Chiến Hỗn Hỗn từng chút từng chút một chỉ kinh nghiệm của hắn cho đoàn đội. Mà làm cho người ta vui mừng chính là, các thành viên Luyến Thiên đều là những đứa nhỏ linh hoạt, từ một có thể suy ra ba, đội ngũ mới có hai mươi lăm người nhưng có vẻ càng thêm đoàn kết ăn ý.

Mà về Thần Thoại Long Đoàn, dưới sự chỉ huy của đại gia tộc chiếu xuống, tính kỉ luật của tiểu đoàn này không mạnh cũng phải mạnh. Cho nên trận đoàn chiến lần này, Tiểu Hỉ cảm thấy mình phải đánh cho cố hết sức. Đoàn đội trong lúc chiến đấu thì chịu ảnh hưởng của nhiều nhân tố phức tạp, không phải chỉ dựa vào thao tác cá nhân cùng trang bị là có thể xoay chuyển Càn Khôn, cho nên Tiểu Hỉ chỉ có thể một bên nghe tiếng chỉ huy trầm ổn của Hỗn Hỗn, “Các huynh đệ lên đi! Giết! Giết! Giết……” một bên cầm mười ba cây thương hung hăng đuổi giết địch nhân về điểm Truyền Tống.

Tiểu Hỉ cũng không đếm được là mình rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, chỉ biết là thời gian càng ngày càng gấp, càng ngày càng gấp. Trong năm phút đồng hồ cuối cùng, hai bên đứng ở khu Tiệt Đồ càng không ngừng chém giết càng không ngừng sống lại làm thủ thành phải vội vàng mà đến…… mà trong vòng năm phút đồng hồ này Tiểu Hỉ bị giết hai lần, rốt cuộc ở thời điểm cuối cùng bước vào phạm vi của Tiệt Đồ, vừa mới đứng vững, hệ thống nêu lên: “Xong đoàn chiến lần này, xin đợi người Tiệt Đồ kiểm tra nhân số!”

Liếc mắt nhìn lại một cái, dĩ nhiên là tên đỏ tên trắng giao nhau, trong lúc nhất thời không thể nhận ra nhân số của đối phương là bao nhiêu. Mà rốt cuộc trận va chạm lần này với Thần Thoại là thắng hay là thua?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.